Đinh Hạo biết được mình bị cây xương rồng đâm, sống chết cũng không chịu đến bệnh viện cởi quần cho người ta xem, cái này rất dọa người đấy… Ngươi nói thử xem trong sông có thể gặp được những cái gì, tại sao lại cố tình đụng phải cây xương rồng chứ?
Bạch Bân không còn cách nào khác, chỉ có thể đi mua một cái nhíp và ít cồn sát trùng về xử lý giúp Đinh Hạo. Bà Đinh thấy hai người ướt sũng trở về, Đinh Hạo còn một bộ khập khiễng thút thít như muốn khóc, liền bị dọa, lập tức chạy từ phòng khách ra đón: “Làm sao vậy? Mới ra ngoài có một chút, sao lại giống như chuột lột hết vậy rồi?”
Đinh Hạo càng ủy khuất: “Nội, nội đừng hỏi nữa, chúng con đây là bị Lý Thịnh Đông bắt nạt!” Đứa nhỏ này một bên kêu đừng hỏi, một bên trả đũa, đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Lý Thịnh Đông.
Bà Đinh chỉ nghĩ đây là trẻ con giận dỗi, tầm tuổi này đánh nhau cãi nhau là chuyện bình thường, nhà ai có con trai mà không đi gây chuyện mới là không bình thường ấy! Hơn nữa, Đinh Hạo cùng Lý Thịnh Đông đánh nhau từ nhỏ đến lớn, không đến vài ngày hai người sẽ lại làm hòa, đã thành quy luật rồi. Bà Đinh cũng không hỏi nhiều, chỉ quan tâm hỏi xem Bạch Bân có bị thương không, chân Đinh Hạo làm sao vậy?
Đinh Hạo ôm mông từng bước từng bước nhỏ lê vào buồng trong: “Nội, lúc ở trong sông con bị cái gì đâm ý, Bạch Bân giúp con xử lý chút là được…” Bạch Bân đỡ cậu, cũng sợ bà sốt ruột, nhỏ giọng giải thích với bà Đinh: “Em ấy bị cây xương rồng đâm.”
Bà Đinh nghe xong lại đi theo, xoa xoa tay vào tạp dề muốn nhìn Đinh Hạo: “Bị đâm chỗ nào? Nhanh cho nội xem đi!”
Đinh Hạo ôm lấy phía sau không cho bà Đinh xem, còn ngượng ngùng: “Nội! Con bị đâm không phải chỗ ấy, ở… Ở trên mông.”
Bà Đinh tức giận: “Trên mông cũng phải cởi ra cho nội xem! Mau lên, cởi hết quần áo bẩn này đi, tắm nhanh rồi để nội nhổ gai ra cho!!”
Trên người Bạch Bân cũng bị bẩn, vừa lúc cầm quần áo của hai người vào cùng tắm rửa. Quá trình tắm thực khúc chiết, Đinh Hạo không thể ngồi xuống, Bạch Bân chỉ đành tự mình ngồi trước vào bồn tắm lớn, sau đó để Đinh Hạo ghé vào trên người mình. Lúc bôi xà phòng có chút động lòng. Làn da Đinh Hạo vốn trơn bóng, dính đầy bọt xà phòng bồng bềnh lại dán trên người Bạch Bân cọ qua cọ lại, hơi chút không chú ý chạm đến chỗ dưới đuôi xương sống, đứa nhỏ này liền ôm cổ anh ồn ào kêu đau, liên tiếp trốn lên phía trên.
Bạch Bân bị loại tra tấn ngọt ngào này khiến cho thiếu chút nữa sát ra súng hỏa, quyết đoán ném khăn tắm, ôm thắt lưng Đinh Hạo để cậu không thể nhúc nhích, môi tìm đến Đinh Hạo, khép hờ mắt muốn hôn lên…
Bang bang phanh ____
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa liên tiếp, ngay sau đó là thanh âm lo lắng của bà Đinh: “Bạch Bân! Vết thương của Hạo Hạo có nghiêm trọng không? Tắm được chứ? Con để nó tắm một chút rồi nhanh ra đây đi, nội đã chuẩn bị châm đầy đủ rồi!”
Đinh Hạo đẩy Bạch Bân ra, thoáng ngẩng đầu hô về phía cửa: “Nội! Con sắp xong rồi! Lập tức ra ngay!”
Bạch Bân cũng nghe bà Đinh nói chuyện, kề sát miệng tiểu bại hoại kia nhẹ nhàng cắn một ngụm, thở dài: “Lại phải chịu khổ rồi đấy, đáng đời.”
Đinh Hạo cùng Bạch Bân dán lại một chỗ, giật giật, miệng kề sát khóe môi anh lưu lại một chuỗi hôn, lời nói còn thực nghiêm túc: “Trách anh không chiếu cố tốt thôi…” Một câu nhiều nghĩa.
