Trọng Sinh Chi Tướng Quân

chương 59: 59: phó biên thượng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

C58.

Phó biên (thượng)

2022.03.19 ~ 2022.03.21

Vệ Cẩm Hoa ánh mắt gắt gao tỏa định trên người Vệ Cẩm Dương, dường như là muốn từ trên người hắn nhìn chằm chằm ra cái động, dùng ánh mắt quán triệt thái độ kiên quyết của chính mình.

Y quyết không cho phép Vệ Cẩm Dương rời khỏi y xa như vậy, cho dù chú định không thể chiếm được, cũng tuyệt đối không thể tiếp thu khả năng nhìn không tới hắn.

"Ta cự tuyệt yêu cầu của ngươi", đối mặt với thái độ kiên định của Vệ Cẩm Hoa, xưa nay Vệ Cẩm Dương có thể nói là thuận theo trong mọi việc, lần này lại lấy ra thái đội so với đại ca hắn càng thêm cường ngạnh, cơ hồ là không chút nào thỏa hiệp mà nhìn lại Vệ Cẩm Hoa.

Có lẽ từ khi trọng sinh đến nay lão tử ở trong mắt mọi người biểu hiện quá mức tốt tính, hơn nữa mỗi lần đối mặt với Vệ Cẩm Hoa, hắn sẽ bởi vì nghĩ đến tuổi tâm lý của bản thân thật sự lớn hơn đối phương rất nhiều mà luôn cố ý khiêm nhượng, mới có thể cấp Thái tử gia một ấn tượng rằng hắn là vị đệ đệ dễ dàng bị y đắn đo a.

Nhưng tính tình tốt không có nghĩa là không có tính tình.

Vệ Cẩm Dương hắn chưa từng quên kiếp trước hắn cũng từng là kẻ phản nghịch, nơi chốn chống đối, còn thường xuyên cùng mẫu hậu cãi nhau.

Trọng sinh một lần, hắn tuy rằng tự mình thu liễm xú tính tình khiến người ảo não ở kiếp trước, lại không phải chúng nó thật sự bởi vì hắn trọng sinh mà tan thành mây khói.

Vì một câu của Vệ Cẩm Hoa ngươi, Vệ Cẩm Dương ta liền phải từ bỏ lý tưởng của chính mình? Yêu cầu bá đạo ngang ngược như vậy, lão tử tuyệt đối không có khả năng thỏa hiệp.

Mọi việc hắn đều có thể nhường nhịn Vệ Cẩm Hoa, nhưng duy độc chuyện này là không thể.

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép người khác chạm đến nghịch lân của mình, mà trở thành tướng quân chính là niệm tưởng, là nghịch lân hiện tại của hắn, không ai có thể hủy đi nó, chẳng sợ người này là Vệ Cẩm Hoa.

Vệ Cẩm Dương ưỡn ngực ngẩng cao đầu, lấy một loại tư thái gần như quyết tuyệt mà cường ngạnh đối kháng với bá vương chi khí không dung kẻ nào chống đối của hoàng đế bệ hạ tương lai, nháy mắt đem bản thân kéo đến cùng một độ cao với y, lập trường kiên định, không chút nào sợ hãi hay lùi bước trước khí tràng áp bách của Vệ Cẩm Hoa.

Nhìn đệ đệ bảo bối từ nhỏ đến lớn luôn luôn ôn hòa thuận theo chính mình giờ khắc này thế nhưng lại phát ra ánh mắt quyết tuyệt khiến người kinh sợ, Vệ Cẩm Hoa tức khắc chấn kinh một đốn, khóe mắt đuôi lông mày (1) đều tràn ngập không dám tin tưởng, thần sắc kinh ngạc, không biết làm sao mà nhìn về phía gương mặt cương nghị của Vệ Cẩm Dương.

"Vệ Cẩm Hoa, ngươi chắc hẳn phải biết, ta từ nhỏ đến lớn chỉ có một lý tưởng duy nhất, chính là trở thành tướng quân, ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia.

Ta vì lý tưởng này mà từ sáu tuổi cho đến bây giờ đã trả giá không biết bao nhiêu tâm huyết." Thấy Vệ cẩm hoa không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm chính mình, Vệ Cẩm Dương trong lòng có chút không khỏe mà nghiêng đầu, quyết tâm không lại nhìn thẳng vào y.

