Đó thực sự là trùng hợp.
Tiêu Ngữ nhìn tờ giấy viết thư được chế tác tinh xảo trong tay, thở dài, cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là “Vô xảo không thành thư”*.
*Vô xảo bất thành thư: không trùng hợp không thành văn, nghĩa là rất trùng hợp; rất đúng lúc; trùng hợp lạ kì
Việc này phải nói từ bắt đầu từ từ hai ngày trước.
Đó là ngày thứ hai nàng bị cấm túc. Không được đi đâu, ở nhà cũng không có chuyện gì làm, Tiêu Ngữ trở nên lười biếng, dùng xong bữa sáng liền nằm về giường tiếp tục ngủ nướng.
Kết quả mới vừa nằm xuống, cửa phòng đã bị đẩy ra.
“Giờ này mà còn ngủ!”
Đậu thị hấp tấp tiến vào, kéo mành giường ra trước, “Mau đứng dậy sửa soạn đi, cùng ta ra cửa.”
Tiêu Ngữ dụi mắt, chậm rãi bò dậy, mơ màng hỏi:
“Nương, cha còn cấm túc con mà, con có muốn ra ngoài cũng không thể.”
“Vừa mới qua tiệc đầy tháng của An nhi, nên phải đi mua chút tơ lụa may xiêm y cho thằng bé,” Đậu thị không muốn thấy dáng vẻ mè nheo của Tiêu Ngữ liền xốc chăn lên, “Hôm nay chúng ta mua đồ, đừng lo, phụ thân con cũng đồng ý.”
Hả?
Tiêu Ngữ nghe vậy mà như lọt vào sương mù, từ lúc nào thì chuyện mua cho An nhi cũng phải để phu nhân và tiểu thư Tiêu phủ lo?
Lúc này nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, đã bị Tiêu phu nhân sốt ruột đẩy ra trước bàn trang điểm sửa soạn. Sau khi sửa soạn xong, Tiêu Ngữ nhìn mình trong gương, thật sự cảm thấy dù nói là đi dạo phố, nhưng chẳng khác gì đi tuyển tú.
“Nương, cái này trông…… hơi lộng lẫy quá,” Tiêu Ngữ nhíu mày, “Con thấy con đi thay bộ khác đơn giản thì hơn.”
“Ai bảo thế?”
Đậu thị kéo nàng xoay hai vòng, mỉm cười, “Ta thấy khá đẹp mà, xiêm y đỏ viền vàng trông càng tươi tắn! Mau, mau ngồi xuống, ta kẻ lông mày cho con.”
Tiêu Ngữ không còn cách nào, đành phải ngửa đầu, tùy cho Đậu thị tinh tế phác hoạ trên mặt mình.Nhìn dáng vẻ nghiêm túc kẻ lông mày của mẫu thân, đột nhiên Tiêu Ngữ nghĩ tới một chuyện, chẳng lẽ……
“Nương,” nàng cẩn thận mở miệng, “Ngài không phải, là muốn đưa con đi gặp người nào đó chứ?”
Nghe vậy, Đậu thị dừng tay, nói, “Không có.”
Nói rồi cốc nhẹ lên trán nàng:
“Cả ngày chỉ biết suy nghĩ chuyện gì đâu không à.”
Thấy được sự trốn tránh trong ánh mắt Đậu thị, cơ bản thì trong lòng Tiêu Ngữ đã có quyết định. Nàng khẽ thở dài, nghĩ thầm, sợ là cha mẹ mình vẫn lo mình còn tình cảm với Ninh Ký, thà không để ý tới uy phong của phủ Tướng quân, cũng muốn nhanh chóng quyết định chuyện chung thân đại sự của nàng. Điều này cũng hợp với tính tình sấm rền gió cuốn của họ.
Tiêu Ngữ đưa tay kéo tay Đậu thị xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói:
“Nương, người phải tin tưởng nữ nhi, con thực sự không có quan hệ gì với Hiển Vương hôm nay…… Mua sắm…… Không đi nữa được không?”
