Vườn trường sau cơn mưa có một vẻ đẹp lạnh trong mà thơ mộng.
Cảnh vốn hẳn tĩnh lặng, vậy mà đột ngột vang lên một tiếng thét chói tai...
[Bàn tử! quả này nguy rồi nguy rồi –! Ông già kia lần này lại muốn đuổi học tôi!]
[A...]
Trình Thần một phen cướp lấy cuốn ”Little Women” trên tay tôi, hai bàn tay gắt gao nắm lấy bả vai tôi, nghiêm túc một cách hiếm có, nói: [Bàn tử! Cậu có phải là huynh đệ tốt không? Sao lại chỉ có ‘a’ một tiếng vậy! Ông già kia nếu muốn đuổi tôi, cuối năm tôi sẽ không thể tốt nghiệp được nữa a –]
[Bàn tử, cậu nỡ lòng ư! Cư nhiên lại nhẫn tâm bỏ rơi lại mình tôi, cậu là tên bạc tình bạc nghĩa!]
Tôi xoa xoa ấn đường, may mắn lúc này trong lớp chỉ còn lại mình tôi, tôi nhìn đồng hồ, cúi đầu đem sách vở trên bàn thu dọn lại. Trình Thần có lẽ thấy tôi chẳng có tí phản ứng nào với cậu ta, cả người liền ôm lấy cánh tay tôi, thân thể cậu ta so với tôi còn cao hơn cả một cái đầu cứ thế hướng tới người tôi.
[Aiiii, đừng làm loạn nữa, ngoan.] Tôi gượng cười, đẩy đẩy cậu ta.
Trình Thần bĩu môi, giống như oan ức mà nói: [Bàn tử cậu đúng là không có lương tâm, nhìn xem, gầy rồi đẹp đẽ rồi thì liền muốn vứt bỏ thằng nghèo này, có đúng không?] Sau đó còn nói: [Khổ cho tôi lúc đó rời khỏi cậu đến nỗi trà không nhớ cơm không muốn, ngủ không ngon chơi không vui, cậu bây giờ lại đối xử với tôi như thế, tôi nhìn thấu cậu rồi!]
(Ka: vốn trong qt là ”tao khang phu”, kỳ thực tao khang là nói về tình nghĩ vợ chồng thuở hàn vi, dịch đúng ra sẽ là chồng nghèo ^^)
Trình Thần nói xong câu cuối có thể nói là trong buồn đau oán hận ấy sản sinh ra thứ ảo giác như thể tôi chính là kiếp sau của Trần Thế Mỹ vậy, trong lòng tôi oán hận một trận, đành phải vỗ vỗ bả vai cậu ta, nói: [Được rồi, cậu nói xem tôi phải giúp cậu thế nào? Khoan, trước đứng dậy khỏi người tôi đã, nặng quá đi mất.]
(Ka: Trần Thế Mỹ là ai chắc mọi người đều bít oy` ha)
Trình Thần cười hắc hắc, chỉnh lại cổ áo cho tôi, vẻ mặt nịnh bợ nói: [Cũng không có gì khó cả, ông già ấy nói chỉ cần tôi sẵn lòng học bù, thì học kỳ này sẽ để tôi học nốt, nhưng...]
[Nhưng cậu sợ việc này bị Trình bá bá biết, cho nên cậu muốn nói với Trình bá bá rằng, đi đêm về muộn là vì học ở chỗ tôi đúng không?]
Tôi nhíu mày, thấy cậu ta hướng tôi lấy lòng mà chớp chớp mắt, không khỏi lắc lắc đầu, đoạt lại quyển sách tôi mới đọc được nửa từ trong tay cậu ta.
Lặng lẽ một lúc, Trình Thần đụng đụng ngón tay tôi. [Bàn tử, cậu không vui sao?]
Tôi tháo kính xuống, xoa xoa mắt, [Không.]
[Xin lỗi, tôi, lần sau tôi sẽ không như thế nữa, lần này là bởi vì liên quan đến trận thi đấu của CLB, người tham gia không đủ nên tôi phải tham gia.]
Tôi nhìn về phía Trình Thần, cậu ta rũ mi, mím môi lại, thoạt nhìn bộ dạng có vẻ rất hối lỗi.
Aiiii, cái thằng nhóc này...
