Trọng Sinh Chi Tồn Tại

chương 62: trở về nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cố gia bên này so với Nam Cung gia cũng không thua kém gì.

Xe của mấy anh em họ Cố vừa tới cổng, lập tức đã thấy bóng dáng của Cố Vân, Cố Tiệp Huy cùng lão quản gia đứng chờ sẵn. Cố Diệp Ninh vừa mới xuống xe một cái, còn chưa kịp làm gì đã bị Cố Vân và Cố Tiệp Huy lôi kéo một phen. Cố Vân trừng mắt làm bộ tức giận, dùng tay kéo căng cái má trắng nõn mềm mại của cô, thanh âm mang theo nghiêm khắc trách cứ.

“Con đó, có giận dỗi gì thì từ từ giải quyết, lại dám tự ý bỏ đi như vậy! Nếu không phải các anh con hiền, sợ con giận nên thuận theo ý của con thì ông đã sớm tới cái thành phố D kia lôi cổ con về rồi.” Sau đó còn hừ hừ vài tiếng.

“Ông ngoại… ông ngoại… con sai rồi…” Cố Diệp Ninh bị nhéo căng hai má, tuy không đau nhưng cảm thấy rất mất mặt. Ở đây có rất nhiều người đang nhìn đó, có được hay không?! Cô thấy những người xung quanh đang nín cười, vội vội vàng vàng mở miệng xin tha “Ai da ~”

“Khụ…” Cố Liệt Hạo đứng một bên hắng giọng, anh em bọn họ có bực cũng không nỡ đụng tay đụng chân với Ninh nhi. Quả nhiên… việc ‘dạy dỗ’ này vẫn là nên giao lại cho ông ngoại.

“Ông ngoại, nhẹ tay một chút...” Cố Phong Hạ thì lại sợ làm chị gái của mình bị đau thật, thấp giọng rầm rì nhắc Cố Vân, khuôn mặt luôn vô cảm chẳng hiểu sang lại phảng phất một chút âm u đè nén không rõ ràng.

“Ninh nhi mới trở về, không được khỏe lắm, ông ngoại đừng nhéo nữa.” Cố Diệp Phi thì trực tiếp nhảy ra, kéo Cố Diệp Ninh lui về sau, tránh thoát khỏi bàn tay đang trừng phạt người của Cố Vân “Nhỡ ông làm bầm tím má của Ninh nhi thì làm sao?!” Cuối cùng, còn khuyến mại cho ông ngoại thân yêu của mình một cái trừng mắt.

“Thằng nhóc này…” Bất lực nhìn Cố Diệp Phi, Cố Vân nói không nên lời.

“Nào nào, để anh xoa cho em.” Vươn tay xoa xoa má của cô, động tác của Cố Diệp Phi rất nhẹ nhàng dịu dàng, tựa như sợ chỉ cần mạnh tay hơn một chút thì sẽ làm tổn thương tới em gái.

“Được rồi mà, Phi Phi, em đâu phải thủy tinh dễ vỡ như vậy.” Cô quả thực có chút dở khóc dở cười với y. Cố Diệp Phi ngày thường luôn luôn giữ bị coi là âm hiểm thành tinh, phong lưu đào hoa, thế nhưng trước mặt em gái song sinh, quả thực chẳng có chút hình tượng nào để vớt vát.

“Anh xót Ninh nhi nha ~” Y không đồng ý, cau mày lý luận ngược lại.

“Khụ, Phi, em bình tĩnh lại một chút đi.” Cố Liệt Hạo nhìn không được cảnh anh em tình thương tình mến, hồng phấn tới chóa mắt này, đành phải hắng giọng nhắc nhở. Nếu còn để mặc, chắc chắn Cố Diệp Phi sẽ lại bắt đầu bài ca lải nhải, không biết bao giờ mới kết thúc.