Đậu thị nhìn nàng với vẻ mặt “Sao con lại biết”, môi khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, đột nhiên rút tay ra, quay mặt sang chỗ khác nói:
“Không thể ở trong phòng cả ngày được, vẫn nên…… Ra ngoài đi một chút, cũng tốt cho sức khở.”
Tiêu Ngữ bất đắc dĩ, đành phải đồng ý, dù sao thì Đậu thị cũng là mẹ ruột của mình, sẽ không đến mức chỉ gặp mặt mà đã vội vàng quyết định, vẫn sẽ có cách xoay chuyển.
Xe ngựa dừng trước con phố Tây khẩu phồn hoa nhất Thịnh Kinh.
Đậu thị dẫn Tiêu Ngữ đi dạo vòng vòng các cửa hàng, đi theo sau là đám người hầu xách đồ, thấy đã gần trưa, hai người đi dạo đến mỏi chân, Đậu thị liền đề nghị tới Thiên Nhiên cư ăn trưa, tiện thể nghỉ chân một chút.
Thiên Nhiên cư được xem là tửu lầu nổi tiếng nhất Thịnh Kinh, đồ ăn miệng, hình thức đẹp, nghe nói tổ tiên của chưởng quầy là ngự trù trong cung, còn được ban thưởng. Nhưng thức ăn như vậy, Đậu thị lại ăn đến thất thần. Hai người chọn vị trí gần cửa sổ ở lầu hai, Tiêu Ngữ nhìn mẫu thân nhà mình liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, cả bàn đồ ăn mà không ăn được mấy miếng đã buông đũa.
Thấy thế, trong lòng Tiêu Ngữ hơi lo, nhưng tới cũng đã tới rồi, lúc này cũng không thể làm gì khác, đành yên lặng gắp xương sườn vào chén - đây chính là món đặc biệt của hôm nay!
“Ăn ít thôi,” Đậu thị thấy dưới lầu vẫn không có ai, trong lòng sốt ruột, quay đầu lại thấy bộ dáng không liên quan tới mình của Tiêu Ngữ, không nhịn được nói vài câu, “Cả ngày chỉ biết ăn, tay đã mập lên rồi, còn gì dáng vẻ của tiểu thư thế gia nữa chứ!”
Tiêu Ngữ: “……”
Khoảng một chén trà nhỏ sau, có một tỳ nữ tiến vào, nói nhỏ vài câu bên tai Đậu thị, sắc mặt Đậu thị trong nháy mắt trở nên sáng bừng lên, cười tủm tỉm với Tiêu Ngữ nói: “Ăn xong chưa?”
Tiêu Ngữ nhìn chén chè hạt sen nấm tuyết đã uống được một nửa, gian nan gật đầu.
“Vậy đi nhanh thôi!”
Đậu thị kéo tay nàng, vội vã xuống lâu.
Lúc tới cửa, Tiêu Ngữ đột nhiên nghe thấy có người:
“Tiêu phu nhân!”
Nàng ngẩng đầu lên, thấy một phu nhân cao quý trang điểm xinh đẹp đang đứng ngoài cửa, thoạt nhìn tướng mạo có hơi quen mắt, vẫy tay về phía này. Đậu thị vốn đang kéo tay nàng lập tức buông lỏng ra, cười ha hả nghênh đón:
“Lý phu nhân, trùng hợp vậy, ngươi cũng vừa dùng xong bữa xong sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Cả hai phu nhân cùng cười trả lời, “Đúng là có duyên mà.”
Sau khi hàn huyên một lúc, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Ngữ đang đứng bên cạnh. Trong lòng Tiêu Ngữ lộp bộp, xong rồi, chỉ sợ đây là “Vị kia” của mẫu thân.
“Đây là Lý phu nhân phủ Việt Quốc công, khi con còn nhỏ đã từng bế con,” Đậu thị với giới thiệu Tiêu Ngữ.
