Trọng Sinh Chi Tự Do

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe Hứa Quan Hạo rên rỉ kêu đau, Hứa Kiệt không khỏi cảm thấy buồn cười, càng cố cúi người xuống, cánh tay vẫn giữ trên lưng Hứa Quan Hạo, cố gắng không chạm vào vết thương của người.

Vất vả lắm mới đỡ được Hứa Quan Hạo ngồi dậy, Hứa Kiệt cũng ngồi xuống bên giường.

“Đau lắm, tôi không muốn vận động.” Hứa Quan Hạo tựa đầu bên vai Hứa Kiệt, nhỏ giọng nỉ non.

Nghe Hứa Quan Hạo nói vậy, Hứa Kiệt nghĩ, nếu đã đau như vậy, sao kiếp trước người còn tự mình tới kéo cậu trở về.

Nhẹ nhàng đỡ lấy lưng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nói: “Bác sĩ bảo người phải vận động mà, con sẽ giúp người.”

Hứa Quan Hạo dựa vào lòng Hứa Kiệt thật lâu, rồi sau đó nương theo động tác của cậu mà từ từ nhích người, cả cơ thể đều dựa sát vào người cậu, cậu vội dang tay đỡ lấy người.

Lúc này Hứa Kiệt còn thấp hơn người một cái đầu, cả người Hứa Quan Hạo lại dựa sát vào, thiếu chút nữa là cậu không đỡ nổi, phải hít sâu mấy hơi rồi dùng sức đỡ lấy, sau đó điều chỉnh lại tư thế, đỡ Hứa Quan Hạo đi từng bước chậm rãi.

Chỉ đi tầm mười phút, vòng quanh phòng bệnh được nửa vòng, Hứa Kiệt cảm thấy cả người Hứa Quan Hạo run lên, toát ra không ít mồ hôi lạnh, thậm chí đến cuối cùng, người chịu không nổi, khẽ kêu đau một tiếng.

Đỡ Hứa Quan Hạo về lại giường, Hứa Kiệt cẩn thận đặt người nằm xuống, thấy gương mặt người trắng bệnh, liền vươn tay vuốt nhẹ lên trán người.

Từ phòng tắm bê ra một chậu nước ấm, Hứa Kiệt giúp Hứa Quan Hạo lau mồ hôi, cả quá trình người vẫn như cũ khép mắt lại, dường như còn âm ỉ đau đến giờ.

Lau người giúp Hứa Quan Hạo xong, Hứa Kiệt cũng vào phòng tắm tắm một lượt, trong phòng bệnh có quần áo quản gia Kim mang tới, Hứa Kiệt thay xong từ phòng tắm đi ra, liền thấy mắt người nào đó vừa nhắm nghiền đã mở ra rồi, lại đang chăm chú nhìn về phía phòng tắm.

Ngày đó Hứa Kiệt còn không biết, nhưng bây giờ thì cậu đã hiểu ánh mắt này của Hứa Quan Hạo nghĩa là gì.

Hứa Kiệt thản nhiên bước tới, rồi lại ngồi xuống bên giường, cậu thấy hai tai Hứa Quan Hạo đã đỏ ửng rồi.

“Tiểu Kiệt.. vết mổ đau, em hôn tôi đi.”

Hô hấp liền ngưng lại, nhìn vào thần sắc mong đợi của người, cậu không khỏi cảm thấy buồn bực pha lẫn bất đắc dĩ, đau đến như vậy mà vẫn còn tâm tư này.

“Vậy hết đau lại đi nửa vòng nữa.” Hứa Kiệt nói xong, thấy gương mặt người cứng đờ, trong lòng cười hừ một tiếng.

Thế nhưng cậu lại không ngờ tới, Hứa Quan Hạo trầm mặc thật lâu, sau đó cắn răng nói: “Được”. Cậu liền mở to mắt nhìn.

Lấy tay vuốt lên cái trán phiền phức kia, Hứa Kiệt bực mình cúi người xuống, đặt lên trán người một nụ hôn.

“Đã đỡ chưa?”

“Rồi.”

Không nói nổi, cậu chẳng còn lời nào để nói nữa rồi, thế nhưng nhìn thấy Hứa Quan Hạo cắn răng chuẩn bị ngồi dậy, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, lại đỡ người nằm xuống.

Nhìn vào gương mặt đang vui vẻ cao hứng kia, Hứa Kiệt không khỏi thắc mắc liệu vết mổ kia là đau thật hay đau giả nữa.

Tối hôm ấy, bởi vì Hứa Quan Hạo cũng không còn quá đau như hôm qua, nên Hứa Kiệt cũng không ngồi bên giường, mà đi tới ghế sô pha nghỉ ngơi.

“Tiểu Kiệt, em đừng ngủ trên sô pha, giường bệnh này cũng lớn mà, lên đây ngủ với tôi.”

