Trọng Sinh Chi Tra Thụ

chương 59: thùng tiền thứ nhất (một)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước cuộc thi Đinh Hạo phải làm một cuộc đặc huấn tiếng Anh, mỗi ngày giống như ăn gà xào sả ớt đến miệng đỏ bừng. Tuy nhiên thành tích tiếng Anh thực sự cũng nâng cao lên một ít, biểu hiện rằng bắt buộc học tập vẫn là thật hiệu quả.

Đinh Hạo thi xong rồi nhẹ thở phào, lập tức vứt sạch đám chữ cái trong óc cho nó chạy tán loạn, trong đầu một mảnh thanh minh, vô cùng thống khoái.

Đơn vị cấp cho Đinh Viễn Biên một chiếc ô tô nhỏ, hôm nay cố ý đem tới đón Đinh Hạo. Mẹ Đinh bên kia cũng được nghỉ đông, ở nhà chuẩn bị tốt một bàn đầy đồ ăn chờ con trai bảo bối về nhà. Đinh Hạo chào tạm biệt Bạch Bân ở cửa trường học. Hai người đã hẹn tốt lắm ngày mai gặp lại, còn thương lượng sẽ đi chỗ nào chơi. Ý của Bạch Bân là để Đinh Hạo quyết định, dù sao cũng là sinh nhật của Đinh Hạo, cậu lớn nhất.

Đinh Hạo một đường suy nghĩ, cảm thấy đi nơi nào cũng không khác nhau lắm, nhưng gần đây còn muốn mua phòng ở. Sổ tiết kiệm nhỏ kia của Bạch Bân vẫn là tiêu càng ít càng tốt. Nói đến mua nhà, Đinh Hạo nhớ tới bà Đinh bên kia… chồm lên hỏi Đinh Viễn Biên đang lái xe phía trước: “Ba, chuyện nhà nội bên kia mua nhà thế nào rồi?”

Đinh Viễn Biên đang vô cùng chuyên tâm, dù sao cũng là xe của nhà nước, sợ bị xây xát, cũng không quay đầu lại: “Nhà đã tìm được rồi, ở ngay trấn trên, không xa nhà cũ lắm, chờ một thời gian ngắn nữa thì bắt đầu chuyển qua.”

Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, lại hỏi giá cả: “Có đắt không vậy?”

Đinh Viễn Biễn nói ra một con số, so với Đinh Hạo nghĩ thì rẻ hơn rất nhiều, nhịn không được lại hỏi: “Nhà kia có phải là nhà mới không? Tại sao giá lại thấp như vậy?” Đinh Hạo có chút lo lắng vấn đề chất lượng, dù sao cũng để bà Đinh ở, an toàn quan trọng nhất.

Đinh Viễn Biên nở nụ cười: “Nhà mới xây chưa đến vài năm, sân không lớn như nhà của chúng ta, những thứ khác cũng không tệ. Bởi vì gia đình kia vừa lúc cần tiền mua nhà tầng trong thành phố, thấy tiện nghi liền bán.” Đinh Viễn Bân thấy đứa nhỏ này còn biết quan tâm đến cả chuyện như vậy, bình thường bà thương cậu quả không phí công.

Đinh Hạo đảo đảo mắt, lại ghé lên hỏi Đinh Viễn Biên: “Ba, nhà kia của nội chuẩn bị bán bao nhiêu tiền? Có người hỏi mua chưa?”

Đinh Viễn Biên nghĩ nghĩ, nói ra một số còn thấp hơn cả số vừa nãy, thở dài: “Nhà kia của chúng ta cũng cũ rồi, vốn để mua nhà ở trấn trên cũng không cần nhiều, cao hơn nữa thì bán không nổi. Tại sao lại đột nhiên hỏi cái này?”

Đinh Hạo tùy tiện tìm một lý do cho qua: “À, hai ngày trước con nghe Bạch Bân nói, nhà anh ấy có họ hàng muốn mua nhà ở trấn, có nhắc đến con. Vừa lúc ba đến đón, con liền giúp họ hỏi thăm.” Nhà của bà Đinh khá lớn, so với mấy nhà cậu nhìn trúng trước kia còn ổn hơn, dù sao vài năm nữa cũng phá bỏ dời đi nơi khác, đến lúc đó dựa vào nhà trệt chia tiền, vẫn có lời. Còn nữa, Đinh Hạo luyến tiếc bán căn nhà đó cho người khác, tốt xấu gì cũng là nơi cậu lớn lên.

