Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

chương 50: yến hội

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Người cặn bã như thế, không cần cùng hắn nói lời vô ích, trực tiếp sau lưng nghiền chết hắn là được!”

Vu Nhất Bác ngồi trên đùi phụ thân, nghe cha nhóc nói xong thì mặt nhóc có chút đăm chiêu, nhăn nhăn cái mũi nhỏ trông rất dễ thương. Sau đó nhóc gật gật đầu tỏ ý hiểu rồi.

Khi bọn họ trở về khách sạn thì trời đã về khuya, Diêm Lượng chờ bọn họ ở đại sảnh, còn Thiệu Hân Đường đã đi ngủ rồi.

Đem con trai giao cho Diêm Lượng, Vu Chiến Nam rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, nhìn thấy thân ảnh trên giường, liền cảm thấy an tâm.

Vội vàng đi tắm, sau đó tiến vào trong ổ chăn ôm lấy thân mình thơm tho trong chăn, Vu Chiến Nam thỏa mãn thở dài một tiếng, sau đó cũng chìm nhanh vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Điền phủ mở tiệc. Vu Chiến Nam cũng không muốn tới đó sớm như vậy, nghĩ bụng ngày hôm qua đã chọc ông cậu tức tới lâm bệnh, tối nay hẵng đi, mang theo con trai đến là được. Ai ngờ khi bọn họ còn chưa đi, Điền phủ đã cho người đem thiệp mời đến, tên người được mời được viết bằng chữ Khải thiếp vàng rất rõ ràng, là tên hắn và Thiệu Hân Đường.

Vu Chiến Nam ngồi ở bên giường cầm trong tay cái thiệp mời màu đỏ văn hoa lan kia, nhướng cao đôi mày.

Thiệu Hân Đường từ trong phòng tắm đi ra, tỉ mỉ lau mái tóc dài. Nhìn thấy Vu Chiến Nam mới sáng sớm đã tỏ ra khó chịu, nhịn không được đi qua xem náo nhiệt.

“Làm sao vậy?” Thiệu Hân Đường hỏi.

Vu Chiến Nam trực tiếp đem thiệp mời đưa cho cậu, miệng mắng:“Mấy tên con trai nhà họ Điền, sớm muộn gì ta cũng cho họ một bài học!”

Thiệu Hân Đườngvừa thấy dòng chữ mạnh mẽ rõ ràng trên thiệp, liền biết ý ông cậu của Vu Chiến Nam cố ý bắt mình đi. Tuy rằng không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng xem biểu tình khó xử của Vu Chiến Nam, thì đã biết chẳng phải chuyện tốt lành gì rồi.

“Tôi sẽ mặc bộ tây trang màu nâu mới mua hôm qua.” Thiệu Hân Đường thản nhiên nói. Chuyện như vậy đời trước cậu thấy nhiều rồi, đơn giản là do bậc trưởng bối trong nhà không ưa vãn bối vĩ đại nhà mình chung chạ với đàn ông, muốn cho con hồ ly tinh trong mắt bọn họ là mình một đòn ra oai phủ đầu chứ gì.

“Em đồng ý đi sao?” Vu Chiến Nam ngẩng đầu, vui vẻ kéo Thiệu Hân Đường vào lòng, mạnh mẽ hôn lên hai má cậu: “Cảm ơn.”

Dù cậu không muốn thì cũng có thể làm gì chứ, cậu vốn là tiểu tình nhân của Vu Chiến Nam, còn không phải là Vu Chiến Nam bảo đi đâu thì cậu đi đó sao! Cậu cũng không muốn đang yên đang lành lại chọc Vu Chiến Nam nổi giận, những ngày an dật như này cậu vẫn nên quý trọng đi.

Thời đại này vẫn chưa có máy sấy tóc, Thiệu Hân Đường thì lại thích tắm rửa mỗi ngày, ngày nào cũng phải kéo lê mái tóc dài này rất không thuận tiện. Đời trước, Thiệu Hân Đường để tóc ngắn, thời đó đã rất phổ biến việc dùng tóc giả để hóa trang rồi. Nhưng ở niên đại này lại không có, Thiệu Hân Đường khi diễn hí luôn thường phải dùng chính tóc thật của mình. Nhưng từ giờ về sau, Thiệu Hân Đường cảm thấy chắc mình cũng không còn khả năng lên đài diễn hí nữa rồi, thế nên sáng sớm hôm nay liền nhân tiện nói luôn: “Hôm nay chúng ta ra ngoài tìm chỗ nào cắt tóc cắt tóc tôi cho ngắn đi, cắt ngắn giống như anh, hoặc giống Diêm phó quan cũng được……”

“Không được!” Vu Chiến Nam cắt ngang ý tưởng tốt đẹp của cậu, nói:“Không cho cắt, em để tóc như vậy rất đẹp.”

Thiệu Hân Đường ghét nhất chính là những lúc hắn nói những câu bá đạo như “Không được”,“Không cho”,“Không đồng ý”. Loại lời nói này, rất dễ kích khởi cậu có tâm lý phản nghịch. Nhưng ở trong tay Chiến Nam, cậu lại không thể làm gì được, chỉ có thể mỗi lần đều tức giận đến nghiến răng.

