C42.
Tình đậu (hạ)
2020.12.08 ~ 2020.12.14
Nhìn thấy đệ đệ bảo bối đứng ở cửa, Vệ Cẩm Hoa bỗng nhiên không còn tâm tư lại cùng đám lão thần này tiếp tục dây dưa, trên mặt lại quay về lúc bình thường không rõ hỉ nộ, y càng như vậy ngược lại khiến đám lão thần kia càng thêm sợ hãi.
Vệ Cẩm Hoa lúc này đã không còn bạo nộ như vừa rồi, nhưng chúng đại thần đã kiến thức qua y phát uy đều tỏ vẻ, Thái tử điện hạ hiện tại một thân khí thế không giận tự uy, tâm tình không lộ, ngược lại khiến bọn họ càng thêm thấp thỏm bất an.
Trầm mặc một khắc, Vệ Cẩm Hoa đột nhiên đem văn kiện trên án thư ném xuống trước mặt vài vị đại thần đang quỳ bên dưới, cũng không thèm nhìn tới bọn họ, dứt khoát hạ lệnh, "Ta cho các ngươi thời gian ba ngày, lập tức đem chuyện này xử lý thỏa đáng.
Không làm xong thì không cần tới gặp ta."
Vừa thấy Thái tử gia chịu tha cho một con đường sống, rốt cuộc không cần tiếp tục ở chỗ này thừa nhận áp bách từ khí tràng cường đại của y, mấy vị đại thần tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, vội vã nhặt lên chiết tử, trong chớp mắt liền một bóng người cũng không thấy, quả thật là chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Thấy mấy vị đại nhân vẫn còn chạy được, Hỉ Phúc mới kịp thở ra một hơi.
Hắn cũng là người cơ linh, hiểu được điện hạ nhà mình cùng Nhị điện hạ huynh đệ tình thâm, khi ở cùng nhau đều không thích có người quấy rầy, lập tức liền đem Vệ Cẩm Dương đẩy vào cửa, lúc đi ra ngoài còn tri kỷ khép lại đại môn, dặn dò đám người hầu không được phép tiến vào.
Từ lúc mới vào cửa cho đến khi không hiểu ra sao cứu giúp vài vị đại thần, một loạt sự kiện này diễn ra quá nhanh đến nỗi Vệ Cẩm Dương vẫn không theo kịp tiết tấu, cho dù bị đẩy vào phòng cũng vẫn ngốc lăng lăng đứng ở chỗ cũ, không biết phải làm sao.
Ngược lại, Vệ Cẩm Hoa biến sắc mặt cực nhanh, vừa rồi còn nổi trận lôi đình mắng đám đại thần, xoay lại nhìn đến Vệ Cẩm Dương liền biến thành hảo ca ca ôn nhu đến không thể ôn nhu hơn, "Cẩm Dương, hôm nay đệ thế nào sẽ có thời gian tới tìm đại ca nha?"
Không thể phủ nhận, một khắc kia nhìn thấy Vệ Cẩm Dương, tâm tình của Vệ Cẩm Hoa thậm chí có thể dùng "mừng như điên" để hình dung.
Mấy năm gần đây, theo lượng công khóa của Vệ Cẩm Dương dần dần tăng lên, thời gian đệ ấy ở trong cung cũng chậm rãi ngắn lại, đến nỗi tới Vinh Hoa Điện tìm y thậm chí là vài tháng mới được một lần.
Hôm nay ở trong thư phòng của mình nhìn đến Vệ Cẩm Dương, đối với y quả thật là một kinh hỉ ngoài ý muốn.
"Đệ chỉ là có chút tưởng niệm đại ca, chẳng kịp suy nghĩ liền trực tiếp bái phỏng, cũng chưa suy xét xem đại ca có đang bận việc hay không.
Đệ đến đột ngột như vậy có phải đã quấy rầy đại ca rồi không?" Vệ Cẩm Dương nhìn Vệ Cẩm Hoa mỉm cười ôn nhu, cùng vừa rồi nổi trận lôi đình hoàn toàn bất đồng, có chút không xác định hỏi.
Hôm nay hắn bị Hỉ Phúc lôi kéo vào thư phòng, đột ngột đánh gãy Thái tử gia cùng các vị đại thần nghị sự, sẽ không có vấn đề gì đi? Xem một đám lão thần từng người đều so với con thỏ chạy trốn còn nhanh, không phải là phạm vào cái gì đại sai đi?
Mà Vệ Cẩm Hoa sao? Hàng này cười đến như vậy vui sướng, không lẽ là trong lòng đối lão tử có ý kiến, nên quyết định dùng phương pháp mỉa mai làm lão tử tỉnh lại? Vệ Cẩm Hoa người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách a, phi thường phù hợp với hình tượng một vị Thái tử vượt cấp đạt được đầy đủ phong thái của người làm hoàng đế.