Đinh Viễn Biên tưởng thật: “Vậy à, nếu là nhà Bạch Bân thì có lẽ nên giảm bớt chút tiền, dù sao cũng đều là người quen, về sau nói không chừng còn có việc nhờ cậy người ta.”

Đinh Hạo mắt sáng rực lên: “Ba, ba giảm giá nhiều hay ít? Bớt năm phần hay sáu phần đi?”

Đinh Viễn Biên liếc nhìn Đinh Hạo, cười mắng: “Thằng nhóc thối! Như thế nào lại thò tay ra bên ngoài rồi? Tiền như vậy còn chưa đủ thấp sao?”

Đinh Hạo ôm cổ Đinh Viễn Biên cười hì hì: “Ba, bây giờ nội mua nhà, ba trả hai ngàn tiền lần trước con đưa đi?” Còn vô cùng hào phóng, bổ sung: “Ba gần đây không dư dả lắm, có thể trước không cần trả lợi tức!”

“Sớm đưa nội con rồi. Bà nói, đó là tiền cho con cưới vợ, không được phép động đến!” Đinh Viễn Biên bị cậu siết đến khó chịu: “Thằng nhóc chết tiệt, cả ngày nghĩ lấy tiền từ trong tay ta, nuôi không ngươi nhiều năm như vậy!”

Đinh Hạo vẫn còn chơi xấu: “Con mặc kệ, nội mua nhà chúng ta ít nhiều cũng phải góp gì đó chứ? Ba, ba không có tiền riêng sao? Trước lấy ra chút trộm đưa cho nội đi, năm đó chính nội vụng trộm cho ba hai ngàn đồng đấy, nếu không mẹ con công tác kia sao có thể lo liệu xong xuôi được. Ba chẳng lẽ không muốn thể hiện hiếu thuận sao?”

Đinh Viễn Biên trầm mặc một hồi, thở dài: “Ba với mẹ con cũng thương lượng qua rồi. Chúng ta không có nhiều tiền để mua nhà tầng trong thành phố được, nhưng tiền mua nhà trong trấn vẫn có thể góp một ít. Nhưng mà mấy bác của con không đưa, chúng ta cứ vậy đưa tiền cũng không tốt lắm… Con đừng lo chuyện này nữa, thi cử thế nào rồi?”

Đinh Hạo cũng thở dài. Chính sách của quốc gia vẫn đúng, chỉ sinh một con là tốt nhất, bây giờ nhìn lại, con cái báo hiếu bố mẹ dưỡng lão cũng là cả một vấn đề. Đinh Viễn Biên thấy Đinh Hạo ở phía sau thở dài, làm sao biết được Đinh Hạo đã nghĩ sang tận chính sách quốc gia, còn tưởng thằng nhóc thối này thi không tốt, vừa lái xe vừa dạy dỗ: “Đinh Hạo, nếu không vào được mười thứ hạng đầu liền đánh mông con! Nghe thấy không? Bạch Bân nhà kia học thực giỏi, mỗi lần đều đứng thứ nhất, con cần đi theo chăm chỉ học tập…”

Đinh Hạo ngồi phía sau nghe lải nhải, bĩu môi. Cậu trước kia nếu thi đỗ hạng mười từ dưới đếm lên Đinh Viễn Biên đã có thể cao hứng đến mức đốt pháo hoa rồi: rốt cục không phải đứng bét lớp! Hiện tại yêu cầu càng ngày càng cao, Đinh Hạo nhịn không được lại thở dài, chịu không nổi mà.

Nghỉ đông ngày hôm sau, Đinh Hạo vẫn chưa thể chọn được địa điểm đi chơi. Bạch Bân vừa tới không bao lâu, Đinh Viễn Biên liền nhận được điện thoại của bà Đinh, bảo anh về trấn một chuyến, có chuyện cần thương lượng.

Cả nhà Đinh Viễn Biên về, Bạch Bân tự nhiên cũng đi theo. Đến nhà bà Đinh mới biết được, hóa ra gia đình bán căn nhà kia là một đôi vợ chồng trung niên khá ôn hòa. Hai người ngượng ngùng thể hiện ý đồ đến. Bọn họ mua nhà trong thành phố là nhờ người quen tìm quan hệ, được chút tiện nghi, nhưng muốn giao tiền mặt ngay, liền muốn về hỏi bà Đinh. Bọn họ có thể lập tức đưa chìa khóa nhà ở trấn trên kia cho bà Đinh, hỏi thử xem nhà họ Đinh có thể đưa tiền cho trước không.

