Giản Anh lái xe cẩn thận vô cùng, chỉ sợ Thương Mặc không thoải mái thì sẽ bị trách tội rất nặng.
Nhưng cho dù xe có chạy vững đến đâu cũng không tránh được đèn xanh đèn đỏ, Thương Mặc vẫn có chút chóng mặt.
Đỗ Thác nhìn cậu không chịu ngủ, biết cậu dù say xe cũng sẽ không ngủ trong xe mình, vì vậy liên tục nói chuyện, dời lực chú ý của Thương Mặc để cậu không quá khó chịu, chỉ là Thương Mặc hoàn toàn không đáp lại.
Đỗ Thác không nản lòng, hắn tiếp tục nói chuyện với cậu, trong lòng vô cùng hoài niệm Thương Mặc vừa lên xe là ngủ trước đây.
Thương Mặc vẫn mãi cau mày. Cậu vốn say xe, trước đây vừa lên xe cậu sẽ dựa lưng vào ghế ngủ luôn, nhưng giờ đang ngồi trên xe Đỗ Thác, hắn còn đang ngồi cạnh, vậy nên cho dù say gần chết Thương Mặc cũng sẽ không ngủ. Còn người cứ mãi lải nhải bên tai cậu kia… Thương Mặc bĩu môi, không muốn để ý đến.
Trong lúc chờ đèn xanh, điện thoại của Đỗ Thác vang lên. Hắn bắt máy, nói mấy câu rồi cúp.
Đỗ Thác ngồi rất gần Thương Mặc, cho dù cậu không muốn nghe cũng sẽ lọt vào tai mấy từ, trong đó bao gồm hai chữ Nghiêm Diệc. Thương Mặc ngẩn người, trong đầu nhớ đến chuyện Nghiêm Diệc nói với cậu việc lên hot search khi đó là do Đỗ Thác chỉnh hắn.
Khi ấy cậu không tin. Thương Mặc cảm thấy Đỗ Thác sẽ không vì “ghen tuông” với Nghiêm Diệc mà lại tốn công lớn đi đả kích hắn như vậy. Hơn nữa bối cảnh của Nghiêm Diệc rất lớn, Đỗ Thác cũng sẽ khó mà tìm được lý do để chỉnh Nghiêm Diệc, làm như vậy sẽ không phải là Đỗ Thác! Đỗ Thác là ai, là lão tổng của tập đoàn Đỗ thị, trong mắt chỉ toàn là lợi ích, làm sao có thể làm chuyện giết địch một nghìn tự thương tám trăm này!
Nghe được đôi câu vài lời trong điện thoại, Thương Mặc biết mặc dù chuyện hot search trên Weibo kia không phải do Đỗ Thác làm, nhưng hắn cũng có gây ra chút bất lợi đối với sự phát triển của Nghiêm Diệc.
Nhưng giờ cậu không muốn dây dưa thêm với Đỗ Thác, vậy nên với chuyện này chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa với bối cảnh của Nghiêm Diệc và khả năng xử lí của Trần Mộc, Thương Mặc nghĩ chuyện này chỉ cần vài ngày sẽ được xử lí tốt.
Xe đến trước cửa nhà trọ của Thương Mặc thì dừng. Cậu muốn xuống xe, tay lại bị Đỗ Thác giữ chặt. Hắn cười nói: “Mặc Mặc trở về nghỉ ngơi cho tốt.”
Thương Mặc thẳng thắn giằng ra khỏi tay hắn, không nói gì đi về nhà.
Đến trước cửa nhà, Thương Mặc mới nhớ ra cậu không cầm chìa khóa, nó vẫn nằm trong vali, mà giờ Viên Diệp vẫn đang ở công ty chưa về. Thương Mặc còn không cầm điện thoại, cũng không nhớ số của Viên Diệp nên không thể gọi được cho y.
Nhưng giờ cũng đã là buổi chiều, Viên Diệp sẽ về nhanh thôi.
Thương Mặc chỉ có thể đứng chờ ở cửa. Không biết đợi bao lâu Viên Diệp mới về, thấy cậu đứng đó, đầu tiên là chấn động, sau đó y vội đi lên ôm chặt Thương Mặc, vừa kích động vừa oán giận nói: “Sao cậu về mà không nói cho tớ biết?”
Thương Mặc vỗ lưng y, biết không thể nói là mình bị Đỗ Thác đưa về vì Viên Diệp sẽ lo lắng nên cậu chỉ có thể cười đáp: “Thì để cho cậu bất ngờ còn gì.”
Viên Diệp đỏ mặt: “Chỉ giỏi ba hoa.”
Rồi lấy chìa khóa mở cửa.
Thương Mặc theo y vào nhà, vừa đổi giày vừa nhướn mày hỏi: “Cậu không thích tớ ba hoa à?”
