Trước khi cha tôi gặp chuyện không may, tôi chưa một lần nhìn thấy Tam gia.
Nhưng có một điều tôi vẫn còn nhớ, thuở nhỏ Nhâm lão thái luôn luôn nhắc tới ”Tam nhi”, có đôi khi là đang ăn cơm, có đôi khi là lúc các chú các bác đến thăm hỏi, thường hay nhắc tới nhiều nhất chính là lúc cha với tôi nói chuyện huyên náo.
Thực ra tôi cũng nhớ không còn rõ nữa, nhưng tôi cũng hiểu được rằng, cha tôi và Nhâm lão thái quan hệ rất căng thẳng, không biết có phải nguyên do vì mẹ tôi không.
Có một lần gay gắt nhất, Nhâm lão thái tức giận đến nỗi văn phong tứ bảo (đồ quý hiếm) ở trên bàn đều hất hết xuống đất, tiếng động lớn đến mức cả tòa nhà đều nghe thấy được.
— Được! Các ngươi chẳng ai có thể bớt lo nổi–! Bà già ta đây quản không được! Quản không được nữa rồi!
Mẹ tôi và tôi ở trong phòng, lúc ấy bà ngồi ở cạnh bên tôi, mái tóc uốn cong rất dài che đi nửa khuôn mặt. Khi tôi mở ra một bức tranh đã được tô vẽ, tôi cũng đã quên bức tranh ấy vẽ gì rồi, mẹ tôi vỗ vỗ bả vai tôi, nói: 『Con ngoan, đem đưa cho cha với bà nội xem đi.』
Giọng mẹ tôi rất ngọt ngào, rất mềm mại, nhẹ nhàng. Cảm giác tựa như gió thoảng qua.
Cánh cửa ấy cũng không có đóng, đợi khi tôi lặng lẽ tới gần, Nhâm lão thái đã tựa ở trên ghế sô pha, bờ vai run lên, như đang khóc vậy. Trong phòng rất lộn xộn, cha tôi đưa lưng về phía tôi, mãi một lúc sau, mới đi tới muốn đỡ Nhâm lão thái, Nhâm lão thái như thể nổi điên mà hất đi, ngẩng đầu, bàn tay run rẩy chỉ vào người cha tôi.
— Ngươi cút đi cho ta! Ta sẽ gọi Tam nhi trở về! Lũ người các ngươi... lũ các ngươi! Ta sẽ để Tam nhi về đây, để nó chứng kiến các ngươi ức hiếp bà mẹ này, để nó trở về lo ma chay cho bà già này!
Tôi không nhớ bộ dạng lúc ấy của cha, chỉ biết cha thoạt nhìn rất khó xử. Trong ký ức, Nhâm lão thái vừa nhắc đến Tam nhi, sắc mặt cha tôi sẽ không được tốt.
Mẹ tôi nhỏ giọng nói với tôi rằng, đó là bởi vì Tam nhi đã lấy thứ gì đó của cha.
Cha tôi không biết đã nói gì, Nhâm lão thái đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng dậy, hung hăng tát một cái lên mặt cha tôi. Tôi càng hoảng sợ, bức tranh cầm trên tay cũng với bút màu sáp rơi hết xuống mặt đất.
Nhâm lão thái cùng cha tôi đều quay lại nhìn.
Tôi vội vã cúi đầu, muốn đem giấy cùng bút màu sáp trên mặt đất nhặt lên. Đó đều là do mẹ mua cho tôi.
Nhâm lão thái hùng hục đi tới, kéo lấy khuỷu tay tôi, mở miệng liền hỏi — Bà nội có thương cháu không?
Bà ấy dẫm nát bức tranh của tôi, lực tay rất lớn, tôi khi ấy rất sợ, Nhâm lão thái lại nghiêm mặt, giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.
— Nhật oa ngoan, cha cháu không hiếu thuận với bà nội, bà nội gọi Tam thúc quay về, Nhật oa có chịu không?
— Nhật oa, cháu có còn nhớ không, Tam nhi hiểu cháu nhất đấy, hồi còn bé cha cháu dỗ không được cháu, cũng chỉ có Tam thúc là mỗi ngày dỗ dành cháu thôi.
Cha tôi đi tới kéo tôi lại.
