Trọng Sinh Chi Trang Thiển

chương 10: giải thích

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngay từ đầu sao, Trang Thiển khiếp sợ nói không nên lời, không ngờ những lời cậu đoán lúc nãy, chính là sự thật, trực tiếp nói ra như thế là quá lố rồi đó. Cậu trong lòng vạn vạn suy nghĩ, vô số ý tưởng xông ra đều bị bản thân tự phủ định, nhưng lại không đè xuống được thanh âm đáp án ở tận đáy lòng….

Nhưng theo sự giải thích, cậu bắt buộc chính mình phải bình tĩnh lại, nên biết thì sẽ biết thôi.

“Theo ta được biết, vị diện (ta nghĩ là đại diện cho một cấp độ, nên sẽ giữ nguyên, ai bik sâu hơn thì nói ta ed lại nha) được chia làm vị diện cấp thấp, vị diện trung cấp, vị diện cao cấp cùng vị diện tối cao, địa cầu là vị diện cho cấp thấp.”

“Chỉ có một vị diện tối cao, hơn một ngàn vị diện cao cấp, triệu vạn vị diện trung cấp, cùng vô số vị diện cấp thấp. Ta là đến từ vị diện tối cao.”

“Ta là tán tu (ai bik chỉ ta hộ cái), nhưng ta dám nói công pháp của ta so với đại môn phái không hề thua kém. Cái nhẫn này sẽ chỉ cho cậu tất cả, nó gọi Mặc Huyền, về phần tên của ta, nếu một ngày nào đó cậu tiến vào vị diện tối cao thì sẽ biết thôi.” Mặc Huyền thấp giọng từ tốn nói, lúc nói xong, trong mắt y mang theo đường hoàng cùng tự tin tuyệt đối, cả người thập phần chói mắt.

Mặc Huyền quả nhiên là tên giả, chẳng qua là y mượn tên của cái nhẫn. Nhìn bộ dáng cuồng ngạo của Mặc Huyền, Trang Thiển trầm mặc một chút: “Chính là ngài vẫn lạc.”(ý Trang Thiển là y vẫn bị lạc thân xác)

“Nếu ta nhìn cậu không vừa mắt, vừa rồi tuyệt đối sẽ làm cậu hồn phi phách tán, hồn vía lên mây.” Mặc Huyền chọn chọn mi, chẳng thèm để sự khiêu khích nho nhỏ của Trang Thiển vào mắt, “Ta là tu luyện từ vị diện cao đẳng mà phi thăng, đáng tiếc là chết trong tay một âm mưu của đám đại tông môn. Chính là trong lúc đang tu luyện.”

Trang Thiển gật đầu tỏ ý hiểu được, cậu hít vào một hơi thật sâu, lông mi híp lại, run rẩy ngăn lại ánh mắt phức tạp của mình: “Nếu như tôi tu luyện đến giai đoạn nhất định, có thể làm người khác sống lại chứ, bọn họ có linh hồn phải không?”Trang Thiển phát hiện thanh âm của mình có chút khô khốc, rõ ràng cậu đã cố gắng thu liễm mọi dự đoán của mình, nội tâm đè nén mơ hồ có sự khát vọng cùng hưng phấn, nhưng chung quy đều không nhịn được.

“Thích.” Mặc Huyền có chút khinh thường, y cao ngạo ngưỡng cằm: “Chỉ là một vị diện thấp bé, đơn giản chỉ cần xoay chuyển thời gian phá tan nó thành từng mảnh nhỏ thì được rồi, ngươi quá yếu ớt.”

Trang Thiển tận lực không dấu vết hít vào một hơi sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, nhưng thất bại. Cậu mạnh nâng đầu lên, chăm chú nhìn chằm chằm Mặc Huyền, đầu ngón tay đều run lên nhè nhẹ, cậu không dám tin tưởng những gì mìnhh nghe được, cũng không dám tin vào phán đoán của mình: “Ngài là nói….”

“Thì chỉ là quay ngược thời không thôi.” Bởi Trang Thiển đang cực độ kích động, Mặc Huyền bị câu lên hứng thú. Y khinh thường thay đổi tư thế ngồi, ngữ khí cuồng ngạo vô cùng: “Đúng vậy, dựa theo cách của vị diện cấp thấp mà nói thì chính là trọng sinh.”

“Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cậu phải bái nhập môn phái của ta.” Mặc Huyền nhìn Trang Thiển, “Thế nào?”

