Trọng Sinh Chi Tra Thụ

chương 44: đứa nhỏ đen…

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vết thương ở khóe miệng Bạch Bân không đến vài ngày liền khỏi hẳn. Thầy giáo ở trường học thực quan tâm, cố ý dặn anh có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Đinh Hạo cũng muốn nghỉ học, bà Đinh có chút không khỏe, Đinh Hạo muốn trở về thăm bà.

Mới đầu tháng ba Đinh Hạo đã vô cùng lo lắng, theo trí nhớ trước kia, bây giờ cậu học năm nhất cấp ba. Đinh Hạo nhớ rõ lúc cậu học năm hai, sức khỏe bà Đinh dần không ổn. Ba anh em nhà Đinh Viễn Biên rất quan tâm đến bà, tuy nói là thường về thăm, nhưng chưa từng tưởng tượng đến tình huống sức khỏe nghiêm trọng nào.

Bà Đinh bị cao huyết áp. Nếu nghĩ một cách nhẹ nhàng, trong cuộc sống, hầu như mỗi người đều có lúc huyết áp hơi cao, còn nếu nghĩ nghiêm trọng chút, chính là trên người có quả bom hẹn giờ, không biết đến khi nào sẽ nổ mạnh. Huyết áp của người bình thường, thấp là , cao là , bà Đinh thì thường luôn trên , có chút cao. Lúc khám sức khỏe đầu năm nay, bác sĩ còn cố ý kê thoa thuốc giảm áp cho bà Đinh. Bà tiếc tiền, cảm thấy rằng đó chỉ là thuốc bổ, uống vào không có hiệu quả lại còn lãng phí.

Đinh Hạo biết mấu chốt nhất của cao huyết áp chính là người bệnh không thể tức giận, chú ý điều hòa dinh dưỡng, chăm chỉ vận động, cố ý mua mấy hộp thuốc, bỏ đi hộp giấy bên ngoài, nói là mua ở sở y tế. Bà Đinh vô cùng yên tâm với thuốc từ sở y tế, uống thuốc này cũng tốt hơn hẳn.

Bà bây giờ ở một mình, thỉnh thoảng mẹ Trương Mông sẽ sang thăm, hai mẹ con tâm sự, ngày qua ngày khá thư thái. Mỗi tối Đinh Hạo đều gọi điện cho bà Đinh, mấy ngày nay ở nhà Bạch Bân cũng vẫn gọi cho bà. Bà giống như bình thường dặn Đinh Hạo không được làm phiền nhà người ta. Đinh Hạo ngoan ngoãn đồng ý, đang định cúp điện thoại chợt nghe bà Đinh gọi cậu: “Hạo Hạo à, có rảnh thì nhớ về nhé. Cây lựu trong vườn nhà chín rồi, vừa hồng vừa ngọt, nội đều giữ lại cho con đấy!”

Đinh Hạo ‘vâng’ một tiếng, cái mũi có chút lên men. Cậu có thể tưởng tượng ra gương mặt tươi cười của bà Đinh đầu bên kia, giống hệt trước đây, cầm trong tay hai quả lựu đỏ thẫm, một bên ngoắc một bên hướng cậu cười cười ‘đều giữ lại cho Hạo Hạo đấy’…. Đinh Hạo nói thêm vài câu với bà Đinh rồi với cúp điện thoại, nhìn chằm chằm ống nghe nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần.

Cậu đã từng chết qua một lần, biết rõ sinh mệnh đáng quý như thế nào, cũng càng không tưởng tượng nổi chuyện bà Đinh rời đi đột ngột như vậy… Có lẽ, nên khiến mọi người càng thêm coi trọng sức khỏe của nội, Đinh Hạo yên lặng nghĩ thầm. Cậu nhớ rõ lúc bà Đinh qua đời, Đinh Viễn Biên thất thanh khóc rống, mà ngay cả bác cả ít lời cùng bác hai lắm chuyện cũng khóc không thở nổi. Vô luận lúc tụ họp gia đình có mâu thuẫn gì, bọn họ đều không thể thay đổi được quan hệ huyết thông, đều từ một tay mẹ mình nuôi lớn, điểm này vĩnh viễn không thay đổi, người quan trọng nhất với bọn họ đã chết rồi.