— Mẹ, sao lại nói những chuyện đấy với một đứa trẻ! Đây là chuyện của người lớn!
— Sao ta lại không được hỏi! Ngươi dựa vào đâu mà không cho ta hỏi! Ta sớm nên để Nhật oa biết rõ mọi chuyện, để xem nó còn nhận loại như ngươi là cha hay không! Thế nào, Tiêu Dương, nói trắng ra là ngươi vẫn sợ loại chuyện xấu hổ đó đúng không?
— Mẹ! mẹ đừng ở trước mặt Kỳ Kỳ nói bậy nói bạ! Nó vẫn còn nhỏ!
Nhâm lão thái nhìn tôi chằm chằm, cảm giác giống như mụ phù thủy trong câu chuyện cổ tích, không cho cha tôi đi tới ôm tôi, móng tay như thể đâm vào trong thịt tôi, đau đến nỗi tôi chảy cả nước mắt. Tôi nhìn bút màu sáp trên mặt đất, cuối cùng nhịn không được mà khóc nấc lên.
Tôi nhớ, khi ấy tôi nói, cháu không cần Tam thúc, Tam thúc là người xấu, đã lấy mất thứ gì đó của cha.
Tôi nhào vào lòng cha tôi, Nhâm lão thái tái mặt, hung dữ nói: 『... Quả đúng là do con vợ ngươi dạy dỗ, bà già này hôm nay được mở mang kiến thức rồi! Còn nữa... đúng là con trai ngoan của ngươi! Chẳng có có tí gì gọi là lương tâm, đều cút hết ra ngoài cho ta!』
Tôi đi xuống lầu hai, vừa vặn trông thấy trong phòng lớn, Cảnh thúc đang cùng bác sĩ Từ nói gì đó. Đặc biệt hơn nữa chính là Nhâm Tam gia cũng ở đấy, đưa lưng về phía tôi, thường rất hay gật đầu với bác sĩ Từ.
Nhâm Tam gia là nhân vật nào, giờ phút này lại có người có thể khiến y trọng đãi, phỏng chừng cũng chẳng có đến người thứ hai.
Tôi chỉ là không ngờ, bác sĩ Từ tuổi tuy cao, nhưng ánh mắt rất lợi hại, vừa ngẩng đầu tầm mắt đã chiếu vào tôi, nhấc kính, cười tươi bảo: [Người trẻ tuổi nên xuống giường đi lại mới tốt, chớ nằm cả ngày, tinh thần cũng có thể tốt hơn, ngài nói lời này có đúng không, Tam gia?]
Dưới lầu vài ánh mắt ngay lập tức rơi xuống người tôi.
Nhâm Tam gia cũng quay đầu nhìn, trên người y đang mặc một chiếc áo bông lụa màu trắng, không biết có phải bởi vì chiếc khăn quàng màu trắng quấn quanh cổ thả dài tới đầu gối hay không mà khiến cho vẻ mặt vốn u ám có chút nhu hòa. Lại nói, Nhâm Tam gia thích mặc tơ lụa chính là bởi vì chân y nên mới dần tạo thành sở thích.
Kiếp trước có một vài chuyện quan trọng, Nhâm Tam gia tốt xấu gì cũng sẽ mặc một bộ đồ vét, có điều sau khi y gặp tai nạn, thân thể hình như cũng càng khó dưỡng, trong tủ phỏng chừng chỉ có quần áo lụa, tất nhiên là chẳng có ai đàm tiếu gì hết, ai bảo mấy món đồ ấy mặc lên người Tam gia lại tự nhiên sinh ra một loại cảm giác không thể xâm phạm.
Về sau cũng có vài nhân sĩ trong giới làm ăn tự xưng là có phong thái mặc đồ lụa, nhưng có mặc thế nào cũng không có được ý vị như của Tam gia.
Mà kể ra, kiếp này Nhâm Tam gia tính nết thay đổi rất lớn.
[Tiểu thiếu gia sao lại đứng đấy, xuống đây ăn chút điểm tâm nào.] Dứt lời, liền nhìn Nhâm Tam gia một cái, [Tam gia cũng mới nói về cậu, lại đây lại đây nào.]
Bác sĩ Từ quả là một người sâu xa, kiếp trước điểm ấy của ông tôi lại chẳng nhìn ra được.