“Ninh nhi, chuyện trước kia tất cả chỉ là hiểu lầm, giờ mọi chuyện rõ ràng rồi, con chịu hòa giải với mọi người trong nhà rồi, đó là việc tốt. Chỉ là về sau con không nên vì vài lời của người ngoài mà nghi ngờ gây gổ với người nhà.” Lần này Cố Tiệp Huy cũng không bênh cô cháu gái mình luôn cưng chiều này, ông từ tốn nhắc nhở phân tích “Những người kia…”

“Cậu không cần phải nói thêm, bọn họ làm những gì, hiện tại trong lòng con tự hiểu rõ.” Nghe thấy Cố Tiệp Huy nhắc tới những người ‘nào đó’ kia, Cố Diệp Ninh lạnh lùng cắt ngang.

Cố Tiệp Huy cùng Cố Vân thấy vẻ mặt lạnh băng của cô, chẳng biết nên nói gì thêm. Cách bảo bọc và bảo vệ của Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ đối với em gái thật sự rất nhiều khi quá mức chặt chẽ. Có thể nói là gần như vây chặt cô trong một chiếc lồng vô hình do ba anh em họ tạo nên, ngăn cách cô với sự vật bên ngoài.

Thực ra, đôi lúc Cố Vân và Cố Tiệp Huy không đồng ý lắm với cách bảo vệ nà, bởi vì nếu để Cố Diệp Ninh tinh thuần cái gì cũng không rõ, như vậy sẽ có ngày làm hại tới cô. Nhưng hiện tại, nhìn Cố Diệp Ninh ở trước mắt, hai vị trưởng bối khe khẽ thở dài. Xem ra, Ninh nhi nhà bọn họ sau một thời gian bôn ba bên ngoài, đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Vừa mừng lại vừa xót xa cho cô, đây chính là cảm xúc lúc này của Cố Vân và Cố Tiệp Huy.

“Con hiểu là tốt rồi, nếu cứ mãi ngây thơ chẳng biết gì, người chịu thiệt sẽ vẫn là con. Hơn nữa có nhiều chuyện cậu không muốn nói thẳng ra.” Cố Vân lắc nhẹ đầu.

“Cậu, cậu an tâm, con chỉ có Cố gia là nhà!” Nhếch môi cười lạnh, trong lời nói của Cố Diệp Ninh mang theo ẩn ý không rõ ràng, thế nhưng người Cố gia ai nghe xong cũng hiểu cô có ý gì. Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ lộ ra một tia hàn khí, mà hai vị trưởng bối lại bất đắc dĩ quay sang nhìn nhau.

Bỏ đi… chuyện này cứ để bọn nhỏ tự quyết định thì hơn…

“Cha, ông nội…” Đúng lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện ở phía sau Cố Diệp Ninh, thanh âm mang theo đè nén run rẩy kích động. Cố Vân và Cố Tiệp Huy theo bản năng đưa mắt nhìn tới, trong phút chốc ngây ngẩn.

Người thanh niên cao ráo anh tuấn, đường nét tinh mĩ, nét mặt ôn nhuận nho nhã, một thân thẳng tắp sạch sẽ phóng khoáng đứng đó. Khuôn mặt kia đối với hai người Cố Vân cùng Cố Tiệp Huy mà nói, vừa quen lại vừa lạ. Phảng phấp trong đầu hiện lên hình ảnh một đứa bé trai chỉ khoảng 10 tuổi, đang chạy về hướng bọn họ, hướng bọn họ cười, khoe rằng hôm nay trên lớp có những điều gì hay. Mà người thanh niên trước mắt, so với đứa nhỏ kia có 8 - 9 phần giống, chỉ là phiên bản đã trưởng thành mà thôi.

“Con… Huyên nhi?” Cố Tiệp Vân không thể tin được, dè dặt mở miệng hỏi.

“Cha, ông nội… là con.” Anh gật gật đầu, chứng minh suy nghĩ của hai vị trưởng bối là đúng “Con đã trở về rồi. Con… còn sống… Thực xin lỗi, đã làm cha với ông nội đau lòng.” Hạ mi mắt xuống, mang theo áy náy, Cố Tĩnh Huyên xin lỗi.

