Đại Ẩn Căn, tên như bản chất, nó là một loại linh căn đứng đầu thiên địa, khởi sinh vạn vật, loại linh căn này hiếm thấy đến mức những người ở tu chân giới này hầu như không ai biết đến nó cả, bởi vì từ thuở khai thiên lập địa đến nay cũng chỉ có hai người có loại linh căn này mà thôi, mà những người đó cũng là lúc sinh thời chỉ có Phàm căn, nhờ có được cơ duyên mà vỡ tan lớp Phàm căn kia, hiện ra Đại Ẩn Căn chân chính.
Cho nên, có thể sẽ có nhiều có Đại Ẩn Căn hơn nữa nhưng vì không thể có được cơ duyên mà sống cuộc đời Phàm nhân đến già, nhưng nếu như người đó có sở hữu Đại Ẩn Căn thì cơ thể dù gì cũng sẽ mạnh hơn người thường, trình độ cảm ngộ cùng nhận thức cũng vượt qua những bạn bè đồng trang lứa.
Mà hai người khai mở được Đại Ẩn Căn cũng là hai người vang danh thiên hạ, lưu danh sử sách.
Phải kể đến trước tiên đó chính là Bàn Cổ, vị thần khai thiên lập địa, Bàn Cổ sống trong quả trứng đá đúng . năm thì đã thoát ra, lý do chỉ đơn giản là vì ban đầu ông chỉ có Phàm căn, nhờ thường xuyên chuyên tâm đọc một câu khẩu quyết mà từ đó cơ thể luôn được linh khí thúc đẩy, khai mở Đại Ẩn Căn, lúc khai mở Đại Căn ấy, ông cũng đã đạt được cảnh giới tối cao trong thiên địa, nhờ vậy mà có thể phân chia đất trời, lấy răng làm búa, bổ tan mây mù, hóa cột trụ trời.
Về sau, những mảnh vỡ của viên đá đó được gọi là Bàn Cổ Thạch, cứng rắn vô cùng, không gì xuyên nổi, còn khẩu quyết của ông thì mang tên Bàn Cổ Quyết, nhưng đã thất truyền từ lâu, tương truyền rằng cấp độ của nó đã vượt khỏi vách cản của Thần cấp công pháp.
Còn người thứ hai chính là, Trương Đại Hiên, là người khởi lập Đại Ẩn Giới, ông thuở nhỏ cũng là một đứa bé Phàm nhân, không có linh căn, nhưng vì một lần vô tình mà uống hết nước một cái hồ trong hang động nhỏ mà cơ thể phát sinh biến hóa, trở thành Đại Ẩn Căn, về sau người ta mới biết hồ trong nước đó là cực phẩm linh bảo đến từ Thần giới, nhưng đáng tiếc đã bị uống hết rồi.
Trương Đại Hiên ông sau khi khai mở được Đại Căn thì liền dốc lòng tu luyện, chẳng mấy chốc đã vượt xa bạn bè cùng lứa, rồi tiến nhập Tiên Giới, vượt qua, đi lên Thần Giới, đạt cấp tối đa, cuối cùng ông đã dùng năng lực của mình mở ra một giới vực mới, nơi đó linh khí dồi dào sung túc, ngoài ra thiên địa quy tắc cao gấp mấy lần chưa hết, quan trọng là có thể tiếp tục tăng cao cảnh giới, sống trường tồn với thời gian, trở thành những chí tôn cường giả bễ nghễ thiên hạ.
...
Vương Thiên lắc lắc cái đầu không suy nghĩ nữa, cho dù đây có phải Đại Ẩn Căn hay không thì hắn chắc chắn nó đã vượt qua khỏi Tiên Linh Căn. Nhưng lập tức hắn liền cảm thấy kinh hãi, dù gì kiếp trước hắn cũng chỉ là hạ phẩm Tiên Linh Căn thôi nhá! Thế mà bây giờ...haizz, nếu như là Đại Ẩn Căn thật thì liền cảm thấy tội cho chủ nhân cơ thể này, chưa kịp biết gì mà đã chết như thế.
Nhưng hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn, nhờ vậy mà hắn mới được sở hữu cơ thể này, có đỉnh cấp linh căn.
...
Vương Thiên vừa ra bên ngoài, đã thấy Vương Mẫn đứng chờ ở cửa, sau khi thấy hắn bước ra ngoài thì nàng liền vui mừng hỏi:
- Ca ca, huynh sao rồi?
Vương Thiên lập tức trả lời:
- Ta thành công rồi. Ít nhất bây giờ cũng đã đạt được Luyện Khí Cảnh tầng một, xem như không tệ.
Vương Mẫn không hề để ý nói:
- Vậy thì tốt rồi, giờ huynh không còn căn bệnh nữa, hay là đến Từ Sơn tông với muội nhá.
Thế nhưng Vương Thiên không đáp mà hỏi:
- Muội có muốn gả cho tên Từ Hiểu Uy đó không?
Vương Mẫn nghe xong lập tức thất thần, tại sao ca ca nàng lại hỏi chuyện này? Nhưng Vương Mẫn cũng không hỏi nhiều mà đáp:
- Nếu được lựa chọn thì muội chắc chắn sẽ không muốn đâu! Muội không muốn gả cho người mà mình không thích.
Vương Thiên lại hỏi:
- Thế muội xin về đây bao lâu?