[Trình Thần, tôi biết cậu không thích học, nhưng Trình bá bá cũng đã hứa với cậu, đợi khi cậu tốt nghiệp xong sẽ không ép buộc cậu nữa, ông ấy cũng chỉ có mỗi đứa con là cậu, nghe lời ông ấy nhiều một chút, đừng khiến ông ấy buồn rầu, thế nào?]
Trình Thần đảo mắt, khẽ hừ nhẹ một tiếng, tôi cười cười, nói: [Chuyện lần này tôi giúp cậu, chúng ta cũng sắp thi rồi, hoạt động của CLB có thể được...]
[Thật sao –?] Trình Thần quay đầu lại, nụ cười cực chói lọi, khiến tôi nhất thời... bị đâm đến đau mắt.
Cậu ta lại tiếp tục dán sát vào, cả người kém tí nữa là bằng con gấu cứ thế dính lấy người tôi, [Bàn tử, cậu quả nhiên là người tốt!]
A ha.
Là người tốt quá đáng đúng không?
Tôi đảo mắt, nhưng vẫn nhịn không được mà xoa xoa đầu cậu ta. Đến cuối cùng là cậu ta nhiều tuổi hơn, hay là tôi lớn hơn, giờ cũng chẳng còn rõ ràng nữa rồi.
Không ngờ mới thoáng cái, mà vài năm đã trôi qua.
Nhớ hồi tôi mới nhập học, đi học hai buổi đầu tiên của nửa học kỳ, thấy rằng dựa theo trí nhớ học tập kiếp trước của tôi, căn bản có lên thẳng đại học cũng chẳng có vấn đề gì, chẳng qua...
Nói tóm lại tôi cùng với các học sinh mới sau non nửa năm lại bắt đầu cuộc sống học hành, đặc biệt là chỗ, tôi bây giờ vẫn như trước ở nội trú, chỉ cần mỗi tháng quay về nhà chính ở một tuần mà thôi. Vương Tranh ngay từ đầu thì đã phản đối, hiếm khi cùng Cảnh thúc ăn nói tệ hại, Cảnh thúc lại chỉ bảo, đó là quy củ do Tam gia lập ra.
Một lời ấy, đủ khiến Vương Tranh phải vâng theo.
Chỉ có điều chưa được một tháng, Vương Tranh cũng xin ở nội trú, may mắn ký túc xá này đãi ngộ cũng tốt, không cần phải hai người chung một phòng nữa — Khỏi cần nói tôi tự mình đa tình, tôi chỉ là sợ chuyện bất trắc, chuyện bất trắc mà thôi...
Nhưng chuyện tốt cũng chẳng đến nơi đến chốn, số phòng của Vương Tranh với số phòng của tôi lại vừa khéo cùng đối diện với số phòng khác, thành ra hai phòng ở sát cạnh nhau.
Về phần có thể gặp được Trình Thần, đó chính là thần tích.
Ít nhất thì trước đây tôi còn chưa rõ lắm về gia thế của Trình Thần, ở trong lòng tôi cũng hiểu rõ quả thực đây là một thần tích vĩ đại. Chưa nói đến trường Nhất Trung yêu cầu đối với học sinh cao đến mức nào, chỉ cần nhớ tới kiếp trước vì để có thể được học cùng một trường với Vương Tranh, tôi đã phải liều mạng mới thi đỗ được. Giờ kiếp này tôi lại trở về trường học cũ, thâm tâm lại rầu rĩ nói không hết, nhìn cảnh cũ chuyện cũ, cảm giác hơi hơi bài xích trước đây cũng nhạt phai ít nhiều.
Đáng tiếc đời người lại tràn ngập khối chuyện bất ngờ.
Vì để tránh Vương Tranh, kiếp này lúc thi vào trường, tôi đã cố ý làm bài kém đi, xem như là hạ thấp thành tích, bởi thế nên lớp học được bố trí cũng ít nhiều bị ảnh hưởng. Vừa vặn, Nhất Trung cũng không phải chỉ có danh môn quý tộc mới được đi tới Thánh Viện, mỗi năm vẫn có một khu nhà đào tạo có bố trí một vài lớp dành cho học sinh có gia thế bình thường nhưng thành tích lại cực kỳ ưu tú.
