C77.
Uyên Ương (trung)
2022.07.20 ~ 2022.07.27
Vệ Cẩm Hoa nhìn ra được Thương Lãng đây là đang liên tiếp minh kỳ ám chỉ y rằng hắn vốn là không nghĩ thương tổn y, chỉ là bởi vì hiện giờ xé rách da mặt dù sao đều là đường chết mới bị bất đắc dĩ không thể không ra hạ sách này.
Vệ Cẩm Hoa không khỏi túc khẩn mày, nhìn con cổ trùng lệnh người ác hàn kia đang chậm rãi hướng những người đó càng ngày càng gần, y cũng nhịn không được bắt đầu suy xét, y có nên lá mặt lá trái hạ thấp lợi thế của Thương Lãng đến một mức thích hợp, lại phóng hắn một con ngựa tới đổi lấy hắn đem cổ trùng bức ra khỏi thân thể chính mình.
Rốt cuộc, tuy rằng y vô cùng tin tưởng tình cảm của mình đối với Cẩm Dương là kiên định bất di nhưng con cổ trùng này cũng xác thật rất cách ứng người.
Chính là, nếu cứ như vậy liền dễ dàng buông tha Thương Lãng thì...!vết thương trên tay Cẩm Dương, còn có quốc uy của Tử Vân về sau nên tìm ai tới đòi lại đây?
Giữa lúc Vệ Cẩm Hoa trong lòng tâm niệm xoay chuyển liên hồi, con cổ trùng kia bò cũng càng thêm xa, mọi người bên trong đại điện, bao gồm cả Thương Lãng, cũng đều không tự chủ ngừng lại hô hấp, vô cùng chuyên chú nhìn về phía chỉ sâu đang không ngừng uốn éo tiến về phía trước.
Vệ Cẩm Dương chợt cảm nhận được mấy tên giáo chúng đang kiềm giữ chính mình đã vô ý thức thả lỏng lực đạo, có vẻ cũng đang bị con sâu kia hấp dẫn chú ý mà thất thần, hắn liền sấn cơ hội này, tận dụng mọi thủ đoạn, một phen phá khai giam cầm, đầu óc không kịp nghĩ gì đã lập tức chạy về phía con cổ trùng kia.
Vì hạnh phúc của đại ca nhà mình, cùng với quốc mẫu tư nghi tương lai của Tử Vân bọn họ, hắn quyết tâm liều mạng, bất chấp tất cả trước lộng chết chỉ sâu kia lại tính tiếp, dùng chân giẫm chết là được, Vệ Cẩm Dương dưới đáy lòng vì chính mình tiếp đủ dũng khí.
Thế nhưng kế hoạch chung quy là không đuổi kịp biến hóa, con cổ trùng kia tốc độ thật sự là quá nhanh, hiện tại nó đã trực tiếp bò lên vạt áo của một nữ tử, hiển nhiên biện pháp dùng chân giẫm đã không dùng được.
Liền ở lúc con cổ trùng kia còn muốn từ góc áo tiếp tục bò hướng lên trên, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vệ Cẩm Dương đầu óc nóng lên, đại não cũng nháy mắt chết máy, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đưa tay hướng về phía chỉ sâu xấu xí kia, một bàn tay trực tiếp bắt lấy nó.
Trong khoảnh khắc bắt được cổ trùng, Vệ Cẩm Dương đầu óc vẫn còn trống rỗng chưa kịp hồi phục ý thức, chỉ kịp cảm giác trong tay đột nhiên đau xót.
Hắn nâng tay lên xem xét mới phát hiện tay phải vốn hoàn hảo không bị thương tổn gì của hắn đã nhiều một miệng vết thương xuất huyết, còn cổ trùng dường như đã chui vào huyết nhục bên trong, hoàn toàn biến mất không thấy.
Vệ Cẩm Dương mờ mịt nhìn miệng vết thương da tróc thịt bong trên bàn tay chính mình một hồi lâu mới xem như phục hồi tinh thần, đột nhiên phản ứng nhảy dựng lên, ra sức phủi tay, ý đồ muốn đem cổ trùng bức ra khỏi cơ thể, chỉ tiếc rốt cuộc cũng khởi không được tác dụng gì.