Vương Mẫn trả lời:
- Muội nghĩ chắc ca cần thời gian rất lâu để luyện hóa gốc Huyễn Linh Mộc kia, nên đã xin về đây một tuần để canh giữ giúp ca, không ngờ ca lại nhanh đến vậy.
Vương Thiên nghe thế liền gật đầu: - Được! Nếu đã vậy thì muội thu xếp đồ đạc rồi tranh thủ tu luyện đi, ngày sau chúng ta xuất phát rời khỏi nơi này.
Vương Mẫn vừa nghe xong lại "A!" lên một tiếng, nàng không ngờ ca ca nàng lại nói như vậy. Nhưng nàng cũng không phản bác, nàng thà đi theo ca ca nàng còn hơn phải gã cho tên kia. Vòng mắt Vương Mẫn đảo một cái, như vừa nghĩ ra điều gì thì liền gọi Vương Thiên lại:
- Ca ca, trong sư môn của muội nói cần phải có một cái công pháp mới có thể luyện hóa gốc cây kia đi, nên muội đã chuẩn bị cho quyển hạ phẩm Hoàng cấp công pháp này, vì muội cũng không có bản tốt hơn, nhưng muội vẫn chưa đưa cho huynh mà? Còn nữa, không có công pháp thì huynh tu luyện bằng cách nào?
Vương Thiên vừa nghe Vương Mẫn hỏi thì lập tức giật mình, chuyện này hắn cũng quá sơ ý rồi, thế là liền tùy tiện trả lời:
- Ha ha, chuyện này muội không cần quan tâm đâu, ta chỉ là do vô tình gặp, được một ông lão, ông ấy nói rất thích ta nên tặng ta một bộ Huyền cấp công pháp mà thôi, lúc đó ta nói ta chỉ có Phàm căn không tu luyện được nhưng ông ấy cứ nhất quyết đưa ta, cho nên ta mới đành nhận mà thôi, lúc đó ta nghĩ đem về cho muội tu luyện cũng được.
Lời Vương Thiên nói mặc dù hầu như đều là giả, thế nhưng việc hắn có Huyền cấp công pháp là thật, mà không chỉ một quyển không đâu, chính là ngàn quyển hắn cũng, hắn thậm chí ngay cả Thiên cấp cũng có mấy chục quyển, Tiên cấp cũng có mấy quyển.
Không phải vì hắn hẹp hòi với em gái hắn mà là lúc này nếu hắn đưa ra mấy bộ như vậy chắc chắn là sóng to gió lớn sẽ lập tức nổi lên, nên biết rằng đến cả thất phẩm hay bát phẩm tông môn cũng chưa chắc có thể tùy tiện lấy ra được công pháp loại Địa cấp chứ đừng nói chi là Thiên cấp hay Tiên cấp.
Vương Mẫn nghe lời Vương Thiên nói xong lại "A!" một tiếng, nhưng không hỏi nhiều mà là trực tiếp đi thu dọn đồ đạc rồi học lại bộ Huyền cấp công pháp do Vương Thiên truyền lại.
Vương Thiên đã lựa loại công pháo tốt nhất trong hàng ngàn bộ trung phẩm Huyền cấp công pháp của hắn, bảo đảm tốc độ tu luyện của Vương Mẫn sẽ tăng nhanh gấp nhiều lần.
Vương Mẫn sau khi được Vương Thiên truyền lại công pháp thì trực tiếp đi tìm một chỗ để tu luyện, Vương Thiên cũng không ngoại lệ, hắn đi đến chỗ ban nãy vừa tu luyện mà xếp bằng ngồi xuống bắt đầu tu luyện tiếp tục.
...
Năm ngày sau...
Vương Thiên tỉnh lại từ trong tu luyện, hắn hiện tại đã thành công đột phá và vững chắc tại Luyện Khí Kỳ tầng bốn, Vương Thiên vươn vai đứng dậy, xoa xoa cái bụng của mình, hắn cảm giác có chút hơi đói rồi.
Tuy nói, tu sĩ có thể nhịn ăn nhịn uống nhưng đó là chuyện khi đạt đến Trúc Cơ, còn hiện tại thì hắn vẫn chỉ là Luyện Khí Kỳ mà thôi, nếu học theo mấy thánh kia thì chắc chắn sẽ chết vì đói mất thôi.
Vương Thiên sải bước ra ngoài, hắn không ngờ lại thấy Vương Mẫn đang đứng ở đó, nàng đang sắp xếp lại đồ đạc để chuẩn bị chờ hắn đi.
Thần thức Vương Thiên đảo một cái, hắn không ngờ muội muội hắn chỉ trong vòng một tuần đã tăng lên một cảnh giới rồi, nàng hiện giờ chính là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng sáu a.
Vương Thiên cảm thấy xấu hổ gãi gãi đầu, đại ca mà lại đi thua muội muội.
Vương Mẫn lúc này cũng đã thấy Vương Thiên, vội nói:
- Ca ca, muội chuẩn bị xong rồi, huynh ăn lương khô trước đi rồi mình khởi hành.
Nói xong, nàng liền lấy lương khô từ trong túi ra, đưa cho Vương Thiên, Vương Thiên đưa tay nhận lấy, trực tiếp đưa vào miệng rồi nuốt xuống, cảm thấy đã no rồi mới nói với Vương Mẫn:
- Được rồi, đi thôi!
Vương Thiên lấy tay nải từ trong tay Vương Mẫn, đeo lên vai, rồi trực hướng cổng thành mà đi.