“Hỗn xược!” Nghe thấy giọng nói sắc bén mà cay nghiệp đó của Thường ma ma, Hồ Xuyên nổi giận, nói: “Ta xem ai dám!”
Giọng nói hùng hồn của Hồ Xuyên vang khắp cửa của Phủ Hoa Vương, gương mặt trực chính nghiêm nghị tràn ngập sự giận dữ, mắng: “Đây chính là thái độ của hạ nhân Phủ Hoa Vương đối với chủ nhân sao?! Chẳng lẽ là muốn dĩ hạ phạm thượng!”
Kinh Triệu Quân khí thế uy nhϊế͙p͙ lòng người, khiến khí thế hùng hổ của Thường ma ma lập tức bị đánh bay, bà ta có hơi hoảng loạn nói: “Lão nô không biết Kinh Triệu Quân ở đây, vẫn mong ngài thứ tội!”
“Thứ tội! Ha!” Hồ Xuyên giận dữ nói: “Thân là hạ nhân, đối với chủ nhân bất kính như vậy mà không biết hối cải, ngược lại xin lỗi bản quan, đây là cái cớ gì?!”
Vừa nghe lời này, Ôn Nhan đằng sau Thường ma ma không vui rồi.
Nàng ta mặc y phục đỏ tùy ý đi tới, giọng nói ngọt ngào nũng nịu: “Hồ bá bá, lời này của người là gì, phụ vương còn ở biên cương, nói thế nào tổ mẫu cũng ở trong phủ, tỷ tỷ sao có thể tính là chủ nhân của Vương phủ chứ!”
Nói xong, nàng ta mặt mày khinh thường bĩu môi, ngữ khí có hơi hờn giận vờ ủy khuất nói: “Tỷ tỷ, tỷ sẽ không trách ta chứ, Nhan Nhi chính là tâm thẳng miệng mau, nói thẳng ra thôi, không phải là cố ý nói ra tâm tư của tỷ.”
“Tâm tư? Tâm tư gì.” Gương mặt Ôn Hương hờ hững, đôi mặt phượng trong trẻo sáng rõ mang theo khí tức lạnh lẽo, nhìn Ôn Nhan tựa như nhìn một thằng hề: “Ta đều không biết, Nhan Muội ngươi... làm sao lại biết?”
Điều Ôn Nhan thích nhất chính là tạo cho mình vỏ bọc tâm ngay miệng mau, tính tình bộc trực, mỗi lần đều như thế đâm người ta một nhát dao, sau đó lại ủ rũ tỏ vẻ xin lỗi.
Như thế này, không những khiến Ôn Nhan có danh tiếng tốt sảng kɧօáϊ thẳng thắn, mà người bị nàng ta hại lại miệng ngậm hoàng liên, có khổ mà không nói ra được.
Mà Ôn Hương đã từng vô cùng tin tưởng Ôn Nhan, thậm chí cũng tin tưởng nàng ta chỉ là tính tình ngay thẳng bộc trực, vô số lần bị Ôn Nhan hãm hại, mãi tới trước khi chết mới nhìn rõ bộ mặt thật của Ôn Nhan!Lúc này, Ôn Nhan vừa nghe Ôn Hương vậy mà không trúng chiêu, mắt khẽ đảo, mặt mày đáng thương nói: “Không, không có gì, là Nhan Nhi sai rồi.”
“tiểu Hương là đích nữ của Ôn huynh, sao không phải là chủ nhân của Vương phủ!” Hồ Xuyên lớn tiếng nói, nhìn sang Ôn Nhan: “Ôn Nhan, ngươi tại sao muốn hãm hại tiểu Hương, còn không để nàng vào phủ?”
“Nhan Nhi không có!” Ôn Nhan lập tức vươn cổ nói, dưới ánh nhìn của mọi người, lại cố tỏ vẻ ủy khuất cúi đầu nói: “Nhan Nhi biết, rõ ràng đáp ứng tỷ tỷ không đem chuyện đánh vỡ tượng phật nói ra, lại vì quá sợ tổ mẫu tức giận hại thân thể, cho nên không cẩn thận nói ra... Là Nhan Nhi không có giữ lời hứa.”
Ôn Nhan trước giờ sửa soạn quyến rũ động lòng người, giỏi nhất là diễn kϊƈɦ ở trước mặt người khác, nói rồi, còn lập tức rơi nước mắt, Thương ma ma ở bên cạnh thấy vậy thì đau lòng một trận, nói: “Tam tiểu thư, đây không phải là lỗi của người, người làm là đúng.”
Sau đó, bà ta ngoảnh đầu nhìn sang Ôn Hương, đáy mắt tràn ngập sự chán ghét: “Không giống kẻ bất hiếu nào đó, làm sai chuyện còn không chấp nhận chịu phạt, lôi nhiều người tới gây sự như này!”
Hai người một hát một xướng, không chỉ gắn mác bất hiếu cho Ôn Hương, hắt một chậu nước bẩn lớn vào phẩm tính của nàng, còn tạo danh tiếng tốt như hiếu thuận, thành thật cho Ôn Nhan, cộng thêm hai hàng nước mắt đó của Ôn Nhan, khiến không ít người vậy xem đều có hơi dao động.
Tuy nhiên, Hồ Xuyên tin tưởng phẩm tính của Ôn Hương lại là không chút nghi ngờ, ông ta nhìn sang Ôn Hương, nói: “tiểu Hương, ngươi nói.”
Ôn Hương biết, giả bộ ủy khuất yếu đuối, nàng ta không làm nhuần nhuyễn như Ôn Nhan được.