Tâm tình Đinh Hạo thực trầm trọng. Lúc Bạch Bân vừa bước vào liền phát hiện. Anh cầm mấy món quần áo vừa giặt xong phân loại bỏ vào trong tủ treo, rồi ngồi xuống giường cạnh Đinh Hạo: “Làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì à?” Bạch Bân biết Đinh Hạo vừa gọi điện cho bà Đinh, nắm tay cậu hỏi: “Huyết áp của bà lại cao?”

Đinh Hạo lắc đầu: “Không, thuốc kia rất tốt, huyết áp ổn định rất bình thường” dừng một chút, lại bổ sung: “Lần tới tôi sẽ đi cám ơn bác sĩ Trương.” Vị bác sĩ Trương này chính là người lật tẩy bí mật không thể cho ai biết của Đinh Hạo, khụ, lần đầu Đinh Hạo ở cùng Bạch bân chính là bị ông chộp ở trên giường, cụ thế hơn, là ở trước mắt bao người xốc lên chăn Bạch Bân, vỗ vỗ mông Đinh Hạo nói câu ‘bạn nhỏ đừng giả bộ ngủ trốn tội đái dầm nhé’. Hơn nữa, trước khi đi còn tặng Đinh Hạo hai hộp thuốc chống đái dầm ấn tượng khắc sâu, để đáp lễ, Đinh Hạo đã tặng ông một viên kẹo cứng gãy hai chiếc răng. Hai người cứ như vậy kết thành tình hữu nghị vô cùng sâu đậm.

Bạch Bân nhéo nhéo mặt Đinh Hạo. Anh biết Đinh Hạo đang nhớ bà Đinh, muốn dời đi lực chú ý của cậu: “Mỗi lần có việc nhờ thì gọi bác sĩ Trương, không có ích lợi gì lại gọi lão Trương là sao?”

Đinh Hạo hừ hừ, nhìn thấy Bạch Bân để riêng một bộ quân phục ở bên, liền hỏi: “Ngày mai anh đi căn cứ huấn luyện à?”

Bạch Bân gật gật đầu: “Lần trước không phải em nói muốn nhanh chóng đến gặp người kia sao?”

Đinh Hạo vô cùng hứng thú: “Ngày mai người kia cũng tới?” Cậu theo Bạch Bân đến vài lần, vẫn chưa gặp được đứa nhỏ đánh quyền vô cùng lợi hại kia. Nghe mấy binh lính ở đó nói tên kia cũng giống Bạch Bân, là nhờ quan hệ đưa vào, chỉ là thời gian không có nhiều như bọn Bạch Bân, mỗi lần đến rồi đi đều vội vàng. Đinh Hạo vẫn muốn một lần nhìn thấy người kia, nghe Đổng Phi nói, tuổi cũng không lớn hơn bọn cậu là bao, chỉ là nắm tay thực cứng, đánh nhau toàn dùng những chiêu tự do, vô cùng hoang dã.

Bạch Bân ‘ừ’ một tiếng: “Anh lấy cho em một bộ quân phục về, nhưng có thể vẫn hơi rộng. Em cứ mặc trước đi, chờ đến khi có bộ phù hợp thì đổi lại.”

Căn cứ huấn luyện có kinh phí dồi dào làm một đợt quân phục mới. Bạch Bân Đổng Phi bọn họ đều được mặc. Đinh Hạo vô cùng thèm muốn, nhưng vóc dáng cậu nhỏ, vẫn không có cách nào mặc được, trở về liền ồn ào vài trận cùng Bạch Bân, nói muốn ăn thuốc tăng chiều cao, bị Bạch Bân cự tuyệt. Bạch bân cảm thấy Đinh Hạo như vậy vẫn bình thường so với bạn cùng lứa tuổi, vẫn còn có thể lớn lên, không cần phải… uống thuốc tăng chiều cao. Chỉ là đem chuyện Đinh Hạo muốn mặc quân phục yên lặng nhớ kỹ, tìm kiếm vài ngày đưa cho cậu một bộ.

