Trọng Sinh Chi Tô Trạm

chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngoài cửa sổ là cánh đồng bao la bất tận được chia thành từng ô từng ô vuông vức rõ ràng, một mảnh xanh mơn mởn, người nông dân đầu đội cái mũ nhọn, mặc áo màu đen, có ống tay áo ngắn đang làm việc ngoài đồng. Ở xa xa là một con sông rộng, trên sông vài chiếc thuyền bè vừa nhọn vừa hẹp dài đang trôi. Mấy đứa con nít Miến Điện ở trần lộ ra làn da ngăm đen ở bên bờ sông đùa nghịch. Mặt trời đã ngã về hướng tây, ánh chiều tà màu cam đỏ in bóng xuống mặt sông theo những gợn sóng dập dờn dập dờn, là một buổi chiều ấm áp yên bình.

Tô Trạm và Mục Thiên Chương chân trần ngồi trên mép thuyền, hai người ăn no một trận, lúc này gió thổi mát mẻ, ngắm nhìn ánh chiều tà đều lộ ra dáng vẻ lười biếng. Trong tay Mục Thiên Chương còn cầm lấy một bình rượu nhỏ hình chữ nhật, híp mắt ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, xoay qua nói với Tô Trạm: “Sao nào, Tô nhị thiếu, bây giờ thoải mái rồi chứ? Ai, nhưng mà, anh hôm nay thật sự là ăn gan hùm mật gấu dẫn em ra ngoài. Tô Phiếm phỏng chừng đến tâm làm thịt anh cũng có.”

Lông mi và lông mày của Tô Trạm đều bị nhuộm thành màu vàng kim, nhướng một cái đầy sống động, lông mi dài dài cong cong chống đỡ ánh nắng chiều tà, không tự chủ được mà bảo vệ anh trai nhà mình, nói: “A Phiếm chỗ nào có lòng dạ độc ác như anh nói, thật sự là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Mặc dù là nói như vậy, Tô Trạm nhìn gợn sóng dập dờn dưới chân, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh ở đời trước lúc mình chết, Tô Phiếm bây giờ đối xử với mình tốt đến nỗi muốn nâng mình lên trời, hắn quả thật không thể tin rằng người mỉm cười sai người đem mình nhấn vào trong nước là Tô Phiếm.

Ánh nắng chiều tà chiếu rọi làm cho phong cảnh trở nên tráng lệ đến thê lương, gợi lên hồi ức xa xôi của Tô Trạm ở đời trước.

Mục Thiên Chương nhìn người bên cạnh xinh đẹp giống như muốn hoà vào trong ánh nắng chiều tà, lơ đễnh lại ngửa đầu uống một ngụm rượu, mỉm cười nói: “Quả nhiên là anh em một lòng, anh đây là người dẫn em đi chơi, mời em ăn cơm còn thành tiểu nhân, hả, Tô nhị thiếu?”

Mùi thơm ngát từ rượu trái cây câu lên con sâu rượu của Tô Trạm, một phen đoạt lấy bình rượu trong tay Mục Thiên Chương, cũng không ngại mà trực tiếp liền dốc chai rượu lên uống vài ngụm, đôi môi bị rượu thấm ướt thoáng cái thành màu đỏ tươi, trong mắt Mục Thiên Chương có một loại xinh đẹp đến nỗi nhìn thấy mà giật mình.

“Đúng rồi, em với anh cả của anh, ngoại trừ lúc còn nhỏ có gặp mặt qua một lần, anh sao lại cảm thấy… Em rất quen thuộc với anh ấy vậy?” Mục Thiên Chương nhớ đến dáng vẻ tối hôm qua hai người uống rượu với nhau, nếu như y không biết, còn cho rằng Tô Trạm và Mục Uy là bạn nhậu với nhau.

Tô Trạm khẽ nhướng mày, che giấu mà nói: “Nào có, em với anh không phải càng quen thuộc hơn sao?”

Mục Thiên Chương cúi đầu mỉm cười một tiếng, giọng điệu lại lộ ra chút mập mờ nói: “Vậy chẳng lẽ không, anh ngay cả tín vật đính ước đều tặng cho em rồi a.” Tô Trạm rất là không biết nói gì mà liếc mắt một cái, “Vương bát đản nào đến tín vật đính ước! Ai cùng anh đính ước chứ!”

Mục Thiên Chương rất là kinh ngạc mà trừng to mắt, vẻ mặt giống như bị cô phụ, “Mảnh ghép của anh a, em không phải là nhận lấy rồi sao?”

