Trọng Sinh Chi Trang Thiển

chương 65: khiêu khích

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dọn dẹp xong xuôi, tiểu đội Mặc Huyền cũng không cùng quân bộ quay trở về khu an toàn, bọn họ leo lên trực thăng rời đi trước một bước.

Trên trực thăng, máy liên lạc bên hông Tiểu Vương đột ngột vang lên.

“Thứ lỗi.” Cậu khoát tay rồi chui đến một bên nhỏ giọng nghe nhiệm vụ mới, thỉnh thoảng tranh cãi vài câu. Tuy tiếng Tiểu Vương cũng đủ thấp rồi, nhưng nhĩ lực đám người Trang Thiển rất tốt, hình như cấp trên yêu cầu Tiểu Vương tức khắc điều khiển trực thăng đi tiếp nhận nhiệm vụ mới, mười phần vội vàng.

Sau khi cắt đứt liên lạc, biểu tình Tiểu Vương có chút xấu hổ, dường như không biết mở miệng thế nào. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, cậu hoàn toàn không có cách nào xem thường những người này, thậm chí còn mang theo tia kính sợ, dù sao ở loại thời điểm này, thực lực tuyệt đối luôn khiến người ta sinh tâm hướng tới.

Trang Thiển ước chừng một chút về đoạn đường, thản nhiên mở miệng: “Tới phía trước thì để bọn tôi xuống, cách khu an toàn chỉ khoảng hai giờ đi xe, chúng tôi tự về.”

Tiểu Vương ngẩn người, theo bản năng về phía bộ đàm, trong lòng khiếp sợ với nội dung đối thoại vừa tiết lộ. Bất quá cậu nhanh chóng phản ứng lại, cảm kích tạ ơn, gọi chuyên viên lái bay tới trước đến một góc khá an toàn ngừng lại.

Rất nhanh, trực thăng liền rền vang bay đi, Trang Thiển từ giới chỉ lấy ra một chiếc xe phòng loại lớn: “Đi chung?”

Những người khác chẳng ai ý kiến, những vị trí quanh khu an toàn B thị đều được diệt sạch hết mấy lần, cơ hội gặp nguy hiểm là cực kỳ nhỏ, bọn họ đều cần nghỉ ngơi mà không phải đề phòng trong phạm vi lớn.

Một đường yên ổn, thẳng đến cửa khu an toàn, bọn họ bị chặn lại.

“Mau lên, các cô cậu tưởng có thể nuốt riêng vật tư hả, bên quân đội sớm đã truyền tin tức cho bọn tôi, phần lớn tư liệu nhiệm vụ đều ở trong tay bọn cậu, đều là tư liệu của chính phủ.” Người đàn ông trung niên đẩy kính mắt, giọng điệu không khỏi mang theo vài phần lo lắng.

Đám người Trang Thiển sau khi vào phòng vốn là phải gặp nhân viên tiếp tân, sau đó nhận kiểm tra, giao ra một lượng vật tư, là có thể rời đi. Thế nhưng vừa vào cửa, liền có một người đàn ông trung niên ăn mặc gọn gàng, phía sau là một hàng quân nhân, đoan chính ngồi chờ bọn họ, mở miệng là lập tức muốn đoạt vũ khí cùng tư liệu nhiệm vụ lần này.

Trong tay Trang Thiển có một phần tư liệu cùng vũ khí thì chả phải bí mật gì, vốn đồ đạt này đều do quân đội vận chuyển trở về, nhưng lo lắng đến sự cơ mật cùng tầm quan trọng của nó, nhìn sao thì cũng thấy dùng không gian an toàn hơn nhiều. Dị năng giả không gian của quân đội đã lấy đi bới một phần, còn một phần thì ghi danh ủy thác là Trang Thiển.

Úc Mộng Dao lấy ra bộ trà cụ từ không gian trữ vật rồi quen cửa quen nẻo pha trà, Mạnh Viễn đã bưng lên uống, Đường Duẫn Triết cùng Diệp Hi Văn chụm đầu vào nhau dùng điểm tâm nhỏ, Diệp Cảnh Trình ở một bên bình tĩnh chà lau dao găm của mình… Tóm lại, mọi người coi gã đàn ông trung niên nọ như không khí, tự vui tự làm chuyện mình thích, làm cho biểu tình người đàn ông trở nên đen xì cùng dữ tợn.

Cố Thần ngắm nghía tấm card thân phận ở nội thành trong tay, vốn bọn họ cà thẻ xong thì phải rời khỏi, nào ngờ bị giữ lại. Hắn ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên một cái: “Tôi vẫn nói câu đó, chúng tôi làm là nhiệm vụ đặc biệt, chỉ nghe lệnh trực tiếp từ cấp trên.”