Bạch Bân bị cậu trêu chọc có chút động tình, nhưng nhớ đến trên mông Đinh Hạo vẫn còn gai, tại đuôi xương sống cậu ấn một cái, quả nhiên đứa nhỏ này lập tức lại ồn ào kêu đau, nước mắt cũng rơi xuống dưới. Bạch Bân vừa tức vừa buồn cười: “Bị đau như vậy rồi mà còn muốn chọc anh, anh tắm nhanh cho em rồi chúng ta ra ngoài đi, nội vẫn đang chuẩn bị châm chờ em đấy.”
Bạch Bân tự mình tắm xong, lại lấy một chiếc khăn tắm lớn lau khô cho Đinh Hạo, chỉ cho cậu mặc một chiếc áo ngủ bên ngoài, quần cũng không cho mặc, lấy khăn tắm sạch sẽ gói kỹ lưỡng, ôm ra ngoài.
Bà Đinh đã chuẩn bị tốt đồ vật này nọ trong phòng Đinh Hạo, bôi cồn lên châm, còn hơ qua lửa một chút, rồi mới giơ lên để sát vào Đinh Hạo: “Hạo Hạo, kiên nhẫn một chút, nhé!”
Đinh Hạo bị cây châm thô dài khâu đế giày trong tay bà Đinh dọa sợ đến run rẩy, nhổm lên muốn chạy về phía trước: “Nội! Nội đừng dùng cái này! Nội đổi đi, cái này nhổ cho trâu trâu cũng sợ đau ấy!”
Bà Đinh bảo Bạch Bân đè cậu xuống, xốc khăn tắm trên người cậu lên. Trên mông nhỏ kia đã xanh tím một mảng, vươn tay nhấn một cái là có thể cảm giác được Đinh Hạo đau đến run rẩy.
Bà Đinh giơ châm mãi vẫn không xuống tay. Trên mông Đinh Hạo rõ ràng sưng lên một mảng lớn, nhìn ít nhất là bị đâm đến ba bốn cái gai xương rồng cứng rắn, phải nắm chắc thời gian xử lý nhanh gọn, nếu không bị nhiễm trùng sẽ chịu khổ rất nhiều, nhưng chỉ vừa vươn tay chạm đến chỗ bị thương đã nghe Đinh Hạo há miệng kêu thét: “Nội, nhẹ tay nhẹ tay thôi… Đau quá!”
Bà Đinh cắn răng nhẫn tâm nhổ một chiếc gai cứng rắn bên ngoài, cứ như vậy hai cái liền, lưng Đinh Hạo ra một tầng mồ hôi, đau đến cắn gắt gao gối đầu. Sắc trời đã tối, bà Đinh mở đèn ra tìm tiếp gai nhỏ trên mảng thịt xanh tím. Mông Đinh Hạo kia vừa sờ lên đã kêu đau, bà Đinh nhìn Đinh Hạo đáng thương khóc lóc thiếu chút nữa rơi nước mắt cùng với cậu: “Hạo Hạo đáng thương của bà, nhà ai thiếu đạo đức như vậy chứ, sao đến cây xương rồng cũng ném vào trong sông…” Không hổ là hai bà cháu ruột thịt, ngữ khí ai oán trong lời nói như cùng một khuôn đúc ra.
Bà Đinh cẩn thận vuốt ve tìm kiếm, nhưng chỗ vừa bị nhổ ra kia thật sự rất sưng, tím bầm, sờ nửa ngày cũng không tìm được, nhưng Đinh Hạo thì bị đau đến đổ mồ hôi lạnh đầy trán, mặt mũi trắng bệch. Bạch Bân thật sự nhìn không nổi nữa, anh thấy bà Đinh xuống tay quá ôn hòa, như vậy gạt ra tìm kiếm gai so với trực tiếp nhổ còn đau hơn, vươn tay nhận lấy châm trong tay bà Đinh: “Con nhổ thay nội.”
Bà Đinh cũng không nỡ xuống tay, bà nhìn cháu cưng đau so với chính mình bị đâm còn đau hơn, Bạch Bân vừa nói liền đưa châm cho anh: “Vừa lúc, các con trẻ tuổi mắt tinh, con nhổ đi, nội đi nấu cơm cho các con!” Bà Đinh đứng dậy bước về phía phòng bếp, trước khi ra cửa còn quay đầu lại dặn dò Bạch Bân: “Bạch Bân, con nhớ phải nhổ hết gai cho nó, nhé!” Bà có lẽ là thấy Bạch Bân bình thường còn đau Đinh Hạo hơn cả mình, sợ anh giống mình không xuống tay được.
Bạch Bân gật đầu cam đoan với bà Đinh: “Con biết, nội yên tâm đi.”
Bà Đinh vừa đi Đinh Hạo đã bắt đầu giả đáng thương, long lanh nước mắt túm cánh tay Bạch Bân cầu anh: “Bạch Bân, mai chúng ta tiếp tục có được không?” Cái này rất đau, hơn nữa còn ít nhất là hơn nửa, ai biết bên trong có bao nhiêu gai xương rồng bị gãy chứ! Nếu xuống tay không dứt khoát, Đinh Hạo càng đau đến không chịu nổi.
