Trọng Sinh Chi Tra Thụ

chương 93: bị bệnh…

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếu Lương Văn khi đó đã muốn bỏ học, hắn cũng không phù hợp với cuộc sống trong trường. Đinh Húc không ngăn cản hắn, chuyện ở thành phố X đã trở thành quá khứ rồi, không ai sẽ lại đến tìm anh và Tiếu Lương Văn gây phiền toái nữa.

Lúc Đinh Hạo đến Đinh Húc vẫn chưa về. Tiếu Lương Văn mời cậu vào ngồi, khách khí rót cho cậu một ly nước: “Đinh Húc lát nữa sẽ trở lại.”

Đinh Hạo vội cảm tạ hắn, bưng ly nước lọc đánh giá xung quanh. Đinh Húc bọn họ thuê một căn phòng hai gian, ngoài phòng khách ra chỉ còn có một phòng ngủ, bày biện rất đơn giản, may mắn là có đồ đạc cũ từ trước, chỉ cần trực tiếp vào ở là được. Bày biện trong phòng so với lần trước cậu đến không khác nhau lắm, thứ duy nhất có thêm là sách vở ôn tập của Đinh Húc. Đinh Hạo nói chuyện phiếm vài câu với Tiếu Lương Văn, như là ‘các anh ở chỗ này có quen không’ ‘mua đồ xung quanh tiện chứ’ ‘Đinh Húc gần đây ôn tập mệt lắm đúng không’… Đối phương toàn bộ dùng một chữ đáp trả cậu: “Ừ.”

Đinh Hạo cúi đầu uống nước không nói câu nào, trong lòng tha thiết ngóng trông Đinh Húc trở về. Đến khi uống tới ly nước thứ ba, Đinh Húc cuối cùng cũng về, hai người đang ngồi đối diện trện ghế salon không nói lập tức đứng lên, người này so với người kia càng thêm kích động: “Đinh Húc!”

Đinh Húc bị hai người bọn họ dọa sợ, động tác đứng cửa đổi giày cũng dừng lại: “Làm sao vậy?”

Đinh Hạo chạy qua nhiệt tình giúp anh xách túi: “Không có gì không có gì, tôi chỉ nhớ anh thôi, muốn đến thăm anh một chút.”

Tiếu Lương Văn cũng đi tới, vươn tay nhận lấy túi trong tay Đinh Hạo: “Tôi cầm.” Túi kia thật nặng, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, tất cả đều là sách tham khảo tra cứu, lại hỏi Đinh Húc: “Vẫn đặt trên bàn học à?” Thấy Đinh Húc gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ, phòng khách chỗ bọn họ khá nhỏ, hơn nữa Đinh Húc buổi tối có thói quen ngủ giữa chừng, bàn học liền để trong phòng ngủ.

Tóc Đinh Húc đã dài, giống trước kia hơi hơi rũ xuống che cái trán, kính mắt cũng thay đổi thành gọng kim loại, nhìn hấp dẫn hơn hẳn, đổi áo khoác xong liền lại đây nói chuyện cùng Đinh Hạo: “Chuyện gì?”

Đinh Hạo cao thấp đánh giá anh một hồi, nhịn không được đưa tay qua: “Đinh Húc này, anh đừng vất vả tự làm khổ mình như vậy, anh xem tay đều gầy…”

Đinh Húc vuốt bàn tay Đinh Hạo đang mò đến: “Có việc thì nói, đừng động tay động chân.”

Đinh Hạo rút lại bàn tay bị chụp hồng, than thở: “Thật là, càng lớn càng thấy xa cách, tôi chỉ muốn tới thăm anh một chút thôi mà, gần đây thế nào?”

Người Đinh Húc gầy hơn rất nhiều so với lúc trước, nhưng tinh thần thật ra không tệ lắm: “Còn được.” May mắn lần này anh học ở trung học thành phố, dư luận ở đây với anh cũng không lớn, mọi người thậm chí còn quan tâm gọng kính nhựa đen dày của anh đổi thành gọng kim loại hơn. Mỗi tháng bớt một khoảng thời gian cố định đến thăm ông nội, Đinh Húc còn muốn chuẩn bị ôn thi vào cao đẳng, Tiếu Lương Văn có việc bận của chính mình, trừ phi vượt quá nguyên tắc của anh, còn không bình thường anh cũng không muốn quản, cuộc sống gia đình ổn định trôi qua thật phong phú.

