Bỗng chốc, ánh mắt của Dung Tử Hiên trở nên thâm trầm mà nặng nề, hắn có hơi mất tự nhiên rời tầm nhìn sang chỗ khác: “Trời lạnh, nhị cô nương không bằng về phòng khoác thêm ít áo dày vào đi...”
Ôn Hương hơi sững ra, sau đó nhìn ánh mắt của Dung Tử Hiên không khỏi mang theo thần sắc trêu chọc, nói: “Ta vừa tới, không có nghĩ tới những cái này.”
Ánh mắt của nàng vô tình quét qua gương mặt nghiêng của Dung Tử Hiên, vừa kinh ngạc vừa phát hiện, cái người trước mặt này, làn da mang theo chút trắng của bệnh tật, nhưng ít da dẻ bên tai và sau tai đã hơi ửng đỏ.
Dung Thế tử này, chẳng lẽ chưa từng tiếp xúc với nữ nhân sao? Thiên Vinh hoàng triều này, vậy mà còn có nam tử nhát gái như này sao! Nghĩ rồi, khóe miệng của nàng không tự chủ mà cong lên.
Dư quang của Dung Tử Hiên dừng ở nụ cười trêи khóe miệng của nàng, giống như đã hiểu cái gì đó, ho nhẹ vài tiếng, nói: “Nếu đã như thế, Hiên liền nói ngắn gọn lại...”
“Hiên ngày mai về kinh, sẽ đưa nhị cô nương một đoạn.”
Khi ánh mắt quay lại lần nữa, đáy mắt của Dung Tử Hiên sáng rõ một mảng, giống như là đã khôi phục vẻ dửng dưng, điềm nhiên.
Khi nghe thấy lời của Dung Tử Hiên, đáy mắt của Ôn Hương vụt qua một tia kinh ngạc, ánh mắt của nàng có chút dè chừng dừng trêи mặt của Dung Tử Hiên, đôi mắt trong trẻo sáng rõ nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm tĩnh lặng đó, muốn nhìn ra chút gì đó, nhưng cuối cùng không thu hoạch được cái gì.
Ôn Hương không cảm nhận được một tia ác ý trêи người hắn, Dung Tử Hiên thậm chí là quá tốt với nàng rồi, nàng không biết là nguyên do gì.
Tuy nhiên, nếu có người dùng sự chân thành đối đãi, nàng cũng sẽ không đáp trả ác ý.
Chỉ là...
Ôn Hương hơi cụp mắt, đáy mắt dấy lên một làn sóng, lát sau, nàng lắc đầu nói: “Đa tạ Dung thế tử, nhưng, Ôn Hương có dự định khác, không cần đi nhờ người.”
Lời của nàng truyền vào trong tai của Dung Tử Hiên, Dung Tử Hiên không hề ngạc nhiên, giống như đã biết rồi lặng lẽ gật đầu, lùi lại một bước nói: “Nếu đã như thế, Hiên cũng không làm phiền nhiều nữa, cô nương ngủ ngon!”
“... Khoan đã.” Nhìn nam tử ôn nhuận như ngọc, tỉ mỉ quan tâm đó, Ôn Hương không nhịn được mà mở miệng.Nhìn dáng vẻ Dung Tử Hiên dường như có hơi suy yếu, lại nghĩ tới bên cạnh hắn lại chỉ có một thị vệ bảo hộ, mà trời mưa tầm tã này, Ôn Hương lại không tự chủ mà liên tưởng tới chuyện Dung Tử Hiên bị hành thích.
Ôn Hương vốn chỉ biết đại khái Dung Tử Hiên vào một năm này bị người ta hành thích mà hai mắt không nhìn được nữa, nhưng lúc này thì thấy, sợ rằng chính là đoạn thời gian đi đường này của Dung Tử Hiên.
Nghĩ tới ân tình mà Dung Tử Hiên đã giúp đỡ nàng và phụ vương ở kiếp trước, cho dù ở trong tình huống không có cớ có thể thuyết phục, nàng cũng không nhịn mà mở miệng rồi, nàng không thể phụ ân tình kiếp trước của hắn.
Khi Dung Tử Hiên thấy Ôn Hương gọi hắn, liền nhàn nhạt nhìn nàng, gương mặt ôn hòa, chỉ đợi Ôn Hương đang cúi đầu trầm tư cái gì đó.
Cuối cùng, Ôn Hương có hơi khó khăn mở miệng nói: “Hiện nay Thiên Vinh hoàng triều ta kẹp giữa ba nước, mưa gió khắp nơi, tranh giành đấu đá, thậm chí kẻ có ý đồ bất chính của nước khác lẩn vào Thiên Vinh, cố tình làm loạn thế cục, họa từ trong nội bộ. Thế tử thân phận tôn quý, lần này trêи đường về kinh, phải chú ý đường nhỏ trêи núi, chỗ khuất trong rừng, nơi có nhiều bọn trộm cướp hoành hành, chớ gặp phải kẻ địch.”
Đoạn đường về kinh, nếu phải đi qua núi, chỗ khuất trong rừng, chỉ có một nơi ở ngoài ô thành--- Lý gia trang.
Lời của Ôn Hương, không chỉ là đưa ra địa điểm hành thích, thậm chí còn những người câu kết trong ngoài đều dẫn ra.
Mà điều này, đều là phụ vương nói cho nàng ở kiếp trước.
Nghe vậy, đáy mắt của Dung Tử Hiên dấy lên một vẻ kinh ngạc, thấy sắc mặt có hơi khác lạ của Ôn Hương, hắn không có mở miệng hỏi Ôn Hương tại sao, chỉ là sau khi hơi sững sờ, không phủ nhân mà nhàn nhạt mỉm cười: “Đa tạ nhị cô nương.”
