Trọng Sinh Chi Tri An Như Phỉ

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Phỉ trước đây cũng có thể nói là trạch nam đi, tuy rằng không có nơi nương tựa, thế nhưng vẫn nắm giữ được hứng thú của chính mình, một đám bằng hữu cùng chung chí hướng, sinh hoạt bình dị nhưng lại rất thỏa mãn. Chưa bao giờ giống như lúc này, bị người mang theo địch ý vây quanh.

Không có một ai vì Trần Phỉ mà đứng ra nói một câu, có chút bất đắc dĩ cùng khổ sở. Mất tập trung nghe giáo sư giảng bài, cây viết trong tay vô ý thức ở trên vở cào cào vẽ vời. Trần Phỉ ngồi ở một góc, bốn phía tựa như bình phong, ngăn cách cậu với những người khác.

Đột nhiên. Một cục giấy tròn vo rơi xuống trên cánh tay Trần Phỉ. Kỳ quái tìm kiếm hung thủ, phát hiện khuôn mặt bầu bĩnh cô bạn ở bên kia, cô ấy ra hiệu Trần Phỉ mở nó ra xem.

Trần Phỉ rất kỳ quái, vẫn là mở ra, chỉ thấy mặt trên thình lình xuất hiện dòng chữ: “Tiểu thụ Trần Phỉ cố lên nha, chúng tớ vẫn đứng sau lưng cậu, không cần phải sợ, chúng tớ sẽ ủng hộ cậu! Xin lỗi vì hiện tại không thể đứng ra bảo vệ cậu, thế nhưng … fighting, nhất định sẽ tốt thôi!”

Cô gái mặt bầu quay về Trần Phỉ làm một cái động tác cố lên, Trần Phỉ cảm giác trong lòng ấm áp, tuy rằng không có trực tiếp đứng ra bảo vệ cậu, thế nhưng có người ở sau lưng yên lặng chống đỡ, vẫn là rất tốt đẹp.

Nhưng còn, tiểu thụ là sao a!!!!!!! Không phải đã tẩy trắng rồi sao, tình huống hiện tại lại là gì?

Trần Phỉ có chút dở khóc dở cười, tâm tình khổ sở vừa rồi cũng quét đi sạch sành sanh. Vực lại tinh thần. Mẹ trứng, ngay cả chuyện chết đi sống lại bản thân cũng đã trải qua, còn có chiêu đãi gì nữa thì cứ bày ra luôn đi, ông đây không sợ!!

Căm giận nắm chặt cây viết trong tay, ở trên vở đâm đâm đâm, một mặt hung ác.

Vì an ủi tâm hồn bị thương tổn của chính mình, Trần Phỉ lợi dụng thời gian nghỉ giải giao, trực tiếp trốn học. Thực ra thì, ông lão trên bục quá dài dòng văn tự, giảng cũng đều là những thứ cơ bản nhất, Trần Phỉ lười nghe xong.

Trên thực tế, Trần Phỉ đời trước có nickname là Đại Vương trốn học, thế nhưng mỗi lần thi cử kết quả vẫn rất tốt, năng lực thực hành cũng rất mạnh, để các giáo sư vừa yêu vừa hận, cuối cùng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt, ngầm đồng ý hành vi trốn học của Trần Phỉ.

Trở lại phòng ngủ, không ngờ Cận Tri An cũng có mặt, trong lòng nghĩ nghĩ, thì ra người anh em này cũng yêu thích việc trốn học, nhất thời lộ ra nụ cười ngầm hiểu ý.

“Ăn sáng chưa? Trên bàn có bữa sáng.”- Cận Tri An hỏi Trần Phỉ.

Trần Phỉ có chút thụ sủng nhược kinh, mở ra hộp thức ăn, là món mì hoành thánh đã ăn cùng với hắn lần trước, hình như là mới đóng hộp thôi, vẫn còn nóng hổi, tuy rằng đã ăn điểm tâm, thế nhưng lại cảm giác thấy thật đói bụng, Trần Phỉ mặt không đỏ tim không đập, nói: “Chưa có ăn, thật là thơm, cậu muốn ăn không?”

Tuy rằng hỏi như vậy, thế nhưng hoàn toàn không có ý định chia sẻ, hỏi xong liền trực tiếp bắt đầu ăn.