Tô Trạm rất có xúc động muồn hướng lên trời trợn trắng mắt, y cũng xem như là biết được Mục Thiên Chương làm sao mà có thể sống tiếp rồi, tuyệt đối là da mặt đủ dày, “Mảnh ghép đó căn bản chính là của em có được hay không a, bị kẻ trộm là anh đem đi, hại em còn cho rằng tìm nữa cũng không ra. Lại nói, lão tử nào có giống như con gái hả, cùng anh ước cmn định!”

Người nào đó ánh mắt rất có ý tứ mà hướng Tô Trạm và mình đảo qua đảo lại, thần sắc tương đối bình tĩnh mà nói rằng: “Ước định của hai người đàn ông, không phải chính là điểu tình sao.” Tô Trạm vẫn như cũ thấy y thích đùa giỡn, hơn nữa còn cảm thấy Mục Thiên Chương cái người này rất xảo quyệt, ba câu nói không chừng có hai câu là giả rồi. Đối với lời nói của Mục Thiên Chương, xử lý giống như lúc còn nhỏ thì thầm nói muốn cưới mình làm vợ, trực tiếp coi thường.

鸟情: /Điểu tình/: Có cao nhân nào biết nghĩa của chữ này không, cho tại hạ thỉnh giáo. Tại hạ đã hỏi anh google và chị baidu rồi mà không ra.

“Anh và Mục Uy, đừng đấu đến nỗi ngươi chết ta sống.” Tô Trạm đột nhiên chuyển đề tài, y cảm thấy mình không nên nói đến chuyện giữa hai anh em Mục gia, nhưng mà so sánh mình ở đời trước và bây giờ, Tô Trạm không muốn người bên cạnh mình và người bạn đã từng giúp đỡ mình có điều gì tiếc nuối, không phải là mỗi người đều có thể giống như hắn được sống lại lần nữa.

Mục Thiên Chương cười nhạo một cái, xoay đầu tiếp tục đối mặt với ánh nắng chiều không thèm để ý đến Tô Trạm, kéo dài thanh âm xa xăm nói: “Mục Uy…” Y đột nhiên dừng lại thanh âm lạnh lùng như lưỡi đao quét qua: “Anh nhất định phải làm cho y chết.”

“Kể cho anh nghe một câu chuyện.” Tô Trạm đột nhiên mở miệng nói: “Trước kia có một gia đình, trong nhà có hai người con trai. Con trai lớn thông minh tài giỏi, con trai nhỏ là nhị thế tổ được yêu thương chiều chuộng, chỉ biết ăn uống chơi bời. Con trai nhỏ ỷ vào việc được cha mẹ cưng chiều thường xuyên không thèm để ý đến anh trai mình, đem ý tốt của anh trai chận ngoài cửa. Sau đó hai anh em trưởng thành…”

Tô Trạm dừng lại một chút, con ngươi trong trẻo nhìn ra cánh đồng xanh biếc nơi xa xăm, “Sau khi trưởng thành, anh trai dần dần chăm nom những chuyện trong nhà, em trai lại không tự hiểu, còn ăn chơi đàng điếm, hơn nữa thường xuyên một lời không hợp liền sỉ nhục anh trai nhà mình.”

Mục Thiên Chương trước tiên là thờ ơ mà lắng nghe, y vốn cho rằng điều mà Tô Trạm nói là chuyện của nhà mình, nhưng có rất nhiều chỗ không khớp… Tô gia quả thật là có hai đứa con trai, cũng là Tô Trạm được cưng chiều, Tô Phiếm tài giỏi. Nhưng mà điều mà y vẫn luôn ngưỡng mộ Tô Trạm và Tô Phiếm là, mặc dù không phải là anh em ruột, tình cảm lại rất sâu đậm. Đương nhiên, cũng không phải là y và Mục Uy.

“Sau đó thì sao?” Mục Thiên Chương nhướng mày, cái cằm hất lên ý bảo Tô Trạm tiếp tục nói.