Tôi quẫn bách bước xuống lầu, mắt cũng không dám nhìn nhiều, phòng khách rất lớn, mấy chiếc ghế sô pha đều mang sắc màu trầm lặng thấm đẫm vẻ hoài cổ đều được trang trí theo sở thích của Nhâm lão thái, tôi đang định chọn một chỗ ngồi cách xa họ một chút, bác sĩ Từ lại vẫy tay nói: [Ôi dào, khỏi câu nệ tôi là người ngoài, Tam gia, xem tiểu thiếu gia mắc cỡ thế này, ai không biết còn tưởng hai chú cháu ngài tình cảm rạn nứt đó.]
A ha.
Tôi âm thầm xoa ngực, phỏng chừng sắp bị bệnh tim rồi.
Nói thật ra thì, kiếp trước sống ba mươi năm, cũng chưa hề thực sự cùng Nhâm Tam gia ngồi chung trên một cái ghế sô pha dài. Cảnh thúc cho người đem đến một bộ trà cụ, hương khí dày đặc như thể khói mê.
Nhâm Tam gia thích ẩm trà, vị càng đắng càng thích. Chuyện này tôi biết từ miệng người khác, lúc ấy có không ít người nịnh bợ y, đương nhiên cũng có người tặng quà cho tôi. Hiện giờ nghĩ lại, bọn họ có lẽ bợ đỡ nhầm người rồi. Có điều, nếu nói thêm thì kiếp trước, nếu như không xảy ra sự kiện kia, tôi cũng sẽ tưởng rằng hai chú cháu chúng tôi tình cảm rốt cuộc vẫn còn vẹn nguyên.
Mà thực ra, chuyện này ngược lại cũng không thể trách mắt nhìn người của tôi không tốt.
Bất luận Nhâm Tam gia ghét hay thích món đồ nào, cũng sẽ chưa bao giờ thể hiện lên mặt. Chỉ cần nhìn vào việc y thích trà là biết, thực ra cũng không thể nói lên được điều gì, bởi chỉ nghe nói y đối với lá trà có chút nghiên cứu, nghe đâu cũng sưu tầm một số vật quý. Lại nói, cũng có một số người dò la được những mặt khẩu vị khác của Nhâm Tam gia, có người bảo Nhâm Tam gia tính tình nhã nhặn, thích những cô gái có chút tri thức, cũng có người nói rằng Nhâm Tam gia thích có chút nóng bỏng, đặc biết là lúc ở trên giường.
Loại chuyện này cũng nghe đồn nhiều, nhưng chỉ là lén nói, chưa bao giờ trực tiếp nói ra, không ai dám đi lĩnh giáo cơn nóng giận của Nhâm Tam gia cả. Trước đây cũng có người bảo Nhâm Tam gia tác phong làm việc cực kỳ giống Nhâm đại lão gia, cho dù sau này Nhâm Tam gia gặp chuyện mất đi quyền thế, những người già có mắt tinh tường, đều nói — Tam gia với Nhâm đại lão gia cũng không giống nhau, tay trắng dựng cơ nghiệp cũng không gặp nhiều khó khăn, sống hơn nửa đời người, nhưng thực ra vẫn chưa thấy qua kẻ nào sa cơ thất thế lại vẫn có thể giống một hoàng đế như y, ai cũng không dám dính vào.
Chẳng rõ lời ấy là khen hay mỉa nữa.
Bác sĩ Từ vừa nói chuyện, Tam gia chỉ thỉnh thoảng [Ừm] một tiếng, đa số đều do Cảnh thúc đáp hộ. Tôi không xen nổi miệng vào, buộc phải ngồi thẳng, mắt cũng không dám liếc nhìn, cúi đầu thoáng nhìn bàn tay của Nhâm Tam gia, đặt ở trên đùi, chốc chốc lại gõ, như đang suy nghĩ gì đó.
Tôi ngồi ngay ngắn, chẳng rõ đã qua bao lâu, tận đến khi bác sĩ Từ nói tạm biệt, kìm không được mà giơ tay lên, định dụi mắt.