Tiêu Ngữ hành lễ, nói đến phủ Việt Quốc côngn nàng nghĩ tới Quốc công phu nhân là bạn thân của mẫu thân, khi hai người chưa lấy chồng là bạn tốt, quan hệ rất tốt, chỉ là đích tử của phủ Quốc công là…… Ai vậy?
“Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan.”
Lý phu nhân đợi Tiêu Ngữ ngẩng đầu, gấp không chờ nổi tiến lên, nắm lấy tay nàng, cười nói, “Nhìn khuôn mặt này đi, cả cặp lông mày này nữa, đúng là càng lớn càng xinh đẹp!”
Tiêu Ngữ nghe mà ê răng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhạt, chu toàn lễ nghĩa, để người ta không tìm ra lỗi nào.
“Khụ, hôm nay,” Đậu thị ý ho khanh một tiếng như muốn ám chỉ gì đó, “Ngài đi một mình sao?”
Lý phu nhân nhướng mày, mím môi cười khẽ:
“Tử Gian cũng đi theo, đang đi lấy đồ ta để quên giúp ta, sẽ tới ngay thôi.”Tử gian…… Lý Tử Gian, cái tên này…… Hơi quen.
Lúc Tiêu Ngữ còn đang nghi ngờ, truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trên cầu thang, cùng với đó là giọng nói của Lý phu nhân:
“Haiz, xem này, vừa mới nói xong là nó đã tới rồi.”
Ba người cùng quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử đi tới, mặc bộ lụa bào màu lam thêu hoa dâm bụt, trên đầu là trâm ngọc.
Tiêu Ngữ hít sâu một hơi, sắc mặt hơi trắng bệch – lại là hắn! Lại là hắn! Sao lại là hắn chứ!
“Tử Gian, lại đây.”
Lý phu nhân vẫy tay.
Nam tử bước nhanh tới, hơi gật đầu, hỏi:
“Mẫu thân, hai vị này là……?”
“Vị này chính là Tiêu phu nhân phủ Tướng quân,” Lý phu nhân chỉ vào Tiêu Ngữ, “Vị này chính là nữ nhi của Tiêu phu nhân, con làm quen đi.”
Nghe vậy, Lý Tử Gian hơi trợn mắt, hành lễ với Đậu thị:
“Xin chào Tiêu phu nhân, từ nhỏ tại hạ đã cảm thấy hứng thú với binh pháp, vẫn luôn ngưỡng mộ uy danh của Tiêu Tướng quân, mong rằng đến lúc đó tới quý phủ làm phiền phu nhân sẽ không chê.”
“Không chê, không chê.”
Đậu thị cười cong mắt, bà càng nhìn dáng vẻ thanh nhã, lễ phép của đối phương lại càng thích, đây chính là con rể tương lai mà, nếu tính tình không tốt, sao bà có thể dễ dàng gả khuê nữ bảo bối qua đó?
Nghĩ vậy, bà liền nhìn về phía nữ nhi nhà mình, kết quả lại phát hiện vẻ mặt ngơ ra của Tiêu Ngữ, ngơ ngác nhìn chằm chằm. Trong lòng Đậu thị vui vẻ, rõ ràng là bị vẻ ngoài tuấn lãng của thiếu gia Lý gia mê hoặc, hấp dẫn mà!
Tiêu Ngữ không biết mình đã bị đặt vào kịch bản nhất kiến chung tình, nàng còn chưa hoàn hồn sau nỗi khiếp sợ.
Lý Tử Gian! Tại sao nàng lại không nhớ ra một người quen như vậy chứ?!
