[ Lần này rời đi, mạt thế lập tức liền đến, Bùi Niệm cũng không biết chính mình còn có thể sống bao lâu.
Kiếp trước vẫn luôn đi theo Triệu Tử Hiên, cậu căn bản liền không cùng những thứ gọi là tang thi tiếp xúc qua, cho dù là khi ra ngoài, Triệu Tử Hiên cũng chưa bao giờ để cậu bước xuống xe.
Mà lần này sau khi rời khỏi Triệu Tử Hiên, Bùi Niệm cũng không có cái lá gan cùng tang thi đánh nhau.
Nhưng kiếp trước phát sinh những sự việc kia, làm Bùi Niệm không dám nghĩ nhiều như vậy, vì để không liên lụy Triệu Tử Hiên, cậu cần thiết phải rời đi.]
----------------------------------
Edit: Giản Mân
Cầm giấy thông hành trộm được từ chỗ Lý Văn Bác, Bùi Niệm nhanh chóng chạy về phía trước.
Nếu không nhanh lên, chờ Lý Văn Bác phát hiện ra khẳng định sẽ đuổi tới đây.
Thuận lợi tới nơi cần đến, nhìn người trước mặt bị tra tấn không ra hình người, Bùi Niệm quả thực không thể tin vào hai mắt mình, đây chính là Triệu Tử Hiên cao cao tại thượng kia sao?!
"Tử Hiên..." Run rẩy đem tay ôm lấy mặt Triệu Tử Hiên, Bùi Niệm vô cùng hối hận, nếu không phải vì cậu, Triệu Tử Hiên sao có thể biến thành bộ dáng hiện tại.
"Tới cười nhạo ta sao?!" Triệu Tử Hiên lạnh như băng nói.
Nếu không phải quá mức tín nhiệm người trước mặt này, Triệu Tử Hiên hắn như thế nào sẽ rơi vào kết cục như vậy.
"Thực xin lỗi Tử Hiên, ta không phải cố ý, bọn hắn nói có biện pháp làm dị năng của ngươi thăng cấp nên mới nghe theo, ta không biết bọn hắn sẽ...."
"Đủ rồi, ngươi có thể cút!!!" Hắn hiện tại vô cùng không muốn nhìn thấy người này.
Từ lúc Bùi Niệm hai mươi tuổi, hắn liền dùng chút thủ đoạn đem người này bó bên người.
Vốn tưởng rằng thời gian lâu rồi, tự nhiên có thể đả động Bùi Niệm, không nghĩ tới trải qua thời gian năm, một chút hiệu quả cũng không có.
Mạt thế buông xuống, hắn đã từng cảm thấy vô cùng may mắn, như vậy Bùi Niệm cũng chỉ có thể dựa vào hắn.
Nào biết những người đó chỉ nói mấy câu mà thôi, là có thể làm Bùi Niệm phản bội hắn.
Từ ngày bắt đầu bị bắt đưa vào viện nghiên cứu, Triệu Tử Hiên liền đối với Bùi Niệm hết hy vọng.
"Tử Hiên, ta tới giải thoát cho ngươi, thực xin lỗi, ta khống có bản lĩnh cứu ngươi ra ngoài." Nhìn ánh mắt phẫn hận của Triệu Tử HIên, Bùi Niệm không nhịn được rơi nước mắt.
Trước kia Triệu Tử Hiên chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu, sự việc đến nước này hết thảy đều là cậu tự làm tự chịu.
Rõ ràng đã sớm đối với Triệu Tử Hiên động tâm, vì cái gì hiện tại cậu mới phát giác ra, cậu gây ra sai lầm này, như thế nào còn có mặt mũi đi cầu Triệu Tử Hiên tha thứ.
"Động thủ đi." Trong khoảng thời gian này cả ngày trải qua những tra tấn dã man, Triệu Tử Hiên đã sớm chịu không nổi, đã từng vô số lần Triệu Tử Hiên nghĩ muốn tự bạo, lôi đám người viện nghiên cứu phát rồ chôn cùng.
