Sau khi Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ đi khỏi, Lý Phó Kiệt và Tô nghiên Hy vội đứng dậy, không khỏi cảm thấy xấu hổ..cúi gầm mặt xuống. Cả hai đang chuẩn bị đi thì nghe giọng con gái phía sau vang lên :
"Ây da, thiệt là mất mặt đó nha! đến đây mua đồ, đã không mua được ngược lại còn được tặng miễn phí một trận giáo huấn, đủ vinh dự luôn a." người nói chính là Mạc Dao.
Tô Nghiên Hy nghe xong câu đó thì tức điên lên, " con tiện nhân kia, mày vừa nói gì?"
"Sao? tôi chính là nói cô đó! vừa bị dạy dỗ cho một trận, vẫn còn đủ sức để xù lông à?"
Lý Phó Kiệt hết kiên nhẫn, xoay người lại giọng đe dọa :
"Vị tiểu thư này, cô ăn nói cho cẩn thận một chút, nếu không đừng trách tôi đàn ông lại đi ức hiếp phụ nữ."
"Trời ơi, tôi sợ quá à, Mạc Dao tôi đây chính là nghĩ gì nói đó, thật đúng là vật họp theo loài a ! Loại thiếu gia như anh tôi gặp nhiều rồi, bộ dạng ra sao thì cái đuôi theo sau cũng y như vậy, đủ mất mặt." Mạc Dao nói xong cười khinh bỉ, cúi xuống xách đồ của mình chuẩn bị rời đi.
" Á!!!! " Tô nghiên hy hét rầm lên, cô ta lao tới Mạc Dao hét lên " con tiện nhân kia, mày mới là vật họp theo loài, mày với con tiện nhân họ Chu kia mới là đê tiện, chỉ biết dựa vào đàn ông có gì tốt mà khoe khoang".
"Bốp" một tiếng bạt tai vang lên, trên gương mặt của Tô Nghiên Hy in lên ngón tay rõ rệt. Cô ta bị Mạc Dao đánh.
" Tôi cảnh cáo cô, muốn nói tôi như thế nào cũng được, dám đụng đến Tiểu vũ, tôi không tha cho cô, một câu tiện nhân này, hai câu tiện nhân nọ, nói người khác dựa vào đàn ông, vậy cô đây là đang dựa vào ai, hay vị thiếu gia mà cô dựa vào căn bản không phải là đàn ông đi ."
Mạc Dao cười lớn, một đám nhân viên nhìn thấy vậy cũng che miệng cười khúc khích. Đúng là xấu hổ thật.
"Cô nói cái gì? lặp lại một lần nữa xem?"
Lý Phó Kiệt tức giận đến tím mặt, đường đường là một đại thiếu gia của Lý gia, chưa bao giờ khuất phục ai, vậy mà chỉ trong ngày hôm nay lại bị sỉ nhục đến hai lần. Làm sao có thể bỏ qua..
Hắn giơ bàn tay to lớn tới bóp cổ Mạc Dao. Mọi người cả kinh, Mạc Dao dãy dụa cố thoát ra, nhưng với sức của cô làm sao so với tên đàn ông này chứ, khuôn mặt tím xanh vì không thở được, ngay lúc cô chịu không nổi nữa thì cả ngườt đột nhiên được buông ra, cô ngồi bịch xuống đất không biết chuyện gì vừa xảy ra, ngước nhìn lên là thì thấy một thân ảnh cao lớn đứng che trước mặt cô. "Anh ta là ai vậy nhỉ?" thật là chỉ chút xíu thôi, nếu không có anh ta là mình tiêu rồi.
Mạc Dao đứng dậy, hai tay ôm cổ xoa cho bớt đau. Cô nhìn đến phía đối diện thì thấy Tô Nghiên Hy mặt tái mét đang dìu Lý Phó Kiệt, mặt hắn hình như vừa bị đánh, khóe miệng còn đang chảy một vệt máu đỏ tươi.