Tuy đã biết trước tin Cố Tĩnh Huyên còn sống, thế nhưng đợi tới lúc Cố Tĩnh Huyên một thân hoàn hảo đứng trước mắt, vẫn là nhịn không được hai vành mắt đỏ lên.

“Về là tốt rồi…” Cố Tiệp Huy nhìn con trai mình, vốn đứa nhỏ trong kí ức nay đã trưởng thành, trở thành một chàng trai cao lớn, ông cảm thấy vừa vui mừng lại vừa tiếc nuối. Cả một thời gian con trai lớn lên, bản thân lại không thể tự mình chứng kiến chăm sóc cho anh.

Đưa tay lên che đi đôi mắt đã chảy lệ, ông kiềm nén cảm xúc dùng tay còn lại ôm lấy con trai, cuối cùng khàn khàn bật ra một câu như vậy: “Huyên nhi, mừng con về nhà…”

“Con về rồi, cha.” Ngay cả Cố Tĩnh Huyên lúc này cũng nhịn không chịu được mà vành mắt đong đầy lệ, vươn tay ôm ngược lại cha mình, thanh âm có chút đè nén mang theo âm khóc.

“Huyên nhi, những năm qua con thế nào? Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao bao năm nay con lại không trở về nhà?” Khi hai cha con buông nhau ra, Cố Tiệp Huy nhịn không được mở miệng hỏi. Rõ ràng anh còn sống, vì cái gì mấy năm qua lại biệt tăm biệt tích không trở về, cũng không gửi thông báo, báo hại mọi người tưởng rằng anh đã… không còn.

“Đúng thế, Huyên nhi, con không biết mọi người đã tưởng con…” Cố Vân tuy tuổi đã cao thế nhưng vẫn còn rất minh mẫn. Nhắc tới chuyện năm đó Cố Tĩnh Huyên mất tích, hai mắt sáng rực bỗng trở nên ảm đạm, trên mặt mang theo chua sót nhìn cháu trai, lão khe khẽ thở dài một tiếng.

“Chuyện đó… là có lý do…”

Cố Tĩnh Huyên nhìn cha cùng ông nội như vậy, trong lòng nhoi nhói chua sót, cảm xúc luôn tĩnh lặng bị khơi dậy, bất đắc dĩ chầm chậm mở miệng kể sơ lược lại mọi chuyện. Từ chuyện tổ chức bí mật kia bắt anh về để huấn luyện anh làm sát thủ, tới những năm anh nhẫn nhịn chờ thời cơ bỏ trốn, rồi sau đó bị truy đuổi gắt gao, lần nữa lại phải nén xuống giận giữ, chờ mạt thế tới dựa vào năng lực phản kích lại, cuối cùng tiêu diệt được tổ chức.

Tuy là Cố Tĩnh Huyên không nói rõ ràng hết toàn bộ về những khổ sở mấy năm qua phải gánh chịu, chỉ đơn giản sơ lược qua mà thôi, thế nhưng Cố Vân và Cố Tiệp Huy sao lại không biết. Trong lòng hai người đối với Cố Tĩnh Huyên càng thêm đau lòng.

Huấn luyện sát thủ, đó là bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu vất vả? Thời điểm đó, Cố Tĩnh Huyên sẽ có bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu bất lực? Rõ ràng có nhà, lại không thể trở về được. Rõ ràng là có người thân, lại không cách nào xuất hiện được trước mặt mọi người, âm trầm sống trong bóng tối, đè nén chịu tội. Cố Tĩnh Huyên khi đó mất tích, cũng chỉ là một đứa bé hơn 10 tuổi mà thôi.

“Vậy… con đã trả thù tổ chức kia?” Sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, Cố Tiệp Huy hỏi.

Cố Tiệp hoàn toàn không có ý kiến gì về chuyện… Cố Tĩnh Huyên giết người. Aiz ~ thực chất, Cố Tĩnh Huyên đã được huấn luyện và làm sát thủ trong một thời gian dài, tại hoàn cảnh như thế thì đâu còn cách nào khác ngoài việc thuận theo đám người tổ chức kia.