Tô Trạm khoé miệng khẽ cong lên, trên mặt mang theo ý cười: “Sau đó, anh trai đoạt tất cả những thứ mà em trai vốn nên có, em trai rơi xuống thảm cảnh hai bàn tay trắng. Tất cả những người bên cạnh em trai đều phản bội đi theo bên cạnh anh trai, trong ngày thường người đối với hắn thổi phồng tâng bốc nịnh hót không phải là bỏ đá xuống giếng thì chính là đóng cửa không tiếp, chỉ ngoại trừ một người bạn cùng nhau ăn chơi đàng điếm vậy mà chịu ra tay tương trợ, giúp hắn trốn đi. Đáng tiếc, vẫn là bị anh trai bắt về. Cha mẹ trong nhà bởi vì hai anh em đấu đá, tức giận đến nỗi ảnh hưởng đến sức khoẻ, oán hận kéo dài thành bệnh tật.”

Mục Thiên Chương hơi nhíu mày phê bình nói: “Hai anh em này cũng không có thâm cừu đại hận gì, không phải là người thắng làm vua, người thua làm giặc, anh trai này bắt em trai về làm cái gì chứ, thấy tình cảnh của hai anh em, còn không bằng thả hắn đi. Đương nhiên, anh trai có lẽ suy nghĩ đến việc nhổ cỏ thì nhổ tận gốc.”

Tô Trạm cũng không thể hiểu được, tiếp tục nói: “Sau đó, em trai bị nhốt lại, anh trai thấy em trai tuyệt thực, liền quyết định thật sự khiến cho hắn nếm thử cảm giác sắp chết là như thế nào, kêu người đem em trai ấn vào trong nước, hết lần này đến lần khác làm nhục, em trai liền bị chết đuối.”

Mục Thiên Chương mỉm cười nói: “Anh trai này thật sự là trước sau mâu thuẫn, nếu đã quyết định giết chết em trai rồi, còn quản hắn ăn hay không ăn chứ, nếu đổi lại là anh, trực tiếp để hắn đói đến chết luôn, anh thấy người anh trai này, lại bắt hắn trở về, còn quản hắn ăn cơm, chỉ bất quá là muốn đem người lưu lại ở bên cạnh thôi.”

Tô Trạm trong lòng vừa động, hắn vẫn luôn cho rằng mình đời trước các loại tranh đấu, tuyệt thực trước khi chết đều chỉ là bởi vì chọc giận Tô Phiếm, mà Tô Trạm lưu lại cho hắn một mạng chỉ là vì muốn giày vò hắn lâu dài. Nhưng bây giờ nhớ lại, Tô Phiếm ngoại trừ lần đó đem mình ấn vào trong nước ra, hoàn toàn không có giống như những gì hắn nói là giày vò hắn. Nhưng nếu như thật sự đối với mình có tình cảm anh em, tại sao lại sẽ giết mình chứ?

Thấy Tô Trạm ngây người không nói chuyện, Mục Thiên Chương tiếp tục chậm rãi nói: “Đây chính là kết cục sao, thật sự là câu chuyện cãi nhau của hai anh em quá mức bình thường, từ xưa đến nay, rất nhiều.”

Tô Trạm quyết định không thèm để ý tới cái tên này, im lặng một lát rồi nói: “Kết cục là, em trai được sống lại, bọn họ một lần nữa trở về lúc còn nhỏ. Thì ra là, tất cả đều là lúc trước em trai một mực theo ý mình bị che mờ đôi mắt, anh trai thật sự vẫn luôn đối xử với em trai rất tốt. Sống lại một đời, tình cảm anh em sâu đậm.”

Mục Thiên Chương lần này không lên tiếng, y trầm mặt nói: “Em đây là nói chuyện gì?”

Tô Trạm gian trá cười một cái, “Câu chuyện liêu trai. Sao nào, em chỉ muốn nói với anh, có lúc, chuyện cũng không phải là những gì anh đã thấy, hoặc là nói khư khư cố chấp, không phải là tất cả đều tiếc nuối đều có cơ hội bù đắp.”

Tô Trạm cho rằng câu chuyện nhỏ này có thể khiến cho Mục Thiên Chương có chút lĩnh ngộ, không ngờ rằng người đó lại là một ngụm uống cạn số rượu còn lại, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra khí khái anh hùng cao ngất, mang theo sự thờ ơ lạnh lùng, thanh âm càng thêm âm u: “Vậy anh cũng kể cho em nghe một câu chuyện. Có một cặp anh em này, anh trai là trưởng tử được cưng chiều, trong nhà anh chị em gái rất nhiều bao gồm một em trai của vợ bé sinh, y coi thường hai mẹ con này, nhưng mà lại thèm nhỏ dãi khuôn mặt xinh đẹp của cô vợ bé, thế là, thừa dịp buổi tối cha không có ở nhà, đem người vợ bé này làm bẩn. Nếu không phải bởi vì con trai còn nhỏ, người vợ bé đã sớm tự sát rồi, lúc đó, em trai chỉ mới có chín tuổi.”