Cận Tri An bật cười, hôm nay không biết quỷ thần sai khiến thế nào mà lúc trở lại quyết định mua thêm một hộp mang về, bất quá nghĩ đến vẻ mặt hưởng thụ của người nào đó, cứ như là đang ăn một món sơn hào hải vị nào vậy, cũng thật vui mắt! Ông chủ có vẻ kỳ quái, sáng sớm đã ăn rồi, tại sao lại đến mua đem về a…

“Từ từ ăn, không có ai giành với cậu đâu.”- Ngữ khí rất bất đắc dĩ, mang theo sự dung túng mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện.

Trần Phỉ chẳng thèm ngẩng đầu lên, “Ừ” một tiếng, mãi đến khi cái bụng không chứa nổi nữa, mới vỗ vỗ bụng đứng lên, hưởng thụ mà hừ hừ mấy tiếng.

Cận Tri An không biết tại sao lại nghĩ đến con mèo mẹ nuôi, cũng là ăn no liền nằm xuống kêu meo meo, nếu như có ánh nắng, sẽ nằm ở dưới ánh nắng đó lăn qua lăn lại. Cận Tri An rất ngứa tay, rất muốn sờ mó lên người Trần Phỉ vuốt vuốt mấy cái.

“Tại sao trở về, không phải vẫn còn tiết sao?” – Cận Tri An cùng Trần Phỉ là một ban, hiển nhiên rất rõ thời khóa biểu của cậu.

“Không muốn học.”- Trần Phỉ miễn cưỡng trả lời.

Cận Tri An như một trưởng bối, giáo huấn Trần Phỉ: “Cho dù không thích cũng phải học, tốt xấu gì thì cũng phải nghĩ đến kết quả cuối kì chứ.” – Cận Tri An nghĩ tới thành tích tệ hại của Trần Phỉ, “đội bảng” (), ngày hôm qua nhìn thấy cậu ta ôm máy tính cặm cụi suốt đêm, tưởng rằng mất trí nhớ rồi nên thay đổi, hiện tại lại trốn tiết, chẳng phải sẽ càng theo không kịp. Nhưng mà chợt có chút nhẹ dạ, phát sinh chuyện lớn như vậy, người bình thường đại khái đã sớm không muốn ở trong trường tiếp tục học rồi.

() đội cái bảng, nghĩa là thành tích top từ dưới đếm lên

Cận Tri An từ trước đến giờ luôn lạnh ngôn thiếu ngữ (), làm gì giống như lúc này đi nhắc nhở khuyên răn, xưa nay thích độc lập, không để ý hay bận tâm đến ai, có gì không hài lòng chỉ nhíu nhíu mày, ai muốn làm gì thì cứ làm, bản thân cũng làm biếng quan tâm.

() lạnh lùng, kiệm lời

“Không sao, đơn giản như vậy, nếu không tin cứ chờ xem thành tích cuối kì của tôi.”- Trần Phỉ nghểnh cằm lên, tỏ rõ vẻ tự tin.

Cận Tri An thật muốn nào cằm Trần Phỉ ra, tàn nhẫn mà đè xuống giáo huấn, có phải cậu bị chiều hư rồi không.

“Hay là nghe được cái gì đó không êm tai?” – Cận Tri An lại nghĩ đến một vấn đề, nguyên bản không phải trốn học, chỉ mới lên lớp có một chút, nếu không phải xảy ra chuyện gì, tại sao muốn trốn tiết chứ?

“Không thể nào, chuyện gì có thể đánh đổ được tôi, chính là lão già trên lớp giảng bài quá tẻ nhạt, không muốn nghe.”- Trần Phỉ trong lòng ấm áp, thế nhưng ánh mắt vẫn âm u.

Cận Tri An ánh mắt lạnh lạnh, quả nhiên là tiểu nhân nhảy nhót lung tung sao?