Dùng phương thức này để phân chia những học sinh gia thế hiển hách với học sinh bình thường, ngay từ đầu chủ yếu để tránh cho trong chúng học sinh sẽ không có chuyện bám víu kết thân hay bắt nạt lẫn nhau, về sau, có lẽ do áp lực của cấp trên, Nhất Trung buộc phải thu nhận một số học sinh thành tích trung bình nhưng có gia thế lớn, những học sinh này cũng giống như học sinh bình thường khác được học chung một tòa nhà, nghe đâu là để tránh cho cái lũ ăn chơi trác táng ấy tương lai sẽ hủy hoại đất nước...
Bởi thế cho nên, tôi đã bị sắp xếp vào đây.
Vì chuyện này Vương Tranh còn cãi nhau với tôi vài lần, tôi vẫn còn nhớ, ánh mắt cậu ta lúc đó rất lạnh lùng, khó có được không như trước cứ thế là nổi đóa lên, mà ngược lại giọng nói mang theo sự lãnh đạm — Anh cố ý, có đúng không?
Tính tình của Vương Tranh càng ngày càng âm trầm, có thế nào tâm tính cũng không thay đổi. Vẫn như kiếp trước, cậu ta vẫn cho rằng tôi là con chó của cậu, cần phải cả đời đi theo phía sau cậu ta vẫy đuôi mừng chủ, thì trong lòng cậu ta mới dễ chịu được. Cũng chính bởi vậy, về sau cậu ta liền cảm thấy tôi đã nợ cậu ta rất rất nhiều.
Ôi, hà cớ gì phải như vậy chứ.
Thực ra mà nói, cùng học với học sinh bình thường cảm giác rất tốt, chí ít thì chương trình học được sửa soạn cũng không có môn học nào khiến người ta cảm thấy khó mà tiêu hóa nổi, chẳng hạn như — lễ nghi dự tiệc, hoặc là, khụ — Tâm lí học phạm tội. Mặt khác, các giờ ngoại khóa cũng có nhiều hoạt động khá đa dạng, lại nói, kiếp trước tôi còn không biết CLB đấm bốc là giáo khu số một số hai trong Nhất Trung.
Lúc nghe vài học sinh nam kể, tôi len lén véo véo bắp tay. Ừm, có lẽ cũng nên rèn luyện một chút...
Cầm giấy gia nhập CLB đấm bốc, nghe thấy bên trong sân vận động truyền ra những tiếng gào thét, tâm tình tôi cũng chẳng rõ là đang sục sôi hay chính là ngỡ ngàng nữa. Chuyện này vẫn còn dối Vương Tranh, Vương Tranh là thành viên của hội học sinh, lúc ấy cậu đã hỏi tôi quyết định vào CLB nào, đợi khi tôi trình bảng khai, ánh mắt Vương Tranh...
Khiến cho tôi thực sự hoảng sợ.
Tôi bước vào, tầm nhìn lại bị một đống trai gái che đi, giữa sân truyền tới tiếng như đang cãi nhau, chẳng qua tiếng người ồn ào, tôi lại chẳng cao, cái gì cũng không thấy được. Phía sau tôi cũng có mấy cậu nhóc đang hưng phấn chạy vào, một người nói đến thất chủy bát thiệt, tôi ngoài đôi mắt kém ra, lỗ tai thì rất thính.
(Nhất chủy bát thiệt: bảy mồm tám lưỡi, ý nói liên tùng tằng)
Tôi nghĩ, tôi đã nghe thấy rất rõ ràng.
[Mau lên, chỉ huy cùng tên ẻo lả đó đánh nhau rồi!]
[Nhìn không ra, cái lũ có tiền đấy cũng sẽ đánh nhau, cái thằng ẻo lả đấy có địa vị gì hả?]
[Hắn? hắn ta rất có địa vị! là thiếu gia của gia tộc Vương thị, trông chẳng khác đàn bà, chậc, vừa mới lên làm hội trưởng hội học sinh, thằng cha ẻo lả đó đã hếch mũi lên trời chẳng biết lên cơn điên gì, mà lại tìm tới đây, nói muốn thế chân chỉ huy của CLB đấm bốc chúng ta, nào có dễ như vậy, kết quả bây giờ lại tới nói cái gì mà đánh thắng chỉ huy của chúng ta, thì CLB đấm bốc sẽ do bọn học sinh đó quản.]