Cùng không biết những tên khốn nạn đó tiêm cái gì vào trong thân thể hắn, rõ ràng có thể cảm giác được dị năng, lại hoàn toàn vô phát sử dụng, ngay cả ý muốn tự sát đều không thực hiện được, tay chân hắn đều bị trói buộc, ngay cả răng cũng đều bị rút toàn bộ cầm đi nghiên cứu.
"Tử Hiên, ta bồi người cùng đi." Bùi Niệm nhẹ nhàng nói.
Tại thế giới ăn thịt người này, rời khỏi Triệu Tử Hiên cái gì cũng không có ý nghĩa.
Giơ khẩu súng trong tay lên, hướng đầu Triệu Tử Hiên, Bùi Niệm nổ súng, kết thúc mạng sống của Triệu Tử Hiên.
Thật châm chọc làm sao, súng là Triệu Tử Hiên dạy cậu bắn, mà người hắn nổ súng giết đầu tiên thế nhưng lại là người yêu cậu trên thế giới này.
Đào tinh hạch trong đầu Triệu Tử Hiên ra, nhìn người nào đó vội vã chạy vào, Bùi Niệm cười, cậu có thể giúp Triệu Tử Hiên báo thù.
Bởi vì nguyên nhân Triệu Tử Hiên không cho cậu động thủ bất cứ việc gì, vậy nên không một người nào biết cậu có dị năng chữa khỏi rất hiếm, tuy rằng cậu không quen việc sử dụng dị năng, nhưng tự bạo cậu vẫn biết.
Cầm chặt tinh hạch của Triệu Tử Hiên, Bùi Niệm biết dị năng chính mình uy lực tự bạo khẳng định không lớn, bởi vậy mới đào tinh hạch của Triệu Tử Hiên ra, dị năng tự bạo cộng thêm tịch hạch của dị năng giả cấp nổ mạnh sẽ mang đến uy lực cao, đủ để san bằng viện nghiên cứu này, hết thảy đều sẽ kết thúc.
- -------------------------------------------------
"Ngô..." Đè huyệt thái dương, Bùi Niệm chỉ cảm thấy đầu vô cùng đau đớn.
Ngồi xuống, đầu sẽ không còn đau như vậy, Bùi Niệm mới bắt đầu hồi tưởng việc trước kia.
Cậu nhớ rõ sau khi đào tinh hạch Triệu Tử Hiên ra, liền nhìn thấy Lý Văn Bác vội vã chạy vào, sau đó vì giúp Triệu Tử Hiên báo thù, cậu tự bạo.
Vậy...vì cái gì cậu còn chưa chết?! Chẳng lẽ bởi vì dị năng của cậu quá thấp, tự bạo thất bại?!
Đánh giá bốn phía, Bùi Niệm mới phát hiện địa phương hiện tại là căn phòng cậu trọ trước khi mạt thế bắt đầu.
Này tất cả đều không thể tưởng tượng được, sau khi mạt thế bùng nổ, cậu liền đi theo Triệu Tử Hiên đến kinh đô, căn bản không có khả năng trở lại tiểu biệt thự này.
Nhìn cuốn lịch treo trên tường, trong đầu Bùi Niệm này ra suy nghĩ hoang đường.
Trước mạt thế, cậu cũng thường xuyên ở trong nhà xem tiểu thuyết, mà không thiếu nhưng lần hắn xem qua những cuốn tiểu thuyết xuyên qua trong sinh gì đó, tình hình hiện tại, cậu hình như là trọng sinh.
Nhanh chóng từ trên giường đứng lên, Bùi Niệm chạy tới phòng khách, đem notebook đặt ở phòng khách mở ra, nhìn màn hình góc bên phải hiện thị ngày cùng thời gian, Bùi Niệm có thể xác định cậu thực sự trọng sinh.
Xác định xong, Bùi Niệm rốt cuộc chịu đựng không nổi, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, ôm đầu khóc rống lên.
Sảng sảng khoái khoái khóc lớn một trận, Bùi Niệm mới chạy lại phòng vệ sinh rửa sạch mặt mũi.