Không tý nào để ý đến thái độ càng thêm căm tức cùng nôn nóng của người đàn ông trung niên, hắn hớp một ngụm trà, nước trà lạnh trong ly nhựa khiến hắn nghĩ rằng hiện giờ phẩm trà ăn điểm tâm cùng thành viên trong đội đặc biệt chói mắt. Người đàn ông trung niên bình tĩnh lại một xíu, trong lòng tàn độc nghĩ, để coi tụi bây phách lối được mấy ngày, ánh mắt không khỏi hiện ra sự đắc ý, biểu tình cũng ôn hòa hẳn: “Cố thiếu gia nói đùa, Trương lão là người có quân hàm cao nhất nơi này, cấp trên trực tiếp của các cô cậu đều phải nghe theo mệnh lệnh của ông ấy. Lần này mệnh lệnh có chút hơi vội, nhưng quả thật là cấp trên yêu cầu, tôi vừa rồi cũng đã cho các cậu xem qua giấy tờ.”

Trang Thiển nhìn gã cười đến nhẹ nhàng trong trẻo: “Cấp trên trực tiếp của chúng tôi chính là ông nội Cố.”

Người cậu nói đương nhiên là Cố lão gia tử, tuy bọn họ nhận được nhiệm vụ từ tay Trang Triệt, nhưng có ai làm chứng chớ.

“Này…” Người đàn ông trung niên nghẹn một hồi, gã hiển nhiên là không thể nói Cố lão gia tử phải nghe theo Trương lão gia tử, sự thật thì, nhóm cụ lớn này chia làm hai phe địa vị vai vế ngang nhau, còn dắt theo một hàng thanh niên tài tuấn đấu đến vui vẻ, cơ hồ toàn bộ phái trung lập đều bị cuốn vào. Bất quá gã cũng chẳng để ý lắm đến địa vị này nọ, vũ khí tới tay, bọn họ tự có cách biện giải, mấu chốt là trước đó phải lấy cho được đống đồ đó. Nghĩ thế, người đàn ông trung niên đem trà lạnh đẩy qua một bên, đứng lên lui về sau vài bước, hàng quân nhân phía sau đi tới phía trước gã vài bước, hơi thở của dị năng giả cấp hai tản ra, “Nếu mấy cô cậu đã kháng quân lệnh, tôi cũng chẳng muốn nhiều lời, mệnh lệnh đành phải cưỡng chế chấp hành, Cố tiểu thiếu gia nên cân nhắc một phen mới tốt.”

Mạnh Viễn buông ly trà gốm sứ xuống, nửa cười nửa không nhìn gã đàn ông núp ở đằng sau: “Dị năng giả cấp hai, hử?”

Người đàn ông trung niên kiêu ngạo khẽ nâng cằm: “Chỗ này còn không tới lượt mày nói đâu.”

Cố Thần thản nhiên liếc mắt nhìn gã: “Bất quá là con chó của Trương gia, cũng tới phiên ông sủa bậy. Ông có biết bọn tôi làm nhiệm vụ gì không? Dị năng giả cấp hai…”

Người đàn ông trung niên có dự cảm không tốt, bọn gã nhận được tin là thành viên tiểu đội này cùng quân đội dọn dẹp trung tâm nghiên cứu, đưa được đám nhân viên nghiên cứu ra ngoài còn thu được tài liệu vũ khí. Người phân nhiệm vụ này cùng Cố gia quan hệ rất tốt, căn bản không có cửa cho bọn gã…

Diệp Hi Văn ăn nốt khối điểm tâm cuối cùng: “Ba ơi, con ăn no!”

Diệp Cảnh Trình xoa xoa đầu con trai: “Nhóm mình sẽ lập tức về nhà.” Nói xong, hơi thở dị năng giả cấp hai tự nhiên phát ra.

Những người khác cũng tản mát ra uy áp, đặc biệt là Trang Thiển cùng Cố Thần, trước khi đi là trúc cơ trung kỳ, tiến từng bước theo thời gian chiến đấu cùng dị năng giả cấp hai, cũng đã bước vào cánh cửa hậu kỳ, không phải là người mà đám người dị năng giả cấp hai bình thường có thể sánh kịp.

Năng lượng vô hình va chạm nhau trong căn nhỏ, chuông gió treo nơi cửa không gió cũng tự rung, tiếng chuông đồng reo vang là âm thanh duy nhất trong phòng. Thần sắc người đàn ông trung niên chỉ mới là dị năng giả bậc một tái nhợt, lui về sau hai bước, gã thừa nhận không nổi. Những người gã mang tới sắc mặt cũng không dễ nhìn, theo bọn họ suy đoán; đại khái chỉ có Trang Thiển, Cố Thần, Mạnh Viễn cùng Diệp Cảnh Trình là dị năng giả cấp hai; Diệp Hi Văn cùng Úc Mộng Dao phỏng chừng chỉ nằm trong diện được bảo vệ. Cho nên đem theo sáu dị năng giả cấp hai trình độ vững chắc là đã coi trọng bọn họ rồi, không ngờ lại có khí thế bậc này, đứa nhỏ kia vậy mà không yếu hơn người nào…

Đột nhiên tiếng bước chân trầm ổn đánh vỡ cục diện căng thẳng này.

Cố Hoàn đi vào, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt khinh thường, cầm tư liệu trong tay: “Tôi tới đón tiểu đội Mặc Huyền.”