Chỉ có điều tay mới giơ lên đến ngực, đã cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Lực đạo của y rất nhẹ, rất dễ hất ra, nhưng chỉ đơn giản đè tay tôi xuống. Cảnh thúc vừa vặn đang tiễn bác sĩ Từ tới cửa, Nhâm Tam gia chỉ làm thế tay, Cảnh thúc liền hướng bác sĩ Từ nói: [Thất lễ.] Xong hắn bước nhanh tới, nhịp chân rất vững vàng, đối với Nhâm Tam gia hơi hơi cúi đầu, cảm giác kỳ dị như đang gặp cấp trên vậy.
Nhâm Tam gia nghiêng đầu không biết nói gì đó, Cảnh thúc chỉ nói [Vâng], sau đó phân phó người hầu. Một lát sau thì tới chỗ bác sĩ Từ, thoáng mang theo áy náy mà bảo: [Tiếp đãi không chu đáo, tôi thay Tam gia nhận lỗi với bác sĩ.]
Bác sĩ Từ chỉ cười tươi, quay đầu lại không biết là trêu đùa hay có thâm ý gì: [Tam gia mặt mũi lớn như thế, tôi nhận không nổi. Tôi trước đây từng nghe người ta nói, con gái ý à, là phải nuông chiều, lời đồn quả không thể tin hết... Tam gia đối với đứa cháu nhỏ của mình bảo vệ đúng là kỹ, lần trước Tam gia ngài có đề cập với tôi, tôi còn tưởng là đang nói tới cô gái nào mà để cho Tam gia phải che giấu kỹ càng đến vậy. Ôi, cậu trai kia, nên chịu chút khổ cực mới tốt.]
Nhâm Tam gia cười yếu ớt, không đáp lại.
[Bác sĩ Từ, nơi này, mời.]
[Được rồi, tôi cũng không ở lại khiến người ta ghét đâu.]
Cảnh thúc cùng bác sĩ Từ xem ra có chút quan hệ cá nhân, trước lúc cửa khép lại có nghe thấy bác sĩ Từ nói một câu: [... khiếu thẩm mỹ của Tam gia, đúng là kém a...]
Không lâu sau, đã nhìn thấy người hầu đưa khăn ướt tới, Nhâm tam gia một tay tiếp nhận, nghiêng người đến gần tôi. Tôi vẫn sợ sệt ngồi im, đợi đến khi cảm nhận được một cảm giác mát lạnh trong tay, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
[Tam, Tam thúc, tôi tự làm...]
Tôi chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, đầu lưỡi cũng không cử động nổi. Thật ra tôi từ nhỏ đã có cái tật này, gần như không thể nói lưu loát được với y, cũng không dám nhìn thẳng vào y.
Lại nói tiếp, kiếp trước rôi đã làm một chuyện rất dũng cảm, có lẽ ấy là khi Nhâm thị gặp chuyện, ở trong tiệc rượu thường niên, tôi đã hất rượu đỏ vào mặt Nhâm Tam gia.
Cảnh tượng lúc ấy có thể nói là rối loạn, Vương Tranh không nể mặt tôi, lập tức mở miệng gọi bảo vệ mời tôi đi ra ngoài, gầm lên rất hăng hái. Tôi nhớ, sắc mặt y cũng không được tốt, đoán chừng sống đến bốn mươi năm, còn chưa thấy người nào dám hất rượu lên mặt mình.
Sau đó lúc tôi đi qua một con ngõ nhỏ bỗng dưng bị người ta đánh cho một trận, không chừng chính là y sai khiến.
Nhâm Tam gia là người thoạt nhìn rất nhu hòa, trên thực tế lại cứng rắn rất nhiều so với người khác. Lực tay nắm vai tôi rất nặng, tôi không thể tránh, cản giác như một con chuột bị một con mèo tóm lấy, khiến tôi thấy khiếp đảm không rõ. Chiếc khăn ướt nhẹ nhàng che lên khóe mắt nhức nhối, sau cơn khó chịu, lại nổi lên cảm giác thoải mái.
Tôi nhịn không được mà nheo mắt lại, trong mũi tràn ngập mùi thuốc đông y nhàn nhạt.
Có phần gay mũi.
Tay y chậm rãi vòng qua cổ tôi, bên trên còn có vài vết bầm rất rõ.
Lâu lắm.
[Còn, đau, sao.]
Y như thế, sẽ làm tôi nghĩ tới một vài chuyện không tốt.