"Ngọa tào! Làm nó ra ngoài a! Cái này muốn làm thế nào mới có thể bắt nó ra a?" Vệ Cẩm Dương thần trí thật vất vả thanh tỉnh một chút, chật vật từ thế giới trống rỗng đi ra, trực tiếp dùng miệng ấn lên miệng vết thương, cố gắng hút ra con cổ trùng đã xâm nhập huyết nhục của hắn.
Nghe được Vệ Cẩm Dương gấp đến độ dậm chân phát ra thanh âm, đám người xung quanh mới lục tục từ trạng thái trợn mắt há mồm, đại não chết máy kéo về thần trí.
Sự tình phát sinh thật sự quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ căn bản không kịp nhìn rõ trước mắt rốt cuộc đang xảy ra cái gì thì mọi chuyện cũng đã kết thúc.
"Ý trời, đây là ý trời a! Ý trời chú định hai người các ngươi hôm nay nhất định phải trình diễn một hồi huynh đệ loạn luân.
Ý trời a!" Thương Lãng nhìn bàn tay của Vệ Cẩm Dương đã bị chính bản thân hắn giày vò đến sắp trở nên huyết nhục mơ hồ, dường như cảm thán mà nhẹ giọng tự mình lẩm bẩm.
Hắn vốn dĩ đã tính sẵn, đợi cho cổ trùng vừa chuẩn bị bò đến da thịt của nữ tử kia thì sẽ lập tức ra lệnh dừng lại, đem nó triệu hoán trở về.
Mục đích của hắn chỉ là hù dọa, bức cho Vệ Cẩm Hoa nhượng bộ ra điều kiện càng thêm có lợi cho hắn mà thôi, hắn ngàn tính vạn tính cũng chẳng thể nào tính đến sẽ xuất hiện đường rẽ lớn như vậy.
"Cẩm Dương, đệ không sao chứ?" Tương phản với những người khác còn đang hoang mang hoảng hốt, Vệ Cẩm Hoa lại trước tiên lo lắng nhìn về phía Vệ Cẩm Dương.Tuy rằng trong nháy mắt nhìn đến Vệ Cẩm Dương ra tay bắt được cổ trùng, y thừa nhận chính mình từ đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó nghĩ lại liền không khỏi bắt đầu lo lắng cho thân thể của đệ ấy.
Suy cho cùng, loại đồ vật như cổ trùng là thứ mà bọn họ không nắm chắc được, nó có thể tạo thành thương tổn đối với ký chủ hay không thì cũng là một ẩn số.
Một con sâu tiến vào rồi vẫn luôn sống trong huyết nhục của một người, liền tính Thương Lãng nói nó là vô hại thì Vệ Cẩm Hoa như thế nào cũng không có khả năng tin tưởng nó thật sự không ảnh hưởng đến thân thể người.
Cũng vì vậy, Vệ Cẩm Hoa y cùng Vu Cổ Thần Giáo bọn chúng chỉ sợ là lại nhiều thêm một bút trướng phải thanh toán.
Nhìn tay phải của đệ đệ nhà mình bị phá da chảy máu, tay trái thì vừa rồi đã bị Thương Lãng dẫm đến trật khớp, Vệ Cẩm Hoa khóe mắt dư quang quét về phía Thương Lãng đã không biết thêm lên thêm bao nhiêu tầng hàn ý.
"Ngươi có ý tứ gì?" Vệ Cẩm Dương lúc này lực chú ý lại không tập trung trên người đại ca nhà hắn mà là vạn phần khẩn trương nhíu mày trừng mắt hướng về phía Thương Lãng lúc này nhìn qua còn có chút mờ mịt.
Những lời Thương Lãng tự mình lẩm bẩm Vệ Cẩm Dương hắn đã nghe được rành mạch rõ ràng.