Đinh Hạo vô cùng vừa lòng, sờ sờ bộ quần áo màu lam sẫm, ngày mai cậu mặc cái này sẽ rất oai! Nếu có một bộ màu lục thì sẽ càng đẹp trai. Đinh Hạo xem xét, thấy màu lam có chút thiếu uy vũ, bất quá yên lặng suy nghĩ một hồi liền bình thường trở lại, trang phục màu lam vẫn đẹp hơn màu lục, một đám binh lính trong căn cứ kia vẫn cứ đùa nhau chuyện này.

Ngón tay Đinh Hạo mân mê vài vòng trên vạt áo màu lam, vô cùng đắc ý.

“Hạo Hạo, em không thử quần áo à?” Bạch Bân tắm rửa xong rồi, nhìn thấy quấn áo vẫn nguyên xi không nhúc nhích liền hỏi. Đinh Hạo đặt quần áo sang một bên, đã sớm chui vào ổ chăn, liên tục xua tay: “Không cần không cần, vừa nhìn đã biết mặc vừa rồi.” Đây là lười sao? Bạch Bân cũng không miễn cưỡng, ngồi bên cạnh cậu lau khô tóc. Đinh Hạo hỏi: “Tôi giúp anh sấy tóc nhé?”

Bạch Bân nghĩ nghĩ. Bây giờ anh vẫn chưa ngủ, còn muốn đọc sách một lát, chờ đọc sách xong thì tóc cũng khô rồi. Bất quá được Đinh Hạo sấy tóc giúp là một ý tưởng không tồi. Bạch Bân do dự vài giây liền quyết định: “Được, để anh lấy máy sấy.”

Bạch Bân lấy ra một chiếc máy sấy nhỏ, là loại chuyên dùng cho đi du lịch, bình thường rất ít khi động đến. Đinh Hạo cầm trong tay cao thấp suy nghĩ một chút: “Bạch Bân, đây không phải là đồ chơi chứ?” Ấn mở nguồn, thấy thổi ra gió liền than thở: “Gió nhẹ đến như vậy, muốn thổi tới bao giờ chứ…”

“Em đã đáp ứng trước rồi, không được chơi xấu.” Người bên cạnh vô cùng ung dung, còn nói trước ngăn lại lời Đinh Hạo. Đứa nhỏ nghịch ngợm này cả ngày nhàn nhã, riêng việc này không thể nuông chiều.

Từng luồng gió mát thổi trên đầu, hơn nữa lại có một bàn tay nhỏ bé len vào những sợi tóc, độ mạnh yếu trên da đầu cũng vừa phải, thật sự rất thoải mái. Bạch Bân nhắm mắt lại hưởng thụ: “Hạo Hạo, em còn có đồ gì muốn giặt không? Dì Ngô đang thu thập quần áo ở dưới tầng, anh đem đồ hôm nay của em xuống rồi.” Lúc nãy Bạch Bân đi vào lấy quần áo đã muốn hỏi, nhưng Đinh Hạo vừa nói chuyện điện thoại xong cảm xúc khá tệ, bây giờ thấy tâm trạng cậu tốt lên rồi mới tìm được cơ hội hỏi.

Gió nóng đổi thành gió lạnh, luân phiên vài lần: “Không có nữa, mấy thứ của tôi trừ bỏ đang mặc trên người đều bị anh lấy đi rồi, anh không thấy tôi không dám ra khỏi chăn à?” Áo ngủ Đinh Hạo cùng loại với Bạch Bân, ngay cả phong cách họa tiết cũng không khác nhau lắm, chính là ống quần Đinh Hạo luôn phải xắn lên vài nếp. Vóc dáng của cậu không cao như Bạch Bân, nhưng lại mua loại giống hệt anh: “Anh sẽ không thật sự chờ tôi cao lớn lại đổi một bộ áo ngủ mới chứ?”