Nói chuyện với Đinh Hạo một hồi, bất quá cũng chỉ vài câu như vậy, Đinh Húc nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn mười giờ, cũng không chuẩn bị mời Đinh Hạo ở lại ăn cơm, liền khách khí kết thúc đề tài: “Nói xong rồi? Nói xong thì về đi.” Anh còn một đống chuyện bận rộn, Tiếu Lương Văn gần đây ra ngoài quá thường xuyên, anh cần cẩn thận hỏi một chút.

Đinh Hạo không đi, ấp úng nói ra ý đồ đến: “Cái đó, có chút chuyện muốn hỏi anh, anh chuẩn bị thi vào đại học nào vậy?”

Đinh Húc nghĩ nghĩ: “Cũng không chắc lắm, đại khái là S đại đi, sao vậy?”

Đinh Hạo lắc lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút, không phải cũng sắp điền nguyện vọng sao, tôi muốn hỏi chút xem lúc đó có thể phân cùng một khối hay không.”

Đinh Húc cũng cười: “Cậu và Bạch Bân chuẩn bị đi đâu?”

“Bạch Bân là học sinh đề cử muốn đến Z đại, thành tích của tôi có hơi miễn cưỡng, nhưng trường học của Z đại bên kia cũng nhiều, đến lúc đó tôi chọn một cái gần đây vậy.” Đinh Hạo thở dài: “Xem ra chúng ta không ở cùng một thành phố, đúng rồi, Tiếu Lương Văn muốn đi đâu? Cũng theo anh sang bên đó sao?”

Đinh Húc hơi nhíu mày: “Không, hắn muốn ở lại chỗ này.”

Đinh Hạo kinh ngạc: “Ở lại đây? Làm gì?”

Đinh Húc cũng không rõlắm, nói lại nguyên câu của Tiếu Lương Văn cho Đinh Hạo nghe: “Hắn nói, bên này hắn có chuyện cần làm.” Đó cũng là việc hôm nay anh muốn hỏi rõ ràng Tiếu Lương Văn.

Đang nói chuyện, di động Đinh Hạo chợt vang lên, vốn tưởng là Bạch Bân gọi tới, nhận lấy mới phát hiện là điện thoại của mẹ Trương Dương: “Đinh Hạo, nội con đột nhiên té xỉu! Chúng ta hiện tại đang ở bệnh viện trấn…”

Trong óc Đinh Hạo ‘ông’ một tiếng, thanh âm của dì Trương vô cùng lo lắng, lời nói cũng thật rõ ràng, nhưng cậu dù làm thế nào cũng không có cách ghép chúng thành một câu đầy đủ, vang vọng trong đầu là thanh âm nội té xỉu… té xỉu…

Đinh Húc nhìn cậu cả người đều choáng váng, vươn tay nhận lấy điện thoại trong tay Đinh Hạo: “Vâng, dì khỏe, con là bạn học của Đinh Hạo, dì có thể nói lại một lần nữa được không ạ… Được! Con lập tức báo cho người nhà Đinh Hạo, lập tức qua đó!” Nhét di động vào tay Đinh Hạo, kéo cậu đứng lên: “Đi, trên đường gọi cho người nhà cậu, tôi cùng cậu qua đó!”

Tiếu Lương Văn cũng từ trong đi ra, cầm trong tay hai chiếc áo khoác, đưa cho Đinh Húc một cái: “Tôi lái xe đưa hai người đi.”

Đinh Húc tuy rằng nghi hoặc Tiếu Lương Văn khi nào thì có xe, nhưng hiện tại cũng không có tâm tư đi hỏi. Mắt Đinh Hạo đỏ bừng, tay gắt gao siết chặt chạy ra ngoài: “Tôi muốn nhìn thấy nội tôi!”

