–" Anh hai , anh hai ! Em nhớ anh nhiều lắm luôn ớ ! " Hứa Giai Kì chạy thẳng vào trong phòng khách, trực tiếp bay đến ôm chặt lấy Hứa Gia Lâm
–" Cái con bé này ! Sắp nghẹt thở chết anh rồi còn không mau buông ra ! " Hứa Gia Lâm vừa nói vừa cô gắng gỡ đôi tay của cô ra.
Anh phải công nhận một điều rằng Hứa Giai Kì ngày càng khoẻ hơn trước nhiều luôn rồi đó
–" Anh hai, anh không nhớ em à ? Hay là anh ghét em rồi ? " Hứa Giai Kì giả vờ mếu máo nói
–" Rồi rồi, anh nhớ em ! Nhớ rất nhiều được chưa ? Giờ thì ra khỏi người của anh đi ! Càng ngày càng nặng, tính đè chết người anh này luôn à ?! "
Hứa Giai Kì nghe Hứa Gia Lâm nói vậy cũng bỏ tay ra khỏi người anh, ngồi ngay ngắn ở vị trí bên cạnh
Lúc này Lục Hạo Thiên cũng từ bên ngoài yng dung bước vào trong phòng khách ngồi đối diện với Hứa Gia Lâm
–" Sao cậu lại tới đây ?" Hứa Gia Lâm nhướng mày hỏi
–" Tôi đi cùng với Giai Kì ! "
–" Cậu tới đây rồi cũng tốt, tôi có chuyện muốn nói với cậu ! " Hứa Gia Lâm nói với Lục Hạo Thiên xong liền nhìn về phía cô em gái của mình
–" Giai Kì, em lên phòng đi.
Anh có chuyện cần nói với Hạo Thiên ! "
Hứa Giai Kì gật gật đầu, uể oải đứng dậy từng bước chậm rãi bước lên cầu thang .
–" Cậu mang tiểu Bạch đến làm thú cưng cho Giai Kì ? "
Sau khi thấy Hứa Giai Kì khuất bóng, Hứa Gia Lâm mới lên tiếng
–" Đúng vậy ! Có gì sao ? " Lục Hạo Thiên bình thản trả lời
–" Cậu ...!cậy đúng là điên thật rồi ! Cậu có biết là tiểu Bạch hung dữ tới mức nào không hả ? Cậu nuôi nấng nó suốt bao nhiêu năm nay không lẽ cậu không biết cái bản tính ghét người lạ của nó à ? "
–" Tôi không chấp nhận chuyện cậu đem tiểu Bạch tới cho Giai Kì.
Từ giờ cậu để nó tránh xa Giai Kì ra một chút.
Tôi không muốn nhìn thấy Giai Kì bị thương.
"
–" Lục Hạo Thiên ! Lục Hạo Thiên ! Cậu có nghe tôi nói gì không vậy hả ?! "
Hứa Gia Lâm điên tiết quát lớn vào mặt Lục Hạo Thiên.
Từ nãy tới giờ anh nói nhiều như vậy mà Lục Hạo Thiên thì cứ nhìn vào điện thoại, như vậy liệu có lọt được chữ nào vào tai không nữa ?
–" Ừm ! Nghe rồi ! "
Lục Hạo Thiên miệng thì trả lời nhưng mắt chưa rời khỏi điện thoại một giây nào.
Ngón tay cũng rất chăm chỉ gõ liên tục vào màn hình điện thoại xong đó lại ngồi cười cười như một tên khùng .
–" Nghe rồi thì nhắc lại xem tôi vừa nói gì với cậu đấy ?! "
Hứa Gia Lâm nhìn Lục Hạo Thiên bằng ánh mắt đầy nghi hoặc .
....
Im lặng một hồi cuối cùng Lục Hạo Thiên cũng ngẩng mặt lên nhìn Hứa Gia Lâm
–" Hả ? Cậu vừa nói gì cơ ?! " Lục Hạo Thiên ngơ ngác hỏi lại
–" Hạo Thiên, cậu...!cậu có còn coi tôi là bạn nữa không vậy ? Tôi là bạn thân của cậu đó ! Rốt cuộc là ai đã khiến cậu bỏ ngoài tai những lời tôi vừa nói ? Người đó quan trọng hơn tôi sao ? "
–" Ừ ! Quan trọng hơn cậu nhiều ! " Lục Hạo Thiên lạnh nhạt nói một câu rồi kại chăn chú vào cái điện thoại
Hành động này của anh khiến cho Hứa Gia Lâm tức điên người.
Mới có một thời gian ngắn không gặp Lục Hạo Thiên lại muốn ném tình bạn đi cho chó gặm à ?
–" Cậu nói đi, người đó là ai ? Là ai đã khiến cậu lơ tôi qua một bên hả ? Cậu nói đi ! "
–" Là Giai Kì ! Chúng tôi đang là người yêu của nhau.
Như vậy thôi ! Tôi lên đó cùng với Giai Kì.
Không có việc gì thì đừng có lên làm phiền chúng tôi.
" Lục Hạo Thiên đứng dậy, vừa đi vừa nói .
Hứa Gia Lâm chỉ biết mở to mắt ra mà nhìn theo Lục Hạo Thiên.
Từ khi Giai Kì về nước cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Tính đến giờ hình như cũng mới được gần ba tháng vậy mà hiện tại Lục Hạo Thiên và em gái của anh lại là người yêu của nhau !
Tự nhiên cái tin này nó đến, anh còn chưa kịo chuẩn bị tinh thần gì cả.
Đại bão cố gắng hoạt động hết sức để tiêu hoá mấy lời nói kia của Lục Hạo Thiên .
Mà sao anh đường đường là anh trai của cô vậy tại sao cô không nói cho anh biết chuyện này chứ ? Anh và Hứa Giai Kì vẫn nhắn tin đều đều cơ mà ! Sao không thấy cô đề cập đến chuyện này một làn nào vậy ?
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Hello ! Xin chào mn !.