Bạch Bân ‘ừ’ một tiếng, không để ý tới kháng nghị về áo ngủ của Đinh Hạo, xoay người để cậu tiếp tục thổi bên cạnh. Anh thích cùng Đinh Hạo mặc đồ giống nhau, nhìn đứa nhỏ này xắn ống quần đi đường liền cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

Đinh Hạo vò vò tóc Bạch Bân, xác nhận đã khô hẳn: “Được rồi. Máy sấy này quá nhỏ, tôi vẫn không dám để gió nóng.” Đinh Hạo cầm máy sấy nhỏ vẫn đang nóng đặt lại tay Bạch Bân, còn không quên chiếm chút tiện nghi: “Lần sau đến lượt anh giúp tôi đấy.”

Bạch Bân nở nụ cười, gật đầu.

Bộ quân phục của Đinh Hạo không mặc được. Hôm qua cậu lười biếng không kiểm tra, kết quả là áo có thể miễn cưỡng mặc, nhưng quần quá lớn không có cách nào chấp nhận được, vừa mặc liền tụt.

Đinh Hạo túm lưng quần buồn bực, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thay đổi trang phục bình thường đi cùng Bạch Bân. Đổng Phi cùng Tiểu Lý lái xe đã chờ ở dưới thật lâu.

Hiện tại Đổng Phi đang ở chỗ ông Bạch, so với lúc mới đến nhìn nội liễm hơn rất nhiều, càng ngày càng có tư thế trợ lý cấp cao, thấy Bạch Bân xuất hiện, quen thuộc hô một tiếng “Thiếu gia”. Đinh Hạo hôm nay tâm tình không tốt, nhìn Đổng Phi một thân quân phục vô cùng hâm mộ. Quân phục là thứ có thể thay đổi diện mạo cả một con người, một bộ trang phục vừa mặc vào, chưa cần đeo quân hàm trên vai nhìn đã đặc biệt oai phong.

Một đường đi xe vô cùng thuận lợi, không gặp phải cái đèn đỏ nào, giờ này xe cộ đông đúc, nếu gặp đèn đỏ chắc chắn sẽ kẹt xe. Vừa ra khỏi nội thành không bao lâu liền đến căn cứ huấn luyện, trông xa nhìn giống giống một tòa nhà lớn, đi vào mới biết sân ở đây rộng vô cùng, vật dụng trang hoàng trong phòng cũng không tệ.

Đinh Hạo đã đi theo Bạch Bân huấn luyện vài lần, khá quen thuộc với nơi này, đến đây liền phải vào trong phòng huấn luyện chờ. Mấy người Bạch Bân trước tiên sẽ chạy vài vòng cho nóng người, nếu vừa đến đã tập võ sẽ rất dễ bị thương.

Đang chờ, liền thấy một người mặc quân phục đi vào, vóc dáng cao gầy, lưng đeo một cái bao, lớn lên không tệ, chỉ là có chút đen. Đứa nhỏ đen không nói lời nào đặt bao ở một bên, bắt đầu luyện tập với bao cát, đấm trái phải, đấm móc, đấm khuỷu tay,…. Đinh Hạo nghe từng tiếng thanh âm tay đấm vào bao cát đã cảm thấy nắm đấm này mà rơi ở người mình sẽ đặc biệt đau, nhìn đứa nhỏ đen kia đối bao cát vô cùng ác độc, vô thức né tránh sang một bên.

Cẩn thận xem xét nửa ngày, Đinh Hạo liền nhìn ra chút chuyện. Người này nắm tay trái rõ ràng nhiều lực hơn nắm tay phải, hơn nữa năng lực khống chế chân không tốt lắm, động tác đá khoảng không có chút gượng gạo, hình như là mới bắt đầu tập luyện. Đinh Hạo nhìn chằm chằm tay trái đứa nhỏ đen kia một hồi, khó trách, tốc độ này, nắm đấm này, vết thương trên mặt Bạch Bân cũng không oan uổng.

Đứa nhỏ đen kia lúc mới vào cũng không nói chuyện cũng với bất cứ ai, giống như trong mắt chỉ nhìn thấy bao cát kia, đánh một hồi liền đổ mồ hôi, dừng lại cởi áo khoác uống một ngụm nước, sau đó tiếp tục luyện quyền.

Truyện Chữ Hay