Thật ra Cận Tri An đối với Trần Phỉ cũng không có ấn tượng gì nhiều, cho dù là bạn cùng phòng, thế nhưng hắn rất ít xuất hiện trường, chớ đừng nói tới ở phòng kí túc xá này, nên ấn tượng đối với Trần Phỉ chỉ dừng lại ở chỗ: bạn cùng phòng rất nỗ lực nhưng kết quả vẫn rất tệ. Vẫn là ở sự kiện tin bát quái của nửa tháng nửa trước, Cận Tri An mới sực nhớ tới … đây hình như là người bạn cùng phòng Trần Phỉ, không có cách nào, trước đây cảm giác sinh tồn của cậu quá nhạt.

Lúc đó Cận Tri An cũng không nghĩ quá nhiều, nhờ bạn tốt cũng chính là quản trị mạng xóa topic, không có ý định xen vào nữa chuyện này. Hai ngày trước khi trở về trường, mới biết được Trần Phỉ bị ngã xuống lầu dẫn đến mất trí nhớ, lúc đó ở trên đường lại ngẫu nhiên bắt gặp, mới thuận tiện dẫn Trần Phỉ về phòng.

Nhưng không nghĩ tới, bỗng xuất hiện topic lần nữa. Cứ như là cố ý nhằm vào Trần Phỉ, ngôn từ có vẻ chỉ là truyền đơn bát quái bình thường, thế nhưng lời lẽ tràn ngập tính gây hấn, hơn nữa cũng không biết mọc ra từ đâu một đám không rõ tên bí danh, ở khắp nơi quạt gió thổi lửa.

Cận Tri An mới ý thức được, đại khái người bạn cùng phòng của mình đã chọc tới ai rồi. Đem những ngôn luận ác ý xóa đi, chỉ là sau nửa đêm lại lòi ra.

Theo lý thuyết thì Cận Tri An không cần phải để ý đến, nhưng nhìn thấy Trần Phỉ sau khi mất trí nhớ, hắn liền không có cách nào không quan tâm được. Đối với hắn ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng nếu sự việc không ngăn chặn, Trần Phỉ đần độn chậm chạp kia sẽ tổn thương nhiều đến đâu chứ, vì thế hắn vẫn là ở trong phạm vi khả năng chính mình, chí ít để Trần Phỉ miễn bị tự ngược.

Không có ý định nói cho Trần Phỉ biết suy đoán của hắn là có người cố ý nhằm vào cậu, hắn nghĩ chỉ cần giải quyết đi phiền toái này, Trần Phỉ có thể vĩnh viễn sẽ không biết, không phải sao? Ở trong mắt Cận Tri An, Trần Phỉ của hiện tại phóng khoáng lại lạc quan, hơi ngốc nhưng lại tự tin, so với Trần Phỉ ngày trước ắt phải tốt hơn nhiều, không cần thiết phải nhớ lại những chuyện của quá khứ.

Hơn nữa, có ai đó không biết phận, là tiểu nhân muốn ở trước mặt hùm mà vuốt râu sao, muốn bị cắn mới giác ngộ à.

Những ý niệm này ngay trong chớp mắt lóe lên, tựa như là đối với tiểu hài tử mà lên tiếng an ủi Trần Phỉ nói: “Có cái gì không hiểu cứ hỏi tôi.”

Trần Phỉ sáng mắt lên, đột nhiên nghĩ đến, có thể hỏi vài môn học cùng các loại thực hành với dân bản địa nha, Trần Phỉ lập tức hỏi.

Cận Tri An suy nghĩ chốc lát, cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp: “Những hạng mục này yêu cầu năng lực chuyên nghiệp tương đối cao, hơn nữa khá là khổ cực.”

Trần Phỉ nhoáng cái đã hiểu rõ ý tứ: “Có được hay không thử một chút thì biết, còn có, suốt đêm chứ gì, thức đêm chứ gì, đã quen thuộc từ lâu.”- Là một con dân máy tính, cái không sợ đầu tiên chính là chịu khổ, quanh năm thức đêm cùng mì bầu bạn, có cái gì phải sợ, lại nói Trần Phỉ đối với năng lực của chính mình rất tự tin.

Phòng làm việc của bạn tốt đang thiếu một chỗ, chính mình cũng có đầu tư, chiêu dụ một người là có thể, nếu như không được, Trần Phỉ chắc cũng sẽ biết khó mà lui. Cận Tri An lấy ra một tờ danh thiếp: “Ngày mai cậu liên hệ người này, cậu ấy sẽ nói cho cậu biết phải làm thế nào.”

