“Cẩu đản, sao mày còn ở đây? Thuốc tao kêu đưa mày đã đưa chưa?”
Một nam nhân mặt dài mặc áo khoác màu xanh lá, vóc dáng cao to, lưng hơi gù, cầm ống hút thuốc lào, chậm rãi đi tới
Cẩu đản là một thằng nhóc tuổi vừa mười một, nhiều năm bị đánh đập và chịu đói khiến thân thể đang phát dục lại dị thường gầy gò thấp bé. Nó đứng ở bậc thang ngoài phòng phía tây đã một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy giọng của nam nhân, sợ tới mức cái bát trong tay ‘ba’ một tiếng rớt xuống bậc thang màu xanh lá.
“Ban, ban chủ!” Cẩu đản chật vật bắn hai âm tiết này ra khỏi cổ họng.
Tiếng vỡ vụn sắc giòn làm cho nam nhân đang cầm ống thuốc không khỏi biến sắc, bước dài mấy bước đã đến trên bậc thang, nhìn thấy thuốc nước màu thâm nâu đang chảy lần theo bậc thang xuống dưới, tức run lên, ống thuốc trong tay tàn nhẫn đánh về phía lưng của Cẩu đản…
“Đồ chó…”
“A…”
Cho dù đã bị đánh mắng quen, Cẩu đản vẫn không thể chịu nổi đau, hét lên một tiếng, cơ thể loạng choạng té về phía trước, đụng vào lòng một thanh niên áo trắng vừa lúc mở cửa đi ra.
Biến cố chỉ phát sinh trong nháy mắt, ban chủ và Cẩu đản đều không ngờ cửa phòng phía tây sẽ mở ra, dù sao từ sau khi xảy ra chuyện kia, người trong phòng này chưa bao giờ đi ra.
Lại nói đến Cẩu đản, tuy đã nhào vào lòng thiếu niên, tránh khỏi ngã sấp xuống, cũng không có bởi vậy mà thở phào nhẹ nhõm, chờ khi phản ứng lại được, cơ thể đã giãy dụa ra khỏi vòng tay của thiếu niên. “Bùm” quỳ rạp xuống thềm đá, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch tràn đầy hoảng sợ, mồ hôi lạnh đột nhiên chảy từ đỉnh đầu xuống, rõ ràng so với lúc nhìn thấy ban chủ kia càng thêm hoảng sợ mấy phần.
Người đến bị đẩy lùi lảo đảo hai bước, đỡ lấy khung cửa, thân thể vừa mới khỏi bệnh vẫn còn rất yếu, bộ áo trắng làm làn da vốn trắng mịn như sứ càng lộ ra vẻ trơn bóng như ngọc. Một đôi mày liễu xếch nghiêng, mỏng dài đen như mực, dưới lông mày là một đôi mắt phượng cực kỳ tiêu chuẩn, tròng mắt thâm đen long lanh trong suốt, phảng phất mang theo ma pháp, khiến người ta nhịn không được đắm chìm ở bên trong. Mà ngũ quan tinh xảo hoàn mĩ như vậy, lại không phải ở trên người một cô gái, mà là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Ban chủ Trầm Tài Điền nhìn thấy người đến, khoé miệng bình thường luôn cúp lại đột nhiên cong lên, toét miệng cười rộng đến là thân thiết, lộ ra mấy cái răng ám khói xỉn vàng: “Sao ra vậy, Hân Đường, đại phu dặn phải nằm nghỉ thêm mấy ngày, cậu không cần lo lắng chuyện trong đoàn đâu, mau về phòng đi.”
Trầm Tài Điền nói xong muốn đi lên đỡ cậu, lại bị thiếu niên tên Hân Đường tránh thoát.
“Nghe thấy tiếng động nên đi ra xem xem.”