“Anh sẽ không coi tôi thành phụ nữ chứ?” Thiệu Hân Đường nhịn không được hỏi.

“Sao vậy được?” Vu Chiến Nam ôm bờ vai cậu bước tới đại sảnh dùng bữa sáng, dán lên tai cậu lưu manh nói:“Chẳng phải lúc nào ta cũng không sáp sai chỗ sao!”

Thiệu Hân Đường nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng. Rõ ràng những lời này vượt quá điểm mấu chốt của cậu rồi.

Vu Chiến Nam hôn mạnh lên hai má đỏ hồng của cậu. Vừa vặn bị Diêm Lượng đang đi lên để giục bọn họ dùng bữa nhìn thấy. Diêm Lượng có chút xấu hổ quay đầu, đi xuống lầu trước.

Thiệu Hân Đường càng xấu hổ hơn, hung hăng giẫm một phát lên chân Vu Chiến Nam, dùng hết sức mà giẫm, sau đó nghe thấy giọng cười hì hì của Vu Chiến Nam trêu cậu:“Tức giận sao?”

Tên này căn bản không phải là người mà!

Thiệu Hân Đường quyết định về sau không thèm cũng hắn so vũ lực nữa, điều chỉnh quyết tâm, đẩy hắn ra rồi đi xuống lầu.

Tiểu đầu dưa đã ngồi ngay ngắn trên bàn, bộ dáng ngoan ngoãn, nhìn thấy Thiệu Hân Đường thì đôi mắt to sáng lên, thì thầm vào tai Thiệu Hân Đường: “Ngày hôm qua cha ôm con đó, còn nói với con rất nhiều chuyện……”

“Ngoan!” Thiệu Hân Đường trìu mến sờ sờ đầu nhóc, nói: “Đó là bởi vì Tiểu Nhất Bác rất dễ khiến người ta yêu thương.”

Nhóc nghe xong nghe xong tủm tỉm cười, sau đó cũng đáp lời Thiệu Hân Đường một câu, Thiệu Hân Đường nghe xong đầu đầy hắc tuyến. Nhóc nói:“Thiệu thúc thúc cũng khiến người ta yêu thương, đặc biệt phụ thân, con thấy cha thường ôm thúc, còn nói với thúc rất nhiều điều……”

“…… Ăn cơm.” Thiệu Hân Đường sắc mặt cứng đờ, gắp một đũa rau xào vào trong bát thằng nhóc, muốn chặn cái miệng đồng ngôn vô kỵ của nhóc lại……

Buổi tối khi họ đến, Điền phủ đã đông như trẩy hội, hai bên là cấm vệ binh đứng thẳng hàng trước cửa lơn, một tiểu tư tiễn tới dẫn xe họ chạy vào.

So với Điền phủ, Vu Chiến Nam thật sự không phải là một kẻ phô trương lãng phí. Nhóm người Thiệu Hân Đường đi vào bên trong, đôi mắt trong sáng, hoàn toàn không bị sự hoa lệ và kiến trúc tuyệt đẹp của Điền phủ mê hoặc. Lại thêm vài phần khí độ bất phàm rõ ràng, làm vô số người ghé mắt.

Có mấy người khẽ thì thầm hỏi:“Đó là ai thế?”

“Hình như là quân phiệt vùng Đông Bắc Vu Chiến Nam, cháu trai bên ngoại của Điền lão gia.”

“Hắn chính là Vu Chiến Nam?” Thanh âm kinh ngạc vang lên:“Quả nhiên là nhân trung chi long, còn trẻ như vậy! Vậy còn tiểu công tử bên cạnh thì sao?”

“Chưa thấy qua, phỏng chừng là tiểu thiếu gia của gia tộc nào đó, bộ dạng cũng thật tuấn tú, không biết đã có gia đình chưa nhỉ?”

“……”

Vu Chiến Nam không muốn làm Điền Trung Hòa tức giận, làm xấu mặt lão, nên không quá mức thân mật với Thiệu Hân Đường như bình thường. Lúc này nghe thấy mấy lời luyên thuyên của đám người kia, hận không thể ôm người vào lòng, hét lớn một tiếng: “Đây là của lão tử, đứa nào dám con mẹ nó đánh chủ ý lên cậu ta thì ông đây giết hắn!”

Nhưng không thể, Vu Chiến Nam chỉ có thể kéo người lại gần chút, nghiến răng nghiến lợi nói vào tai y:“Thành thật chút cho ta, đừng nói chuyện với người khác!”

Thiệu Hân Đường nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn một cái, hoàn toàn không để ý tới hắn đang nổi điên.

Đang nói chuyện, Điền Trung Hải và Điền Như Ngọc bước lại đây, Điền Như Hải bình thương, Điền Như Ngọc vẫn là bộ dạng khó ưa, đi vài bước đã đến bên cạnh họ.

“Biểu đệ, cha đang ở trong phòng, đang chờ ngươi đến đó.” Điền Như Hải lên tiếng đầu tiên, sợ Tứ đệ hắn lại làm ra chuyện tự hại thân.