Tranh chấp giữa huynh đệ hiển nhiên sẽ luôn phải có một cái kết quả.

Nhưng kết quả này không thể lại là Vệ Cẩm Dương hắn lần lượt nhượng bộ lui về phía sau làm kết thúc.

Mối quan hệ mà một bên phải ép dạ cầu toàn như vậy thật sự là không công bằng tới cực hạn.

Nhìn về nơi rất xa rất xa, Vệ Cẩm Dương nỗ lực trấn định tâm thần, không lại suy nghĩ rối rắm về quan hệ huynh đệ quỷ dị của bản thân cùng Vệ Cẩm Hoa, chỉ tràn đầy khát khao về tương lai của chính mình, cùng phong cảnh biên cương chưa từng nhìn thấy ở xa cuối chân trời, "Điều đó đã trở thành ta duy nhất niệm tưởng cùng chấp nhất.

Nếu không có tín niệm này vẫn luôn chống đỡ đến bây giờ, ta nghĩ cuộc đời ta sớm đã không biết biến thành bộ dáng gì."

"Cho nên đâu? Ngươi tưởng nói cho ta cái gì?" Vệ Cẩm hoa im lặng nhìn đệ đệ bảo bối không biết từ khi nào đã từ hài đồng lột xác trở thành một thiếu niên có tư tưởng có đảm đương, thật lâu sau y lại bi ai phát hiện, chính mình vậy mà hiện giờ đến nửa điểm cũng nghiền ngẫm không ra tâm tư của đứa nhỏ này.

Người thiếu niên này, không biết ở nơi nào mà y nhìn không tới, đã sớm lớn lên, thân cao cũng không sai biệt chính mình,...!Vệ Cẩm Hoa cũng chỉ có thể cười khổ.

"Vệ Cẩm Hoa, ta sẽ không vì ngươi, cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào từ bỏ lý tưởng của chính mình", Vệ Cẩm Dương trong đôi mắt đen tối không rõ mà nhìn về phương xa, thở dài một hơi, mới chậm rãi mở miệng nói, "Liền tính ngươi là ca ca của ta, ngươi cũng không có tư cách tới can thiệp cuộc đời của ta.

Chẳng sợ cho dù ngươi đánh gãy hai chân, bẻ gãy đối cánh của ta, ngươi cũng không thể ngăn cản ta lựa chọn nhân sinh mà ta muốn."

Vệ Cẩm Dương không biết sau khi nói ra những lời này, quan hệ của hắn và Vệ Cẩm Hoa có thể hay không sẽ phải thay đổi, càng không biết hắn từ đây có thể hay không mất đi đoạn tình cảm huynh đệ không dễ gì có được này.

Điều duy nhất hắn biết đến chính là bản thân cần thiết phải đem lời này nói ra, mà trở thành tướng quân chính là hy vọng lớn nhất để hắn tồn tại, cũng là lực lượng thúc đẩy hắn không ngừng dũng cảm tiến về phía trước.

Hắn vẫn luôn biết, Vệ Cẩm Hoa trong xương cốt căn bản là một loại mẫn cảm cùng bá đạo đã đạt tới cực hạn, không dung người khác phản kháng, hết thảy đều có thể nhìn thấy được từ khống chế dục mãnh liệt của y đối với sự vật xung quanh cùng bản thân y.

Cho dù Vệ Cẩm hoa sau khi lớn lên đã thu liễm rất nhiều bản tính nhưng chung quy vẫn là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời (2).

Tương đồng, Vệ Cẩm Dương hắn trong tính cách cũng tiềm tàng không ít cố chấp cùng quật cường mà hắn vẫn luôn không muốn người khác biết.

Liền tính không phải bởi vì sự việc lần này, ở từng chút từng chút tích lũy về sau, quan hệ của hắn cùng Vệ Cẩm Hoa đến cuối cùng cũng sẽ có một ngày bởi vì bản tính của cả hai mà hỏng mất.

Chi bằng thừa dịp lần này, đều nói hết ra, cũng để cho Vệ Cẩm Hoa người ca ca này hiểu được Vệ Cẩm Dương hắn trong xương cốt cũng ẩn sâu không ít thứ y chưa từng biết đến.

