“Chuyển đi rồi? Chuyển đến phòng nào?”
“Không biết, lúc anh về phòng thì cô ta chuyển đi rồi.” Cố Minh lắc đầu, tiếp tục xếp quần áo.
“Bạn học, có người tìm cậu.” Một nữ sinh tìm tới gọi Đường Ngữ Âm.
“Là ai vậy?”
“Mình không biết, là một người đàn ông.”
“Cảm ơn, mình ra ngay.” Đường Ngữ Âm gật đầu rồi đi ra ngoài.
…
Bên trong xe.
“Boss, có cần tôi tránh đi không?” Trợ lý lái xe quay lại hỏi Long Mặc Thâm.
“Cậu ra ngoài một chút.”
Trợ lý ngay lập tức mở cửa xe đi ra ngoài.
Lúc này, Đường Ngữ Âm cũng đã đến nơi.
“Thiếu phu nhân.” Trợ lý cúi đầu chào.
“Ừm, anh ấy bên trong sao?”
“Vâng.”
Đường Ngữ Âm mở cửa, sà vào lòng anh.
“Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm em vậy?”
“Tiện đường.” Long Mặc Thâm đỡ cho đầu cô không bị đập lên trần xe rồi chỉnh lại tư thế ngồi cho cô.
“Thật sự chỉ là tiện đường, không có gì khác sao?”
“Ừm…” Long Mặc Thâm nhàn nhạt đáp lời.
Anh nói một câu nhớ em thì chết sao?
“Mấy ngày nay sao rồi, có ai làm khó gì em không?”
“Nhắc lại thấy tức.
Anh biết Mai Hạ Hạ không?” Nhắc tới Mai Hạ Hạ, nét vui vẻ trên khuôn mặt Đường Ngữ Âm biến mất, thay vào đó là vẻ chán ghét không tả được.
“Có chuyện gì sao?”
Đường Ngữ Âm cũng không giấu diếm, đem toàn bộ mọi chuyện kể lại cho anh nghe, bao gồm cả thái độ kì lạ của Lam Vũ.
Long Mặc Thâm nghe xong, trong mắt là vẻ âm u không dễ phát giác.
Anh đưa tay, kéo cô vào lòng.
“Ngữ Âm, em không cần quan tâm đến Lam Vũ kia nữa.
Việc này anh sẽ sắp xếp sau.
Nghe lời anh, tránh ra Lam Vũ kia ra, có được không?” Anh một tay ôm chặt cô, một tay khẽ xoa lên lưng, trấn an cô lại.
“Nhưng mà…”
“Vợ à, anh cầu xin em, đừng đến gần cô ta nữa, có được không?” Giọng nói của anh đầy sự khẩn thiết.
“Được, em không gặp nữa.
Có thể cho em biết lý do không?”
“Em biết là anh sẽ không làm hại em.” Long Mặc Thâm rầu rĩ.
Anh ấy đây là không muốn trả lời sao?
“Ừm, em biết rồi.
Em không gặp cô ấy nữa.” Mặc dù không biết tại sao anh lại như vậy, nhưng cô biết, tất cả những gì anh làm đều là vì muốn tốt cho cô, làm sao có thể không nghe theo chứ.
“Vậy muộn rồi, mau về đi.” Long Mặc Thâm đỡ cô ra khỏi xe, nhìn theo cô cho đến khi hoàn toàn chìm vào màn đêm thăm thẳm.
…
“Boss, Mai Hạ Hạ đó…” Trợ lý lo lắng nhìn Long Mặc Thâm.
“Cậu nghe lén tôi nói chuyện?” Long Mặc Thâm cất lời, nhiệt độ trong xe lập tức hạ xuống.
“Xin lỗi, tôi không cố tình.” Trợ lý vội cúi đầu, biết trước như vậy đã không hỏi.
“Lái xe!” Long Mặc Thâm không quản nữa, lơ đễnh nhìn ra vên ngoài.
Mai Hạ Hạ- “Quý cô tɦác ɭoạи” nổi tiếng ở bar Cloud.
Bây giờ lại đi nói là yêu vợ mình, đây là diễn kịch cho ai xem đây? Chỉ sợ đây là cái bẫy của Long Thành Hiên bày ra, nhắm tới mục tiêu là % cổ phần Long thị trong tay Lam Vũ- Đại tiểu thư Lam gia đi.
Ai cũng biết, Lam Vũ là người đồng tính.
Có lẽ là Long Thành Hiên thấy Ngữ Âm thân thiết với cô ta, trong lòng nảy sinh cảnh giác, phái Mai Hạ Hạ đến phá đám đi.
Chỉ cần Mai Hạ Hạ bày trò một chút, liền có thể chạm tới lòng tự trọng của Lam Vũ, thành công tách hai người họ ra.
Theo lời kể của Đường Ngữ Âm, Lam Vũ bây giờ đã bắt đầu tránh mặt cô rồi, chứng tỏ Mai Hạ Hạ đã thành công tách hai người họ ra.
Vậy thì chuyện cấp bách hiện tại chính là số cổ phần trong tay Lam Vũ kia, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Long Thành Hiên được..