Không ai có thể tìm ra phía dưới gương mặt tươi cười của y đang ẩn tàng cái gì a.
Vệ Cẩm Dương não động nghĩ đến rất nhiều giả tưởng, cuối cùng vẫn là dùng một cái lý do chung chung để trả lời.
Kỳ thật chính hắn cũng không biết hôm nay đến tìm y là muốn làm gì.
"Nga, phải không? Nguyên lai Cẩm Dương cũng sẽ nhớ đến đại ca nha, đại ca cho rằng chỉ có đại ca sẽ tưởng niệm, sẽ vướng bận Cẩm Dương đâu." Vệ Cẩm Hoa lúc này khó được hảo tâm tình trêu đùa đệ đệ, cũng không biết là đối với đáp án của Vệ Cẩm Dương tin được mấy phần.
"Đại ca nói đùa, Cẩm Dương đương nhiên sẽ tưởng niệm đại ca nha." Một ngày trước đó còn ở cùng với một Vệ Cẩm Hoa bi xuân thương thu, vừa rồi gặp phải một Vệ Cẩm Hoa đương trường phát hỏa, bây giờ lại phải đối mặt với một Vệ Cẩm Hoa tâm tình tốt cùng chính mình vui đùa, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy da đầu của hắn có chút tê dại.
Người này thật sự quá mức hỉ nộ vô thường có được không? Lão tử đều bị y tra tấn đến sắp suy nhược tinh thần.
"Chính là Cẩm Dương đã rất lâu không có tới tìm đại ca, đều là đại ca đi tìm Cẩm Dương nha." Vệ Cẩm Hoa đi đến bên người đệ đệ, nhẹ nhàng nắm lấy tay người ta.
Vệ Cẩm Dương bởi vì thời gian trước theo bản năng tránh né Vệ Cẩm Hoa, lại nghĩ đến ngày đó y nói mỗi một câu đều là tràn ngập bi ai, bỗng nhiên cảm thấy có chút không chỗ dung thân.
Cẩn thận hồi tưởng, mấy năm qua đoạn quan hệ huynh đệ này vốn dĩ do chính hắn bắt đầu, lại đều dựa vào Vệ Cẩm Hoa một người nỗ lực duy trì.
Nghĩ đến đây, Vệ Cẩm Dương cũng tự cảm thấy tính cách của bản thân quả thật là trước sau không đồng nhất (1), chỉ giỏi bắt đầu lại không quản kết thúc (2), quá không nên a.
Có lẽ hắn hiện tại hẳn là nên nhận lỗi với Vệ Cẩm Hoa.
Vệ Cẩm Dương há miệng thở dốc, đang định nói lời xin lỗi, không nghĩ rằng Vệ Cẩm Hoa lại trước một bước cho qua.
"Bất quá, hôm nay Cẩm Dương có thể lại đây tìm đại ca, đại ca rất vui.
Biết Cẩm Dương cũng sẽ tưởng niệm đại ca, đại ca vô cùng cao hứng.
Này thuyết minh Cẩm Dương của chúng ta rất hiểu chuyện, đã thật sự trưởng thành." Vệ Cẩm Hoa nắm thật chặt tay của Vệ Cẩm Dương, thần sắc vui đùa vừa mới lộ ra cũng thu liễm lại, nghiêm túc nhìn người đối diện, thậm chí trong hốc mắt còn mang vài phần ẩm ướt.
Nếu người này không phải chân tâm cảm động, liền nhất định là kỹ thuật diễn phái, nhìn hốc mắt loang loáng hơi nước của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương không biết trong lòng mình lúc này là tư vị gì.
Tính, không cần nghĩ nhiều làm gì.
Dù sao hắn chỉ cần biết rằng, bất luận Vệ Cẩm Hoa có phải hay không kỹ thuật diễn phái thì hiện tại cảm tình của y đối với đệ đệ này là chân thật, như vậy không phải đã đủ rồi sao? Chuyện khác lại nghĩ nhiều để làm gì? Hơn nữa hai tháng này cơ hồ là khoảng thời gian cuối cùng hắn còn ngốc ở trong cung, sau đó liền lập tức phải vào quân doanh a.
Đối với tình cảm huynh đệ của Vệ Cẩm Hoa, hiện tại việc hắn có thể làm cũng chỉ có toàn tâm quý trọng, không phải sao?
Vệ Cẩm Hoa nắm lấy tay của Vệ Cẩm Dương, đặt ở trong lòng bàn tay của chính mình mà tinh tế vuốt ve.