Nhưng thật sự không thể trách nàng, dù sao kiếp trước mỗi khi nhìn thấy người này, đều trong tình huống xấu hổ. Lúc ra ngoài đạp thanh đi theo cô nương mình thích, để không bị phát hiện thì trốn trong bụi cây, kết quả là làm rơi tổ ong. Ngụy trang thành tiểu nhị tửu lầu đưa đồ ăn cho cô nương mình thích, kết quả là bị trượt chân đổ bát canh nóng vào người cô nương. Mấy lần tỏ tình không thành mượn rượu giải sầu, sau khi uống say ôm cây ven đường kêu tên trung nhân, cuối cùng bị cô nương đi ngang qua nhìn thấy kêu người đến đưa về nhà.
Mà làm người khiến Lý Tử Gian si mê như vậy, không phải người khác, chính là đích nữ của Binh Bộ Thượng Thư, bạn tốt của nàng - Chu Tương Ái.
Nghĩ như vậy, Tiêu Ngữ không nén được nụ cười, ai có thể nghĩ tới Lý thiếu gia phủ Quốc công đoan trang, lễ phép như vậy lại có tính cách đó chứ? Chỉ sợ ngay cả hắn cũng không thể nghĩ tới, sau này mình sẽ có sự kiên cường bất khuất như vậy.
“Lý phu nhân,” Đậu thị ra hiệu với ba bằng ánh mắt, nói, “Tỷ muội chúng ta đã lâu không gặp, nếu không thì đi một chút?”“Ta cũng đang định như vậy,” Lý phu nhân gật đầu, “Để cho bọn nhỏ tới quán trà đối diện chờ đi, bọn nhỏ chắc cũng không muốn đi dạo cùng đâu.”
Nói rồi bảo với Lý Tử Gian:
“A Ngữ nhỏ hơn con vài tuổi, con làm ca ca thì phải để ý, không được thất lễ, nghe thấy không?”
Đậu thị cũng dặn dò Tiêu Ngữ:
“Con và Lý công tử phải hòa thuận, ngàn lần không được làm mình làm mẩy.”
Tiêu Ngữ cười khổ đồng ý, trơ mắt nhìn hai vị mẫu thân kéo tay, tươi cười vui mừng rời đi. Quay đầu nhìn lại, Lý Tử Gian đã sớm chạy đến sương phòng đã đặt trước ở quán trà phố đối diện, gọi nàng:
“Tiêu muội muội, mau tới đây!”
Tiêu Ngữ đỡ trán, vẫn giả ngốc giống như trước, đến giờ cũng không biết mình bị bán.
Hai người bước vào một gian phòng tiên, ngồi xuống ghế gỗ, đợi tiểu nhị châm trà, Lý Tử Gian nhiệt tình giới thiệu cho Tiêu Ngữ, từ nguồn gốc của lá, cách nhái cho đến quy trình sản xuất, cách pha trà tốt nhất. Hắn đ ĩnh đạc nói, trong lời nói có chút khoe khoang, cuối cùng còn không quên bồi thêm một câu:
“Lệnh đường quen với gia mẫu, TIêu muội muội không cần giữ lễ tiết trước mặt ta, có gì không hiểu cứ hỏi, tại hạ nhất định sẽ nói hết, không dấu diếm nửa lời.”
Nói rồi mở quạt xếp ra, cười đắc ý.
Tiêu Ngữ hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hiểu vì sao Chu Tương Ái lại từ chối Đúng là ngốc thật mà!
Nàng bưng chén trà lên, nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng đặt lại lên bàn, nói:
“Không dám dối Lý công tử, ta thật sự có một chuyện muốn thỉnh giáo.”
“Ngươi nói đi!”
Vẻ mặt Lý Tử Gian đầy chờ mong.
Tiêu Ngữ ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn, nói:
“Ta nghe nói, Lý công tử đã thích thầm một vị cô nương họ Chu từ lâu, không biết…… Có đúng không?”
Vừa dứt lời, trong nháy mắt, quạt xếp trong tay Lý Tử Gian đã rơi xuống đất, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, nói lắp bắp:
“Ngươi ngươi ngươi…… Sao ngươi lại biết?”