[Mấy tên nhà giàu mới nổi đó đúng là khinh người quá đáng! Chỉ huy –! Đừng bại bởi tên ẻo lả đó –!!]
tôi ngẩn người, đột nhiên nghe thấy đằng trước có một cô tiểu thư danh môn có gia thế tốt đang sợ hãi mà nhắm mắt lại, còn khóc lóc hô một tiếng —
[Mặt của hội trưởng bị đánh rồi!]
Cái, cái gì!
Giờ tôi muốn không hoàn hồn cũng khó, chẳng còn chú ý đến cử chỉ được giáo dưỡng, vội vàng chen vào cái đám người kia. [Cho nhờ chút, xin lỗi, cho đi nhờ chút...] Tôi đùn đẩy, xung quanh hiển nhiên vang lên tiếng phàn nàn, tôi ngượng ngùng mà tiến về phía trước, cái sân không tính là lớn này vẫn cứ vây thành một vòng, a... Người đứng ở giữa chẳng phải chính là —
[Này! cái tên này là người thế nào vậy, không biết trước sau gì hết cả!]
Đằng sau chẳng biết có ai đó dùng sức mà đẩy tôi một cái, tôi vốn đã phải cố gắng lắm mới đứng vững, một cái đẩy đầy mãnh liệt như thế đã khiến tôi cả người nghiêng về phía trước, trực tiếp ngã ra giữa sân.
Một cú ngã này, đập thẳng vào mũi tôi.
Tôi đau đớn kêu lên một tiếng, lúc lồm cồm đứng dậy, bàn tay ôm lấy mũi cảm nhận được một luồng ấm nóng. Đợi khi tôi hoàn hồn, trên tay lẫn quần áo đã loang lổ vết máu, thoạt nhìn rất đáng sợ, ngay đến những người đứng xung quanh cũng yên lặng hẳn.
[Anh — Kỳ Nhật!]
Tôi giương mắt, thì trông thấy khuôn mặt xinh đẹp phóng đại của Vương Tranh. Hắc hắc, khuôn mặt ấy đúng là bị người ta đánh, sưng thành một cục rồi kìa.
[Tại sao lại thành ra thế này! Chết tiệt!] Vương Tranh ngay đến đồng phục cũng chưa thay, nhưng một chút nhếch nhác cũng không có. Lại nói, con cái hai nhà Vương Nhâm lúc nhỏ đã được học qua võ thuật cùng huấn luyện thể năng, chẳng qua nói thế cũng để cho dễ nghe chút thôi, trong cái lũ đồng trang lứa chúng tôi thực sự luyện tập, nghiêm túc nhất cũng chỉ có một mình Vương Tranh. Có lẽ do hồi nhỏ mọi người đều nói Vương Tranh lớn lên giống bé gái, khiến cho đứa nhóc này trong lòng vặn vẹo ác liệt, kết quả kiên quyết khiến mình giống như nhân hình binh khí.
[Nào, Kỳ Nhật, che lại đi!] Vương Tranh lấy ra một cái khăn tay, hơi lung tung mà giúp tôi lau lau, chợt quay đầu lại trừng mắt nhìn đám người kia.
[Các người — là ai đẩy anh ấy! Tôi cho các người thời gian nửa ngày, hết hôm nay lúc sáu giờ không ai đi hội học sinh tự thú, thì tôi sẽ trình danh sách tên của tất cả những người có mặt ở đây lên chỗ huấn đạo!]
(Huấn đạo: có thể hiểu là nơi kỳ luật, kiểm điểm, trừng phạt học sinh mắc lỗi)
Vài cô cậu đều bị dọa đến tái mặt. Tôi vội vàng kéo tay áo Vương Tranh, nhưng lại bị cậu ta thốt ra một câu khiến cho cả kinh — [Nếu anh dám xin tha hộ bọn họ, tôi trực tiếp trình danh sách!]
Aiiiiiii... Ngươi nói xem, thằng nhóc này lớn lên sao mà phúc đức đến vậy.
[Này này này, tôi sợ lắm a, Vương đại hội trưởng, thế nào, trong nhà có nhiều tiền thì giỏi lắm sao! Chúng ta mới đánh có một nửa mà cậu đã muốn đi đâu –!]