Y cảm nhận được bàn tay này bởi vì trường kỳ tập võ mà tạo thành nhiều vết chai (3) lớn nhỏ, dày mỏng khác nhau, nội tâm chợt nhận ra đứa nhỏ này đã không còn là tiểu hài tử với đôi tay nhỏ mà y có thể dùng tay mình hoàn toàn bao bọc lấy.
Theo độ tuổi dần dần lớn lên, đệ ấy cũng ly chính mình khoảng cách càng ngày càng xa.
Hiện tại, tay của y đã không thể hoàn toàn bao trọn lấy tay của đứa nhỏ này.
"Cẩm Dương, ta nhớ rõ khi còn bé tay của đệ rất nhỏ, tế tế nộn nộn, cơ hồ là sờ không tới xương cốt.
Mà hiện tại bởi vì luyện võ mà trên tay đã che kín kén.
Nếu sớm biết rằng sẽ vất vả như thế, đệ có hối hận lúc trước lựa chọn con đường này hay không?" Vệ Cẩm Hoa nhéo nhẹ một đôi tay khác nằm trong tay mình, mà nhìn qua so với tay mình lớn nhỏ đã không sai biệt lắm, có chút cảm khái thở dài.
"Sẽ không a, làm tướng quân là lý tưởng của đệ, đệ nguyện ý trả giá thời gian và nỗ lực", Vệ Cẩm Dương trả lời vô cùng kiên định.
Nhắc tới lý tưởng mà chính mình hướng tới, trong đôi mắt của hắn cơ hồ muốn bắn ra rực rỡ quang mang, đây là ánh sáng của tín niệm, là thứ mà đời trước hắn chưa từng có.
"Hơn nữa, đại ca không cảm thấy nam nhân trên tay có vài đạo vết chai sẽ càng thêm khí phách, càng có nam nhân vị sao?" Vệ Cẩm Dương rút tay mình ra khỏi tay Vệ Cẩm Hoa, nhìn những cái kén dày mỏng bất đồng mà không giấu được hưng phấn, đây chính là chứng cứ chứng minh hắn đời này sống được so với đời trước có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Nhìn đệ đệ tươi cười rực rỡ, Vệ Cẩm Hoa nguyên bản còn tính toán nói thêm cái gì, rốt cuộc không có cách nào mở miệng.
Y biết trở thành tướng quân cho tới nay đều là giấc mộng của Vệ Cẩm Dương, nhưng cho dù có biết, y cũng hy vọng đệ ấy sẽ vẫn luôn lưu lại bên cạnh mình.
Cho nên khi biết được Vệ Cẩm Dương phải lập tức rời khỏi mình mà tiến vào quân doanh, trong đầu y xuất hiện một ngàn loại phương pháp để ngăn cản, làm đệ ấy có thể dời lại mấy năm, hoặc thậm chí là bỏ luôn tâm tư vào trong quân, y tự tin có thể cho đệ ấy trực tiếp trở thành tướng quân.
Nhưng khi đứng trước tươi cười rực rỡ của Vệ Cẩm Dương, mọi mưu tính của y chỉ có thể sụp đổ.
Nụ cười đẹp đẽ như thế, y làm sao nhẫn tâm đi phá hư đây? Mà mất đi tươi cười, Vệ Cẩm Dương vẫn còn là Vệ Cẩm Dương của y sao?
"Cẩm Dương, hai tháng sau đệ liền phải đi quân doanh, đại ca có khả năng rất lâu đều không thể nhìn thấy đệ.
Nếu không, từ giờ đệ không cần lại ra cung học tập, lưu lại hảo hảo bồi phụ hoàng, mẫu hậu còn có đại ca được không?" Vệ Cẩm Hoa trong lòng ảm đạm, nhưng trên mặt lại vẫn duy trì tươi cười ôn nhu tiêu chuẩn.
Vệ Cẩm Hoa trong lòng âm thầm thở dài, nếu chú định hai tháng sau nhất định phải chia lìa, vậy thì hiện tại y cũng chỉ có thể gắt gao giành giật từng phút từng giây được ở cùng với đệ đệ.
"Hảo", Vệ Cẩm Dương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy hai tháng sau đúng là phải cùng người nhà cách biệt rất lâu, đúng là hiện tại cần phải hảo hảo hưởng thụ một chút tình thân, thể hội trong cuộc đời lần đầu tiên xa nhà, liền vui vẻ đồng ý.
Vệ Cẩm Hoa một lần nữa nắm lấy tay của Vệ Cẩm Dương, một đường đi đến bàn gỗ trong thư phòng, đợi đệ đệ ngồi ổn mới buông lỏng tay, nhìn vào bàn cờ bạch ngọc đã bày sẵn trên bàn, "Tới, Cẩm Dương, hôm nay rãnh rỗi liền bồi đại ca chơi tiếp ván cờ này đi."