Viên Diệp nghe vậy sửng sốt, y đỏ mặt chạy vào bếp, để lại Thương Mặc nhàn nhã ngồi trên sa lông xem TV.
Bữa tối là do Viên Diệp nấu, thoạt nhìn vừa ấm áp lại có hương vị gia đình. Thương Mặc uống một ngụm canh, tấm tắc khen: “Đồ ăn Diệp tử nấu là hợp khẩu vị tớ nhất.”
Viên Diệp bất đắc dĩ lắc đầu vạch trần: “Rõ ràng là cậu thích ăn đồ ăn của nhà hàng Lệ Đô nhất.”
Viên Diệp đang ăn canh suýt nữa là bị sặc, cậu vừa ho vừa đáp: “Đấy là trước kia, còn giờ tớ thích đồ ăn cậu làm nhất.”
Viên Diệp ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm.
Có lẽ vì đã lâu không gặp, hai người bình thường không nói chuyện trên bàn cơm hôm nay lại phá lệ nói rất nhiều, chỉ là phần lớn vẫn là Thương Mặc nói, Viên Diệp ngồi nghe.
Thương Mặc kể cho y nghe chuyện ở trường quay, tất nhiên là đã lược chuyện Đỗ Thác đi, tránh cho ăn cơm mất ngon.
Viên Diệp cười tủm tỉm mà nghe, trong mắt đều là vui mừng, y tán thưởng: “Tiểu Mặc đỉnh quá!”
Thương Mặc chỉ chờ có thế. Cậu ngẩng đầu nhìn Viên Diệp, hất cằm, vô cùng tự kỉ mà nói: “Đương nhiên.”
Cơm nước xong, Thương Mặc mới nhớ ra chuyện mình về Kiều Lẫm vẫn chưa biết, hơn nữa cũng chưa nói cho cả Mạt Tề. Vì vậy dưới ánh mắt nghi hoặc của Viên Diệp vì bị cậu mượn điện thoại, Thương Mặc trước tiên gọi cho Kiều Lẫm, thông báo mình đã về.
Kiều Lẫm dường như biết cậu đã về, lạnh nhạt giao vài việc qua điện thoại rồi cúp máy.
Tiếp theo, Thương Mặc tìm được số của Mạt Tề trong điện thoại của Viên Diệp bèn gọi qua.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, bên kia truyền đến thanh âm kinh ngạc của Mạt Tề: “Anh Viên?”
Thương Mặc khụ khụ đáp: “Tiểu Tề, anh là Thương Mặc.”
Mạt Tề ở bên kia ngẩn người, sau mới đáp: “Anh Mặc”
Rồi lại như nhớ ra gì đó, y nói tiếp: “À, anh Mặc, có một người tên là Trình Lâm đến lấy hành lí của anh, anh ta nói là anh bảo anh ta đến lấy, hơn nữa đạo diễn cũng chấp nhận.”
Thương Mặc nghe Mạt Tề nói mới nhẹ nhõm thở ra, xem ra y cũng biết cậu đã rời đoàn phim. Sau đó qua lời Mạt Tề, cậu biết Trình Lâm kia cũng là người của Đỗ Thác. Thương Mặc cau mày hỏi: “Ừ, anh biết rồi. Bây giờ em vẫn đang ở khách sạn à? Bao giờ mọi người trong đoàn về?”
“Em về rồi, trong đoàn cũng bắt đầu có vài người đi về. Nhưng mà sáng hôm nay anh Nghiêm không thấy anh, tâm trạng… rất kém” – Mạt Tề cố gắng nói giảm nói tránh.
Thương Mặc có thể đoán được là Nghiêm Diệc sẽ khó chịu, có lẽ hắn cũng đoán được cậu bị ai mang đi nên mới căm giận. Nhưng nghĩ lại thì tối hôm qua khi mình uống rượu cùng thần tượng cũng không thấy Nghiêm Diệc đâu. Nếu hắn ở đấy có lẽ bản thân cũng không bị Đỗ Thác mang đi.
Vẫn không đúng, rõ ràng khi đó chỉ mình cậu uống, thần tượng vẫn chưa uống, chẳng lẽ Đỗ Thác chờ thần tượng của cậu uống say mới đến mang cậu đi?
Thương Mặc buồn bực lúc lắc đầu, Viên Diệp ở bên cạnh thấy vậy bèn nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Mặc, sao vậy?”
Thương Mặc nghe vậy cười cười lắc đầu, ý bảo bản thân không sao rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Ừ, tính Nghiêm Diệc là vậy đấy. Cậu ta không phát giận với cậu chứ?”
“Không” – Mạt Tề nói, cho dù là có y cũng đâu dám nói ra. Y chỉ là một dân thường, không đắc tội nổi với đại minh tinh.