Trần Phỉ không nghĩ tới lập tức liền có ngay cơ hội, cao hứng hồi hộp, hí ha hí hửng tiếp nhận danh thiếp, cẩn thận cất vào, vỗ ngực bảo đảm: “Cậu yên tâm, chắc chắn sẽ không cho cậu mất mặt!”

“Tốt, để xem cậu sẽ làm được thành tích gì.”

Cận Tri An nhìn dáng vẻ Trần Phỉ tràn ngập sức sống, trong lòng cũng hơi thả lỏng một chút, dáng vẻ Trần Phỉ cúi đầu ủ rũ, hắn không thích.

Cười cười không tiếp tục nói nữa, hai người bắt đầu làm chuyện của chính mình.

Phải thấu hiểu đến tột cùng là người nào nhằm vào Trần Phỉ, hiện tại Trần Phỉ cái gì cũng không nhớ rõ, Cận Tri An cũng không biết nhiều về cậu. Hắn không thể làm gì khác hơn là lấy cơ cấu chuyên nghiệp mà thu thập tư liệu, tìm kiếm xem khoảng thời gian này có tư liệu dị thường nào liên quan đến Trần Phỉ hay không.

Chủ nhà này có cơ cấu rất chuyên nghiệp, tốc độ cũng rất nhanh, không tới một ngày liền phát bưu kiện ()tới Cận Tri An. Tư liệu rất tỉ mỉ, Trần Phỉ làm cái gì, thấy người nào, tỉ mỉ và rõ ràng.

() giống mail á, cái này dân công nghệ hiểu rõ, mọi người tra gg nếu không rõ nha

Trần Phỉ là sinh viên, mỗi ngày đều là đi học, ăn cơm, hoặc là ở ký túc xá. Trần phỉ rất ít nói chuyện, cũng không có xích mích nào. Gần đây chỉ gặp một người, Tô Khả Khả.

Ngón tay Cận Tri An điểm ở trên bàn, Tô Khả Khả là ai, Cận Tri An hoàn toàn không có ấn tượng. Trong tư liệu có điều tra tỉ mỉ về Tô Khả Khả. Gia đình khá giả, ở trong trường học khá được hoan nghênh, bạn trai có tiền, thành tích ưu dị, nhân duyên rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra điểm dị thường nào.

Chỉ ngoại trừ lần kia cùng Trần Phỉ gặp mặt, hai người xảy ra tranh chấp, Trần Phỉ đi xuống cầu thang, sau đó bất tỉnh nhân sự, bị đưa đến bệnh viện, tỉnh lại liền mất trí nhớ. Không có nói gì đến Tô Khả Khả trong vụ việc này, Trần Phỉ gãy xương giống như là sự cố bất ngờ vậy.

Cận Tri An trước giờ không tin có chuyện trùng hợp, ra một mệnh lệnh trong hệ thống, đem tất cả hoạt động liên quan mật thiết đến Tô Khả Khả vào gần đây nhất quan tâm, có dị thường gì liền sẽ báo cáo.

Dư luận trên diễn đàn, khiến người ta đem những topic mời đẩy lên, dẫn dắt tầm mắt của mọi người dời đi.

Trần Phỉ hồi trước có nhận làm mấy cái phần mềm nhỏ, hiện tại vừa vặn có cơ hội hoàn thành chúng. Trên tấm danh thiếp kia có ghi slogan cũng như địa chỉ nơi làm việc, người phụ trách là Lâm thụy, danh thiếp rất tinh xảo, rất có phong thái, không nghĩ tới đây là trụ sở rất nổi tiếng.

Trần phỉ trong lòng rất cảm kích, thành tích của Trần Phỉ vốn không tốt, Cận Tri An không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, thế nhưng lại đồng ý tin tưởng mình, cũng dành cho mình cơ hội. Chưa bao giờ dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, cũng không có xem thường mình, đến hiện tại vẫn yên lặng cổ vũ, Trần Phỉ rất biết tốt xấu, ngầm nói với bản thân không được phụ lòng tốt của người ta, nhất định phải cố gắng.

Truyện Chữ Hay