[Kỳ, Nhật...]
[Đừng, nên, trách, Tam, thúc...]
Thật ra, tôi vốn chăm sóc rất tốt, con mắt cũng không sao hết, thỉnh thoảng tuy sẽ thấy nhức nhối, nhưng vẫn khống chế được.
Lúc này đưa bác sĩ Từ từ Đại Lục sang đây, cũng là vì chuyện xảy ra mấy ngày trước.
Mấy ngày trước chính là sinh nhật mẹ tôi.
Tôi đi gặp mẹ, cũng không phải vì lý do đặc biệt nào, chỉ là nhớ tới lúc cha tôi còn sống, sinh nhật mẹ đều có rất nhiều thứ. Đặc biệt nhất có một lần, chính là đem tôi đặt vào trong một cái hộp lớn tặng cho mẹ.
Ngay từ đầu, mẹ tôi vẫn còn tốt lắm, ngồi ở trên giường gấp giấy.
Tóc buộc thành hai bím, dùng nơ con bướm màu hồng nhạt, còn hỏi tôi — nhìn có đẹp không?
Tôi nói, đẹp.
Mẹ tôi lại hỏi — Tiêu Dương thấy, sẽ thích hay không thích?
Tôi nói, Tiêu Dương sẽ thích.
Mẹ tôi vui đến nghiêng đầu, có chút thẹn thùng mà dùng tay uốn uốn bím tóc. Cửa sổ mở rộng, gió nhẹ phất quá, thổi vào một chiếc lá rụng, rơi trên vai bà.
Tôi đưa tay phẩy nó đi,
Lúc quay đầu lại, bà đang nhìn tôi.
Trên nền phòng, chất đầy hạc giấy đủ màu sắc...
[Tiêu Dương đâu?]
Tôi nói, Tiêu Dương đi công tác.
Tôi đi tới cái bàn, mở ngăn kéo, mới tìm thấy thuốc của bà.
[Ngươi gạt người, Tiêu Dương hôm nay sẽ không đến công ty.]
Mỗi năm vào sinh nhật mẹ, mặc kệ có bao nhiêu chuyện lớn, công ty có bận thế nào, cha tôi đều sẽ nghỉ cả ngày, ở cùng mẹ tôi.
Tôi bảo, mẹ, uống thuốc đi.
Mẹ tôi từ trên giường nhảy dựng lên, gào thét: [Ngươi là ai! Tiêu Dương đâu!]
Bà đứng dậy lao ra cửa, tôi vội vàng chạy tới ngăn bà: [Mẹ! Ngoan nào, uống thuốc đi.]
Bà tránh rất kịch liệt, sức mạnh cũng có phần đáng sợ, đầu tôi còn chưa cao bằng bà, căn bản ngăn không nổi: [Mẹ! Con là Kỳ Kỳ! Mẹ –! Mẹ –!!]
Tôi rống một tiếng.
Bà lập tức im lặng, ngây ngốc nhìn tôi. Mãi lúc sau mới như nhớ tới gì đó, cúi đầu nhìn tôi.
[Kỳ Kỳ...?]
Tôi gật đầu, cẩn thận đỡ bà, nói: [Mẹ, ngoan nào, đừng sợ... con là Kỳ Kỳ đây, đợi lát nữa cha sẽ... trở về.]
[Kỳ Kỳ... Kỳ Kỳ...]
Tôi cầm thuốc đưa đến gần bà, [Mẹ, nào, uống thuốc thôi, uống thuốc xong ngủ một lúc, cha sẽ về.] Tôi vô cùng cẩn thận mà đem thuốc đặt ở bên miệng bà, như dỗ trẻ con, khuyên bà mở miệng ra.
[Ngoan...]
Mẹ tôi ngây ngốc gật đầu.
Chẳng qua tôi đã đánh giá mình quá cao.
Bà đột nhiên cắn vào ngón tay tôi, tôi kêu lên, tay bà liền duỗi ra hung dữ bóp cổ tôi, hệt như người điên mà rống lớn: [Có phải ngươi đem Tiêu Dương giấu đi! Đúng! Nhất định là các ngươi đem Tiêu Dương giấu đi mất rồi!]