Cái gì kêu "Ý trời chú định hai người các ngươi hôm nay nhất định phải trình diễn một hồi huynh đệ loạn luân"? Ngoạn ý nhi này không phải tình cổ sao? Không phải chỉ là làm hai người trong trong tâm lý sinh ra cái gọi là đối lẫn nhau yêu đương nhiệt liệt, dẫn đến cảm xúc biến hóa thôi sao? Cho nên Thương Lãng vừa rồi lẩm bẩm là có ý gì? Hẳn là sẽ không phải cái loại ý tứ mà hắn đang nghĩ đến đi? Vệ Cẩm Dương gắt gao nhìn chằm chằm Thương Lãng, bức thiết hy vọng có thể từ trong miệng đối phương được đến đáp án rằng chính mình nghe sai rồi hoặc là hiểu lầm rồi.
"Nhị điện hạ, ngươi không nghĩ sai đâu, chính là loại ý tứ mà ngươi đang nghĩ đến nha.
Cùng đôi Uyên Ương cổ một khi đồng thời gieo vào cơ thể người, không ngoài nửa canh giờ, hai bên liền sẽ xuất hiện kịch liệt tình triều, cũng thập phần khẩn thiết cần phải tiến hành một hồi giao cấu.
Nếu hai bên ký chủ không kịp thời phát sinh da thịt chi thân mà nói, cổ trùng sẽ bắt đầu từng chút từng chút gặm cắn nơi yếu hại của ký chủ, cho đến khi đem toàn bộ nơi đó cắn sạch không còn một mảnh mới thôi." Đến hiện tại, Thương Lãng đã biết sự tình lần này là thật sự không còn nửa điểm xoay chuyển đường sống, hắn cũng chỉ có thể bất chấp tất cả đâm lao phải theo lao.
"Biến thái! Trên thế gian này làm gì có loại đồ vật nào quỷ dị cổ quái như vậy?" Vệ Cẩm Dương cũng không dám xem sắc mặt của Vệ Cẩm Hoa lúc này, chỉ có thể vô cùng phẫn nộ trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thương Lãng, muốn xuyên thấu qua mặt nạ nhìn rõ khuôn mặt của tên này, khó có thể tin sẽ có người đem loại đồ vật này chế tạo ra tới, còn tính toán dùng ở trên người của chính hắn cùng hắn nam sủng.
Mẹ kiếp! Nếu một hai phải lựa chọn giữa việc biến thành thái giám hoặc cùng đại ca nhà hắn như vậy như vậy...!hắn còn không bằng hiện tại liền đâm đầu chết đi còn tương đối thống khoái.
Lão thiên đây là phải hận hắn nhiều cỡ nào mới có thể ném cho hắn một nan đề như vậy a? Hắn quả nhiên mấy ngày hôm trước ra cửa nên cưỡng bách chính mình phải xem hoàng lịch.
"Không chỉ như thế, sau khi các ngươi có da thịt chi thân, cổ trùng trong cơ thể liền sẽ hoàn thành một loại nghi thức phức tạp giữa bọn chúng, khiến các ngươi đời này trừ bỏ lẫn nhau chỉ sợ là không bao giờ có thể cùng người khác tiến hành cá nước thân mật, thậm chí nói không chừng ngay cả bản thân tự động thủ cũng không thể được." Bình tĩnh lại, Thương Lãng tựa như đã không còn gì để sợ hãi, bắt đầu lửa cháy đổ thêm dầu, sảng khoái mà nói, "Tử Vân xuất sắc nhất Thái tử điện hạ cùng Nhị hoàng tử cứ như vậy liền phải cùng nhau đoạn tử tuyệt tôn, bội luân nghịch đức, ngẫm lại liền khiến bổn tọa phải cười mấy năm a."
"Ngọa tào!" Vệ Cẩm Dương siết chặt tay phải vốn đã huyết nhục mơ hồ, tức giận đến cơ hồ phải bạo phát, chỉ nghĩ xông lên hung hăng tấu vài quyền trên mặt tên khốn này cho hả giận.