Nghe thấy lời của Dung Tử Hiên, thiết nghĩ là nghe lọt lời nàng nói rồi, tuy thái độ bán tín bán nghi, nhưng, câu trả lời này của Dung Tử Hiên, ngược lại miễn khiến nàng phải vắt óc đau não suy nghĩ lý do, trong lòng Ôn Hương không khỏi thở phào.
Dung Tử Hiên hơi chắp tay bái biệt.
Khi xoay người rời đi, trong đầu của hắn không ngừng xuất hiện thần sắc có chút khổ não lại lo lắng cho hắn của nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Theo hắn nghĩ, sợ là Ôn Hương trong lúc vô tình biết được cái gì đó, cho nên nói với hắn, tuy có nhiều nghi điểm, nhưng quả thật đúng với thời cục.
Khi Dung Tử Hiên đang nghĩ tới vài khả năng nào đó, đôi mắt không một gợn sóng kia, có hơi tối sầm xuống.
Khi tới sương phòng, nhìn thấy Đình tây còn đang cản đường của Phúc Nhi, Dung Tử Hiên mở miệng nói: “Đình tây, để Phúc Nhi cô nương đi.”
Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, Đình Tây lúc này mới tha cho Phúc Nhi bị trêu đùa tới mức mặt mày đỏ bừng.
Khi hắn ta xoay người nhìn Thế tử, lại phát hiện sắc mặt của Thế tử có hơi lạnh.
Một giây sau, chỉ nghe Thế tử lạnh lùng nói: “Gần đây biên cương có gửi tin tức tới?”
- --
Có lẽ là tác dụng của một câu ‘ngủ ngon’ ôn hòa đầy từ tính đó của Dung Tử Hiên, nàng tỉnh lại đã là vào sáng hôm sau. Dung Tử Hiên và Đình tây đã rời đi từ sớm, không có làm phiền hai người.
Vì thế, sau khi Phúc Nhi từ sương phòng phía tây trở lại nói tin hai người đã rời đi, Ôn Hương có hơi kinh ngạc.
Vào lúc này, ngoài điền trang dường như truyền tới âm thanh gõ cửa, Ôn Hương dẫn Phúc Nhi đi ra mở cửa.
Khi mở cửa ra, chỉ thấy một phu xe và một cỗ xe ngựa dừng ở cửa điền trang.
Chỉ trong nháy mắt, Ôn Hương liền biết là ai sắp xếp tất cả thứ này.
Vì thế, nàng lịch sự mỉm cười với phu xe: “Xin đợi chút. Chúng ta thu dọn một lát thì liền xuất phát.” Nói xong, nàng xoay người đi về phía sương phòng.
“Tiểu thư, người gọi phu xe từ khi nào thế? Chúng ta có phải là sắp về Vương phủ rồi không?” Giọng nói của Phúc Nhi có hơi phấn khích.
Ôn Hương khẽ mỉm cười, không nói một từ.
Trọng sinh quay lại, nàng cũng không định giống như kiếp trước trầm mặc đợi phụ vương tới đón nàng, lần này, nàng muốn tự mình trở về, vạch trần bộ mặt xấu xa độc ác đó của Ôn Nhan.
Chỉ là, vốn dĩ Ôn Hương đều đã chuẩn bị lấy ít trang sức để thuê xe ngựa trở về, không ngờ, Dung Thế tử sau khi bị nàng từ chối vào đêm qua, vậy mà tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng như vậy.
Nghĩ tới đây, đáy mắt của Ôn Hương vụt qua một tia ấm áp. Tuy đêm qua chỉ là lần đầu tiên gặp Dung Tử Hiên, nàng thậm chí đều còn không quá hiểu hắn, nhưng, chỉ dựa vào Dung Tử Hiên là người duy nhất ở kiếp trước giải oan cho nàng và phụ vương, cùng việc hắn làm bây giờ, trong lòng của Ôn Hương, địa vị của ân nhân càng thêm tôn kính.
- --
Cuối mùa thu, sắc trời tối sớm, quản gia của Phủ Hoa Vương vừa chỉnh đốn sự vụ trong Vương phủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ cửa lớn của Vương phủ truyền tới, ông ta không khỏi có hơi bực bội.
Vừa mắng chửi, vừa mở cửa ra, không kiên nhẫn nói: “Ai?”
“Ta.” Giọng nói hờ hững của nữ bỗng truyền tới, lập tức khiến quản gia có hơi tức giận, giống như bị nước đá hắt vào, cả người run lên, khi nhìn rõ người trước mặt, quản gia lập tức rụt lại, bỗng đóng cửa lớn lại.
Phúc Nhi lập tức tức điên: “Vương bá, ngươi đây là làm cái gì? Nhị tiểu thư về phủ rồi, mau mở cửa ra!”
“Nhị, nhị tiểu thư... không phải là lão Vương ta không mở, chỉ là... lão Vương phi có phân phó, không, không để người vào phủ.” Giọng nói của quản gia có hơi run rẩy từ trong cửa truyền tới.
Ôn Hương ngước mắt, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén nhàn nhạt dừng ở cửa, quản gia ở trong lại cảm thấy giống như có một con dao lạnh băng châm vào người.
Đôi môi mỏng của Ôn Hương hơi động đậy, gương mặt mang hàn ý, nói: “Vương bá, ngươi có phải là quên rồi không, đương gia hiện nay của Vương phủ này là ai?”
Đương gia đương nhiên là Vương gia rồi! Chỉ là, Vương gia bây giờ không ở đây... Vậy cũng là lão Vương phi lớn nhất. Quản gia không dám mở miệng.
Đáy mắt của Ôn Hương đen láy như mực, như màng băng, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Ngươi có phải là quên rồi không, ai mới là chủ nhân của Vương phủ?”