Bà Đinh cũng xem qua căn nhà kia rồi, cảm thấy có thể mua, nhưng bà luôn lo lắng với chuyện giao tiền ngay này, mới gọi điện thoại cho người trong nhà đến cùng thương lượng, nếu mua, thì mau đưa tiền cho nhà người ta.

Lúc Đinh Viễn Biên về thì cả nhà Đinh Dung đã tới. Trương Mông cũng ở bên cạnh giúp vui, thấy Bạch Bân đến thì ngồi vô cùng đoan chính, giống như một thục nữ, chỉ là thường hay liếc mắt nhìn về phía bên kia.

Đinh Hạo không muốn trực tiếp ngồi ở phòng khách nghe người lớn nói chuyện, dẫn Bạch Bân sang phòng cách vách. Bên đó là một phòng sách nhỏ, nguyên lai là do phòng khách quá lớn, liền làm một cái tường kép chia ra. Tường rất mỏng, bên kia nói chuyện có thể nghe được rõ ràng.

Đinh Hạo đi vào liền đóng cửa lại, ghé vào nghe ngóng ở góc tường. Đinh Hạo tính toán tiền trong tay bà Đinh vừa đủ để mua căn nhà này, nhưng nếu xuất ra thì sẽ không còn tiền dư nữa. Nếu anh em Đinh Viễn Biên không góp tiền đưa bà theo lời nói, cậu liền lấy danh nghĩa họ hàng nhà Bạch Bân mua căn nhà này của bà Đinh. Bà đã lớn tuổi, trong tay có chút tiền sẽ không nỡ buông, Đinh Hạo cũng không muốn nhìn thấy bà Đinh bị tiền làm khó.

Bạch Bân từng nghe Đinh Hạo kể qua chuyện bà Đinh mua nhà, cũng im lặng ngồi ở một bên nghe.

Đôi vợ chồng trung niên mới tới họ Quách, nghe thái độ nói chuyện có chút áy náy, tựa hồ cũng ngại ngùng theo đòi tiền bà Đinh, dù sao cũng cùng ở một trấn một thời gian, coi như là láng giềng: “… Lão Quách ông ấy vừa lúc bị điều động đi vào trong thành phố, bằng không cũng sẽ không vội vàng chuyển nhà như vậy, bây giờ lại khiến bà thêm phiền toái.”

Bà Đinh cũng theo đó khách khí: “Cũng không phiền toái nhiều, tôi chỉ gọi bọn nhỏ đến giúp làm tham mưu thôi, căn nhà đó sớm muộn gì cũng muốn mua.”

Dượng Đinh Hạo vẫn không nói gì, phỏng chừng vẫn còn vì chuyện lần trước bà Đinh không muốn mua nhà trong thành phố mà giận dỗi. Đinh Viễn Biên theo đó đáp vài câu: “Việc này khá đột ngột, chúng tôi thật sự là không có chuẩn bị, anh chị khi nào thì muốn có tiền? Nói thử một chút, để chúng tôi nghĩ biện pháp.”

Đôi vợ chồng bên kia nghĩ nghĩ: “Cậu xem thứ ba tuần tới được không? Bên kia cũng đang giục rất cấp bách…”

Đinh Hạo vẫn đang dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng. Chợt có người lại gõ cửa, cộc cộc cộc nghe không rõ tiếng nói chuyện khiến lòng người phiền. Đinh Hạo thực buồn bực, lúc này đến chỉ có một người, quả nhiên người nọ gõ cửa thấy không phản ứng lại nhẹ nhàng hô một tiếng: “Bạch Bân? Bạch Bân anh ở bên trong sao?” Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào, người không biết còn có thể nghĩ đây là một cô bé thanh thuần đáng yêu.

Đinh Hạo đi qua, cách cánh cửa nói vọng ra: “Không ở đây!”

Trương Mông vẫn đứng ngoài không đi, lại hỏi: “Đinh Hạo? Em có biết Bạch Bân đi đâu không?”

Đinh Hạo ‘hừ’ một tiếng: “Anh ấy đi WC!” Chị có giỏi cứ đi WC mà tìm, nếu tìm được thì lão tử cũng nghe xong rồi!

Bạch Bân ngồi ở kia bật cười, chỉ chỉ chính mình không lên tiếng, ý muốn hỏi, em định nói anh như vậy sao?

Đinh Hạo nháy mắt ra dấu cho anh, nhìn còn thực đắc ý, đối phó với loại da trâu như Trương Mông cậu mới không thèm khách khí, có thể đẩy ra xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Bạch Bân chỉ chỉ chính mình, vẫn nhìn Đinh Hạo cười. Ý này là nói, em lợi dụng anh, tốt xấu gì cũng phải báo đáp đấy.