Dịch chuyển thời không, đó là lực lượng lớn mạnh làm Trang Thiển không ngờ đến, thế mà Mặc Huyền lại nói đến đắc ý tùy tiện thoải mái như thế,trong lòng Trang Thiển không khỏi dâng lên một quyết tâm. Sẽ có một ngày, cậu cũng sẽ cường đại như vậy, cường đại đến mức có thể bảo vệ những gì quan trọng nhất đối với mình….

Trang Thiển không chút do dự cúi đầu chín mươi độ với y: “Trang Thiển bái kiến sư phụ.” Đáng lẽ cậu phải quỳ xuống dập đầu mấy cái, tuy nhiên, cậu cũng có kiên trì cùng sự kiêu ngạo.Nhưng nếu Mặc Huyền muốn, câu cũng sẽ làm theo….

“Ha ha! Không hổ là người mà ta xem trọng.” Mặc Huyền vẫn đường hoàng cười như trước, mang theo khí thế bỉ nghễ thiên sinh (có lẽ giống bễ nghễ thiên hạ), “Nhớ kỹ, không được dễ dàng khuất phục, là người tu đạo, phải vô quý vu tâm!( không làm việc gì thẹn với lòng).”

Xác nhận xong quan hệ thầy trò, Mặc Huyền tiếp tục giảng giải: “Mỗi khi con tiến vào một giai đoạn khác thì nhẫn sẽ giải một lần khóa, đến khi con tiến vào vị điện đẳng cao. Ân, con đang ở vị diện đẳng thấp, toàn bộ thời gian này đều tính là một gian đoạn, cố gắng mà tu luyện đi!”

“Về phần mở ra điều kiện nhẫn, mấy vạn năm trước lấy máu là được, nhưng thể chất không tốt nên ta liền giết, tâm trí không ổn ta cũng giết, xem không thích ta cũng sẽ giết…. Hơn nữa, có đôi khi phải ở trong cái khe không gian của vị diện để thực hiện du hành, được rồi, giống phiêu đãng hơn. Tóm lại, hiện tại hạn chế của nhẫn rất lớn, toàn thân phải đủ mười chi tinh huyết , đủ năng lượng, còn có ý chí mãnh liệt.”

“Này có chút khó khăn.” Trang Thiển có chút kinh ngạc, nếu không phải tiến đến cái chết, cơ hồ sẽ không ai có thể mở ra nhẫn.

“Aa, khó thì như thế nào, tìm không thấy người thích hợp khiến cho truyền thừa của ta bị tiêu diệt ở thời gian cùng không gian, trữ khuyết vô lạm (thà thiếu không ẩu). Nói sao thì với năng lượng còn lại của ta, cho dù đợi thêm năm ngàn năm nữa đều không có vấn đề.” Mặc Huyền không thèm để ý khoát khoát tay, Trang Thiển rất hài lòng, trong lòng dâng lên một tia kính ý.

Thật sự là người hào sảng tùy tiện, tự tin như vậy, cuồng ngạo như thế, hoàn toàn không bị thế tục trói buộc chút nào…. Quả nhiên, hết thảy đều cần có thực lực, bất luận là khí chất hay tầm nhìn, nội tâm Trang Thiển yên lặng hạ quyết tâm. Bản thân cậu thật sự là quá may mắn, nghĩ như vậy, Trang Thiển hỏi ra nghi vấn: “Thể chất của con có gì đặc thù không, sư phụ.”

“Thể chất? Không rõ lắm, giống như là một loại cảm giác, chỉ có loại thể chế (cách thức tổ chức, sắp xếp một tổ hợp, ta nghĩ MH ý nói cơ thể của TT rất phù hợp) như vậy mới có thể tu hành công pháp của ta, người khác nhìn vào con thì chỉ thấy con thể chất bình thường, chỉ là một linh hồn ngụy tạo, gặp gỡ ta là may mắn của con, đồ nhi.” Mặc Huyền bộ dáng tự hào nói.

“Như vậy, những người khác cũng có thể tu luyện không?” Trang Thiển tiếp tục hỏi, xem nhẹ biểu tình như chiếm được tiện nghi của sư phụ mình.

“Những người khác, à, trong trí nhớ của con vẫn còn một tiểu tình nhân, yên tâm, Tu Chân Giới không kỳ thì bạn lữ đồng tính, ta trước cho con giải khóa công pháp song tu.” Mặc Huyền có chút hưng phấn, y tịch mịch lâu rồi, bát quái là việc luôn khiến người ta tràn ngập sức sống.

