Cẩm viên lúc này.
“Boss, thiếu phu nhân tuyệt thật mà.
Tôi không nghĩ tới cô ấy lại giỏi tới vậy.” Nam trợ lý hào hứng.
Long Mặc Thâm trầm ngâm nhìn vào màn hình máy tính, do sự việc hôm nay ở trường tương đối ồn ào nên có không ít người đã đăng lên mạng xã hội, đến bây giờ đã có không ít người biết đến.
“A Thâm, cậu không ngạc nhiên chút nào sao?” Phương Kì ngồi vắt vẻo.
“Không ngạc nhiên.
Tổ tiên cô ấy từ bao đời đều là ngự y, không thì cũng là danh y nổi tiếng, ông ngoại cô ấy còn được liệt vào hàng bảo vật sống của nước Y này, cậu nghĩ tôi còn phải ngạc nhiên sao?” Long Mặc Thâm chăm chú nhìn cô gái trong màn hình, không rời đi dù chỉ một giây.
“Cậu không đùa tôi đấy chứ, nhà ngoại cô ấy khủng tới vậy sao?” Phương Kì há hốc miệng.
“Tôi lừa cậu làm gì?”
“Vậy sao mẹ cô ấy lại gả cho một tên nghèo hèn như Đường Minh Hải chứ, rõ ràng là không hề cân xứng.” Miệng Phương Kì há như muốn rơi luôn xuống đất.
“Cậu hỏi cô ấy đi.”
Lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra, Đường Ngữ Âm ló đầu đi vào.
“Hình như có ai vừa nhắc đến tôi sao?”
“Chị dâu? Về rồi sao? Đường Ân cô ta sao rồi, bị đuổi học chưa?”
“Đình chỉ.” Đường Ngữ Âm thũng thẵng đi đến bên cạnh Long Mặc Thâm ngồi xuống.
“Không phải chứ, cơ hội tốt như vậy sao không đuổi học cô ta luôn đi, giữ lại làm gì chứ.” Phương Kì bĩu môi chê bai.
“Cậu thì biết cái gì.
Tôi chơi còn chưa đã, làm sao thả cô ta đi được.” Đường Ngữ Âm lườm Phương Kì một cái.
“Chị dâu, em hỏi cái này được không?”
“Hỏi.”
“Này ngoại chị gia thế tốt như vậy, tại sao mẹ chị lại gả cho Đường Minh Hải chứ, rõ ràng là quá bất công rồi đi.” Phương Kì uống một ngụm nước lớn rồi đập ly nước uống bàn.
Nhìn ánh mắt mong chờ của Phương Kì, Đường Ngữ Âm chỉ biết thở dài.
“Phương Kì, cậu có để ý, người nhà họ Đường luôn gọi tôi là đứa con hoang mặc dù mẹ tôi là chính thất không?”
“Thỉnh thoảng có nghe.”
“Đó là bởi vì tôi là sản phẩm của việc mẹ tôi bị Đường Minh Hải cưỡиɠ ɦϊế͙p͙.” Đường Ngữ Âm nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
“Cái gì? Mẹ chị bị Đường Minh Hải cưỡиɠ ɦϊế͙p͙?” Phương Kì phun ra ngụm nước vừa uống trong miệng.
“Đúng.
Năm đó, Đường Thị chỉ là công ty nhỏ không có danh tiếng, lại còn đứng trên bờ vực phá sản.
Đường Minh Hải không biết làm cách nào đã chuốc thuốc mẹ tôi rồi cưỡиɠ ɦϊế͙p͙ bà ấy.
Mục đích là để cưới mẹ tôi về nhà, dùng của hồi môn của bà ấy để cứu lấy công ty.
Ban đầu, mẹ tôi cũng không đồng ý.
Nhưng bà ấy lại sợ tôi sinh ra không có cha sẽ bị mọi người chê bai nên đành mang theo một triệu tệ gả đến nhà ông ta.”
“Khoan đã, mẹ chị không phải cũng là y sĩ sao? Không lẽ không biết cách giải thuốc đó.”
“Phương Kì, cậu không biết… có những loại thuốc, chỉ có làm chuyện kia mới có thể giải quyết được, cậu nói xem Đường Minh Hải sẽ không ngu đến mức hạ loại thuốc mà mẹ tôi giải được chứ.” Đường Ngữ Âm nhìn Phương Kì như nhìn một đứa ngốc.
“Vậy… sau đó thì sao?”
“Ban đầu khi gả về Đường gia, nhà họ Đường vẫn đối xử khá tốt với mẹ tôi, chủ yếu là vì một triệu tệ kia.
Sau này khi lợi dụng xong, bọn họ bắt đầu bỏ mặc mẹ tôi, bà ấy cũng vì thế mà sầu não nhiều hơn.
Đỉnh điểm là khi mẹ của Long Mặc Thâm mất, mẹ tôi bắt đầu suy sụp dần, sau đó mà ấy mắc một căn bệnh lạ, sau một thời gian thì cũng bỏ tôi đi theo mẹ chồng tôi.”.