Lúc này, chàng trai lạnh giọng lên tiếng :
"Quả nhiên chẳng phải là đàn ông nha, ngay cả một cô gái cũng xuống tay được, Lý thiếu gia tôi thấy cậu nên về giãi phẫu đổi giới tính được rồi." Anh nhìn đến Tô Nghiên Hy, giọng khinh bỉ :
"Cả cô nữa, dù gì cũng là tiểu thư Tô gia, làm chuyện gì cũng phải nghĩ cho thể diện của gia tộc mình, cư xử thật chẳng ra làm sao! " Mời cô đưa người yêu của mình về cho, lần sau muốn gây chuyện thì đến chỗ khác mà làm, đừng có đến đây làm bẩn nơi này.
Hách Liên Gia của tôi không chào đón các người.. Còn muốn kiếm chuyện với người của tôi, thì hai nhà Lý - Tô cứ tiếp tục, Hách Liên Thành tôi đây cũng không ngại mà chơi đùa với các người."
"Còn không lôi họ ra ngoài, loại khách hàng như vậy, cấm không cho vào một bước, đúng là không biết lượng sức mình."
Hai người bảo vệ đến, kéo hai người kia ra ngoài, mặt của Lý Phó Kiệt xưng lên, đau đớn, hắn nghĩ dến mà rét run " tên đó là Hách Liên thiếu gia sao? quả nhiên thân thủ thật nhanh ra tay thật tàn bạo. Lời còn chưa nói xong, thì mình đã bị giáng cho một cái rồi."
Chỉ trong một ngày nhà họ lý cũng vì mình mà đắc tội với hai gia tộc lớn, lần này e là lành ít dữ nhiều rồi.
Bên trong này, sau khi bảo vệ đưa hai người kia đi, Hách Liên Thành cúi xuống xách hết những túi đồ của Mạc Dao rồi quay lại nói với cô,
" Là tôi chưa làm chưa làm trọn trách nhiệm của ông chủ, mong cô không giận. Đi, tôi đưa cô về coi như là quà tạ lỗi."
"Không cần đâu tôi tự về được, tôi không muốn nợ ân tình người khác.." Mạc Dao bối rối khó xử nói.
"À..Vậy sao, nhưng mà Hách Liên Thành tôi lại cứ muốn cho người ta phải nợ ân tình đấy."
Nói xong, anh cười lớn rồi xách đồ đi một mạch.. để lại cô gái ngây ngô đứng đó.
"Mạc tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi đã đi xa rồi," một nữ nhân viên lên tiếng.
" A.." Mạc Dao hoàn hồn, vội chạy theo, cái tên này sao lại khác hẳn lúc nãy vậy chứ, vừa rồi còn uy nghiêm lạnh lùng, bây giờ lại mặt dày , không có một chút nào là giống thiếu gia của một gia tộc lớn nữa.
" Nè, anh đi chậm thôi trả lại đồ cho tôi, tôi không cần anh đưa về,nè... anh có nghe không? " Dưới ánh nắng của buổi trưa xanh ngắt, cô gái nhỏ mặc chiếc váy vàng nhạt chạy theo chàng trai trong bộ âu phục xanh đen đang đi nhanh phía trước. Khung cảnh thật đẹp.
" Người ta nói rằng, duyên phận đẹp, chính là dù hai người đang ở đâu, làm gì? chỉ cần ở cùng một khung cảnh thì nó sẽ rất đẹp." Cả Mạc Dao và Hách Liên Thành đều không ngờ sau lần gặp hôm nay, trong tương lai họ sẽ bị buộc vào nhau, cùng nhau vượt qua rất nhiều sóng gió.
Hải Thành.. vùng ngoại ô rất đẹp, cây cối xanh um, gió thổi nhẹ không khí mát mẻ, một chiếc MayBach sang trọng đang đậu ở gần bờ sông, nhìn bắt mắt. Trong xe Chu Thanh Vũ hỏi Lục Minh Tử Duệ :
Tử Duệ, Thượng kha về một mình sao ? anh ấy không muốn đi cùng chúng ta à ? cô lại hỏi tiếp :
" Còn nữa, hôm nay anh sao lại có mặt ở đó vậy? làm e thật bất ngờ a!!" Lục Minh Tử Duệ đưa tay khẽ vuốt mái tóc nâu mềm mại của cô rồi nói:
"Ừm Thượng kha có việc cần làm! nên về trước,
Còn về việc anh xuất hiện ở trung tâm là vì sáng Anh đến đó bàn công việc với Tiểu Thành, tiện mua điện thoại cho em luôn"
" Đây, tặng cho vợ của anh, thích không?" anh giơ chiếc điện thoại có vỏ màu hồng của hãng OPPO lên trước mặt cô, kiểu dáng y như của anh. Anh nói : "anh không biết là em thích loại điện thoại nào, màu gì? anh lựa chọn rất lâu, chỉ thấy cái này là hợp nên lấy cho em."