Vương Tranh cũng không phản ứng lại giọng nói truyền đến từ phía sau, vội vàng kéo lấy tay tôi, nói: [Kỳ Nhật, nào, tôi đưa anh đến phòng y tế.]
Vương Tranh căn bản không cho tôi có cơ hội nêu ý kiến, đã lôi tôi ra ngoài.
[Đồ ẻo lả! Mày có ý gì hả –!]
Giọng nói phía sau cực kỳ phẫn nộ, tôi chỉ nghe thấy một trận bước trân dồn dập, Vương Tranh bị người ta túm lấy bả vai, trực tiếp tung ra một đấm.
Còn, còn đánh nữa sao!
[Trình Thần!!]
Tôi che ở trước mặt Vương Tranh, kịp thời ngăn lại cái chân đang chờ phát động của Vương Tranh, còn có cả nắm đấm của Trình Thần đang dừng ở trước mặt tôi.
Mái tóc của Trình Thần đã được cắt ngắn, dáng người lại cao, hé ra gương mặt tuấn tú, cặp mắt hoa đào nhìn thẳng vào tôi.
[Cậu là –?]
[Bàn tử, cậu nghĩ cái gì mà xuất thần thế?]
Trình Thần đột ngột ôm lấy cánh tay tôi, [Nói thật thì sẽ khoan dung, có phải hay không nghĩ tới...] Chỉ thấy vẻ mặt cậu ta cười xấu xa mà nói: [Có phải hay không nghĩ tới con gái rồi –?]
Tôi hất tay cậu ta ra, cười gượng mà lắc đầu.
Trình Thần lại bắt đầu nữa rồi, cứ ở cạnh tôi là miệng cứ luôn mồm nhắc tới cô gái xinh đẹp trong lớp, nào là danh môn thiên kim tính tình tệ thế nào mà lại có khuôn mặt dễ thương, đại loại là thế.
[Đem đầu óc đặt lên bài học đi, nếu cậu lại bị lưu ban tiếp, Trình bá bá thực sự sẽ đánh gãy chân cậu.]
[Phi phi phi, đại cát đại lợi, mấy lời đen đủi này ít nói đi.] Trình Thần cười hắc hắc, chắn bả vai tôi, [Tuy nói lão già ngoan cố đó đem tôi chỉnh đến thê thảm, nhưng có thể cùng học một lớp với cậu, sau đó chính là cùng nhau tốt nghiệp, đáng lắm.]
Nhìn vẻ mặt Trình Thần cười đến chẳng ra sao, tôi nhất thời cảm thấy xúc động — Hồi ấy tôi cuối cùng quyết định không tham gia vào CLB đấm bốc quả nhiên chính là quyết định sáng suốt.
Lại nói, trước đây Trình Thần đột nhiên chuyển trường, chính là vì cha cậu ta rốt cuộc cũng từ Đại Lục đến Singapore để dạy dỗ đứa con. Trước đây Trình Thần chưa bao giờ nhắc đến, tôi cũng gần mấy năm gần đây mới biết cậu ta chính là con trai của Trình tướng quân. Trình tướng quân nhiều năm trước đã tham gia quân phiệt, sau đó chuyển sang nghành thương nghiệp, sự nghiệp khá phát triển ở Đại Lục, cùng Nhâm thị cũng không hay xuất hiện, chủ yếu là vì lĩnh vực khác nhau.
Trình Thần về sau nói với tôi, chỉ ném lại một câu — lão già ngoan cố ở Đại Lục có bà vợ sinh ra đứa con nhưng lại chết, cho nên mới ra sức đày đọa vợ bé sinh ra tôi, ôi, cái cuộc đời tôi...
Thằng nhóc này, ra cũng có nhiều đau khổ.
[Tôi có thể tự mình về ký túc xá, đừng để tài xế của cậu chờ lâu.] Tôi vỗ vỗ cậu ta, không nghĩ tới cậu ta bám càng lợi hại hơn: [Cậu sao lại đuổi tôi như vậy, bàn tử, cậu nói đi, có phải bên ngoài đã có người thương rồi –]
[Ôi trời ơi... Cậu đừng –]
Trình Thần che lại miệng tôi, rất khoa trương mà ra hiệu chớ có lên tiếng.