Vệ Cẩm Dương vô ngữ nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mắt, cùng với bàn cờ bằng bạch ngọc thập phần tương xứng với khí chất của y, "Đại ca, chẳng lẽ huynh cho rằng đệ biết chơi sao?"
Thái tử đại ca nhà hắn chính là có điểm này không tốt, luôn thích đàn gảy tai trâu, rõ ràng biết Nhị điện hạ hắn cầm kỳ thư họa không thứ nào thông, còn luôn thích tìm hắn tới thưởng thức.
Chẳng lẽ đây là biến tướng của việc khoe khoang sự ưu việt sao? Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử vốn dĩ là một thô nhân, sẽ không để bụng cái này.
"Chẳng lẽ đệ không biết? Ta nhớ rõ lúc đệ còn nhỏ đã biết chơi cờ rồi, tuy rằng khi đó ta đều chấp đệ cửu tử (4).
Lại nói, Tiểu hoàng thúc tổ là Tử Vân kỳ nghệ đại sư, đệ bái ngài làm sư phụ, kỳ nghệ hẳn là phải được nâng cao hơn nữa." Vệ Cẩm Hoa cũng có chút vô ngữ nhìn đệ đệ, Tiểu hoàng thúc tổ ở Tử Vân chính là đại nhân vật am hiểu việc phong nhã, đệ đệ nhà mình ở dưới môn hạ của người ta lâu như vậy, liền tính là cái cờ si thì cũng có thể mưa dầm thấm đất mà học được chút kỳ nghệ mới phải.
"Đại ca, huynh nghĩ nhiều rồi.
Đệ tuy bái nhập Tiểu hoàng thúc tổ môn hạ nhưng từ đầu vẫn luôn học tập võ nghệ, hoàn toàn không liên quan đến cầm kỳ thi họa." Cho nên lão tử khi còn nhỏ kỳ nghệ là cái dạng gì, hiện tại vẫn là cái dạng đó, một chút biến hóa cũng không có.
Không đúng, nói không chừng còn lùi lại a.
Vệ Cẩm Hoa càng thêm vô ngữ, hiển nhiên không nghĩ tới loại đáp án này, trầm mặc một lát, lại trước tiên cầm quân đen đưa tới trong tay Vệ Cẩm Dương, "Đến đây đi, đại ca vẫn sẽ nhường đệ cửu tử."
Vệ Cẩm Dương: "..."
Ngọa tào! Lại xem lão tử là tiểu hài tử mà hống hống, không bằng ngươi liền trực tiếp để lão tử thắng cho xong, miễn cho lão tử được nhường chín quân mà vẫn không tránh được một chữ "thua", mặt mũi đều ném đến xa (5).
Tác giả có lời muốn nói: 【 Quốc khánh tiểu kịch trường 】
Thịt Dê Bao Hoàng hậu bởi vì gần đây đi đường không quá ổn, quyết định cấm dục một tháng.
Hoàng Tang nói, bọn họ có thể dùng thắng thua khi chơi cờ tới quyết định cấm hay không cấm, Hoàng Tang thắng một lần liền làm một lần, Thịt Dê Bao thắng một lần liền nghỉ ngơi một ngày.
Hoàng Tang mỗi ván cờ đều chấp Thịt Dê Bao cửu tử, nhưng Thịt Dê Bao vẫn như cũ đánh trận nào thua trận đó, thật là hết thuốc chữa.
Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại.
~~~~~
(1)
"Hổ đầu xà vĩ" (虎头蛇尾): đầu hổ đuôi rắn, lúc bắt đầu mạnh mẽ phô trương thanh thế, đến khi kết thúc lại tệ hại không ra gì; bắt đầu và kết thúc không nhất quán.
(2)
"Thiện thủy bất thiện chung" (善始不善终): khởi đầu tốt nhưng kết thúc tồi, giỏi về việc khởi đầu công việc nhưng lại không giỏi kết thúc công việc đó.
(3)
"Ngận tử" (茧子): cái kén, vết chai (thường thấy ở tay và chân) hình thành khi làn da thường xuyên chịu áp lực.
(4)
"Nhượng cửu tử" (让九子): chấp 9 quân.
i.
Mình nghĩ bàn cờ này là cờ vây, theo luật cờ vây, thông thường có thể chấp tối đa 9 quân, người chơi kém hơn thường đi quân đen.
(5)
"Đâu nhân đâu đáo mỗ mỗ gia liễu" (丢人丢到姥姥家了): mặt đều ném đến nhà bà ngoại.
Thường thì nhà bà ngoại ở rất xa.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
App wattpad của tui có vấn đề rồi, không vào truyện tui đăng bằng mục [công việc] được.
Rầu thúi ruột.
./..