Hai người bọn họ nhanh chóng chạy theo, Tiếu Lương Văn không biết học được lái xe từ khi nào, đặc biệt quen thuộc với đường nhỏ trong nội thành, bảy trái tám phải từ nội thành đi tắt đến trấn. Hắn hiển nhiên cũng quen thuộc với trấn nhỏ, không cần Đinh Hạo chỉ đường đến thẳng bệnh viện. Đinh Hạo trên đường liên hệ với Đinh Viễn Biên, bên kia cũng vừa nhận được tin tức, đang đuổi về hướng bệnh viện trấn.

Tới phòng cấp cứu, ngoại trừ dì Trương còn có Đinh Dung bác Đinh Hạo, hai người đều đứng ngồi không yên. Đinh Dung thấy Đinh Hạo đến liền nhìn qua: “Đinh Hạo, ba mẹ con đâu?”

“Bọn họ đang trên đường, lập tức đến.” Tâm tình Đinh Hạo đã ổn định lại, thậm chí còn an ủi Đinh Dung hai câu: “Bác không nên gấp gáp, nội sẽ không có việc gì, bác đừng lo.” Lời này cũng là nói cho chính cậu nghe, cậu vì ngày hôm nay đã làm nhiều chuẩn bị như vậy, bà Đinh nhất định sẽ bình an vô sự.

Không lâu sau, Đinh Viễn Biên bọn họ cũng tới, theo cùng còn có bác cả của Đinh Hạo. Đinh Dung nhìn hai anh em đã đến, nhịn không được rơi nước mắt: “Mẹ vẫn đang tốt, buổi sáng còn nói muốn nhặt rau làm vằn thắn… Bỗng nhiên quay lại liền té xỉu, ô ô…”

Hai người lại bắt đầu an ủi Đinh Dung, mẹ Đinh Hạo cũng đỏ hồng hai mắt, nhưng coi như trấn định. Bác gái cả Vương Mai không ngừng ngẩng đầu lên nhìn cửa, chờ bác sĩ ra để hỏi rõ ràng tình huống.

Hộ sĩ bên ngoài nhắc nhở bọn họ im lặng chờ đợi, như vậy ngược lại sẽ làm ảnh hưởng xấu đến thao tác cấp cứu của bác sĩ. Đinh Dung ngưng tiếng, im lặng rơi nước mắt. Hai anh em ngồi ở cửa nhất thời cũng không biết nói gì. Mẹ Đinh Hạo lấy từ trong túi ra một bọc nhỏ đưa cho Đinh Viễn Biên, bà bị bệnh như vậy không quá mười ngày nửa tháng đừng nghĩ ra được viện, bảo anh đi nộp viện phí trước: “Trong gói có năm nghìn, nếu không đủ cứ nộp hết số này trước đã?”

Đinh Dung bên cạnh ngăn Đinh Viễn Biên lại: “Sáng nay chị có nộp ba nghìn rồi.”

Mẹ Đinh Hạo bất ngờ, thoáng trao đổi ánh mắt với Vương Mai, cũng không nộp nữa, quyết định chờ bác sĩ ra hỏi rõ ràng rồi tính sau.

Đinh Hạo thấy nhiều người như vậy, bảo Đinh Húc cùng Tiếu Lương Văn đi về trước. Đinh Húc lo lắng nhìn cậu: “Chúng tôi đợt lát nữa hãy đi, thật sự lo lắng.”

Đinh Hạo gượng gạo nở nụ cười: “Anh ở đây cũng không thể nhanh hơn tốc độ của bác sĩ, hơn nữa, anh không phải còn cần ôn tập sao, mau về đi, nhé.” Khuyên Đinh Húc xong lại kéo tay dì Trương đưa ra ngoài: “Dì, dì cũng về nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng con là đủ rồi.”

