Cúp máy xong, Đường Ngữ Âm lập tức gọi điện cho Tiếu Tiếu.
“Tiếu Tiếu, mình nhờ cậu nộp bài cho giáo sư, cậu vẫn chưa nộp giúp mình sao?”
“Hả?” Quan Tiếu Tiếu nghe vậy thì có chút giật mình.
" Sao có thể, mình đã giúp cậu nộp rồi mà?"
“Không có, giáo sư nói với mình là vẫn chưa nộp, cậu đã đưa tận tay giáo sư chưa?” Đường Ngữ Âm bắt đầu sốt sắng.
“Cái này… lúc đi nộp mình có gặp Đường Ân, cô ta bảo cũng đi nộp bài nên… nên…” Quan Tiếu Tiếu ấp úng mãi.
“Thế nên cậu đã đưa bài của mình cho cô ta?”
“Cái này… thật sự không phải do mình mà, do cô ta cứ khăng khăng đòi nộp giúp cậu, hơn nữa… lúc đó mình cũng đang có việc bận…” Quan Tiếu Tiếu nhăn nhó.
“Được rồi, chuyện này không trách cậu, hôm nào mình mời cậu đi ăn sau nhé.
” Đường Ngữ Âm thở dài.
Xem ra Đường Ân vẫn chưa biết sợ là gì, lại dám ngang nhiên cướp bài của cô.
“Vậy, vậy được, cậu nhanh đi tìm cô ấy đi, đừng để mất cơ hội lần này.
”
“Ừm.
” Nói xong cô liền ngắt máy.
“Ấy, Ngữ Âm, sao cậu còn ở đây?” Một nữ sinh thấy Đường Ngữ Âm liền đi tới cười nói.
“Có chuyện gì sao?”
“Em gái cậu được tuyển thẳng vào lớp Thạc sĩ-Tiến sĩ đấy, bây giờ cô ấy đang mời mọi người đi ăn, cậu không biết sao?” Nữ sinh vui vẻ nói.
“Tuyển thẳng?”
“Đúng vậy, bài nghiên cứu phục hồi châm tỏa khí của cậu ấy được giáo sư đánh giá rất cao, đúng là ghen tỵ mà.
” Nữ sinh nói với đầy vẻ ngưỡng mộ trên mặt.
“Vậy bây giờ Đường Ân đang ở đâu, mình muốn chúc mừng em ấy.
” Đường Ngữ Âm cười đầy thâm ý.
“Cậu đến căng tin đi, Đường Ân đang ở đó.
” Nữ sinh chỉ tay về hướng căng tin.
“Cảm ơn.
”
Đường Ngữ Âm rảo bước đến căng tin, đến nơi thì đã thấy đông nghịt người ra vào.
Quả thực là khua chiêng múa trống, ầm ĩ như vậy là cho ai xem đây.
Đường Ngữ Âm bước đến một bàn lớn đặt rượu và đồ ăn, nhìn nhìn một chút, lại ngó sang phía Đường Ân đang bị mọi người vây quanh phía xa xa, mỉm cười ranh mãnh, giơ chân lên…
Rầm…!
Chiếc bàn lớn bị Đường Ngữ Âm một cước đá đổ, kèm theo đó là tiếng bát đĩa rơi loảng xoảng.
Lúc này, tầm mắt của tất cả mọi người cơ hồ đều rơi trên người Đường Ngữ Âm.
“C, Chị, chị đến chúc mừng em sao?” Đường Ân cố gắng giữ nụ cười gượng gạo trên môi, tiến về phía Đường Ngữ Âm.
“Đúng rồi, chị đến chúc mừng em đây.
” Đường Ngữ Âm mỉm cười, giơ tay tát thẳng vào mặt Đường Ân.
Tiếng bạt tai vang lên khiến mọi người trong phòng sững lại.
Đường Ân ngã huỵch ra đất, hai tay ôm lấy mặt, tỏ vẻ đáng thương.
“Chị, em biết chị ganh tỵ với em, nhưng cũng không cần đánh trước mặt nhiều người như vậy chứ? Ngày hôm nay em được như vậy là do em bỏ công sức rèn luyện ngày đêm mà có được, chị chỉ vì ghen ghét mà đánh em tới mức này sao?” Đường Ân khóc rưng rức.
Lúc này, có không ít người lại thấy đồng cảm với cô ta.
Dù có làm ra chuyện gì đi nữa cũng nên cho nhau chút thể diện chứ, đằng này…
“Ha… Thể diện? Loại con gái mặt dày như cô mà cũng cần đến chữ đó sao?” Đường Ngữ Âm thòng thả đi đến một cái bàn cao, ngồi vắt vẻo lên trên.
“Chị, chị đây là có ý gì?”
“Ý gì? Ý gì mày phải hiểu rõ nhất chứ?” Đường Ngữ Âm khẽ liếc mấy vị giáo sư đang vội vàng tiến đến, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cú kéo đến thật đông đi, ít người quá thì còn gì là thú vị nữa.
Ngày hôm nay, tôi phải cho cả trường này biết, ăn trộm bài thi của Đường Ngữ Âm này chính là loại chuyện có tư vị như thế nào.
.