"Ta ngăn cản không cho ngươi lựa chọn nhân sinh mà ngươi muốn?" Hơn mười năm rồi, lần đầu tiên nghe được đệ đệ dùng ngữ khí vững vàng lãnh tĩnh mà ngưng trọng như vậy cùng chính mình nói chuyện, Vệ Cẩm Hoa tức khắc sửng sốt, kinh ngạc đến sau một lúc lâu cũng chưa hồi phục tinh thần, cuối cùng cũng chỉ còn lại một tiếng cười khổ ẩn ẩn có chút tự giễu, "Vậy ngươi có hay không nghĩ tới, cho dù là lưu tại kinh thành, ngươi cũng vẫn có thể làm tướng quân, hoàn thành lý tưởng của ngươi?"

Nếu, ngươi chỉ là vì muốn làm tướng quân mà nỗ lực phấn đấu, kia vì cái gì không thể lưu lại kinh thành, ở tại bên cạnh ta đâu? Không phải cũng vẫn có thể đạt thành lý tưởng của ngươi sao?

"Đối với ta mà nói, chỉ khi nào xông qua chiến trường, giết quá quân giặc, bảo vệ bách tính mới có thể được xưng là tướng quân." Vệ Cẩm Dương bình tĩnh nói ra quan điểm của chính mình.

Từ nhỏ được những vị danh tướng nhiều năm lưỡi đao liếm huyết dạy dỗ, hắn đã sớm đem ý nghĩ chỉ cần ở trong quân doanh hỗn ăn hỗn uống lại hỗn ra cái danh hiệu triệt triệt để để đánh nát.

Vệ Cẩm Hoa cơ hồ không nghĩ tới sẽ gặp phải loại tình huống này, đây hoàn toàn thuộc về một mặt rất khác của Vệ Cẩm Dương mà y chưa từng hiểu biết.

Vệ Cẩm Hoa tâm tình vạn phần phức tạp, gắt gao nhìn chằm chằm người thiếu tướng quân cương nghị mà tuấn lãng trước mặt, lúc này y mới kinh ngạc phát hiện, nguyên lai Vệ Cẩm Dương có thể trở thành thiếu tướng quân cũng không phải hoàn toàn chỉ dựa vào vận khí, vũ lực hay danh sư, đệ ấy đã có tư duy cùng chủ kiến của chính mình.

Tuy rằng đứa nhỏ này ở trước mặt y vẫn luôn biểu hiện ra vẫn luôn không như thế nào lớn lên, nhưng trong xương cốt, đệ ấy đã sớm trở nên cường đại.

Vệ Cẩm Hoa cũng là lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được, nguyên lai y căn bản một chút cũng không hiểu biết hài tử mà y vẫn luôn cho rằng lớn lên ở dưới mí mắt của chính mình này.

Vệ Cẩm Hoa gian nan giật giật cánh môi khô khốc, tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, làm chính mình đối với Vệ Cẩm Dương cuối cùng giữ lại.

Nhưng y chưa kịp mở miệng đã bị Vệ Cẩm Dương dùng một câu cấp đổ trở về.

"Đại ca, đệ vẫn luôn cho rằng cảm tình gắn bó giữa huynh đệ cần thiết gắn liền với tín nhiệm cùng tôn trọng lẫn nhau.

Đệ vẫn luôn phi thường tôn trọng cái nhìn của huynh, đệ hy vọng huynh cũng có thể làm được cho dù là không duy trì cũng sẽ tôn trọng ý nghĩ của đệ."

Trải qua một hồi nói chuyện nặng nề đến gần như tranh chấp cùng Vệ Cẩm Hoa, đến lúc lại lần nữa nhìn đến ánh mặt trời, Vệ Cẩm Dương tức khắc có một loại ảo giác như cách một thế hệ.

Hắn cảm thấy chính mình trong một giây liền trưởng thành không ít, thậm chí tâm tình cũng trở nên không còn giống như lúc ban đầu nhẹ nhàng cùng thích ý, ngay cả dương quang ấm áp cũng vô pháp xua tan cảm xúc phức tạp trong lòng hắn.

Hoảng hốt một hồi, Vệ Cẩm Dương cuối cùng quyết định vẫn là đến chỗ của mẫu hậu một chuyến, đem việc chính mình sắp đi biên quan nói cho nàng, rốt cuộc biên quan thật sự cách kinh thành rất xa, không như Lưu gia quân doanh ở tại ngoại thành.