Thiếu niên hơi cúi đầu, lúc nói chuyện cổ họng còn có chút đau đớn. Che dấu ý tưởng muốn ra ngoài đi dạo, thiếu niên, đã hoán đổi linh hồn, hai mắt loé sáng, không muốn tiếp tục tán gẫu với tên ban chủ vừa nhìn thoáng qua đã biết không phải là người tốt này.
Ban chủ cười hắc hắc hai tiếng, nhấc chân đá lên mông Cẩu đản vốn đang quỳ trên mặt đất, làm nó lập tức té ngã xuống đất.
“Thằng con hoang này, tôi kêu nó mang thuốc cho cậu nó lại làm đổ, còn làm phiền cậu đi ra, thật là đáng đánh!”
Cho đến lúc này thiếu niên mới nhìn rõ đứa trẻ bị đá ngã quỳ trên mặt đất. Trong lòng dâng lên tức giận, cau mày, giơ tay muốn đỡ nó lên
Ai ngờ Cẩu đản cả lăn lẫn bò lại quỳ xuống, dập mạnh đầu mấy cái với cậu, nhanh đến mức thiếu niên trở tay không kịp.
Cẩu đản vừa dập đầu vừa nói: “Cha nuôi, con sai rồi, ngài tha cho con một lần này …”
Thiếu niên bị tình huống trước mắt khiến hồ đồ rồi, ban chủ vừa rồi còn hung thần ác sát giờ phút này lại giả làm người tốt, cười cười với thiếu niên: “Bằng không, tha cho nó lần này đi… tôi dạy dỗ dạy dỗ nó giúp cậu…”
Trong lòng thiếu niên sửng sốt, nhưng bởi vì đã chiếm thân thể này, không thể không làm bộ mặt vô biểu tình.
Cuối cùng dặn dò Cẩn đản cùng cậu vào phòng, dưới vẻ mặt tuyệt vọng của Cẩu đản và ánh mắt không đành lòng của ban chủ, Niếp Thư Dương đóng lại cánh cửa đã khép chặt suốt ba ngày.
Niếp Thư Dương tỉnh lại trong căn phòng này đã ba ngày rồi, lúc đầu, cậu còn cho rằng mình được cứu sống, dù sao nam nhân kia thần thông quản đại, tuy cậu bị trúng đạn ở đầu, nhưng vẫn có khả năng sống sót. Nhưng tất cả những chuyện đã xảy trong ba ngày này, khiến Niếp Thư Dương không thể không nghĩ đến một từ ngữ rất lưu hành – xuyên việt.
Ba ngày, những người ra ra vào vào căn phòng này cậu hoàn toàn không quen, lại còn mặc đồ giống thời kì dân quốc. Cậu đã nghe được từ miệng của những người này, thì ra chủ nhân ban đầu của thân thể cậu tên là Thiệu Hân Đường. Không biết có phải vì nhân duyên của Thiệu Hân Đường phá lệ không tốt hay không, người đến đều mang theo nụ cười nịnh nọt, hiển nhiên là muốn nịnh bợ lấy lòng, không phải thật lòng quan tâm. Niếp Thư Dương hoàn toàn không biết gì về chủ nhân ban đầu này, nên cũng không dám nói bậy bạ, chỉ ứng phó lung tung mấy câu như trên.