Tôi đơ ra nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu ta chỉ chỉ vào một góc ở cánh rừng đằng trước, hết sức nhỏ giọng mà nói bên tai tôi: [Bàn tử, cậu nhìn kìa...]
Tôi theo tầm mắt của cậu ta, chỉ thấp thoáng thấy hai bóng người, tuy có chút không rõ, nhưng lại có thể nhận ra — đó là hai cậu trai.
Hai cậu con trai đó đứng ở một chỗ thì chẳng sao, nhưng lại ôm lấy nhau thì... thực ra cũng chẳng sao hết, mà đứng cùng một chỗ rồi ôm lấy nhau, miệng còn tiện thể dán chặt lấy nhau thì — Đương nhiên, cũng không sao hết.
Vấn đề là ở chỗ một trong hai người đấy lại chính là Vương Tranh...
Đó mới chính là việc lớn.
…………………………
Ka: Lúc edit xong chương này mình đã phải đọc đi đọc lại vài lần để phân định được rõ ràng đâu là quá khứ đâu là hiện tại.
Nhưng đại loại cảnh đánh nhau ở CLB đấm bốc, là do Kỳ Nhật nhớ lại, nhưng không phải là nhớ lại về kiếp trước, mà là trong chính kiếp hiện tại.
Tại sao Kỳ Nhật và Trình Thần lúc gặp nhau trong hoàn cảnh ấy lại như thể lâu ngày mới gặp? Kỳ thực mình nhận ra vài chi tiết trong truyện.
Thứ nhất: Kỳ Nhật nghĩ gặp được Trình Thần quả là thần tích.
Thứ hai: gia thế của Trình Thần không hề tầm thường, tuy sức học yếu nhưng lại có gia thế lớn.
Thứ ba: cha của Trình Thần từ Đại Lục sang Singapore để quản lý Trình Thần, lí do theo mình đoán chắc chắn là có liên quan đến vụ lộn xộn ở khu vui chơi ngầm mà Trình Thần đã dẫn Kỳ Nhật đi (có thể xem lại chương để rõ hơn), sau vụ lộn xộn đánh nhau ấy, thì từ chương Trình Thần không còn thấy bóng dáng nữa, đó chính là vì Trình Thần đã chuyển trường.
Tồng kết lại từ điều trên, mình tạm lập ra mối liên kết sau trong chương quyển này:
ở phần mở đầu của chương, đoạn Trình Thần nói chuyện với Kỳ Nhật: thời gian chính là hiện tại. Lúc này họ đã sắp tốt nghiệp trường Nhất Trung.
Tiếp sau đó Kỳ Nhật nhớ lại quá trình nhập học, lúc này Kỳ Nhật và Vương Tranh chuyển tới học tại trường Nhất Trung, đây cũng là ngôi trường mà kiếp trước Kỳ Nhật vì muốn học cùng Vương Tranh mà ra sức thi vào.
Trong kiếp này, trường Nhất Trung lại cho phép nhận những học sinh học lực bình thường nhưng gia thế lớn, vậy nên Trình Thần tuy học yếu, nhưng lại có gia thế nên đã được nhận vào, bởi thế Kỳ Nhật mới nghĩ
“Về phần có thể gặp được Trình Thần, đó chính là thần tích.”
Trận đánh nhau ở CLB đấm bốc, cũng là việc xảy ra ở những năm đầu mới vào học trong Nhất Trung, Kỳ Nhật nhớ lại chuyện ấy, đó là lúc cậu gặp lại Trình Thần sau một thời gian Trình Thần chuyển trường, bặt vô âm tín.
Vậy nên mình đã tách ra thế này, để phân biệt giữa nhớ và hiện tại.
Mái tóc của Trình Thần đã được cắt ngắn, dáng người lại cao, hé ra gương mặt tuấn tú, cặp mắt hoa đào nhìn thẳng vào tôi.
[Cậu là –?]
[Bàn tử, cậu nghĩ cái gì mà xuất thần thế?]
Đoạn cuối cùng thì quay trở về hiện tại, thời gian là sắp sửa tốt nghiệp trường Nhất Trung.
Xong! coi bộ lằng nhằng nhưng vì chương này mà mình lộn hết cả đầu óc. T~T
Ai đó vỗ tay khen mềnh đê... hì hì