Trang Thiển nở nụ cười có chút tự nhiên, không chút ngượng ngùng: “Ân, con thích hắn. Nhưng còn những người khác thì sao, sư phụ.” Hai chữ sư phụ được nhấn mạnh, như nhắc nhở người nào đó chú ý thân phận.

“Hừm, tu vi của ta vẫn ổn, hơn nữa nếu tông môn có cừu oán, ta khẳng định cũng không có gánh nặng gì, ta chính là trộm trong thư các của bọn chúng. Con cũng có thể cho những người khác tu luyện, chỉ cần không phải công pháp của ta, nhưng nếu có hậu quả gì thì đó là chuyện của con.” Mặc Huyền không tức giận nói, hiển nhiên y đối hành vi của Trang Thiển có chút khinh thường, thời gian dài luôn tiêu tán đi một ít tình tự, y cảm thấy đồ đệ mình cần phải hiểu biết nhiều hơn.

“Đó là đương nhiên, con sẽ xử lý, không để sư phụ thất vọng.” Trang Thiển cười có chút yếu ớt tối tăm, con ngươi màu hổ phách lóe lên sự tự tin. Cậu sẽ lựa chọn người để đối đãi, hơn nữa trừ Cố Thần, cậu cũng không mong muốn vĩnh viễn ở cùng với người khác. Nếu thật có người đáng giá để cậu giao phó tín nhiệm cùng cảm tình,còn nếu là kẻ dễ dàng chặt đứt với thân tình hữu tình, cậu sẽ hổ thẹn với lương tâm của mình, cho nên cậu muốn chọn ra những người thật thích hợp, cũng phải xem tạo hóa của chính bọn họ, dĩ nhiên người mà Trang Thiển cậu kết giao cũng sẽ không phải hạng vô danh. Trang Thiển ý cười càng thêm sâu, “Người tu chân vô quý vu tâm.”

“Hừ.” Nội tâm Mặc Huyền có chút kiêu ngạo nho nhỏ, đồ đệ này quả nhiên rất hợp tâm ý của mình.

Trang Thiển nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: “Sư phụ biết nguyên nhân dẫn đến mạt thế không? Tang thi vì sao lại xuất hiện?”

Mặc Huyền suy nghĩ một chút: “Nguyên nhân mạt thế? Hình như là do nguyên khí của một ít vị diện cấp trung gồm nguyên khí và ma khí, người vị diện được chia làm hai phái, ngày ngày đối đầu. Ta nhìn thấy trên địa cầu tràn đầy nguyên khí cùng ma khí, e là do những vị diện cấp trung đó biến mất thì các luồn khí đó bị tiết ra.”

“Mà tang thi, người vị diện cấp trung trời sinh đã cường đại, ta chưa bao giờ gặp qua người tu luyện ma khí mà biến thành tang thi, sự thật là, dựa theo phân cấp bậc của các ngươi, người vị diện cấp trung được chia ra làm mười cấp. Cấp mười này cùng người thường không giống, có cảm giác, có suy nghĩ, nhưng vị diện cấp trung thì đều là đám phế vật trăm năm mới gặp, chính là không có thể lực, không tu luyện thường xuyên gì đó thì bình dân ít nhất cấp mười hai thì hết đi?”

Nói xong, Mặc Huyền đứng lên ra vẻ khinh thường, quá yếu! Nhưng đối đồ đệ của mình y vẫn có đủ kiên nhẫn: “Lại nói tiếp, vị diện cấp trung này, thôi cứ kêu là vị diện ma nguyên đi, nó còn có ma thú nữa.”

“Ma thú!” Trang Thiển có chút khiếp sợ, cậu đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi hỏi ma thú là gì, tuy là địa cầu cũng có động vật…., “Sư phụ, động vật trên địa cầu sẽ biến dị sao?”

“Tuy trước mắt không có nhưng không đại biểu về sau cũng sẽ không.Tu luyện ma khí cùng nguyên khí hẳn là trình độ có liên quan đến lực tinh thần,các đẳng vị diện trời sinh có tinh thần lực thấp bé, mới có khả năng tạo thành mạt thế. Mà các động vật trên vị diện đẳng thấp do có tinh thần rất thấp. ma khí cùng nguyên khí đều không thể xâm nhập vào cơ thể.” Mặc Huyền khinh thường tỏ vẻ mọi thứ trên địa cầu toàn bộ đều là con kiến, là do ma khí, cư nhiên bởi vì tinh thần lực không có chút lực phòng ngự nào mà bị biến thành tang thi.

“Vậy người thường là do tinh thần lực không đủ?” Trang Thiển cân nhắc trong lòng.