“Vậy là tốt rồi. Mấy ngày này cảm ơn Tiểu Tề chăm nom.” – Thương Mặc cười đáp. Trong những ngày quay phim, Mạt Tề thực sự đã xử lí chuyện sinh hoạt của cậu rất gọn gàng ngăn nắp khiến mỗi ngày quay xong cậu đều cảm thấy rất thoải mái. Nghĩ đến đây, Thương Mặc lại không thể không bội phục ánh mắt sắc bén của Kiều Lẫm.
Mạt Tề cũng cười: “Anh Mặc cứ đùa, đó đều là chuyện em nên làm. Người cần nói cảm ơn là em mới đúng. Cảm ơn anh trong khoảng thời gian này không chỉ cho em được ở chung cùng một đại minh tinh mà còn cho em cơ hội quan sát Hứa đại ảnh đế trong cương vị đạo diễn một bộ phim điện ảnh. Chuyện này nói thế nào cũng là em có lợi.”
Thương Mặc nghe vậy chỉ biết cười.
Hai người nói thêm mấy câu rồi cúp máy. Thương Mặc đưa điện thoại cho Viên Diệp.
Viên Diệp hỏi cậu: “Cậu nói chuyện với Mạt Tề à?”
Thương Mặc gật đầu, Viên Diệp “Ừ” một tiếng rồi nói: “Hành lý của cậu đâu? Nhân viên của đoàn làm phim mang qua à?”
Thương Mặc trầm mặc một lúc rồi nói: “Ừ, ngày mai tớ sẽ nhờ Kiều Lẫm cho người đi lấy.”
Viên Diệp có chút nghi hoặc nhìn cậu. Y há miệng nhưng cũng không nói gì.
Kỳ thật Viên Diệp đã đoán được ai đưa Thương Mặc về. Chiều nay từ công ty về nhà y thấy xe Đỗ Thác ở bên ngoài, khi đó y còn rất kinh ngạc, hơn nữa trước đây tin tức giải trí còn nói Đỗ Thác đang bận rộn giám sát tiến độ của dự án điện ảnh đầu tiên do hắn đầu tư. Viên Diệp cũng biết Đỗ Thác đến trường quay chỉ vì một người – Thương Mặc!
Sau đó thấy Thương Mặc đứng trước cửa nhà, Viên Diệp liền biết Đỗ Thác xuất hiện ở đây không phải chuyện ngẫu nhiên. Chẳng qua nếu Thương Mặc không tự nói, Viên Diệp cũng không tiện vạch trần, dù sao đây cũng là chuyện giữa Thương Mặc và Đỗ Thác, Viên Diệp y chỉ là người ngoài cuộc.
Hôm sau, Thương Mặc gọi cho Kiều Lẫm, nói cho anh biết hành lí của mình vẫn để ở chỗ Đỗ Thác, nhờ anh cho người sang lấy về.
Kiều Lẫm cũng không hỏi vì sao hành lí lại ở chỗ Đỗ Thác mà lập tức đồng ý. Hiệu suất làm việc của anh rất cao, trưa hôm ấy hành lí đã được mang đến. Thương Mặc vội vã muốn dùng điện thoại bèn nhanh chóng mở vali tìm điện thoại. Nó được đặt ngay ở trên đầu, vừa mở ra là đã thấy. Thương Mặc mở điện thoại lên, quả nhiên có tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, phần lớn là của Nghiêm Diệc. Hứa Ý cũng nhắn cho cậu một tin, là lịch trình quảng bá phim. Thương Mặc nhắn lại một tiếng “Vâng” kèm theo một biểu tượng mặt cười.
Trả lời Hứa Ý xong cậu mới gọi điện cho Nghiêm Diệc nhưng hắn không nghe máy. Thương Mặc đoán giờ này Nghiêm Diệc đang nghỉ trưa nên cũng không gọi nữa.
Cậu cất điện thoại vào túi rồi mới quay về thu dọn hành lí của mình. Vừa nhấc vài bộ quần áo lên treo, Thương Mặc liền nhìn thấy một chiếc hộp màu tím. Cậu nghi hoặc mở ra, là một hộp socola, chẳng qua vì thời tiết nóng bức, hơn nữa trong vali còn thiếu khí nên socola đã chảy hết.
Thương Mặc có chút giật mình, sau đó đứng lên ném hộp socola kia vào thùng rác. Cậu biết đây là ai tặng, nhưng hiện tại đồ người này tặng cậu không có cách nào nhận, cũng không muốn nhận.
Thương Mặc không biết cậu và Đỗ Thác còn phải dây dưa đến bao giờ. Cậu thấy tâm rất mệt, đời trước kết cục của mình đã rất thảm, vậy mà đời này vẫn chạy không thoát, chẳng lẽ mọi chuyện lại đúng như Đỗ Thác nói, mối quan hệ của hai người chính là nghiệt duyên?
Thương Mặc lắc đầu. Nếu như vậy, cậu tình nguyện không cần loại nghiệt duyên này, chỉ cầu một đời an ổn.