Thư Viện Đại Học Harvad.
Buổi trưa, sau khi gọi Triển Hoằng cùng vào ăn cơm tại căn tin trong trường. Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ đi chào hỏi Thầy Jason.
Hai người đến văn phòng của ông, nhưng lại không gặp được, hỏi nhân viên bảo vệ trực ở trường thì biết ông đang ở thư viện để đọc sách. Vậy là hai người lại cùng đến thư viện.
Lúc này, gần giờ..buổi lễ tốt nghiệp đã kết thúc từ lâu. Ngôi trường không còn ồn ào, sôi động như lúc sáng nữa..
Trên hành lang, Lục Minh Tử Duệ ngồi trên xe lăn, Chu Thanh Vũ đẩy anh đi. Từ lúc bị Nam Cung Văn va vào, chân anh vẫn còn rất đau. Anh ngước mặt lêm nhìn cô vợ nhỏ rồi hỏi :
" Tiểu Vũ, vị thiếu gia lúc sáng đụng phải anh là ai thế? Em quen biết anh ta sao? "
Nghe anh hỏi xong, Chu thanh Vũ lắc đầu.. cô nói :
" Không có, em chỉ biết anh ta là giảng viên được mời đến để xét duyệt luận văn môn y khoa vào hai hôm trước mà thôi. Anh ta tên là Nam Cung Văn. "
" Nam Cung Văn? "
Lục Minh Tử Duệ có chút bất ngờ, cả Hải Thành chỉ có một gia tộc Nam Cung duy nhất mà thôi. Anh chỉ biết Nam Cung Minh ngoài Nam Cung Triệt và Nam Cung Liên cón có một đứa con trai nữa tên là Nam Cung Văn.
Nam Cung Văn là con trai của vợ cả, nhưng do bạo bệnh nên bà đã bỏ lại anh từ khi chỉ vài tuổi.
Sau đó Nam Cung Minh cha của anh lấy vợ hai sinh ra Nam Cung Triệt và Nam Cung Liên. Vì vậy anh chính là anh em cùng cha khác mẹ với hai người kia.
Từ khi mẹ mất, anh về sống với bà ngoại của anh, ít khi qua lại với nhà Nam Cung, sau đó bà nội của anh qua đời, ông nội của anh đột nhiên rời Hải Thành để qua Mĩ định cư. Anh cũng không đi theo, mà ở lại học hết đại học ra trường và làm bác sĩ.
Bốn năm trước, anh qua Mĩ để công tác ở bệnh viện X, tiện gặp lại người thân của anh luôn.
Lục Minh trầm tư suy nghĩ, Nam Cung Văn đó chẳng lẽ chính là người đàn ông lúc nãy sao. Anh có chút rối, liền không suy nghĩ nữa..
Thấy Tử Duệ im lặng, Chu Thanh vũ tưởng anh giận rồi, vội nói :
" Tử Duệ, em thực không có quen biết anh ta đâu. "
Lục Minh Tử Duệ nhìn cô vợ giải thích vội vàng, anh có chút buồn cười..anh cười rồi nói :
" Bà Lục, em đang nghĩ cái gì vậy? Em đây là tưởng anh đang ăn giấm với vị thiếu gia kia sao? "
Chu Thanh Vũ ngẩn người, mặt cô đỏ lên vì xấu hổ. Anh quả nhiên nói trúng tâm tư của cô. Cái tên bá đạo này, sau bốn năm hôn mê sâu, đầu óc dường như còn nhạy bén hơn trước nữa.
Không nghe thấy cô trả lời, anh quay mặt lên nhìn, tự nhiên bật cười..Cô vợ của anh bị nói trúng, cả khuôn mặt ửng đỏ như trái cà chua chín. Anh nhẹ giọng nói :
" Được rồi, chúng ta mau đi gặp thầy Jason đi, anh có chuyện muốn cho em biết. "
" Ừm..em biết rồi. Chúng ta cùng đi.." Chu Thanh Vũ đẩy anh đi. Một lát sau cũng đến được thư viện."
Trong thư viện, ông Jason đang ngồi đọc sách, chăm chú, không để ý đến hai người trẻ tuổi đang đi tới.
" Em chào thầy ạ ! Chu Thanh Vũ lên tiếng.."
Nghe tiếng chào, ông Jason giật mình quay lại, người đến là Tử Duệ và Thanh Vũ, thật bất ngờ. Ông vậy mà lại được gặp hai người họ ở đây.
Gấp cuốn sách đang đọc dở dang lại, ông vội đứng lên, rồi kêu hai người tới phòng tiếp khách của thư viện.