Dì Trương vẫn đang đau lòng vì chuyện bà Đinh. Lúc Đinh Hạo mời dì chăm sóc bà Đinh còn cố ý dặn đừng nói cho bà biết là chi tiền mời người đến chiếu cố, dì cũng không nói. Bà vẫn coi dì là bạn tốt, bị chiếu cố vẫn ngại ngùng, liên tục cảm ơn. Bây giờ bà Đinh bị bệnh, dì thấy vô cùng tự trách: “Đinh Hạo, dì…”

Đinh Hạo vội ngăn dì lại: “Dì, dì có thể báo cho con biết đúng lúc, con vô cùng cảm kích.” Thân thể bà vốn không tốt, lúc trước cậu bảo dì Trương chiếu cố cũng vì đề phòng đến ngày như vậy có thể đúng lúc đưa tới bệnh viện, giờ đã làm được, không có lý do gì trách cứ người ta: “Khiến dì cũng phải chạy đến một chuyến thật sự xin lỗi, tất cả mọi người trong nhà con đã tới, dì mau về nghỉ ngơi đi, lúc nội tỉnh còn cần dì tốn công chăm sóc nữa.”

Dì Trương lúc này mới miễn cưỡng trở về: “Được rồi, dì về hầm canh mang lại đây.”

Đinh Húc tiện đường chở dì Trương về cùng, trước khi đi còn dặn Đinh Hạo: “Đừng lo lắng, bà Đinh có đứa cháu hiếu thuận như cậu, nhất định sẽ không có việc gì.” Thanh âm Đinh Húc rất nghiêm túc, anh cũng hiểu sự khẩn trương ấy, ông nội anh lúc trước phải vào phòng chăm sóc, tâm tình ấy cũng không thoải mái hơn Đinh Hạo là bao.

Đinh Hạo đứng trên bậc thang theo chân bọn họ vẫy vẫy tay, cười thật khó nhìn: “Ừm, tôi biết rồi.” Nhìn Tiếu Lương Văn lái chiếc xe đen nhỏ đi rồi, mới buông tay xuống. Cậu mặc một chiếc áo khoác đứng ngốc giữa gió to. Sắp bắt đầu mùa đông, mới qua giữa trưa mà trời đã hơi u ám, cơn gió khô lạnh lẽo quất vào mặt cậu cũng không thấy đau, mãi đến khi hai luồng ánh sáng đèn xe chói lòa chiếu thẳng vào người cậu mới hơi chút có phản ứng.

Đinh Hạo ngẩng đầu, nhìn chiếc xe dừng trước cửa bệnh viện kia, cùng với thân ảnh cao lớn bước từ trên xe xuống. Đinh Hạo khụt khịt mũi, run run mở miệng: “Bạch Bân…”

Bạch Bân vài bước đã đi qua, cẩn thận kéo mũ áo khoác của Đinh Hạo lên, tay chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo hơi nhíu mày: “Anh đi đón bác sĩ Trương nên đến chậm, em nên vào trong chờ chứ. Lời này có chút bất mãn, Đinh Hạo cũng không quản nhiều như vậy, mắt đỏ hồng ngước lên nhìn anh, bất an trong lòng có nơi để phát tiết: “Nội em, nội…”

Bạch Bân an ủi vỗ vỗ vai cậu, nhỏ giọng dỗ dành: “Nội sẽ tốt lên, không sao đâu, tin tưởng anh.”

Bác sĩ Trương theo sau cũng đi trên bậc thang đến đây, cầm theo rương nhỏ của mình: “Này, Bạch Bân, lúc cậu đón tôi tốt xấu còn cầm giúp tôi cái rương và vân vân, đến nơi rồi đến chỗ ngồi cũng không thèm lo ông già này.”

Bạch Bân rất quen thuộc với bác sĩ Trương, nghe ông nói lập tức đỡ giúp chiếc rương nhỏ trên tay. Đinh Hạo cũng coi ông như rơm rạ cứu mạng, mắt hồng hồng hận không thể bám theo từng bước chân ông: “Bác sĩ Trương…”

Bác sĩ Trương có chút thụ sủng nhược kinh, bị Đinh Hạo một đường giúp đỡ đến phòng cấp cứu bên kia. Ông cũng quen thuộc với bác sĩ bên này, trên đường có hỏi qua tình hình, liền an ủi Đinh Hạo: “Phát hiện rất đúng lúc, tắc động mạch não có phân chia nặng nhẹ, tuổi của bà tuy khá lớn nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Đừng lo lắng, chúng ta chờ tình huống ổn định trước đã.”

Truyện Chữ Hay