Sau khi buổi học kết thúc, Đường Ngữ Âm trở về kí túc xá.
Một ngày nay cũng thật mệt mỏi mà.
Hết Đường Ân lại đến Lam Vân Thanh liên tục gây chuyện, đầu cô cũng bị họ làm cho sắp nổ tung luôn rồi.
Nằm ngâm mình trong bồn tắm suốt nửa tiếng đồng hồ, Đường Ngữ Âm mới chậm rãi đứng dậy.
Vừa mở cửa phòng tắm ra, Đường Ngữ Âm đã thấy Long Mặc Thâm ngồi vắt chéo chân trên ghế.
Cạch…
Cô ngay lập tức đóng cửa lại.
“Không thể nào, chắc chắn mình mở cửa sai cách rồi.” Cô hít một hơi khí lạnh vào để bình tĩnh lại.
Đường Ngữ Âm lại mở cửa ra một lần nữa.
A… Quả nhiên là thật kìa.
Nhìn Long Mặc Thâm ngồi bên ngoài, Đường Ngữ Âm có chút không biết nói gì.
Đây là kí túc xá nữ mà anh ấy lại có thể vào một cách dễ dàng như vậy sao?
“Lại đây.” Long Mặc Thâm vẫy Đường Ngữ Âm lại gần.
“Chồng, sao anh vào được đây vậy? Quản lý không nói gì sao?”
Đường Ngữ Âm bước đến, ngồi lên chân Long Mặc Thâm.
“Không nói.”
“Vậy anh đến đây làm gì?”
“Nhớ.” Long Mặc Thâm ôm Đường Ngữ Âm vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Ờm…Ý là nhớ em nên đến sao?
Bầu không khí rơi vào im lặng…
Một lúc sau, Đường Ngữ Âm mới nhớ ra điều gì đó, quay sang Long Mặc Thâm.
“Anh đã ăn gì chưa?”
“Chưa…” Long Mặc Thâm vùi đầu vào cổ Đường Ngữ Âm, khẽ dụi.
“Vậy… anh có muốn ăn gì không?”
“Ăn em được không?” Long Mặc Thâm ôm chặt cô.
“Anh đừng mơ!” Đường Ngữ Âm lập tức đẩy anh ra, vội vàng đứng dậy.
Lúc này, ánh mắt cô chạm đến một túi lớn đặt ở góc phòng.
“Đây là gì vậy?” Đường Ngữ Âm bước tới, mở túi ra.
Kết quả, bên trong lại là một đống đồ ăn vặt.
Đường Ngữ Âm vui mừng ra mặt.
“Chồng, anh mua cho em sao?”
“Ừm… Nhưng mà anh có điều kiện.”
Nghe đến đây, sống lưng Đường Ngữ Âm bỗng có chút ớn lạnh.
“Điều kiện gì? Em nói trước, nếu quá đáng quá em sẽ không làm đâu nhé.”
“Để anh ôm em ngủ một đêm.” Long Mặc Thâm vào thẳng luôn vấn đề.
“Hả?..” Đường Ngữ Âm còn nghĩ mình đã nghe lầm.
“Anh muốn ôm em ngủ một đêm.”
Long Mặc Thâm nhắc lại.
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Ừm.”
“Được thôi, em còn tưởng là khó lắm chứ.” Đường Ngữ Âm vui vẻ.
“Thật ra… nếu em muốn khó hơn cũng được.” Long Mặc Thâm suy nghĩ một chút rồi nói.
“Khoan! Stop! Dừng lại…Vậy đủ khó rồi, không cần khó hơn đâu.
Anh mau đi tắm đi.” Đường Ngữ Âm vội đưa tay chặn miệng Long Mặc Thâm lại.
Arggg, cái tên này, đúng là biết cách trêu đùa người khác mà.
…
Sáng hôm sau, Long Mặc Thâm đã rời đi từ sớm, trước khi đi còn không quên chuẩn bị đồ ăn sáng cho vợ mình, chỉ đợi cô tỉnh dậy là đồ ăn sẽ sẵn sàng.
Lúc Đường Ngữ Âm dậy thì Long Mặc Thâm đã đến công ty, anh để lại một mảnh giấy nhỏ trên bàn, bên cạnh là một ly sữa và một cái sanwich nhỏ.
Đường Ngữ Âm mỉm cười hạnh phúc.
Vậy ra đây là cảm giác khi được người ta quan tâm chăm sóc sao?
Cô nhanh chóng ăn hết phần ăn rồi đi lên lớp.
Trên đường đi, Đường Ngữ Âm bắt đầu có cảm giác rất lạ.
Tại sao hôm nay mọi người đều nhìn cô như vậy? Trên mặt có dính gì sao?
Đi thêm vài bước nữa, Đường Ngữ Âm bị mấy người lạ mặt chặn lại.
“Cô… là vợ của Long Mặc Thâm đúng không?”
“Đúng vậy.” Đường Ngữ Âm trả lời, giọng nói có đôi chút cảnh giác.
“Con khốn!” Bất ngờ, nữ sinh kia giơ ray, tát thẳng vào mặt Đường Ngữ Âm.
Cái tát bất ngờ này làm cho Đường Ngữ Âm sững người..