Sau khi ngồi xuống ghế, ông cười vui vẻ rồi nói :
" Tử Duệ, chúc mừng con đã trở lại, cha con đã biết chuyện này hay chưa. Suốt bốn năm qua con thật sự đã làm cho chúng ta rất lo. "
Tử Duệ lúc này mới gượng đứng dậy, sau đó anh quỳ gối xuống trước mặt ông rồi nói :
" Cha nuôi, là lỗi của con. Chuyện năm đó, con không có lựa chọn khác, nếu con không quyết định, anh Triển Hoằng sẽ chết.. "
Thấy anh quỳ xuống, ônh Jason vội vàng đỡ anh dậy
nghiêm giọng trách mắng :
" Tử Duệ, tên nhóc này, con làm cái gì thế, ta đã nói nhiều lần, trước mặt ta con không cần phải lễ nghĩa làm gì. Nếu không con đừng xem ta là cha nuôi của con nữa. "
Sau khi đỡ anh ngồi dậy, ông nói tiếp :
" Tử Duệ, hôm nay con đến là để ra mắt con dâu với ta sao? Nói ta biết, cô học trò cưng của ta sao lại thành vị hôn thê của con vậy."
" Hả? Con dâu sao? Chuyện gì thế này? "
Chu Thanh Vũ ngẩn người, từ lúc ngồi xuống ghế nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ đền giờ, cô có chút không hiểu..
Cô nhớ, có lần anh đã nói với cô, rằng anh từng là sinh viên rất ưu tú của thầy Jason. Sao hôm nay, anh tự nhiên lại trở thành con nuôi của thầy rồi. Chu Thanh Vũ nhìn Tử Duệ cô hỏi :
" Tử Duệ à, chuyện này là..anh với thầy..hai người..? "
" Chúng ta cha con..! " Ông Jason lên tiếng thừa nhận.
" Cha con ? " Cô không thể tin được, khuôn mặt ngây ngốc, đôi mắt đầy sự kinh ngạc.
Thấy biểu cảm của cô vợ nhỏ, Lục Minh Tử Duệ cười rồi xoa đầu cô, anh nhẹ giọng giải thích :
" Tiểu Vũ, em đừng gấp, anh sẽ nói cho em biết tất cả mọi chuyện được chứ? "
Chu Thanh Vũ không trả lời cô chỉ gật đầu, rồi ngoan ngoãn như chú cún nhỏ chờ anh kể lại mọi việc.
Tử Duệ lúc này mới bưng ly nước lên, uống một ngụm sau đó anh mới nói :
" Tiểu Vũ, thật ra anh còn một việc vẫn giấu em, anh còn một thân phận thứ hai nữa. "
" Anh chính là thiếu chủ của một bang thế lực ngầm ở nước Mĩ này, do cha nuôi của anh chính là thầy Jason cầm quyền. "
Vừa nghe anh nói xong, cô kinh ngạc không thôi.
" Cái gì chứ? Thiếu chủ sao..cha mẹ ơi, cô nghe lầm không vậy, anh thế mà lại còn có thân phận này nữa.
Cả Thầy Jason nữa, vị giảng viên xuất sắc này lại là ông chùm của một bang hắc đạo."
" Nếu anh là con trai nuôi của ông, vậy thì cô nghiễm nhiên trở thành con dâu của ông rồi. Chuyện này quả nhiên là một vấn đề lớn, làm sao cô tiêu hóa cho kịp a? "
Lục Minh Tử Duệ im lặng một lát, anh nói tiếp :
" Lúc đầu, anh định nói cho em biết rồi, nhưng là khi đó em chỉ mới học năm nhất, nếu nói ra anh sợ ảnh hưởng đến việc học của em. "
Chu Thanh vũ lại gật đầu...
Anh khẽ vuốt tóc cô, cười ôn nhu, hỏi :
" Sao rồi, vẫn chưa hết kinh hỉ sao, tự nhiên có thêm một thân phận thiếu chủ Phu Nhân, em lo sợ sao? "
" Gì chứ, em không có sợ nha! " Chu Thanh Vũ phản bác..
Ông Jason cười hiền hòa, nhẹ giọng lên tiếng nói :
" Thanh Vũ, thực ra trong buổi triển lãm của bốn năm trước, khi biết con là vị hôn thê của Tử Duệ, ta cũng bất ngờ. Nhưng vì sợ con khó xử, ta đành không nói cho con biết, con không trách ta và Tử Duệ đã giấu con chứ? "
Chu Thanh Vũ lắc đầu..
" Không.. thưa thầy..em.." cô ấp úng..
Tử Duệ bật cười, anh nhắc nhở cô, giọng cưng chiều :
" Tiểu Vũ nên gọi là cha nuôi rồi, từ hôm nay em chính thức là thiếu chủ thiếu phu nhân rồi, nên phải đổi cách xưng hô thôi, biết chưa? Hửm? "
Cô khẽ cười, gật đầu một cái, cúi mặt xuống..thiệt là ngại quá đi mất..trong lòng vừa kinh hỉ vừa nghĩ :
Thì ra là như vậy, cô nghe anh nói cũng hiểu gần hết, nhìn đến Thầy Jason, thật không ngờ cơ duyên của cô và ông thật lớn..
Kiếp trước, cô là sinh viên ưu tú của ông, trọng sinh lại đời này, cô không chỉ là học trò cưng của ông mà qua cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, cô đã trở thành con dâu nuôi của ông rồi..
Cuộc sống quả nhiên đầy bất ngờ và thú vị...