Cô gái nhỏ cười tươi nói : Tất cả những gì ang tặng em đều thích...
Thật không? Anh ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói :
Cái gì anh tặng em cũng đều thích, vậy anh tặng cơ thể đáng giá ngàn vàng này cho Lục thiếu phu nhân em đây. E cũng thích luôn sao?
" Oái.. anh lưu manh vừa thôi nha! ", cô vội né anh ra, anh lại tiến tới càng sát hơn..
"Ồ..anh chỉ lưu manh với một mình e thôi.!! " nói xong anh hôn lên môi nhỏ của cô, ôm cô rồi hôn thật sâu, cả người Chu Thanh Vũ mềm nhũn, Cô vụng về đáp trả lại anh.
Thật lâu sau, anh buông cô ra, nhìn khuôn mặt hồng hồng của cô vì xấu hổ anh cười thỏa mãn, rồi nói "miệng nhỏ của vợ anh quả nhiên rất thơm a!!
Chu Thanh Vũ cúi mặt xuống, chợt nhớ ra cô lấy chiếc túi nhỏ có đựng áo khoác cô mua cho anh, cô nói..
"Tử Duệ, anh nghe em nói, trải qua hai kiếp, em rất may mắn khi có anh yêu em và thương em.. vì vậy anh không cần phải mua bất kì thứ gì cho em đâu. Với em anh chính là món quà vô giá rồi." Cô tiếp tục lấy chiếc áo khoác ra mặc vào người anh, "đây là chút tâm ý nhỏ của em, hi vọng anh thích."
"Ngốc ạ! " Anh hôn nhẹ lên chán cô rồi nói tiếp :
"Anh cũng giống em, đời này có em thì còn cần gì nữa" cô nghe anh nói, trong lòng ấm áp. Vòng tay ôm anh thật chặt.
Một lát sau, hai người lái xe khỏi đó về nhà cô,
Ngồi trên xe, cô nói : " hôm nay em và Mạc Dao gây phiền phức cho Hách liên thiếu gia, anh ấy sẽ không để ý chứ ?"
Sẽ không, tiểu thành cậu ấy là một người rất thoải mái sẽ không để ý đâu !!
Còn Mạc Dao, cô ấy ở lại một mình, em thấy áy náy,
Lục minh Tử Duệ cười nói :
Yên tâm đi, cái tên Hách Liên thiếu gia kia sẽ không bỏ lại bạn thân của Lục thiếu phu nhân em đâu.
Không chừng bây giờ, họ đang ở cùng nhau rồi cũng nên.
Nghe anh nói xong, Chu Thanh Vũ cũng yên tâm phần nào.
Thật ra Lục Minh Tử Duệ nói vậy, là vì anh nhớ đến lúc sáng nay khi thấy Chu Thanh Vũ và Mạc Dao xuất hiện. Dù miệng thì hỏi thăm Chu Thanh Vũ nhưng ánh mắt tên kia luôn hướng về cái cô Mạc Dao đó. Mà hắn ta, Hách Liên thiếu gia nổi tiếng sát gái, đã nhìn trúng ai người đó còn thoát được sao ?
"Chỉ mong lần này, hắn sẽ nghiêm túc! Thật sự nghiêm túc."
Là một người bạn thân bao năm anh thực mong rằng Hách Liên Thành cũng tìm được hạnh phúc của mình giống như anh...
Đôi khi, duyên phận chỉ đến một lần trong đời mà thôi. Nếu chúng ta nắm bắt đúng lúc, thì duyên phận đó chính là thứ đẹp nhất...