Bất quá, lệnh hắn không nghĩ tới chính là, mẫu hậu đại nhân trước kia đối với hắn đi quân doanh phản ứng vô cùng bình tĩnh lãnh đạm, lần này lại kích động đến kêu trời khóc đất...!kia trường hợp có thể nói là trời sập đất nứt.

Mẫu hậu đại nhân, ngài phản ứng lớn như vậy là muốn thế nào? Ngài là nữ nhi nhà tướng, không phải nên đối với việc này tập mãi thành quen sao? Như thế nào hiện tại lại khóc thảm đến như vậy? Vệ Cẩm Dương cảm thấy chính mình mờ mịt vô pháp lý giải phương thức tư duy của mẫu hậu nhà hắn.

"Mẫu hậu, không phải chỉ là đi biên quan sao? Năm đó nhi thần đi quân doanh, ngài chính là một câu cũng chưa nói.

Như thế nào hiện tại phản ứng lại lớn như vậy? Thân sinh nhi tử của ngài đều có chút không kịp thích ứng a." Vệ Cẩm Dương một bên luống cuống tay chân cầm khăn thay Lưu hoàng hậu lau nước mắt, một bên vô lực phun tào.

"Kia có thể giống nhau sao? Lúc trước ngươi đi Lưu gia quân lại chẳng khác gì đi nhà ngoại tiểu trụ.

Nhưng lần này ngươi đi chính là biên quan, đó là chỗ hoang sơn dã lĩnh nào a? Man di bên kia không phải vẫn luôn như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm nơi đó sao? Một khi có chút động tĩnh không tốt chính là tùy thời sẽ đánh lên tới." Lưu hoàng hậu vội vã khóc đến trời đất tối sầm, lại cũng có thể tranh thủ rút ra thời gian trắng mắt liếc nhi tử một cái.

"Có vấn đề gì lớn đâu? Không phải đều là đi trong quân sao?" Vệ Cẩm Dương phi thường không thể lý giải vì sao cảm xúc của mẫu hậu sẽ mất khống chế như vậy, rõ ràng hai việc này trong mắt hắn cũng không sai biệt lắm.

"Ngươi đứa nhỏ này như thể nào có thể vô tâm vô phổi (3) như thế a? Ngươi không biết biên quan so sánh với quân doanh chính là địa phương hung hiểm gấp bao nhiêu lần a? Tùy thời đều có khả năng mất mạng (4), ngươi không nhớ có bao nhiêu vị cữu cữu của nương ngươi đã táng thân nơi đó hay sao? Ngươi là thiên kim chi khu (5), là long tử long tôn, ngươi nếu là có chuyện gì không hay xảy ra, ngươi kêu nương phải sống làm sao đây?" Lưu hoàng hậu khóc đến hoa dung thất sắc.

"Nhưng nếu như không có quân nhân võ tướng bảo vệ quốc gia, lại từ đâu ra thiên kim chi khu, long tử long tôn cùng nhật tử an ổn của Vệ thị giang sơn đây?" Vệ Cẩm Dương từng câu từng chữ hữu lực mà đáp lại.

"Kia cũng không nên là ngươi, ngươi là Vệ thị, là Tử Vân hoàng tử long tôn!" Lưu hoàng hậu cảm xúc thập phần kích động.

"Nhi thần liền càng nên làm gương cho binh lính, anh dũng giết địch, thủ vững biên cương, mới không làm thất vọng các tướng sĩ khổ thủ biên quan, không uổng phí mười mấy năm cẩm y ngọc thực.

Xã tắc vi trọng quân vi khinh (6), huống chi nhi thần chỉ là một vị hoàng tử." Vệ Cẩm Dương cũng kích động lên, "Trong quân mỗi một binh một tốt ai lại không phải là cha sinh mẹ dưỡng, ai lại không có thê tử nhi nữ, bọn họ đều vì cho chúng ta có thể bình yên sinh hoạt mà lấy thân thiệp hiểm.

Mẫu hậu thân là nữ nhi của Lưu gia, như thế nào có thể không hiểu đạo lý này đâu?"

"Ngươi..." Lưu hoàng hậu khóc không thành tiếng, đang muốn nói thêm cái gì, Kính Hòa Đế vốn dĩ vẫn luôn ngồi một bên im lặng nghe hai mẫu tử tranh luận bỗng nhiên ngăn lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng.