Hơn nữa làm quân nhân, dù là Cố Vân hay Cố Tiệp Huy thì cũng đã từng giết người rồi. Thậm chí ba đứa nhỏ Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ, sau khi tiếp nhận và gánh chịu trách nhiệm đối với Cố gia từ ông, cũng đã ngấm ngầm giết không ít người. Cố Tiệp Huy cảm thấy mình chẳng có tư cách gì để xét nét chuyện tay con trai mình đã dính máu. Chỉ là, ông để ý tới cái tổ chức chết tiệt kia có còn sót lại mống nào hay không mà thôi.

… Nếu vẫn còn có kẻ sót lại… ông không ngại lạm dụng chức quyền một chút, phái quân đội đi giết chết cho bằng sạch thì thôi đâu!

“Vâng.” Cố Tĩnh Huyên phát hiện một tia sát khí lóe qua trong mắt của cha mình, có chút buồn cười, lại có chút nao nao. Đây là cha muốn báo thù cho mình đi?!

Cô độc lâu như vậy rồi, giờ lại được hưởng thụ lại tình thân, Cố Tĩnh Huyên cảm thấy rất vui vẻ: “Chắc chắn không còn ai đâu, tổ chức đó, con giết không còn một mảnh!” Nói tới đây, giọng điệu của Cố Tĩnh Huyên mang theo mùi máu tanh phảng phất.

“Giết xong đám người tổ chức kia rồi, con liền nhanh chóng quay trở lại thủ đô. May mắn là gặp được Ninh nhi ở căn cứ thành phố C, sau đó cùng em ấy đi chung một đường luôn.” Nói tới đây, Cố Tĩnh Huyên vươn tay ra xoa xoa mái tóc của Cố Diệp Ninh “Bởi thế cho nên mới không cảm thấy quá cô đơn trên đường về nhà.”

“Hai anh em đi cùng nhau, là chuyện tốt.” Cố Vân nghe thấy hai đứa cháu đi cùng với nhau, nghĩ tới hai anh em Cố Tĩnh Huyên và Cố Diệp Ninh có thể chăm sóc cho nhau, âu cũng là may mắn và điều tốt. Lão hài lòng gật đầu, híp lại đôi mắt, mỉm cười.

Bên này gia đình hòa thuận gặp lại nhau, bên kia nhóm người Chu Tề Sa chờ đợi chán tới mức… vểnh tai lên hóng chuyện. Ngay khi Chu Tề Sa nghe thấy những lời cảm thán ‘không cô đơn’ kia của Cố Tĩnh Huyên, cô ta nhịn không nổi khinh bỉ liếc Cố Tĩnh Huyên một cái.

Từ đầu tới đuôi, từ lúc trốn ra được khỏi tổ chức tới khi chạy tới thành phố K chiến đấu, rồi lại lộn ngược đường phóng về thủ đô, có lúc nào Chu Tề Sa cô không có mặt hả? Cái tên Cố Tĩnh Huyên kia lại dám coi đại mỹ nữ bốc lửa quyến rũ cô đây là tàng hình sao?

Tuy trong lòng đang dùng N ngôn ngữ để nguyền rủa Cố Tĩnh Huyên, thế nhưng bảo Chu Tề Sa nói ra ngoài miệng, cô ta tuyệt đối không dám!

Aiz ~ số phận người yếu hơn… khổ thế đấy…!!! Phải biết cái tên Cố Tĩnh Huyên kia chưa từng biết ‘thương hoa tiếc ngọc’ là gì đâu! À mà nếu có thương chắc nó cũng chỉ giới hạn trong phạm vi Cố Diệp Ninh và người khác mà thôi. Đương nhiên, Chu Tề Sa chiến hữu bao lâu cũng được Cố Tĩnh Huyên xếp vào bên… người khác. Chu Tề Sa cô quả thực không có can đảm đi chọc vào vị thiếu gia ‘mặt cười như phật, bụng một bồ dao găm’ kia đâu!!!

