Đường Ngữ Âm ra hiệu cho mọi người ngồi yên rồi mở cửa xe bước ra ngoài.
“Cố Minh, lâu rồi không gặp” Đường Ngữ Âm chìa tay ra, tỏ ý muốn bắt tay.
“A Âm, em làm sao lại lạnh nhạt như vậy?”
“A… Đúng nhỉ, tại sao tôi lại lạnh nhạt… chảng phải anh là người rõ nhất sao?” Đường Ngữ Âm đứng khoanh tay, nhếch miệng cười.
“A… A Âm, em sao vậy, hôm nay em lạ quá.” Vẻ mặt Cố Minh hiện rõ vẻ chột dạ.
“Lạ? Tôi sắp đi lấy chồng rồi, chẳng lẽ bây giờ phải nhào lên ôm anh nữa sao?”
“Anh không có ý đó.
A Âm, em không muốn kết hôn đúng không, vậy bây giờ chúng ta rời khỏi đây, anh sẽ đưa em đi.” Cố Minh nắm lấy cổ tay Đường Ngữ Âm, định kéo đi.
Bất thình lình, cô giật tay ra, lùi xuống vài bước khiến Cố Minh hơi ngỡ ngàng.
“A Âm, em sao vậy? Mau đi thôi, anh sẽ đưa em đi, chăm sóc em cả đời này mà.”
Nghe những lời này, nước mắt Đường Ngữ Âm lại trào ra.
Kiếp trước, tôi tin tưởng anh, trao cả cuộc đời mình cho anh.
Còn anh thì sao chứ? Chơi chán cô xong liền đem cô giao cho mấy tên buôn người, nếu không phải có Long Mặc Thâm kịp thời cứu ra, có lẽ cô đã…
“Cố Minh, anh có đủ tư cách để nói ra những lời này sao?”
“Em… em sao vậy?” Cố Minh thấy mọi việc không theo kế hoạch liền có chút lúng túng.
“Cố Minh, anh đừng tưởng tôi không biết, sau lưng tôi anh và Đường Ân đã làm những gì.
Lo mà bảo toàn cho cái mạng chó của anh đi.”
Đường Ngữ Âm ghé sát vào tai Cố Minh nói nhỏ một câu rồi lên xe đi tiếp, bỏ mặc Cố Minh vẫn đứng đơ ra ở đó.
Một lúc sau, Đường Ngữ Âm đã đứng trước lễ đường, nới cử hành hôn lễ của cô.
Sau khi cha xứ đọc xong lời tuyên thệ, hai người nhanh chóng trao nhẫn cho nhau, sau đó liền kết thúc buổi lễ.
…
Cẩm Viên, nhà riêng của Long Mặc Thâm.
Đường Ngữ Âm đang ngồi trước gương tẩy trang thì Long Mặc Thâm đi vào.
Anh đi đến bên giường, cầm một cái gối lên.
“Đêm nay em ngủ ở đây đi, tôi sẽ ngủ ở thư phòng.”
“Khoan… Cái đó…” Đường Ngữ Âm thấy anh sắp đi liền ngăn lại.
“Sao vậy?” Long Mặc Thâm dừng lại, nhìn về phía cô.
“Thư phòng… không có giường đúng không? Anh có thể ngủ ở đây, nếu cảm thấy khó chịu có thể chia đôi giường ra cũng được.
Không nhất thiết phải ngủ ở thư phòng đâu.” Đường Ngữ Âm thành khẩn nói.
“Không sao, tôi…”
“Cái gì mà không sao chứ, dù gì đây cũng là phòng anh mà, nếu có phải ra ngoài thì cũng là tôi đi…” Đường Ngữ Âm cắt ngang lời Long Mặc Thâm.
“Nhưng…” Long Mặc Thâm khẽ nhíu mày.
“Ây dà, không nhưng nhị gì hết.
Anh nằm phía bên này, tôi nằm phía bên kia.”
Đường Ngữ Âm cầm một cái gối dài đặt vào giữa giường.
“Đây là ranh giới, không ai được vi phạm hết.”
Đường Ngữ Âm chỉ tay vào cái gối.
“Được.” Long Mặc Thâm không nói nhiều, nằm lên phần giường của mình.
Đường Ngữ Âm nhìn nam nhân nằm trên giường, khẽ thở dài một cái.
“Kiếp này sống lại, tuy nói là muốn bù đắp cho anh, nhưng cuối cùng vì những vết thương của kiếp trước, vẫn là không thể mở lòng được.
Xin lỗi…”
Đường Ngữ Âm thay đồ rồi cũng leo lên, nằm yên vị trong phần giường của mình.
Cô xoay người, nhìn Long Mặc Thâm đang nhắm mắt ngủ say.
Nam nhân này, đến cả lúc ngủ cũng có thể đẹp như vậy.
Kiếp trước, không hiểu cô ăn nhầm cái gì mà lại si mê tên Cố Minh kia, một hai làm loạn đòi ly hôn với anh.
Bây giờ nghĩ lại, quả thực là quá mức ngu xuẩn mà..