Vu Chiến Nam gật đầu, kéo tay Thiệu Hân Đường đi. Bị Điền Như Ngọc đột nhiên vươn cánh tay ngăn trở, khóe môi nhếch lên, cười ác độc nói:“Biểu ca không phải là muốn mang tên này vào cùng đấy chứ!”

Không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Vu Chiến Nam, gã tiếp tục nói: “Biểu ca chắc sẽ không nghĩ đến kẻ đê tiện hạ đẳng nào cũng có thể đi gặp cha đúng không, nếu không chắc khiến cha tức chết mất……”

“Ngươi lặp lại lần nữa.”

Vu Chiến Nam thanh âm rất thấp, trầm thấp như cơn gió mang mưa giông đến trước cơn bão. Ánh mắt hắn như con sói đói nhìn chằm chằm Điền Như Ngọc, tựa như Điền Như Ngọc dám lặp lại lần nữa, hắn có thể đương trường mà kết liễu gã.

Điền Như Ngọc cũng bị dọa cho hoảng sợ, cho tới giờ gã vẫn chưa thấy khí thế và biểu tình nào có thể khiến người sợ hãi như vậy.

“Biểu đệ, ngươi đừng cùng hắn chấp nhặt!” Điền Như Hải vừa thấy tình thế không đúng, liền kéo đệ đệ nhà mình về phía sau, lau mồ hôi trên trán nói:“Tứ đệ chỉ nói đùa thôi, biểu đệ ngươi trăm ngàn lần đừng cho là thật! Phụ thân còn chờ ngươi, mau đi đi!”

Vu Chiến Nam đứng tại chỗ không hề động, ánh mắt thâm trầm tối đen nhìn chằm chằm vào Điền Như Ngọc. Thiệu Hân Đường sắc mặt cũng khó chịu, tuy rằng đã lường trước rồi, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bị người chỉ vào mũi mắng “Đê tiện hạ đẳng”, cậu vẫn không thể chịu được. Nhìn ánh mắt Vu Chiến Nam đã biết không đúng, con bạo long này bạo nộ rồi. Nhưng đang có nhiều người như vậy, người ta còn là con trai ruột của cậu hắn, dù phát sinh cái gì cũng rất không tốt. Thiệu Hân Đường ở phía sau lôi kéo tay áo hắn, nhắc nhở hắn lý trí một chút.

“Điền Như Ngọc, vô tri cũng nên có hạn độ. Ngày nào đó ngươi sẽ bị chính cái miệng thối tha của ngươi hại chết, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi trước.” Vu Chiến Nam thanh âm bình thường nói. Hai huynh đệ Điền Như Ngọc nghe được sắc mặt thoáng cái trắng bệch.

“Vu Chiến Nam, ngươi dám làm gì ta!” Điền Như Ngọc nói: “Đừng tưởng rằng nơi này là Đông Bắc của các ngươi, ngươi nói cái gì chứ! đây là Thiên Tân, chọc ta, đừng nói ta không cho ngươi bước chân ra khỏi cái thành phố này!”

Vu Chiến Nam nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:“Chúng ta cùng chờ xem!”

Sau đó Vu Chiến Nam lôi kéo tay Thiệu Hân Đường, xoải bước đi đến phòng Điền Trung Hòa, cũng không thèm liếc nhìn Điền Như Ngọc sắc mặt trắng bệch ở phía sau.

Điền Như Ngọc oán hận mắng: “Nói đùa cái gì chứ!”

Mắt thấy tên này lại muốn có chủ ý mới, Điền Như Hải liền kéo gã đến góc vắng, nói:“Ngươi được rồi đấy, luôn là cùng hắn đối nghịch làm gì!”

“Ta không quen nhìn cái bộ dáng không thèm để ai vào mắt của hắn, một thổ phỉ từ dưới khe suối đi ra, mà dám xem thường người khác! Dám đến nơi này của chúng ta giương oai!” Điền Như Ngọc “Phụt” nhổ một bãi nước miếng, rồi nói:“Vu Chiến Nam, cũng có ngày ta khiến hắn hối hận!”

“Được rồi!” Điền Như Hải trấn an gã:“Hắn cũng không chủ động trêu chọc chúng ta, lại là thân thích, ngươi so đo như vậy làm gì!”

“Thân thích cái chó gì, hắn chính là dựa vào cha chúng mới có được ngày hôm nay, con mẹ nó còn dám ở trước mặt ta ra vẻ đại gia!”

“Được rồi, được rồi, ta đi tiếp đón khách, ngươi ở chỗ này bình tĩnh xuống, đừng xúc động. Hôm nay ngày trọng đại của cha, phá hỏng cha sẽ không tha cho chúng ta đâu!” Điền Như Hải an ủi vỗ vỗ bờ vai gã, nói xong bước ra ngoài chiêu đãi tân khách.

Điền Như Hải mới vừa rời khỏi, một thanh âm cà lơ phất phơ đã vọng tới:“Ai có lá gan lớn như vậy, chọc tứ đệ của ta tức giận?”

“Nhị ca!” Điền Như Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, kêu lên.

Truyện Chữ Hay