Chỉ là hắn cuối cùng vẫn suy xét đến thực lực chênh lệch cách xa cả vạn dặm của hắn cùng Vu Cổ giáo chủ, thế nên đành phải cưỡng bách chính mình ngạnh sinh sinh đem cổ lửa giận kia đè ép đi xuống.
Vệ Cẩm Dương bởi vì áp lực ẫn nhẫn mà trong vô thức nắm càng khẩn tay phải, khiến cho miệng vết thương càng thêm nghiêm trọng, vừa xem qua liền sẽ phát hiện từ bên trong khe hở giữa những ngón tay đã có tơ máu không ngừng chảy ra, đỏ rực đến chói mắt.
"Này liền đúng rồi, Nhị điện hạ vẫn là thừa dịp hiện tại bớt dùng sức thì hơn.
Hai tay đều bị thương, tốt xấu gì cũng lưu lại chút sức lực, đợi lát nữa trước khi cổ trùng phát tác còn có thể liều chết vật lộn một phen, cùng Thái tử gia tranh một tranh xem ai trên ai dưới a." Thương Lãng khóe mắt trong lúc lơ đãng liếc về phía bàn tay phải đang gắt gao nắm chặt của Vệ Cẩm Dương, ngữ khí trào phúng mười phần.
"Ngươi..." Vệ Cẩm Dương xấu hổ và giận dữ muốn chết, cơ hồ có một loại xúc động chỉ nghĩ bất chấp tất cả một quyền đánh vào mặt tên biến thái này.
So với Vệ Cẩm Dương cảm xúc kích động, Vệ Cẩm Hoa lại vẫn trước sau như một tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng nhìn về phía Thương Lãng, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Chỉ là mười ngón tay đang nắm chặt bị vạt áo che giấu đã tiết lộ cảm xúc của y lúc này kỳ thật xa xa không có bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
"Bổn tọa nguyên bản vốn dĩ tính toán dùng mấy kẻ sửu bát quái kia tới đối phó Thái tử điện hạ, hiện giờ xem ra trời cao quyết định có lẽ mới là chính xác nhất đi, vẫn là Nhị điện hạ tương đối thích hợp.
Huynh đệ loạn luân sao, nhất định sẽ sinh ra một loại mỹ cảm khó có thể tưởng tượng đi." Thương Lãng cúi đầu, chuyển sang đối diện cùng ánh mắt trấn định không chút gợn sóng của Vệ Cẩm Hoa, rất có hứng thú nói, "Không biết hai vị huynh đệ tình thâm hiện tại đợi lát nữa có thể hay không vì vấn đề ai thượng ai hạ mà trước tiên trình diễn một hồi huynh đệ tương tàn đâu.
Đến khi thanh tỉnh lại có thể hay không sẽ từng người lòng mang áy náy, cảm thấy hổ thẹn, xấu hổ cùng giận giữ muốn chết a."
"Bất luận chúng ta đợi lát nữa sẽ như thế nào, không ra nửa tháng, ta thề, nhất định sẽ đem hết thảy những gì phát sinh hôm nay gấp mười lần gấp trăm lần trả lại cho Vu Cổ các ngươi.
Các hạ vẫn là trước tiên ngẫm lại một chút chính ngươi tao ngộ đi." Vệ Cẩm Hoa ánh mắt lạnh băng nhìn Thương Lãng, tựa như đang xem một cái người chết.
Thương Lãng đến lúc này mới giống như có chút bị ánh mắt âm lãnh mà tràn ngập cảm giác áp bách của Vệ Cẩm Hoa kinh sợ, sau một lúc lâu cũng nói không ra lời, do dự luôn mãi cuối cùng chỉ là cúi đầu quét Vệ Cẩm Hoa liếc mắt một cái, ngượng ngùng ném xuống một câu, "Vịt chết cái mỏ còn ngạnh (1), bổn tọa đảo muốn nhìn xem buổi sáng ngày mai các ngươi còn có thể tiếp tục huynh đệ tình thâm hay không."
Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại mà đi tới cửa, búng tay một cái, ám chỉ bọn giáo chúng dẫn theo một đám sửu bát quái được tỉ mỉ lựa chọn lại đây, bắt đầu xếp hàng có trật tự nối đuôi nhau mà lui ra ngoài, trong nháy mắt đại sảnh trống trải chỉ còn lại hai người Vệ Cẩm Dương cùng Vệ Cẩm Hoa.
Thân ở trong một không gian chỉ có chính mình cùng Vệ Cẩm Hoa, nếu đổi lại trước kia, Vệ Cẩm Dương nhất định là đã sớm chủ động chạy đến bên cạnh đại ca hắn.
Chỉ là hiện giờ trong thân thể lại tồn tại chỉ cổ trùng biến thái khiến cho người ta sợ hãi như vậy, hắn không chỉ không có dũng khí bước qua, thậm chí ngay cả ngẩng đầu nhìn đại ca hắn một cái cũng không dám.
Hắn lúc này mãn tâm mãn nhãn chỉ có xấu hổ.
Ngày thường hắn cùng Vệ Cẩm Hoa lúc thân mật nhất cũng chỉ là hỗ trợ loát loát mà thôi, đến nỗi tiến thêm một bước càng thâm nhập sâu hơn thì chưa từng xảy ra, cũng không có khả năng sẽ xảy ra a...!Hôm nay bởi vì cổ trùng mà không thể không cùng Vệ Cẩm Hoa phát sinh loại da thịt chi thân chỉ ở giữa phu thê mới có này, Vệ Cẩm Dương quả thực là không dám tin tưởng.
Nếu thật sự phải xảy ra loại sự tình này, hắn cùng Vệ Cẩm Hoa về sau phải như thế nào đi đối mặt lẫn nhau đây? Quan hệ huynh đệ của bọn họ chỉ sợ là chỉ trong một khoảnh khắc liền sụp đổ thành bụi bặm đi.
Tưởng tượng đến cảnh đó, Vệ Cẩm Dương liền ngăn không được đầu đau tâm mệt, dường như cơ thể chỉ còn mỗi lớp vỏ rỗng cho nên rốt cuộc không thể đứng thẳng thân mình mà phải dựa vào tường để chậm rãi ngã xuống, hắn ngồi trên mặt đất thở dốc khôi phục một chút, tay phải huyết nhục mơ hồ cùng tay trái trật khớp vô lực cử động thì bị hắn thả ở hai bên sườn.
Mà Vệ Cẩm Hoa thân là một vị nam chính khác của sự kiện này càng không có động tĩnh, ngay cả một chút cử động nhỏ cũng không hề phát sinh.
Tuy rằng không ngẩng đầu nhìn người, Vệ Cẩm Dương nghĩ, trong lòng đại ca hắn lúc này hẳn là cũng đã thực loạn đi.
Cứ như vậy, trong một không gian bị phong bế lại trống trải tĩnh lặng tới cực điểm, cơ hồ thanh âm của một cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, Vệ Cẩm Dương cùng Vệ Cẩm Hoa lẫn đều có thể nghe rõ tiếng hô hấp của đối phương nhưng lại không một ai chủ động mại ra một bước tiến về phía người kia.
Thời gian một phút một giây trôi đi, cũng không biết trải qua bao lâu, Vệ Cẩm Dương rốt cuộc cảm giác đến thân thể chính mình đã phát sinh biến hóa.
Hắn nhạy bén nhận ra thân thể của mình đã bắt đầu nóng lên, nóng đến mức có chút thở không nổi, bỗng nhiên sinh ra xúc động muốn cởi hết y phục, tựa như bị trúng một liều xuân dược cực mạnh.
Nhưng bất đồng với trúng xuân dược, không biết có phải hay không cổ trùng trong cơ thể biết được hắn không có ý muốn cùng Vệ Cẩm Hoa làm gì đó cho nên toàn bộ chỗ tư mật của hắn thật sự giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, ma đau giày vò khiến hắn sắp phát điên.