Hứa Kiệt nằm trên sô pha cũng không buồn mở mắt, nói: “Con ngủ ở đây là được rồi, người mau mau ngủ đi.”

Hứa Quan Hạo ở bên kia còn chưa hết hy vọng, nghiêng đầu nhìn Hứa Kiệt đang nằm bên sô pha: “Tiểu Kiệt..”

Hứa Kiệt trực tiếp xoay người, đưa lưng về phía Hứa Quan Hạo, đằng sau rốt cuộc cũng an tĩnh.

Nằm trên sô pha suốt đêm, cậu ngủ một chút cũng không ngon, buổi sáng tỉnh lại cổ cũng cứng lại, cậu ngồi dậy lấy tay xoa xoa cổ, nhìn về phía bên giường thì thấy Hứa Quan Hạo còn chưa có tỉnh.

Cậu nhẹ nhàng đi tới bên giường, lặng lẽ nhìn gương mặt người, nhìn được một lúc, điện thoại trong túi khẽ rung lên, mở ra nhìn, là một dãy số lạ.

Cậu đi tới ban công, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, nhận điện thoại.

Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia nửa ngày vẫn chưa lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở rất nhẹ, Hứa Kiệt đoán ra được đầu dây bên kia là ai.

“Nghiêm Nhiễm sao?”

“A Kiệt..”

Vô thức quay đầu lại nhìn vào phòng bệnh, Hứa Kiệt tiến lên phía trước hai bước, nhẹ giọng nói: “Hôm ấy, rất xin lỗi, cũng không biết là cậu sẽ tới.. Anh mình khi ấy tâm tình không tốt, mong cậu bỏ qua.”

Năm cậu mười ba tuổi, Hứa Quan Hạo cắt đứt quan hệ của hai người, cũng không cho cậu gọi người là “cha” nữa, Hứa Quan Hạo vốn chỉ lớn hơn cậu mười tuổi, gọi là “cha” cũng chỉ là thói quen ngày bé, thế nên sau khi cắt đứt quan hệ, Hứa Kiệt ở bên ngoài sẽ gọi Hứa Quan Hạo là anh trai, mà Hứa Quan Hạo với loại xưng hô này cũng chỉ nhíu mày, chứ không có cự tuyệt.

“Được rồi, hôm sau cậu không tới trường, không sao chứ?”

“..Không sao, A Kiệt, bây giờ cậu ở đâu? Mình muốn gặp cậu.”

“Bây giờ sao? Tớ nghĩ là..”

Cửa ban công bị đẩy ra, Hứa Kiệt giật mình quay người lại, chỉ thấy Hứa Quan Hạo ôm bụng đi tới.

“Em ra đây nói chuyện điện thoại cùng ai vậy?”

Cậu thở dài, quay qua nói với điện thoại: “Tớ nghĩ bây giờ không được, chờ mấy ngày nữa rồi tính sau.”

Hứa Kiệt vừa cúp máy, Hứa Quan Hạo cũng bước nhanh tới, đoạt lấy điện thoại trong tay cậu, còn Hứa Kiệt lặng lẽ đứng yên, nhìn Hứa Quan Hạo đang tìm xem lịch sử trò chuyện.

“Là ai gọi, Nghiêm Nhiễm sao?” Dãy số xa lạ, Hứa Quan Hạo một tay nắm lấy điện thoại, một tay ôm bụng, cắn răng hỏi.

Buông mắt, Hứa Kiệt tựa người bên ban công: “Người hỏi con làm gì, tự người có thể tra được mà.”

Nghe Hứa Kiệt nhàn nhạt nói, sắc mặt Hứa Quan Hạo cứng đờ: “Em….” Người tiến lên một bước, bất quá mới nói được một chữ, lại ôm bụng ngồi xổm xuống, lời bên miệng cũng ngưng.

Thấy người nửa ngồi nửa quỳ trước mặt, Hứa Kiệt mím môi ngồi xuống đỡ người dậy.

Lúc Hứa Kiệt đỡ người đứng lên, Hứa Quan Hạo dựa sát vào người Hứa Kiệt, cánh tay dang ra nhân tiện ôm lấy cậu.

“Không phải tôi cố ý điều tra em, Tiểu Kiệt, tôi chỉ lo lắng cho em.”

Hứa Kiệt thấp giọng ừ một tiếng, lại đỡ Hứa Quan Hạo trở lại phòng bệnh.

Để Hứa Quan Hạo nằm xuống xong, cậu thấy sắc mặt người trắng bệch, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ đụng tới vết mổ sao.

Xốc cái chăn Hứa Quan Hạo đang đắp lên, Hứa Kiệt nhanh chóng cởi cúc áo bệnh nhân của người, nhìn băng trên bụng cũng không có vết máu nào mới cảm thấy yên tâm.

Một lần nữa cài lại khuy áo cho Hứa Quan Hạo, đến chiếc cúc cuối cùng, Hứa Quan Hạo nắm lấy cổ tay cậu. Cậu ngưng động tác, nhìn về phía người.