Chu Nhi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của mẹ mình, lập tức vươn tay kéo kéo áo, thanh âm non nớt trong trẻo vang lên: “Mẹ, ngoan ngoan… không buồn…”

Chu Tề Sa nhìn con gái mặc dù khuôn mặt không có chút biểu cảm gì, nhưng trong mắt lóe lên một tia an ủi, kích động ôm chầm lấy cô bé, cọ cọ không ngừng: “A a a a, quả nhiên chỉ có Tiểu Chu Nhi thương mẹ, tới, hôn một cái ~” Thanh âm vô cùng, vô cùng nhão nhoét.

Diệp Thiên, Hạ Kỳ Phong và Minh Tu đứng cạnh đó: … thực sự câm nín không nói nên lời…

Đại tỷ à, chị không thấy rằng biểu cảm làm nũng của chị lúc này không hề phù hợp với hình tượng yêu mị cường nữ vốn có hay sao? ( = = )

.

.

.

Cố Liệt Hạo giao lại cho lão quản gia, sắp xếp chỗ ở cho Chu Tề Sa cùng Diệp Thiên và ba đứa nhỏ. Biệt thự nhà họ Cố tuy không lớn lắm, trái phải có gần 1000 mét vuông tính cả phần sân xung quanh, nhưng may mắn ở tầng một có khá nhiều phòng trống. Hiện tại ngoại trừ lão quản gia ra thì chỉ có một số thuộc hạ thân tín của ba anh em họ Cố là được sống ở nơi này. Do bởi vì hai người Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên vô cùng tin tưởng và coi trọng những người đồng đội này, cho nên mấy người Chu Tề Sa dễ dàng được người nhà họ Cố thông qua, đồng ý cho ở lại sống tại trong biệt thự nhà họ Cố.

“Ông ngoại, cậu, con có một vài chuyện muốn nói.” Sau khi thấy nhóm Chu Tề Sa, Diệp Thiên, Minh Tu, Hạ Kỳ Phong và Chu Nhi rời đi cùng lão quản gia rồi, Cố Diệp Ninh mới nghiêm mặt quay lại nói với hai vị trưởng bối.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Vân nhíu mày, lão có cảm giác chuyện mà cô muốn nói rất quan trọng.

“…” Cố Diệp Ninh thấy ông ngoại hỏi như vậy, không trả lời ngay, trên khuôn mặt có chút khó xử. Cô không muốn nói chuyện ở ngay trước cửa nhà. Chuyện mà cô muốn kể, tốt nhất là nên nói ở nơi an tĩnh không có ai nghe được là tốt nhất!

Vốn đang tính mở miệng bảo ông ngoại đi vào nhà trước, không ngờ Cố Liệt Hạo đã uyển chuyển nói đỡ: “Ông ngoại, nếu như vậy chúng ta nên tới thư phòng nói chuyện đi.”

Cố Liệt Hạo cũng có rất nhiều điều muốn hỏi em gái, cho nên không hề phản đối, ngược lại anh còn rất muốn xem xem em gái có điều gì muốn nói. Tất nhiên, những vấn đề mà anh thắc mắc thì anh cũng tuyệt đối sẽ bắt cô trả lời đủ không thiếu một câu. Dù sao, muốn nói gì làm gì, trước tới thư phòng bảo mật của Cố gia hãy đã, đứng ở trước cửa nhà nói chuyện, đây hoàn toàn không phải là một ý kiến hay. Đặc biệt là Cố gia hiện tại được người người chú mục, làm việc càng phải thêm cẩn thận chắc chắn.

“Đúng rồi, đúng rồi, tới thư phòng đã. Aiz ~ xem ta này, già rồi, đầu óc không được minh mẫn…” Nghe được Cố Liệt Hạo nói vậy, Cố Vân mới nhớ ra địa điểm hoàn toàn không phù hợp để nói chuyện, vội vàng xoa xoa thái dương, thở dài cảm thán.