Bạch Bân cẩn thận ôm cậu vào trong ngực, cúi đầu hôn một ngụm: “Kiên nhẫn một chút, lập tức sẽ xong ngay.”
Đinh Hạo rơi nước mắt, cái này nói cũng như chưa nói mà. Bạch Bân xuống tay so với bà Đinh ác hơn nhiều, trực tiếp cùng móng tay vạch ra phần bị sưng nghiêm trọng nhất, nơi đó đã xanh tím đến mức không nhìn ra đâu là gai, lấy nhíp ấn hết phần tụ huyết, lúc này mới dùng châm nhổ ra.
Đinh Hạo ghé vào trên đùi anh đau đến ứa mồ hôi, ô ô kêu đau, nhổ đến cuối cùng vẫn có một chiếc gai nhỏ màu trắng ở trên mông, thật sự rất nhỏ, thử nhổ vài lần, Bạch Bân có thể cảm giác được trên chân mình bị mồ hôi Đinh Hạo làm ướt, trong lòng nhói lên, buông châm và nhíp trong tay ra, ôm lấy đứa nhỏ vào trong ngực mình dịu dàng an ủi: “Được rồi, không nhổ nữa.”
Lông mi Đinh Hạo ướt sũng, nước mắt tèm lem, mũi cũng đỏ bừng, cắn răng hỏi: “Đã… Đã nhổ hết rồi?”
Bạch Bân lắc lắc đầu: “Còn một cái nữa…”
Thân mình Đinh Hạo nhất thời mềm nhũn, nước mắt thiếu chút nữa lại chảy ra. Bạch Bân nhanh chóng hết hôn lại liếm mắt cậu: “Không sao đâu, cứ để đó không nhổ nữa, là một cái gai rất nhỏ thôi, buổi tối em ngủ đừng đè lên là được.” Bạch Bân cảm thấy vất vả một hồi như vậy lưng mình cũng ra một tầng mồ hôi, sờ sờ đầu Đinh Hạo: “Chúng ta từ từ, nếu mai lại đau nữa thì đến bệnh viện, bây giờ anh đi lấy khăn lông ướt lau qua cho em nhé?”
Đinh Hạo gật gật đầu, nghe không nhổ gai nữa mới nhẹ thở phào, nằm bẹp úp sấp trên giường híp mắt nghỉ ngơi. Trên mông bây giờ vẫn còn cảm giác đau đớn ran rát khi bôi cồn, đau đến nhảy dựng.
Vừa nhắm mắt một cái liền ngủ một mạch đến buổi tối, cơm chiều cũng chẳng ăn được bao nhiêu, nằm trên giường để Bạch Bân hầu hạ non nửa bát cháo, lại nhắm mắt bắt đầu ngủ. Lúc này thế nhưng sao cũng không ngủ được, nghiêng đầu nhìn Bạch Bân: “Anh không đi ra ngoài sao?” Cả ngày ở trong phòng rất buồn chán.
Bạch Bân lắc lắc đầu: “Anh cùng em.”
Đinh Hạo nghe ngoài sân không có động tĩnh gì, lại hỏi anh: “Nội đâu rồi?”
“Đến căn nhà cũ bên kia, nói là lấy chút đồ vật này nọ về.” Bạch Bân tắt đèn trong phòng. Hoàn cảnh trong trấn nhỏ thực tốt, tối mùa hè chỉ cần mở cửa sổ thông gió là đủ mát mẻ. Bất quá vừa tắt đèn, muỗi ở cây cối xung quanh cũng nhiều hơn một chút, vội vàng trèo lên giường cùng Đinh Hạo, câu được câu không chuyện phiếm cùng cậu: “Còn đau không?”
Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, tựa hồ lại nhớ lại chuyện không tốt đẹp kia, cau mày than thở: “Vốn không đau nữa, anh vừa nhắc đến lại nghĩ tới.”
Bạch Bân nở nụ cười, ôm Đinh Hạo vào trong ngực. Đinh Hạo than thở lầm bầm nóng, nhưng cũng không ngăn cản. Bạch Bân đại khái có cái ham thích ấy, Đinh Hạo chỉ vì việc này bị ôm đến ôm đi thành gối ôm hình người mười mấy năm cũng đã thành thói quen.
Bạch Bân hình như vừa tắm lại sạch sẽ, trên người là mùi chanh thơm mát dễ chịu, cùng là một loại sữa tắm giống Đinh Hạo, nhưng ngửi trên người anh lại càng thoải mái khoan khoái hơn. Đinh Hạo nhịn không được kề sát vào ngực anh cọ cọ, tay Bạch Bân đặt trên lưng cậu dịu dàng vỗ về: “Hạo Hạo, sao hôm nay em lại đánh nhau với Lý Thịnh Đông?”