Tô Trạm vô cùng ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Mục Thiên Chương, khó mà tưởng tượng được Mục Uy vậy mà lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy, dù sao lúc đó Mục Uy chỉ mới có tuổi mà thôi.

“Sao nào, nếu như em là người em trai này, em có giết anh trai hay không?” Mục Thiên Chương đem bình rượu rỗng dùng lực ném ra phía xa, khôi phục bình thường mang theo ý cười nhẹ nhàng nói tiếp: “Năm đó, nguyện vọng của anh chỉ mới nói có một nửa, anh muốn làm Mục tướng quân, còn muốn giết chết Mục Uy.”

“Đương nhiên, cưới em làm vợ cũng là thật.” Người nào đó vô cùng thiếu đòn mà qua loa bổ sung một câu.

Tô Trạm đầu tiên là nghe được cái loại scandal bí mật này bị doạ sợ một phen, lại bị một câu cưới vợ của Mục Thiên Chương đập cho ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại, mờ mịt mà hỏi: “Cưới ai? Cái vợ gì?”

Mục Thiên Chương nhìn dáng vẻ mờ mịt đầy nghi ngờ của Tô Trạm, không có làm ra vẻ từng trải và thờ ơ lúc bình thường, là dáng vẻ ngây ngô non nớt của tiểu thiếu niên, trên đầu là một mái tóc ngắn ngủn, thoạt nhìn xúc cảm rất tốt. Thế là, bất thình lình xoay người bổ nhào về phía Tô Trạm, đem Tô Trạm ép ở trên boong thuyền.

Rõ ràng là muốn đối xử tốt với anh trai, lại giả vờ làm ra dáng vẻ không để ý, là một em trai tốt thật sự; Hắn đối với mình cũng tốt, y còn giữ chiếc máy bay nhỏ mà Tô Trạm đã tặng cho y, nhớ hắn nói với mình phải sống cẩn thận một chút, nhớ lần đó ở trên võ đài đánh nhau với Tô Trạm, Tô Trạm cưỡi trên người mình, bầu trời xanh thẳm như mới được cọ rửa, cùng với khuôn mặt của Tô Trạm hơi giơ lên, thần sắc xinh đẹp đến vô cùng sinh động.

Lúc còn nhỏ ngưỡng mộ Tô Trạm có một anh trai tốt, y muốn trở thành người như Tô Trạm. Nhưng y biết chính mình không có khả năng, thế đấy, có thể có được Tô Trạm cũng không tệ. Y thích Tô Trạm tốt đẹp như lúc ban đầu, dường như không có nhiễm những thứ xấu xa và đen tối trên thế gian này.

Tô Trạm bị Mục Thiên Chương ép thì liền dùng sức thoát ra, nhưng mà hắn là một người mười năm nay ngoại trừ việc học thì cũng không có hoạt động gì, sao có thể so được với Mục Thiên Chương đã sinh sống và lăn lộn ở trong núi rừng ở miền Bắc Miến Điện, chỉ có thể bị ép gắt gao.

Chỉ thấy trên mặt Mục Thiên Chương vẫn như cũ mang theo nụ cười cà lơ phất phơ, nhưng đôi con ngươi sâu sắc đó lại sâu thẳm, “Đã nhận tín vật đính ước của anh rồi, còn chia sẻ bí mật lớn nhất của anh, sao nào, A Trạm em dự định quỵt nợ sao?”

“Phắc! Cái đồ đó vốn dĩ chính là của tôi, còn kia là cái gì, cũng là anh tự mình nói cho tôi nghe mà!” Tô Trạm cắn chặt răng nói, nào có người cứ một mình theo ý mình như thế a!

Hắn đời trước cộng thêm đời này cũng không ít lần bị người ta tỏ tình qua, vô luận là trai hay gái đều có, nhưng mà Mục Thiên Chương không giống như vậy. Hai người bọn họ là bạn tốt chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, y khó có được có một người bạn thật lòng đối đãi, Tô Trạm kỳ thực vô cùng trân trọng; Lại bởi vì thân phận bối cảnh của hai người tương tự, vì vậy mà rất có cảm giác người tài yêu mến người tài, hơn nữa, mặc kệ người khác nhìn như thế nào, y vẫn cảm thấy Mục Thiên Chương rất được người ta yêu thích.