Nàng bước lên một bước, đối diện với gương mặt vô cùng đáng thương đó của Ôn Nhan, dửng dưng mà ưu nhã mở miệng nói: “Pho tượng phật bằng ngọc kia, rõ ràng là Nhan Muội đánh vỡ. Ta nhớ, trêи tay của Nhan muội thậm chí bị ngọc vỡ của tượng phật bằng ngọc đó cứa đứt một vết...”
Nói xong, Ôn Hương bỗng tay túm chặt tay của Ôn Nhan, lập tức từ trong tay áo lộ ra, trêи cánh tay đó quả thật có một vết cứa!
“Trời ạ! Thật sự là tam tiểu thư vu oan cho nhị tiểu thư!”
“Tam tiểu thư sao có thể làm ra chuyện như này chứ!”
“Quả nhiên, xuất thân con thϊế͙p͙, phẩm tính chính cao quý là không bằng con dòng chính được!”
Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận, khi nghe thấy từ trọng tâm ‘con thϊế͙p͙’ đó, đáy mắt của Ôn Nhan bỗng vụt qua tia hung ác.
“Ôn Nhan! Ngươi vậy mà làm ra loại chuyện bất kính như vậy!” Hồ Xuyên tuy nói không phân biệt đích thϊế͙p͙, nhưng trong lòng ông ta vẫn là quý Ôn Hương, mà Ôn Nhan hiện nay hãm hại Ôn Hương, ông ta sao có thể nhịn được.
“Không!” Ôn Nhan có hơi hoảng, dùng sức giằng tay ra khỏi Ôn Hương, khóc nói: “Cái này, cái này là ta hôm nay vì tổ mẫu xuống bếp, không cẩn thận cắt bị thương...”
“Cắt bị thương?” Ôn Hương nhướn mày, ánh mắt lạnh băng như tuyệt dừng ở trêи tay Ôn Nhan, từ tốn nói: “Nếu nói là bị dao cắt bị thương, vết thương này tất nhiên sẽ thẳng mảnh, mà vết thương trêи tay ngươi, ngoằn ngoèo mà nông sâu không...”
Ánh mắt của Hồ Xuyên đanh lại, người xung quanh cũng không tự chủ mà nén thở.
“Với cả... ngươi nói ngươi là hôm nay cắt bị thương, vậy tại sao vết thương trêи tay không tìm đại phu băng bó, đã cứng lại bắt đầu kết vẩy?” Giọng nói của Ôn Hương rất dửng dưng, lời nói không hề vội vàng, thể hiện rõ sự điềm nhiên ưu nhã, Ôn Nhan lập tức tắt tiếng.
“Được rồi! Ngươi còn muốn Nhan Nhi như thế nào!” Đột nhiên, một giọng nói có chút già nua mà mang theo giận dữ của nữ từ trong Vương phủ truyền tới, chỉ thấy lão Vương phi ăn mặc sang trọng, vàng bạc đầy người, dưới sự hầu hạ của các thị nữ đi về phía này.
Ánh mắt của Ôn Hương lập tức lạnh đi, đáy mắt dường như có băng sương ngưng tụ.
“Tổ mẫu!” Nhìn thấy chỗ dựa tới rồi, Ôn Nhan lập tức ủy khuất chạy tới, còn lau nước mắt trêи khóe mi.
Lão Vương phi yêu thương nắm lấy tay nàng ta, thương tiếc vỗ vỗ Ôn Nhan, an ủi từ động tác, sau đó ngước mắt nhìn sang Ôn Hương, đáy mắt vụt qua một tia chê bai và căm ghét ẩn sâu, nói: “Nháo tới mức chó gà không yên, ngươi vui lắm sao? Ta kêu ngươi tới điền trang tu tâm dưỡng tính, ngươi ngược lại thì giỏi rồi, làm trái ý của ta, chạy về bắt nạt Nhan Nhi! Thành ra thể thống gì!”
“Lão Vương phi, người...” Hồ Xuyên đang muốn nói chuyện thay cho Ôn Hương, lão Vương phi lại không do dự mà cắt ngang ông ta: “An ma ma ta phái tới bên cạnh ngươi đâu!”
Trong mắt của lão Vương phi quả nhiên cay độc! Ánh mắt của Ôn Hương đanh lại, trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo.
Xem ra, chứng tàn tật kiếp trước của nàng, cũng không khỏi có liên quan tới lão Vương phi!
“Đúng, An ma ma đâu!” Ánh mắt của Ôn Nhan khẽ động, thảo mai nói: “Tỷ tỷ, An ma ma sao không thấy rồi, lẽ nào tỷ lại làm chuyện gì không tốt bị An ma ma nhìn thấy, tỷ trừng phạt bà ta rồi sao?”
Chuyện không tốt? Một câu này, giống như viên đá ném vào mặt hồ, ở trong đám đông dậy một làn sóng.
Ôn Hương hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang lão Vương phi, nói: “Tối qua điền trang có trộm, An ma ma vì bảo vệ ta, bị kẻ trộm làm hại.”
“Lẽ nào không phải là tỷ và tên trộm làm cái gì, bị An ma ma phát hiện, cho nên mới...” Ánh mắt của Ôn Nhan từ từ trở nên thâm độc, sau khi buột miệng thì liền lấp ɭϊếʍ lại: “A, Nhan Nhi sai rồi, Nhan Nhi không nói...” Nàng ta hàm ý thâm sâu, dẫn dắt mọi người tưởng tượng.
“Chuyện này, bản Thế tử sao không biết?” Đột nhiên, một giọng ôn nhuận của nam tử nhàn nhạt vang lên.