“Người thường đại khái là thể chất nguyên lực, nguyên khí lại ôn hòa, trong khi ma khí rất bá đạo, tang thi bình thường không phải cùng người thường có chút không khác nhau là mấy sao?” Mặc Huyền hình như muốn nhanh chóng chấm dứt chủ đề về sinh vật yếu ớt này, tự cố tự nói, “Về sau nguyên khí cùng ma khí sẽ hạ thấp xuống, còn tinh thần lực của các sinh vật vẫn sẽ cứ tăng lên, không giảm xuống. Ta vừa mới chế tạo vài miếng ngọc dùng tu luyện có chứa ma lực cùng nguyên lực, đến lúc đó sẽ cho con biết.”

“Tạ sư phụ.” Suýt chết, thế lực mạt thế cứ phát triển sẽ trở thành vấn đề nghiêm trọng.

“Đúng rồi.” Nhắc tới thế lực, Trang Thiển lại nghĩ đến những vũ khí phát ra áng sáng, cậu đã gom chúng để lại C thị, chỉ chờ Cố đại ca đến lấy, nhưng xem ra có lẽ hiện tại không cần nữa, “Sư phụ chắc cũng biết những vũ khí gia bảo truyền đời.”

“Ân?” Mặc Huyền nhíu mày, vị diện đẳng thấp này hẳn là vị diện thấp nguyên thủy nhất, hẳn là không có nhân tài nào tu luyện năng lượng tốt cả, “Để ta điều tra một phen.”

Một lát sau, Mặc Huyền lấy lại tinh thần, biểu tình vẫn là khinh thường như trước.

“Không nghĩ tới một cái địa cầu nho nhỏ như vậy cũng có điều phức tạp.” Thấp gọng tự nói một câu, Mặc Huyền ngẩng đầu đối diện Trang Thiển nói: “Hiện tại trên vị diện đó không có người tu luyện, tuy nhiên thì đúng là quá khứ có người tu chân cùng tu luyện ma pháp, đây là bọn họ lưu lại cho truyền nhân. Về phần vì sao họ biến mất, ta cũng không rỗi đi chú ý một cái vị diện đẳng thấp, con tự mà điều tra đi. Những bảo vật gia truyền có là gì, đại đa số đều là rác rưởi, trong không gian của ta tốt hơn nhiều!”

Trang Thiển bất đắc dĩ nhún nhún vai, chỉ cần lên đến được vị diện cao đẳng, nếu không trong mắt sư phụ tất cả đều là rác rưởi hết….

“Tốt lắm, ta thấy con không còn gì để hỏi đi.” Mặc Huyền đứng dậy, chiếc ghế khắc hoa nháy mắt biến mất, “Tặng cho con một lần trọng sinh.”

Trang Thiển cứng người một chút, mạnh ngăn chặn lại sự kích động trong lòng: “Vậy còn sư phụ người?”

“Coi như vì lương tâm. Bản thể của ta vẫn còn bị lạc, một đám tàn niệm còn sót lại thì có ý nghĩa gì.” Mặc Huyền chậm rãi đến gần Trang Thiển, bước chân y trầm ổn, đạp trên hư không, dường như mỗi bước đi đều giống nhau.

Mặc Huyền tiến lên từng bước, tim Trang Thiển cũng vì vậy mà nhảy lên từng hồi, cậu biết mình sắp được trọng sinh, nghĩ đến mà mừng như điên, nhưng sau đó lại ép mình bình tĩnh xuống, cậu vẫn giữ được lý trí để nói chuyện phiếm cùng sư phụ không phải sao?

Nhưng lúc này Trang Thiển mới phát hiện, cậu bất quá là chỉ mạnh mẽ ngăn chặn tia khẩn trương cùng không xác định của bản thân, hết thảy chuyện phát sinh lúc trước, cậu vẫn còn sợ hãi, nhỡ đây chỉ là mộng thì sao? Vạn nhất không trở về không được thì sao?.... Cho dù là như vậy, cậu vẫn mừng rỡ cùng chờ mong, như thế nào cũng giấu không được. Đủ loại suy nghĩ quấy nhiễu khiến cậu như ngừng thở, sau đó cậu chỉ thấy trước mắt trở nên trắng xóa.

Hoảng hốt nhìn, tựa hồ nghe thấy Mặc Huyền đang nói: “Tiểu đồ đệ, vi sư tặng con chút lễ vật nhỏ, cũng đem đóng gói đám bằng hữu của con theo…. ”

Truyện Chữ Hay