Ngay sau khi Đường Ngữ Âm dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người cơ hồ đều rơi vào trên người Long Thành Hiên.
Sẽ không phải là anh ta hạ độc đấy chứ?
Đối diện với những ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, Long Thành Hiên lim dim nhìn thẳng Đường Ngữ Âm.
Xem ra trước đây hắn đã đánh giá thấp cô chị dâu này rồi nhỉ.
“Vậy thì cứ soát phòng của tôi đi, cây ngay không sợ chết đứng.” Long Thành Hiên nhún vai trả lời đầy cợt nhả.
Ngay lập tức, hai nhân viên được cử vào phòng Long Thành Hiên đê lục soát.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Long Thành Hiên lẳng lặng bước đến bên cạnh Đường Ngữ Âm, cười nhẹ.
“Chị dâu, ánh mắt mong chờ như vậy, có phải là rất muốn lọ thuốc độc kia được tìm thấy trong phòng em sao?”
“Chú hai nói gì vậy, làm sao chị lại lòng lang dạ sói như vậy được chứ.” Đường Ngữ Âm dõi theo từng cử động của hai nhân viên kia, không nhìn Long Thành Hiên trả lời.
“Chị dâu, đừng tưởng tôi không nhìn ra chút tâm tư ấy của chị, bất quá… Long Thành Hiên này không dễ bị hạ vậy đâu.” Long Thành Hiên tiếp tục thầm thì bên tai cô gái.
“Chờ xem, chưa đến phút cuối thì vẫn chưa biết ai thắng ai thua đâu.” Cơ quan mật kia phải hơn một năm sau người ta mới phát hiện, Long Thành Hiên khắng định là còn chưa biết tới, anh lấy đâu ra tự tin mà nói vậy kia chứ.
Sau một hồi tìm kiếm không phát hiện được gì, nhưng nhân viên ia đành lui sang một bên, để Phương Kì tự mình tìm kiếm, thế nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Lúc này, Long Thành Hiên cúi xuống, ghé sát tai Đường Ngữ Âm, khẽ nói.
“Chị dâu, em thắng rồi.”
“Không phải còn quá sớm để tự đắc sao? Long Thành Hiên, tôi không bao giờ làm việc mà không nắm chắc phần thắng cả.” Cô đưa tay đẩy Long Thành Hiên ra, đi đến bên cạnh Phương Kì, nói nhỏ.
“Cơ quan dưới gầm giường, mở ra.” Nói xong, cô lại quay về chỗ cũ như chưa có gì xảy ra.
“Xem ra chị dâu vẫn chưa hết bài nhỉ?” Long Thành Hiên lại một lần nữa xáp lại gần Đường Ngữ Âm.
“Long Thành Hiên, mày tránh xa cô ấy ra một chút.” Dứt lời, một cánh tay vươn ra, đẩy Long Thành Hiên đập lưng vào bức tường phía sau, đồng thời kéo Đường Ngữ Âm ôm vào lòng.
“Đại ca, bây giờ mới xuất hiện sao?” Vừa nhìn thấy Long Mặc Thâm, cả người Long Thành Hiên dường như tỏa ra đầy sát khí.
“Liên quan gì tới mày?”
“Đại ca nói vậy làm em đau lòng quá đấy.” Long Thành Hiên tỏ vẻ tổn thương.
Long Mặc Thâm không thèm để ý anh ta, toàn bộ tâm tư của anh lúc này đều đặt trên người cô gái đang nằm gọn trong vòng tay anh.
“Ai cho phép em đứng gần nó như vậy?”
“Là cậu ta tự mình sát lại gần em mà.” Đường Ngữ Âm phụng phịu.
“Sao em không đẩy nó ra?”
“Đẩy rồi, đẩy xong cậu ta lại xán lại gần tiếp.”
“Em…”
Đang nói bỗng nhiên Long Mặc Thâm bị giọng nói lớn của Phương Kì cắt ngang.
“Tìm được rồi, lọ thuốc chứ loại độc đã hại cha tôi.”
Phương Kì cầm lọ thuốc trước đó Đường Ngữ Âm đã bỏ vào, giơ cho tất cả mọi người cùng thấy.
“Mau gọi bác sĩ tới đây.”
Bác sĩ ngay lập tức được đưa đến.
Sau một hồi xem xét cẩn thận, bác sĩ khẳng định đây chính là loại thuốc độc mà Phương gia chủ đã trúng phải.
Lúc này, Long Thành Hiên liếc mắt về phía Đường Ngữ Âm.
Khẩu hình miệng “Xem ra chị dâu chuẩn bị rất kĩ rồi nhỉ?”
“Đương nhiên.
Tôi đã nói với cậu rồi mà, tôi sẽ không làm trừ phi đã nắm chắc phần thắng.”
“Long nhị thiếu, anh còn gì để giải thích không? Hộp thuốc mày được tìm thấy trong phòng anh, lại còn được giấu kĩ như vậy, xem ra chúng ta cần phải nói chuyện kĩ hơn rồi.
Người đâu, đưa Long nhị thiếu đến hòng riêng của tôi.
Bất cứ ai cùng không được làm phiền.” Phương Kì lạnh giọng ra lệnh.
“Khoan đã, hộp nhung kia là gì vậy?” Một vị khách tò mò chỉ vào hộp nhưng còn lạo trong cơ quan kia.
Phương Kì tiến tới, cầm hộp nhìn mở ra kiểm tra, kết quả vừa mở ra, cả phòng đều là một màng xôn xao.
Đây không phải là ’ Nước mắt nàng tiên cá’ đã bị đánh cắp sao? Không lẽ Long nhị thiếu này là người ngắn cắp nó?
“Người đâu, lập tức đổi hướng quay về đất liền.
Chuyện đã đến nước này, Phương gia chúng tôi sẽ gặp lại Long nhị thiếu trên tòa sau vậy.”.