Vệ Cẩm Dương cắn răng chính mình ngạnh sinh sinh ẩn nhẫn một hồi, cuối cùng lại cảm thấy chỗ đó không chỉ không hề giảm bớt mà ngược lại càng thêm đau đớn tới mức khó có thể chịu đựng nổi.
Hắn dùng tay phải mang theo vết máu đã khô đi sờ soạng lau một phen mồ hôi trên trán, nguyên bản vẫn còn bán tín bán nghi thì hiện tại hắn cuối cùng phải tin những gì Thương Lãng nói về loại cổ trùng này là sự thật.
Vệ Cẩm Dương chịu đựng đau đớn, dùng bàn tay phải duy nhất có thể cử động chống đỡ thân thể.
Hắn bắt đầu suy xét đến việc chính mình có khả năng trở thành thái giám, hắn có phải hay không hẳn là trước tiên nên bất chấp tất cả, cái gì cũng không nghĩ, cứ trực tiếp đến bên người Vệ Cẩm Hoa rồi nói sau.
Rốt cuộc hiện tại cái gì cũng không cấp bách bằng chuyện này a.
Nghĩ thông suốt rồi, Vệ Cẩm Dương quyết định chống thân thể lập tức phải bò qua, nhưng hắn chưa kịp đứng lên thì lại nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân, là Vệ Cẩm Hoa trước chủ động tiến lại đây.
"Cẩm Dương", Vệ Cẩm Hoa đi đến bên cạnh hắn thì hạ mình ngồi xổm xuống, ôn nhu gọi tên của hắn, tựa như khi còn nhỏ như vậy, mềm mại mà đau lòng đem tay mình bao bọc lấy tay phải đã huyết nhục mơ hồ của hắn.
"Sao...!làm sao vậy?" Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cả kinh, bay nhanh liền đem tay mình rút về.
Tuy rằng hắn trong lòng đã cân nhắc đến việc hiện tại vì cứu tiểu huynh đệ của hắn thì như thế nào đều được, chính là khi tay của Vệ Cẩm Hoa chạm đến da thịt trên tay hắn thì Vệ Cẩm Dương vẫn khống chế không được thân thể bỗng nhiên cả kinh, thậm chí còn lập tức nổi lên một chút ớn lạnh chạy dọc sống lưng, còn không kịp suy nghĩ cũng đã theo phản ứng bản năng mà đem tay mình rút về.
Thật sự chuyện này quá lệnh người sởn tóc gáy, hắn vô pháp nhìn thẳng mặt của Vệ Cẩm Hoa.
Tên Thương Lãng kia tuyệt đối là tài nghệ nuôi cổ còn chưa đến đâu đi, nếu không, hắn đã bị cổ trùng chui vào người thì tại sao một chút tình tố đối với Vệ Cẩm Hoa cũng không sinh ra, ngược lại càng thêm cảm thấy y trở nên xa lạ cùng đáng sợ tới mức hắn lúc này hoàn toàn không dám cùng y có tứ chi tiếp xúc a?
Nơi nào là tình tiết nhiệt liệt yêu nhau, bên nhau cả đời a? Này sao? Vệ Cẩm Dương có chút nghi ngờ hiệu dụng của cổ trùng, sẽ không phải thật sự là lấy hai người bọn họ ra làm chuột bạch thử nghiệm đi? Ngẫm lại liền cảm thấy kinh tủng a.
Tác giả có lời muốn nói: Cầu nhắn lại, bán manh, cầu nguyện ta ngày mai sẽ không tạp văn.
Moah moah!
~~~~~
(1)
"Tử áp tử chủy ngạnh" (死鸭子嘴硬): Vịt chết cái mỏ còn cứng.
i.
Sự thật là mỏ vịt vốn đã cứng, chết rồi vẫn cứng, luộc hấp chiên xào gì cũng vẫn không mềm.
Nên hay dùng để nói về những người cứng cổ cứng họng, làm sai vẫn không nhận hoặc là bị đe dọa vẫn không cúi đầu..