“Tiểu Kiệt.. đừng giận tôi, chúng ta trở lại như trước đây nha, tốt như trước ấy?”

Tránh khỏi bàn tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt kéo chăn đắp lên cơ thể người.

“Trước đây sao? Trước đây người là cha con! Nhưng bây giờ chúng ta đã không còn quan hệ.”

Hai mắt trợn to, Hứa Quan Hạo giống như bị giật mình, vươn tay muốn bắt lấy tay cậu, thế nhưng bàn tay không ngừng run rẩy.

“Không phải.. Em là của tôi, chúng ta sẽ không bao giờ không có quan hệ, Tiểu Kiệt, trở lại như trước đây, trở lại ngày không có Nghiêm Nhiễm, khi đó em rất yêu tôi.”

Cậu cau mày, giữ lấy hai vai Hứa Quan Hạo: “Người đừng cử động, cẩn thận miệng vết mổ.”

“Chúng ta sẽ không bao giờ không có quan hệ, Tiểu Kiệt.” Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt, trong mắt đong đầy đau xót và lo sợ.

Nghiêng người tránh khỏi ánh nhìn của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Sẽ không thể quay trở lại được nữa, hiện tại dù có Nghiêm Nhiễm hay không, bọn họ cũng cách nhau cả một kiếp, cách kiếp trước năm năm, năm năm bị nhốt này, sao cậu có thể quên.

Hít sâu một hơi, Hứa Kiệt một lần nữa quay đầu, lại thấy ánh mắt lo lắng của Hứa Quan Hạo, cậu vỗ vỗ chăn: “Đừng nói nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi, con đi hỏi bác sĩ xem chừng nào thì người ăn được cơm.”

Ánh mắt người trở nên u ám, Hứa Quan Hạo dùng ánh mắt này để nhìn mình, khiến cậu có cảm giác như chỉ một chút nữa thôi là người sẽ khóc.

Đặt Hứa Quan Hạo nằm xuống, Hứa Kiệt rời khỏi phòng bệnh, ra ngoài tìm bác sĩ, hỏi xem bệnh tình của Hứa Quan Hạo cùng một vài điều cần lưu ý.

Hứa Kiệt chăm sóc Hứa Quan Hạo cả một tuần lễ, sau đó cũng không tiếp tục ở bệnh viện mà bắt đầu trở lại trường học, sau khi tan học về mới đến thăm người.

Hứa Kiệt vừa tới trường học, Vương Vọng dùng ánh mắt căm phẫn nhìn cậu, nhớ tới vụ chữ ký của Sở Hành, cậu cười cười trấn an Vương Vọng, sau đó tối về gọi điện cho Sở Hành.

Hứa Kiệt ngồi trên sô pha gọi điện thoại, còn Hứa Quan Hạo tựa vào đầu giường xem tivi, thế nhưng tivi chiếu gì hẳn người cũng chẳng hay biết.

“Được, vậy cuối tuần này em sẽ tới S&S, nghe nói Sở ca mới nhận một phim cổ trang, em cũng muốn xem một chút.”

Cậu cầm điện thoại cười nhẹ một tiếng, liếc mắt thấy sắc mặt Hứa Quan Hạo bắt đầu trầm xuống, vì vậy nói thêm mấy câu liền cúp máy.

Cúp điện thoại rồi, Hứa Kiệt đứng dậy đi rót nước, còn chưa kịp uống, đã thấy Hứa Quan Hạo vội vã hỏi.

“Tiểu Kiệt, cuối tuần em muốn tới S&S sao?”

Nhấc khóe miệng, Hứa Kiệt bưng ly nước tới bên giường Hứa Quan Hạo ngồi xuống: “Không phải người nghe được rồi sao?”

Hứa Quan Hạo mấy máy môi, biểu tình muốn nói lại thôi.

“Sao, không được đi sao?”

Hứa Quan Hạo sững người, thần sắc có chút buồn bã: “Không phải, chỉ là ngày trước muốn đi đâu em đều nói cho tôi biết đầu tiên, nhưng bây giờ..”

Đặt ly nước xuống bàn, Hứa Kiệt trực tiếp đứng dậy, thế nhưng cổ tay một lần nữa bị Hứa Quan Hạo nắm lấy.

“Tiểu Kiệt, đừng như vậy với tôi.” Hứa Quan Hạo run giọng cầu xin, khiến bước chân Hứa Kiệt cứng ngắc lại, cứ như vậy đứng bên giường.

Editor: /____ Bạn Hạo hơn bạn Kiệt mười tuổi thôi, tính ra mới có tuổi, hẵng còn trẻ trung phong độ chán, gọi là “người” có hơi già hông? nên giữ xưng hô “con/người” hay đổi lại đây /__

.cơ mà mình vẫn thấy không thể cho hai bạn xưng anh em được huhu /_________

Truyện Chữ Hay