“Ông nào có không minh mẫn, chẳng qua là nhất thời kích động chưa trở lại trạng thái bình thường được mà thôi.” Cố Diệp Phi âm thầm lầm bầm. Lão quái vật như Cố Vân, dù hiện tại không có dị năng đi chăng nữa, uy phong trong quân đội vẫn không hề giảm nửa phân. Hôm trước còn vì chuyển thiếu vài món vật tư mà mắng y, không minh mẫn ở nơi nào?!

“Phi nhi, tiểu tử con vừa nói gì?” Lão híp mắt tươi cười nhìn Cố Diệp Phi.

“Không có…” Lập tức lắc đầu nguầy nguậy, Cố Diệp Phi tỏ vẻ vô tội trong lòng lại âm thầm kêu xui xẻo. Đó, nhìn đi, tai thính thế kia cơ mà, già đâu mà già???

Cố Vân sao lại không biết được Cố Diệp Phi đang nghĩ cái gì, nhưng mà lão không thèm chấp, hừ một cái rồi có chút trẻ con quay đầu xoay người đi. Thấy Cố Vân và Cố Tiệp Huy đi rồi, mấy anh em nhà họ Cố nhìn nhau. Theo phương hướng của hai vị trưởng bối, không cần đoán nhiều cũng biết là đi tới thư phòng. Sau khi xác định được rồi, Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi, Cố Diệp Phi, Cố Phong Hạ và Cố Tĩnh Huyên cũng nhanh chóng sải bước đi theo tới thư phòng.

“Đúng rồi, Ninh nhi, có một chuyện này muốn hỏi em.” Trên đường tới thư phòng, Cố Diệp Phi đi ngang bằng với Cố Diệp Ninh, có chút ấp a ấp úng, muốn nói gì đó lại không dám nói ra. Phản ứng này của y khiến cho cô vừa buồn cười vừa tò mò. Chuyện gì có thể khiến anh trai song sinh của cô lo lắng như vậy cơ chứ?

“Phi, Ninh nhi mới trở về, chuyện đó nói sau đi!” Cố Liệt Hạo đang đi ở phía trước cùng Cố Tĩnh Huyên nghe thoáng một cái liền biết em trai muốn nói chuyện gì, lập tức cau mày, thấp giọng gắt một tiếng nhắc nhở.

“…” Cố Tĩnh Huyên không hiểu gì, thế nhưng cảm giác được không khí giữa Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ có gì đó không đúng, cũng hơi hơi nhướng mày cẩn thận theo dõi.

“Anh ba, để chị nghỉ ngơi đi.” Cố Phong Hạ mặt vô cảm xúc, mở miệng đều đều nói, tuy nhiên từ trong mắt của cậu có thể thấy được một tia lệ khí lóe qua.

“Phi Phi, có chuyện gì?”

Cố Diệp Ninh càng nhìn càng không thấy ổn, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?! Tại sao tự nhiên ba anh em trai của cô thái độ lại chuyển biến như vậy? Không chỉ Cố Diệp Phi mà ngay cả Cố Liệt Hạo và Cố Phong Hạ rất ít khi thể hiện cảm xúc cũng biểu lộ ra chán ghét cùng sát khí rõ ràng như thế? Chuyện đã nói ra rồi, ghét nhất chính là không nói hết. Cô không hay tò mò, tuy nhiên không phải là không có. Rõ ràng, Cố Diệp Phi đã thành công gợi ra tò mò cho Cố Diệp Ninh. Hơn nữa cảm xúc bất ổn hiện tại của ba anh em càng làm cho cô muốn biết, rốt cuộc họ có chuyện gì muốn nói lại không dám nói cho cô!

“Cái đó…” Cũng biết mình lại gây họa miệng nữa rồi, Cố Diệp Phi quẫn bách không dám nhìn thẳng vào em gái. Y gặp em gái liền kích động tới quên sạch tất cả, cái gì cũng muốn nói ra cho bằng hết!!! Đúng là sai lầm mà!!!

“Phi - Phi!” Cô cau mày, có chút không kiên nhẫn. Là chuyện gì làm cho Phi Phi muốn giấu cô?