Đinh Hạo thấy không còn ai gõ cửa nữa tâm tình rất tốt, hào phóng đi qua hôn lên mặt Bạch Bân một cái, chưa kịp rời đi đã bị Bạch Bân giữ đầu lại. Bạch Bân vươn một bàn tay chỉ chỉ môi của mình, trong mắt tràn đầy ý cười.

Đinh Hạo vươn đầu lưỡi liếm trên miệng anh một chút, chậm rãi tiến vào tinh tế liếm một lượt hàm răng, tách ra, lại liếm mút đầu lưỡi mềm mại kia. Bạch Bân vươn đầu lưỡi cuốn lấy cậu, tay cũng vuốt ve lưng Đinh Hạo, híp mắt nhìn cậu.

Đinh Hạo hôn môi thích nhắm mắt lại. Anh rất thích trộm mở mắt quan sát cậu. Anh phát hiện mỗi lần hôn xong, ánh mắt cậu đều long lanh ướt nước.

Cộc cộc cộc ___

Người nọ lại bắt đầu gõ cửa: “Đinh Hạo em mở cửa đi? Chị có chút chuyện muốn hỏi em…” Trương Mông cũng đủ bám riết không tha.

Đinh Hạo không thèm để ý, cậu vẫn đang vội đây này! Bạch Bân trực tiếp ôm lấy cậu, ôm vào trong ngực tiếp tục hưởng thụ nụ hôn này. Anh rất thích như vậy, ấm áp và thân thiết, môi chạm qua Đinh Hạo, vừa mềm lại vừa ấm, nhịn không được cọ thêm vài cái. Người đang gõ cửa ngoài kia? Nếu Đinh Hạo không để ý, anh lại càng không cần quan tâm.

Đến lúc hai người tách ra, phòng khách đã không còn thanh âm nào, có lẽ là đang ra ngoài tiễn khách. Đinh Hạo mở cửa bước ra, trong phòng khách quả nhiên không còn ai, có chút ảo não: “Tôi vẫn chưa nghe rõ bọn họ nói gì!”

Bạch Bân thế nhưng lại nghe được, giúp Đinh Hạo nói lại: “Bà Đinh quyết định thứ ba tuần tới đưa tiền cho vợ chồng ông Quách. Ba của em thử đề nghị ba nhà cùng nhau góp tiền, nhưng bị nhà bác gái cự tuyệt. Bác cả gọi điện thoại tới, có việc bận nên hôm nay không về được, nghe ý tứ kia, cũng đồng ý với ba của em cùng nhau góp tiền.”

Ánh mắt Đinh Hạo cổ quái: “Bạch Bân, anh không chuyên tâm…”

Bạch Bân ‘khụ’ một tiếng: “Không cẩn thận, ừm, theo thói quen liền lưu ý…”

Hai người đang nói, Trương Mông liền đi vào, thấy Bạch Bân mắt sáng rực, ngữ khí thực ôn nhu: “Bạch Bân, vừa nãy anh đi đâu vậy? Em không tìm thấy anh.”

Bạch Bân luôn cùng người ngoài giống nhau, mặt không chút thay đổi, hiện giờ thấy người gõ cửa quấy rầy chuyện tốt của anh lại càng nghiêm trang: “Tôi đi WC.”

Trương Mông bị chặn họng, nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Đinh Hạo ở bên cạnh nhịn cười nhịn đến thực vất vả.

Bà Đinh cũng đã trở lại, thấy Đinh Hạo ở đây liền tiến đến cầm tay cậu, bà vẫn luôn thân thiết như vậy với cháu trai: “Hạo Hạo, vừa trốn chỗ nào vậy? Ba mẹ con phải đi về, đang tìm con đấy, mau đi đi!”

Đinh Hạo không sợ Đinh Viễn Biên không đợi cậu, cũng không muốn đi ra cửa xem sắc mặt người nhà bác, ngồi ở phòng khách cùng bà Đinh trong chốc lát, hỏi thăm thân thể bà Đinh, còn dặn dò buổi tối sẽ gọi điện về đây. Bạch Bân thực tôn trọng bà, theo lễ phép ân cần thăm hỏi, cũng mời bà có rảnh vào trong thành phố chơi.

Bà Đinh rất có cảm tình với Bạch Bân, thấy đứa nhỏ này ngày càng ổn trọng, dặn hai người đi về cùng Đinh Viễn Biên phải nhắc nhở anh cẩn thận lái xe, lúc này mới cho bọn họ đi.

Truyện Chữ Hay