Gã đàn ông trung niên gần như xụi lơ lo lắng tiến lên từng bước: “Không được, cậu…”

Còn chưa nói xong, uy áp của Cố Thần cùng Trang Thiển trực tiếp đè ép lên người gã, đầu gối hắn như nhũn ra, ngồi hẳn xuống đất, sắc mặt cực khó coi.

“Đi thôi.” Cố Hoàn gật đầu với Cố Thần cùng Trang Thiển, kéo miệng nở nụ cười cực nhạt.

Thành viên tiểu đội rời đi cùng anh, mọi người chẳng ai thèm ném cho gã đàn ông trung niên chật vật thở gấp một ánh mắt. Vở kịch dựa quyền cậy thế ức kẻ yếu, Trương gia càng sống càng nát, người thế mà cũng dùng.

Thẳng tiến vào cửa nội thành, mới dừng lại, Trang Thiển lấy ra mấy bình bạch ngọc: “Linh nhũ, nhớ rõ phải củng cố tu vi.”

Những người khác cũng không chối từ, đều tự lấy phần mình rồi rời đi, bọn họ nôn nóng cấp bách tu luyện, củng cố tu vi rồi sau đó đánh một giấc.

Cố Hoàn đi theo Trang Thiển và Cố Thần về tới nhà bọn họ, ở sân nhà nán lại vài giây: “Nhìn khỏe re.”

“Cám ơn anh hai, chờ hết bận bọn em sẽ tới dựa vào sở thích của anh chuẩn bị cho anh một cái.” Trang Thiển cười nhẹ.

“Ừ.” Cố Hoàn gật đầu.

Uống một bình trà, nói một số tình huống gần đây, Cố Thần mới túi đồ đơn sơ giao cho Cố Hoàn: “Màu đen là vũ khí tư liệu, màu vàng là truyền thừa chi vật cùng tinh thạch, anh hai cầm đi. Đúng rồi, Cẩm Thư cùng Chiêu Hoa nói em thông báo cho anh biết nên lưu lại một ít truyền thừa chi vật có công dụng bình thường, về sau có thể quăng xuống phòng đấu giá của mạo hiểm giả để phổ cập.”

Cố Hoàn lập tức hiểu rõ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Mấy hôm trước ông nội đấu cờ thắng Tằng lão gia tử, khoe khoang không ít.”

“Thiệt chứ, thế thì lỗ tai của tên Cẩm Thư kia khẳng định sẽ mọc kén.” Trong mắt Cố Thần ánh lên ý cười, ông nội Cố sau khi tẩy tủy tinh thần cực tốt, thân thể khang kiện, hoàn toàn không có chút dấu vết tuổi cao, bọn tiểu bối nhìn mà cũng vui vẻ theo.

Cố Hoàn dặn dò lần cuối một phen, mới vội vã rời khỏi.

Giây tiếp theo, Cố Thần cùng Trang Thiển xuất hiện trong Mặc Huyền điện.

“Tu luyện?” Trang Thiển nhướn mày.

Cố Thần hôn hôn lên trán cậu: “Cùng nhau?”

Hai người nhìn nhau cười, chuyển dời qua phòng tắm, đợi đến khi dùng xong linh nhũ, chuyện tình cũng đến một phen.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Thần tỉnh dậy nhìn Trang Thiển được hắn ôm siết trong lòng, ánh mắt hắn ngừng lại trên vết hôn nơi xương quai xanh của cậu, ánh mắt cũng ám trầm, tiểu Cố Thần cũng bắt đầu có phản ứng buổi sớm. Hai người đang trong thời điểm mật ngọt nhất, trừ tiến tới bước cuối cùng, gì cần làm cũng đã làm ráo rồi.

Lông mi dán nơi lồng ngực Cố Thần thoáng run run, mở mắt ra, con người màu hổ phách trong trẻo mờ mịt, như phủ một tầng sương, khiến tiểu Cố Thần ngọ ngoạy muốn động. Trang Thiển trừng mắt nhìn, tỉnh táo hẳn, tai cũng đỏ ửng. Cậu trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu cười toe với Cố Thần, tay nắm lấy tiểu Cố Thần.

Cố Thần bị sờ soạn thì cực thoải mái, ánh mắt cũng tối lại, hắn hôn dính lấy môi Trang Thiển, nhẹ nhàng gặm cọ hai cánh môi mềm mại… Ngay vào khoảnh khắc tiểu Cố Thần sắp leo tới đỉnh, Trang Thiển nâng chân đạp Cố Thần văng khỏi giường gỗ khắc hoa.

Trang Thiểm quấn chăn lụa, từ trên cao nhìn xuống còn liếm liếm đôi môi bị cắn đến đỏ âu, ánh mắt trêu chọc: “Không còn sớm, nên rời giường.” Dứt lời quấn tấm chăn vòng qua bình phong bắt đầu mặc quần áo.

Cố Thần bất đắc dĩ gãi mũi, liếc xuống nhìn tiểu Cố Thần một tý, đi vào phòng tắm, quả nhiên Mộc Mộc đang trả thù chuyện tối qua…

Truyện Chữ Hay