Một lúc sau, đám người kia cũng đến nơi.
Bọn chúng hì hục mở đống khóa nặng trịch xuống, đẩy cửa tiến vào căn phòng.
Nhờ ngọn đèn kia, Đường Ngữ Âm có thể thấy rõ người đến là ai.
Đường Ân!
“Người đâu, sao không thấy ai vậy hả?” Đường Ân tức giận quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh.
“Tôi… Rõ ràng tôi vứt cô ta ở đây mà, sao bây giờ lại không có ai chứ?” Người đàn ông gãi gãi tai, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng chính tay ông ta đưa người vào đây mà, sao lại không thấy nữa rồi?
“Phế vật!” Đường Ân cần cây đèn trong tay, đập mạnh vào đầu người đàn ông kia khiến ông ta choáng váng, ngã gục xuống đất.
“Ô kìa, đây không phải là em gái của tôi sao? Tức giận như vậy là vì lý do gì vậy?” Đường Ngữ Âm ngồi vắt vẻo trên cao, giọng đầy bông đùa giễu cợt.
“Mày cút xuống đây cho tao, con đim.” Đường Ân nghiến răng ken két, chỉ hận không thể chém người con gái trước mắt ra làm ngàn mảnh.
“Tao không xuống mày làm gì được tao?” Đường Ngữ Âm tiếp tục khiêu khích.
“Con khốn, xuống đây cho tao.” Đường Ân ném cây đèn vào người Đường Ngữ Âm nhưng cô lại né được.
“Ai nha, giận dữ là có nhiều nếp nhăn lắm đó nha.”
“Con chó, cút xuống đây.” Đường Ân tức điên lên, định tự mình trèo lên bắt Đường Ngữ Âm xuống.
Cô ta bắt đầu bám vào các bao tải trèo lên chỗ Đường Ngữ Âm đang ngồi.
Khi sắp đến nơi, cô ta vừa ôm được vào cột gỗ bên cạnh, chưa kịp thở ra hơi liền bị Đường Ngữ Âm một cước đạp trúng mũi, ngã lăn từ trên cao cuống dưới đất.
“A! Con đim, chó chết!” Đường Ân đau đớn đứng dậy, miệng vẫn không ngừng chửi rủa.
“Đường Ân, mày biết không? Lúc này trông mày không khác gì con chó cái đang trong kì động dục ấy.
Thế nào? Lúc trước tao cho mày uống chút thuốc, có thích không?”
Đường Ân nhạy bén đoán được hàm ý trong cậu nói kia, tay nắm chặt thành một đấm.
“Thì ra là mày hại tao, con chó.” Hôm tiệc sinh nhật lần ấy, Đường Ngữ Âm hại cô ta uống một loại thuốc, nhan sắc sẽ ngày càng lên hương, ngày càng xinh đẹp.
Nhưng đổi vào đó, ngày rằm hàng tháng cô ta đều phải làm loại chuyện kia với nam nhân, nếu không thì cả người sẽ như có lửa đốt, không cách nào giải tỏa được.
“Sao nào, có kíƈɦ ŧɦíƈɦ không? Vui chứ?” Đường Ngữ Âm đong đưa, cợt nhả trêu tức Đường Ân.
“Chó chết, mày hại tao như vậy, tại sao mày vẫn sống nhởn nhơ được chữa, tao không can tâm, không, tao phải gϊếŧ mày, tao phải gϊếŧ mày, tao…”
RẦM!!!
Cửa phòng kho bị một ai đó đạp văng ra, ngay lập tức quân đội chuyên dụng tràn vào, khống chế Đường Ân.
“Thả tôi ra.” Đường Ân liều chết vùng vẫy.
“Tất cả đứng yên.”
Lúc này, một nam nhân đi vào, tất cả mọi người vô thức dạt ra hai bên, tránh đường cho người kia.
“Long tổng, đã bắt được chủ mưu.” Một vị giáo quan trung tuổi tiến lên báo cáo.
“Vợ tôi đâu?”
“Cái này… Lúc tiến vào chỉ thấy hai người này, không, không tìm thấy thiếu phu nhân ạ.”
“Không tìm thấy?” Ngay lập tức, sát khí tỏa ra khắp căn phòng khiến mọi người run rẩy.
“Long Mặc Thâm, em ở đây.”
Vừa nghe thấy giọng nói, Long Mặc Thâm lập tức ngẩng đầu lên, phát hiện cô đang ngồi đong đưa trên xà nhà.
“Nhảy xuống đi.” Long Mặc Thâm đứng bên dưới, đưa tay ra.
“Anh phải đỡ được em đấy nhé.”
“Ừm.”
Đường Ngữ Âm nhắm chặt mắt, nhảy đại xuống.
Long Mặc Thâm, nhất định phải đỡ được em đấy.
Thấy Đường Ngữ Âm đã nhảy đến nơi, anh đưa tay, ôm gọn cô vào lòng.
“…Gần đây em lại tăng cân nhỉ?”.