“Cái đó, aiz ~ chính là tối ngày mai, Đoan Mộc gia tộc có gửi thiếp mời mời chúng ta dự tiệc.” Cuối cùng cũng không dám trái lời em gái bảo bối, Cố Diệp Phi gãi gãi mũi, cúi đầu thấp giọng lề dề nói ra “Hừ, Đoan Mộc gia chủ kia mặt cũng thực dày, còn dám gửi thiệp vàng sang trọng thân mật nhất cho chúng ta! Đúng là không biết liêm sỉ!” Nói tới đây, y nhịn không được lộ ra vẻ chán ghét sâu sắc.

“Phi, đấy là vấn đề chính sao?” Cố Liệt Hạo thấy em trai bị lạc đề, bất đắc dĩ xoay người cốc lên đầu y một cái. Cố Diệp Phi bưng đầu bị anh trai cốc, trừng mắt, đau muốn chết!!!

“Anh hai, anh nhẹ tay có được không hả? Cốc muốn nát đầu em rồi!”

“Anh không cần giả bộ đáng thương, anh ba.” Cố Phong Hạ khinh bỉ. Bị đạn bắn còn chả ăn thua, giờ bị anh hai cốc có hơi đỏ da thôi mà cũng làm bộ làm tịch, đây rõ ràng là diễn để cho chị gái cậu xem đây mà!!! Cố Diệp Phi chỉ giỏi tranh thủ tình cảm của Cố Diệp Ninh mà thôi!!! Làm một người em trai gương mẫu, Cố Phong Hạ còn lâu mới để cho y được như nguyện.

“Được rồi, được rồi.”

Bĩu môi, Cố Diệp Phi thấy ngay cả Cố Phong Hạ cũng đã ra mặt, đành phải nhận thua gấp. Y cảm thấy số phận mình thực hẩm hui. Rõ ràng bản thân ra tới ngoài oai phong như vậy, khiến cho người người lo sợ kính nể, làm mưa làm gió tại hắc đạo. Tại vì sao khi về nhà tới nhà… địa vị lại đứng tít mít tận sau cùng thế này? Anh trai lớn đương nhiên phải nghe lời, em gái cưng chiều còn không đủ sao nỡ mắng nỡ đánh, tuy nhiên vì cái gì mà ngay cả thằng em trai nhỏ hơn mình vài tuổi này, Cố Diệp Phi y cũng không ‘đàn áp’ được, lại còn phải kiêng nể?

Oán thế thôi, Cố Diệp Phi cũng không dám ‘khởi nghĩa’. Chưa nói tới cái tính cách quỷ dị không ai hiểu nổi cùng bộ não IQ gần 200 kia của Cố Phong Hạ, chỉ bằng vào một thân dị năng lợi hại có thể phá hủy tinh thần lực của người khác kia, y đã không dám đắc tội với cậu em trai thiên tài này rồi.

“Nói được chưa?” Nhìn anh em trai mình ‘đe dọa’ lẫn nhau, Cố Diệp Ninh cùng Cố Tĩnh Huyên đứng một bên khoanh tay coi trò vui. Thấy mọi chuyện xong rồi, thời cơ đã tới, cô liền mở miệng buồn cười hỏi “Có chuyện gì thì mau mau nói cho em biết đi.”

“Aiz ~ cái đó…” Cố Diệp Phi gãi gãi đầu, được rồi, đằng nào em gái cũng phải biết, nói đại đi cho xong “Bữa tiệc mà Đoan Mộc gia tộc muốn tổ chức đó, mục đích chính là để tuyên bố đính ước chính thức giữa Đoan Mộc Nguyệt Vy và Mạch Dĩnh.”

Trong phút chốc, khuôn mặt đang cười của Cố Diệp Ninh đông cứng lại, nụ cười trên môi cũng thu dần rồi biến mất, trong mắt lóe lên một tia sáng không rõ ràng.

Đoan Mộc Nguyệt Vy…

Mạch Dĩnh…

Đã rất lâu rồi, không nghe tới hai cái tên này!

Truyện Chữ Hay