Kiếp trước Niếp Thư Dương chết lúc mới tròn hai mươi chín tuổi, đã là chuyên gia hí kịch nổi tiếng thế giới. Cậu được mời tham gia các chương trình phỏng vấn thế giới, tham gia các hội thảo chuyên gia nghiên cứu, đi truyền bá hí kịch Trung Quốc sang các nước… Xuất thân từ gia tộc hí kịch, người yêu đồng tính thần bí, tuổi còn trẻ đã vang danh khắp thế giới… Những điều này đều khiến cho nhân dân thế giới khen chê không đồng nhất. Có người nói cậu là anh tài trời phú, học thức uyên bác, kiến thức to lớn … Cũng có người nói tất cả của cậu đều là do người yêu đồng tính nâng đỡ, là kết quả của quy tắc bất thành văn…
Kỳ thật chân tướng chỉ có mình cậu biết, năm hai mươi hai tuổi, sau khi đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, cũng cho rằng sẽ lưu lạc chân trời với người yêu cả đời, lại không ngờ chỉ sau bốn năm ngắn ngủi, người nam nhân mà cậu sẵn lòng vứt bỏ tất cả mọi thứ vì hắn lại chắp tay bán cậu cho một nam nhân khác. Nói là ‘bán’ không sai chút nào, trong tay bọn họ không chỉ có nhược điểm của cậu, mà còn có tai tiếng của gia tộc hưng vượng hơn trăm năm của cậu. Cho dù tâm tàn ý lạnh, cậu cũng không có dũng khí mạo hiểm vinh quang gia tộc của mình. Dù sao, cậu đã một lần thương tổn sâu sắc bọn họ, cậu không thể lại khiến cha mẹ tuổi cao chịu thêm thương tổn.. Chỉ là, từ sau đó, tim của cậu đã chết…
Cậu hận người yêu đã phản bội tình yêu, hận kẻ đã tàn nhẫn cướp đoạt cậu, cũng hận ông trời, tại sao lại để cho nam nhân kia chọn trúng cậu … Tại sao…
Nhưng cậu cũng vô lực phản kháng, nam nhân kia xứng đáng là ông trùm thế giới, mỗi ngày tờ báo tài chính kinh tế lớn nhất trên thế giới đều có một mục phân tích cẩn thận về quyết sách nho nhỏ của hắn. Hắn là hình mẫu của thành công, là thần tượng của thế giới. Cao lớn đẹp trai, bình tĩnh cơ trí, hài hước hóm hỉnh, từ thiện nhân ái… Trừ cậu, lại có ai có thể tin người này chính là đao phủ tàn nhẫn phá huỷ cuộc sống của người khác, đảo loạn cuộc sống của cậu thành trời long đất lỡ…
Cho nên bạn bè bên cạnh nam nhân, nhìn thấy nam nhân hàng phục trước mặt cậu, nhân nhượng chiều chuộng, đều nói cậu không biết điều, Niếp Thư Dương chỉ cười lạnh.
Tất cả mọi người đều tin tưởng nam nhân yêu cậu sâu đậm, chỉ có bản thân Niếp Thư Dương không tin, ai nói cũng không tin. Bởi vì cậu không tin một người tàn nhẫn phá hỏng hạnh phúc của người khác… sẽ biết yêu…
Giữa những vật kiến trúc cao lớn đồ sộ, lạnh lùng rộng lớn, cậu bị một viên đạn không biết từ đâu bay đến bắn thủng đầu, nhìn thấy nam nhân luôn bình tĩnh tự nhiên nay lại xuất hiện vẻ mặt cực độ sợ hãi và tuyệt vọng, Niếp Thư Dương đột nhiên vui sướng, ba năm bị hận thù và đau khổ áp ức phảng phất nháy mắt được đền báo rồi…
Chết cũng tốt, không cần phải sống tạm bợ không theo ý mình như vậy nữa… Trước khi nhắm mắt Niếp Thư Dương đã nghĩ như vậy.
Lại không nghĩ rằng, sự tình chết rồi sống lại này lại phát sinh trên người mình. Trời cao cho một cơ hội như vậy, không thể không quý trọng. Gông xiềng của kiếp trước đã được giải thoát, việc của ngày hôm qua đã qua, Niếp Thư Dương quyết định phải trân trọng sinh mệnh không dễ dàng có được này, trải qua cuộc sống mà kiếp trước chưa từng có được…
Từng soi qua gương, Niếp Thư Dương phát hiện khối thân thể này giống hệt bộ dáng kiếp trước của cậu, chẳng qua là trở về tuổi mười bảy, thật là buôn bán có lời rồi.