Đánh giá gương mặt trong gương, đó là gương mặt trắng nõn đã lâu hắn không thấy qua.
Từ năm hai mươi tuổi ấy, sau khi bị Triệu Tử Hiên bó bên người, cậu vẫn luôn được Triệu Tử Hiên nuôi dưỡng đến béo tốt, bởi vậy làn da thoạt nhìn đều mềm mại như da phụ nữ.
Vì việc này, cậu đã không biết bao nhiêu lần cùng Triệu Tử Hiên cãi nhau, đương nhiên chỉ có mình cậu làm loạn, Triệu Tử Hiên căn bản không phản ứng cậu.
Nhìn kỹ lại, Bùi Niệm mới cảm giác thiếu cái gì, ngọc bội mang trên cổ không thấy.
Kia chính tại sinh nhật tuổi của cậu, Triệu Tử Hiên tốn không ít tiền từ phòng đấu giá mua một đôi ngọc bội cổ.
Cậu vẫn luôn mang ngọc bội bên mình, cho dù là một khắc trước khi cậu chết, khối ngọc bội kia vẫn ở trên cổ cậu.
Ở trong phòng điên cuồng lục lọi một hồi, cũng không tìm được ngọc bội, Bùi Niệm từ bỏ tìm kiếm.
Kiếp trước đã xảy ra sự việc như vậy, cậu nào còn dũng khí lại cùng Triệu Tử Hiên ở bên nhau, ngọc bội mất liền mất đi.
Thời điểm Triệu Tử Hiên tiến vào viện nghiên cứu chịu tra tấn, cậu mới hiểu được tình cảm mình dành cho Triệu Tử Hiên, cậu đúng là ngu ngốc, cũng không biết Triệu Tử Hiên coi trọng cậu điểm nào.
Bất quá nếu trời cao cho cậu cơ hội một lần nữa sống lại, như vậy cậu sẽ không để những sự việc kia phát sinh lần nữa.
Trước kia chính là cái gọi là ba cùng mẹ kế lừa gạt cậu, nói chỉ muốn biết dị năng Triệu Tử Hiên có bao nhiêu lợi hại mà thôi, sẽ không thương tổn Triệu Tử Hiên chút nào, cậu mới có thể tin là thật, đối với Triệu Tử Hiên hạ dược, nhưng kết quả tất cả đều là lừa cậu.
Triệu Tử Hiên bị bắt vào viện nghiên cứu, những người trong đội ngũ của Triệu Tử Hiên vì muốn cứu hắn, dùng hết mọi biện phát đều tốn công vô ích, cuối cùng bị đuổi khỏi kinh đô.
Mà cậu là người giúp đỡ bắt được Triệu Tử Hiên, tất bị lưu lại kinh đô.
Ai bảo cậu có một gương mặt đẹp, khiến nhi tử thủ linh căn cứ kinh đô coi trọng, may mắn tên quan nhị đại kia không thích cưỡng bách người khác, bằng không cậu tuyệt đối là vô pháp chịu đựng người nào khác ngoài Triệu Tử Hiên chạm vào.
Cũng bởi vậy cậu mới có thể tiếp xúc với Lý Văn Bác, từ chỗ Lý Văn Bác trộm được giấy thông hành, giúp Triệu Tử Hiên báo thù.
Kết thức hồi ức, Bùi Niệm phát hiện đời trước quá mong mỏi được ba mình coi trọng, mới có thể đối với cha và mẹ kế nói gì nghe nấy, nhưng sự thật chính minh hy vọng này của cậu quá xa vời, đều là thứ đáng chê cười.
Bởi vì người kia trước nay chưa từng đem đứa con trai là cậu để vào mắt, mà đối với vợ của hắn thì đứa con trai vợ trước sinh ra giống như cái gai trong mắt.
Kỳ thực cậu đã sớm biết, thời điểm cậu tròn tuổi, người kia liền lấy lý do để tự lập, đem cậu đuổi khỏi nhà, từ nay chẳng quan tâm.