[Đúng... nhất định là thế... Tiêu Dương! Tiêu Dương không có chết! Các ngươi lừa ta! Các ngươi lừa ta! Tiêu Dương bị các ngươi giấu đi rồi!]
Tôi gắt gao nắm tay bà, nhưng tránh không nổi.
[Mẹ...]
Mẹ.
Mẹ...
[Ngươi là ai! Không đúng! Ta không phải mẹ ngươi! Không được gọi ta! Không được gọi –! Ta không có đứa con như ngươi! Ta không có đứa con như ngươi –!]
[Ngươi là ai! Ngươi không phải là con của ta với Tiêu Dương! Ngươi không phải –!!]
Tôi đột ngột giơ chân lên, dùng sức đá vào bụng bà. Bà ấy đau nên buông tay ra, tôi vội lùi về sau, tay đụng phải bàn, lúc ngẩng đầu, nước nóng đã đổ xuống đầu.
Không chệch tí nào, vừa đúng mắt trái.
Sau đó lúc tôi tỉnh lại, thì đã nằm ở trên giường.
Lúc trợn mắt, thì nhìn thấy chiếc áo trắng dài của lão tiên sinh, hỏi — Tiểu thiếu gia, cảm thấy thế nào?
Cổ truyền đến một trận xúc cảm kỳ dị, giống như đang vuốt ve vậy.
Rất nhẹ, rất mềm.
Có thể khiến người ta có ảo giác như đang được nâng niu.
Tôi đột ngột mở to mắt, vừa lúc chống lại đôi mắt lấp lánh như bảo thạch kia.
Đã từng, tôi ngay đến trong mơ, cũng lặng lẽ cầu nguyện đôi mắt ấy có thể dừng lại trên người tôi.
Cậu ấy nằm bên cạnh tôi, sau cùng còn tựa đầu vùi nơi cổ tôi, giống như hồi còn bé, quãng thời gian hai đứa nhỏ vô ưu vô lo ngắn ngủi đến đáng thương...
[Anh đúng là đồ ngốc.]
[Sao tôi lại ngốc?] Tôi nhịn không được cười khổ, kiếp này tính tình của Vương Tranh so với những gì tôi biết cũng không quá khác, chỉ là thái độ dành cho tôi lại lạ đến khó tin.
Ông trời đền bù cho tôi cũng quá nhiều rồi, tôi thực sự không hưởng thụ nổi.
[Đúng đúng đúng, a, đừng bóp tôi, đau.]
Tay cậu ta ôm lấy lưng tôi, khuôn mặt vẫn mang theo chút trẻ con, còn cả sự tinh tế của con gái. Tôi biết, chỉ một thời gian nữa thôi, chân mày cậu ấy sẽ dần dần sắc bén. Qua vài năm nữa, ngủ quan của cậu càng thêm sâu sắc, sau đó, sẽ có rất nhiều rất nhiều ánh mắt nhìn theo cậu, đi theo cậu.
Vương Tranh nói: [Thủ tục nhập học đều giải quyết hộ anh rồi, giấy chứng nhận học sinh các thứ... tôi để ở trên bàn rồi.]
Tôi khẽ [Ừ] một tiếng.
Vương Tranh hình như ngẩng đầu, đáng tiếc tôi quá mệt mỏi, thực sự chẳng còn sức đáp lại cậu.
Trên bàn còn đặt vài quyển sách khác, tất cả đều là nội dung giới thiệu những viện tâm thần có tiếng, trang thiết bị đầy đủ, khá có tiếng tăm.
Giọng của Cảnh thúc vẫn còn quẩn quanh bên tai tôi — Tiểu thiếu gia, Tam gia muốn nghe ý kiến của cậu.
— Đây là vì muốn tốt cho phu nhân, cũng là vì muốn tốt cho chính tiểu thiếu gia.
Tôi phát hiện, nhiệt độ cơ thể của con người rất ấm áp.
Chỉ cần ôm lấy, cũng đã rất thoải mái.
Tôi mơ một giấc mộng đẹp.
Mẹ tôi ôm tôi, bên cạnh hình như có cả cha tôi đang đứng cùng.
Tay bà nắm lấy tay tôi, dạy tôi gấp một con hạc giấy.
Đặt ở lòng bàn tay, từ từ mở ra.
Theo gió.
Bay lên —
[Quyển – Hoàn]