Nhưng mà người nào đó đời trước chưa từng yêu qua ai, đời này cũng không cùng người ta yêu đương, ý nghĩ đầu tiên chính là cự tuyệt y: “Mục Thiên Chương, mở to hai mắt mà nhìn cho rõ ràng, lão tử là nam có được hay không, nào có giống như con gái chứ!”

“Nam với nam cũng có thể ở cùng nhau a, chỉ cần thích nhau, điều này cũng chẳng là gì.” Mục Thiên Chương tay chân đồng thời ép người nào đó, suy tư rồi nói: “Em nếu như là con gái thì càng dễ xử lý, anh ở đây liền cường em, đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, anh trực tiếp đến Tô gia cầu hôn là được, chính là anh trai em không dễ xử lý.”

Tô Trạm rõ ràng cảm thấy suy nghĩ của mình quả nhiên không cùng một tuyến với Mục Thiên Chương, “Đại gia tôi không phải là đồng tính luyến!”

“Anh cũng không phải. Nhưng anh chính là thích em.”

“Không biết xấu hổ.”

“Vậy thì không biết xấu hổ đến cuối luôn…”

Chỉ thấy Mục Thiên Chương còn chưa nói xong, liền làm việc nhanh nhẹn mà tiếp cận mặt của mình, Tô Trạm trơ mắt liền thấy mặt của Mục Thiên Chương trong mắt mình càng ngày càng lớn. Đôi môi lạnh lẽo khô khan lướt qua môi của mình, nhưng đầu lưỡi có thể nói là ấm áp và linh hoạt, giống như một con rắn chui vào, nhưng mà làm cho Tô Trạm cảm thấy ngạc nhiên là, không giống với cái hôn tình cảm mãnh liệt tia lửa bắn ra bốn phía của Tô Phiếm, Mục Thiên Chương vậy mà ấm áp như nước.

Chỉ là ngây người trong nháy mắt, người nào đó tay chân đồng thời sử dụng lực mà thoát ra, trong lòng hung tợn nghĩ rằng, cmn, một người, hai người đều uy lão tử ăn nước miếng, là mình thoạt nhìn rất dễ khi dễ sao!

Đầu của Mục Thiên Chương đã chuyển đến cái cổ của Tô Trạm, dọc theo đường cong thon dài thanh nhã của cái cổ, từ hầu kết một đường hướng xuống xương quai xanh lưu luyến. Không thể không thừa nhận kỹ thuật của y rất tốt, nhưng mà Tô Trạm lại bị cái kỹ thuật rất tốt này mang đến cảm giác toàn thân nổi dà gà. Thừa dịp y ý loạn tình mê, ép Tô Trạm ở phía dưới ra sức giãy dụa giống như con cá, cuối cùng cũng đem chính mình từ trong tình cảnh bị cường hôn giải cứu ra.

Sau đó, Tô nhị thiếu lau lau miệng, nắm chặt nấm đấm liền giáng xuống mặt của Mục Thiên Chương. Mục Thiên Chương mỉm cười loé lên, vươn tay chụp tới nắm đấm của Tô Trạm, “Vẫn giống như lúc còn nhỏ, một lời không hợp liền đánh người, lớn lên dễ nhìn như vậy, người lại bạo lực như thế, không tốt, không tốt.”

“Có thể khiến cho tôi muốn đánh người, cũng chỉ có một mình anh mà thôi!” Nói xong Tô Trạm lại vung ra một nắm đấm. Mục Thiên Chương không hề đánh trả chỉ là một mực phòng ngự, nhưng mà chiếc thuyền này không lớn, là một chiếc thuyền lá nhỏ. Hai đại nam nhân ở trên đánh nhau, tự nhiên là không chống đỡ nỗi, không dây dưa được bao lâu, Tô Trạm liêu xiêu vẹo vẹo liền ngã xuống nước.

Mục Thiên Chương nhanh tay vội vàng đem hắn vớt vào trong lòng.

Lúc này sắc trời đã phủ xuống, bầu trời xanh thẳm đã được thay thế bằng màu da cam trong suốt, cả một bầu trời giống như một viên đá quý to lớn màu lam nhạt hình bầu dục, nhưng mà bên trên lại được khảm những viên kim cương to lớn, lấp lánh toả sáng. Từng viên từng viên, hợp thành một dải ngân hà di động, chiếu xuống hai người bọn họ mang đến cảm giác ấm áp.

Truyện Chữ Hay