Nếu không phải được Triệu Tử HIên bảo vệ dưới cánh chim, lấy tình hình bị đuổi khỏi Bùi gia, cậu nơi nào có thể ngày đêm tiêu sái như vậy.
Hiện tại cậu trọng sinh, tự nhiên là muốn cùng cái gia đình kia phân rõ giới hạn, không bao giờ hy vọng xa vời thứ tình thân buồn cười đó.
Chỉ là chuyện của Triệu Tử Hiên cậu không cách nào buông xuống, cậu không muốn sự tình thống khổ đời trước lại phát sinh.
Trời mới biết thời điểm cậu hướng Triệu Tử Hiên nổ súng, tay vẫn luôn phát run, cậu cũng không biết ở nơi nào lấy được dũng khí đem tinh hạch của Triệu Tử Hiên đào ra.
Cậu chỉ nhớ rõ thời khắc nổ súng, có bao nhiêu thống khổ, khi tự bạo, có bao nhiêu đau.
Đem căn phòng bị cậu làm loạn cả lên sắp xếp cho gọn gàng, Bùi Niệm bắt đầu thu thập hành lý chính mình.
Cậu phải rời khỏi Triệu Tử Hiên, không thể liên lụy Triệu Tử Hiên, tin tưởng khi mạt thế không có hắn ở bên người, Triệu Tử Hiên tuyệt đối sẽ không bị viện nghiên cứu bắt lại.
Kỳ thực cậu cũng không có đồ đạc gì muốn đem đi, tiểu biệt thự này là Triệu Tử Hiên mua cho cậu ở, đồ vật cũng là Triệu Tử Hiên sắm.
Thu thập mấy bộ quần áo, mang theo ví tiền, Bùi Niệm liền rời khỏi biệt thự.
Vừa lúc thời gian này ở kiếp trước, cậu mới vừa cùng Triệu Tử Hiên cãi nhau một trận, cũng là rời nhà bỏ trốn.
Chẳng qua khi đó tuy rằng chưa phát hiện cảm tình đối với Triểu Tử Hiên, lại vẫn luôn ỷ lại Triệu Tử Hiên, bởi vậy căn bản không có đi bao xa, lần này Bùi Niệm là hạ quyết tâm không để Triệu Tử Hiên tìm được.
Cách mạt thế còn có thời gian nửa năm, cậu muốn thừa dịp nửa năm này đi thu thập chút vật tư, cũng miễn cho sau khi mạt thế bùng nổ bị chết đói.
Sau khi Triệu Tử Hiên bị bắt vào viện nghiên cứu, Bùi Niệm mới khắc sâu nhận thức, rời khỏi Triệu Tử Hiên cậu có bao nhiêu vô dụng.
Nếu không phải tên quan nhị đại kia phái người đưa đồ ăn tới, cậu đã sớm chết đói ở căn cứ Kinh đô.
Kỳ thực khi gặp được Triệu Tử Hiên, cậu đã trải qua một đoạn thời gian sinh hoạt một mình, nhưng cùng Triệu Tử Hiên ở bên nhau mấy năm, thực sự bị chiếu cố quá tốt, đều rất nhanh trở thành một phế vật.
Lần này rời đi, mạt thế lập tức liền đến, Bùi Niệm cũng không biết chính mình còn có thể sống bao lâu.
Kiếp trước vẫn luôn đi theo Triệu Tử Hiên, cậu căn bản liền không cùng những thứ gọi là tang thi tiếp xúc qua, cho dù là khi ra ngoài, Triệu Tử Hiên cũng chưa bao giờ để cậu bước xuống xe.
Mà lần này sau khi rời khỏi Triệu Tử Hiên, Bùi Niệm cũng không có cái lá gan cùng tang thi đánh nhau.
Nhưng kiếp trước phát sinh những sự việc kia, làm Bùi Niệm không dám nghĩ nhiều như vậy, vì để không liên lụy Triệu Tử Hiên, cậu cần thiết phải rời đi..