"Hảo, Hoàng hậu.

Hài tử đã trưởng thành, người thiếu niên đều có lý tưởng cùng khát vọng của chính mình, đã không phải chúng ta này đó lão nhân có thể quản được.

Chúng ta liền để nhi tử đi thôi." Vệ Minh Đức sau khi mất đi Thần Quý phi cũng vẫn chưa nạp tân sủng mà sẽ thường xuyên tới chỗ Lưu hoàng hậu ngồi trong chốc lát, rất có tư vị của lão phu lão thê làm bạn cùng nhau.

Có lẽ là trong lúc đau đớn vì mất đi tình cảm chân thành, cũng nhìn quen nhân tình ấm lạnh, ông ta lại nhận ra chỗ tốt của vị hoàng hậu đơn thuần này đi.

Sau khi đơn giản trấn an một chút Lưu hoàng hậu, Kính Hòa Đế giống như có chuyện gì tưởng nói với Vệ Cẩm Dương, đơn độc gọi hắn vào thiên điện, còn cố ý vẫy lui tất cả cung nhân.

Chẳng lẽ bởi vì hắn vừa mới nói xem xã tắc nặng hơn quân vương mà phụ hoàng lúc này tìm hắn thu sau tính sổ? Đây là lần đầu tiên hắn cùng phụ hoàng tiến hành một cuộc nói chuyện tương đương bí ẩn sau khi người này khôi phục quyền hành, Vệ Cẩm Dương tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh.

Bên này Vệ Cẩm Dương còn nghiền ngẫm không ra tâm tư của phụ hoàng hắn, bên kia phụ hoàng hắn đã nhanh chóng trộm nhét vào trong tay áo của hắn một đồ vật gì đó, dựa vào cảm giác của hắn thì có vẻ làm bằng kim loại.

"Đây là binh phù năm đó Tiểu hoàng thúc tổ của ngươi làm nguyên soái đã dùng.

Trẫm này mấy cái nhi tử, cũng chỉ có ngươi có tiền đồ nhất, là đứa nhỏ có thể kế thừa y bát của Tiểu hoàng thúc tổ ngươi.

Hiện tại phụ hoàng liền lén giao phó nó cho ngươi."

Vệ Cẩm Dương còn chưa kịp cân nhắc ra ngoạn ý này rốt cuộc là thứ gì, phụ hoàng hắn liền nhỏ giọng, dùng âm lượng chỉ vừa đủ cho hai người bọn họ có thể nghe thấy mà nói cho hắn biết.

Sau đó, Vệ Cẩm Dương nháy mắt liền không ổn.

Linh hồn hỗn độn trong gió...!Ngọa tào ngọa tào, đây là binh phù a!!! Tuy nói chính hắn vẫn luôn lấy Tiểu hoàng thúc tổ làm tấm gương cùng mục tiêu phấn đấu, nhưng lão tử lúc này cái gì cũng chưa có làm, như thế nào binh phù liền vào tay đâu??? Vệ Cẩm Dương trong một khắc có loại cảm giác không chân thật, chỉ cảm thấy tiểu ngoạn ý này nằm trong tay hắn hết sức phỏng tay.

Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại! Moah moah!

~~~~~

(1)

"Nhãn giác mi sao" (眼角眉梢): khóe mắt đuôi lông mày.

(2)

"Giang sơn dịch cải bẩm tính nan di" (江山易改禀性难移): giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

(3)

"Một tâm một phế" (没心没肺): không tim không phổi.

i.

Không có lương tâm, tàn nhẫn.

i.

Không lưu tâm đến mọi việc, không tính toán; dễ quên, bất cẩn,...!cũng nói về những người dễ dàng bỏ quên đau khổ mà sống vui vẻ mỗi ngày.

(4)

"Tánh mạng chi ngu" (性命之虞): lo lắng đến tính mạng, nguy hiểm đến tính mạng.

(5)

"Thiên kim chi khu" (千金之躯): thân thể ngàn vàng.

(6)

"Xã tắc vi trọng quân vi khinh" (社稷为重君为轻): Xã tắc làm trọng, quân vì nhẹ, xem xã tắc quan trọng hơn quân vương.

./..

Truyện Chữ Hay