Rạng sáng ngày thứ hai sau khi Tô Trạm và Tô Phiếm đến Yangon liền đi tham quan ngôi chùa nổi tiếng ở Yangon – Chùa Vàng, đây là một tháp Phật nghiêng nổi tiếng thế giới, bên ngoài được phủ một lớp vàng thật, vì thế mới có tên gọi là Chùa Vàng. Sáng sớm lúc ánh bình minh vừa lên, ánh nắng ban mai từng tia từng tia chiếu xuống thân tháp, những tia sáng hợp lại với nhau làm cho toà tháp toả sáng lấp lánh, giống như hào quang của Đức Phật hiện thế, đây chính là ánh nắng ban mai của Chùa Vàng nổi tiếng thế giới.
Thế là, để chiêm ngưỡng ánh nắng ban mai trên Chùa Vàng này, hai đứa nhỏ Tô Trạm và Tô Phiếm bị ép rời giường từ lúc trước khi mặt trời mọc, chỉ có điều hai người mơ mơ hồ hồ được Tô tướng quân tự mình ôm đến Chùa Vàng, trên đường xóc nảy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai đứa nhỏ.
Miến Điện là quốc gia có ý thức tôn giáo rất cao, đầu đường cuối ngõ, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể thấy được những tăng lữ khoác áo cà sa, tay cầm dù đen, đoàn người Tô gia đi vào Chùa Vàng gặp thoáng qua nhóm tăng lữ lớn lớn nhỏ nhỏ. Tất cả mọi người ở ngoài chùa cởi giày ra, lúc này mới có thể vào thăm viếng. Cuối cùng cũng đuổi kịp thời khắc ánh nắng ban mai chiếu lên Chùa Vàng, vợ chồng Tô gia lúc này mới không thể không đánh thức hai đứa con trai đang ngủ say sưa.
Lúc Tô Phiếm thức dậy, lúc này mới phát hiện mình được cha ôm lấy, mà trên một tay khác đang ôm chính là em trai của mình. Tất cả mọi người đều đang nhìn lên ánh mặt trời phía trên, ánh nắng ban mai vàng vàng đỏ đỏ đang chậm rãi toả lên tháp Chùa Vàng đầy trang nghiêm và thiêng liêng, màu vàng trên thân tháp được chiếu sáng, càng thêm đoan trang thiêng liêng. Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hiện tượng kết hợp giữa thiên nhiên và nhân văn này thu hút.
Mà ánh mắt của Tô Phiếm sau khi ngắm nhìn ánh nắng ban mai trên Chùa Vàng nổi tiếng thế giới, lại bị em trai của mình thu hút. Khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng trắng nõn của Tô Trạm được ánh nắng ban mai nhu hoà chiếu sáng, lông mi dài dài giống như được mạ một lớp phấn vàng, dưới lông mi dày đen thẫm là con ngươi sáng rực đen nhánh giống như là một viên ngọc đen bóng mượt mà. Bời vì cũng vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt còn mang theo chút mơ hồ, cũng đầy thành kính an tĩnh mà nhìn lên Chùa Vàng.
Cả người giống như là tiểu kim đồng trong sách vậy. Tô Phiếm thấy được hận không thể đem tiểu kim đồng rút nhỏ rồi giấu vào trong túi. Y cảm thấy giờ khắc này ánh nắng ban mai đẹp nhất trên thế giới cũng không bằng hào quang trong đôi mắt của em trai mình. Dịu dàng như vậy, bình tĩnh như vậy, là Tô Trạm mà y chưa từng thấy qua.
Cho đến khi rất lâu rất lâu sau này, Tô Phiếm vẫn còn nhớ Tô Trạm của ngày hôm đó, rất muốn cùng với hắn một lần nữa đến xem ánh ban mai ở Chùa Vàng.
Mà so với Tô Phiếm thì cách nghĩ trong lòng của Tô Trạm đơn giản hơn nhiều, hắn quay đầu nhìn dáng vẻ phát sáng của Chùa Vàng — Uhm, thật đẹp. Lại nhìn một lần nữa — Quá chói mắt rồi, bản thiếu gia đây buồn ngủ gần chết. Sau đó lại dựa lên bả vai của cha mà ngủ tiếp.(Mã: =))))
Cho nên, rất nhiều năm sau, hai anh em nhớ lại chuyến đi đến Chùa Vàng này, Tô Trạm không hề có ấn tượng gì nhiều. Hắn chỉ nhớ hoa tươi, người đông. Miến Điện tôn sùng Phật, nhưng mà hoàn toàn không giống hình thức đốt nhang của Trung Quốc, ở đây các thiện nam tín nữ tin Phật Giáo, lúc làm lễ bái Phật không phải đốt nhang, mà là hiến dâng hoa tương. Cho nên, đợi đến lúc Tô Trạm ngủ đủ rồi tỉnh lại, Tô Chính Cương và vợ của ông đã một người ôm Tô Trạm, một người dắt Tô Phiếm đến bên tháp.
Chu Phong Niên mời đến một người dân bản xứ Miến Điện đang giới thiệu tập tục bên này của Miến Điện cho Tô Chính Cương.
“Tướng quân, người Miến Điện tin rằng ngày mà con người sinh ra sẽ quyết định chòm sao của nó, có tổng cộng tám chòm sao, lần lượt đại biểu cho bảy ngày trong tuần và buổi sáng và buổi trưa của thứ tư, mà chòm sao lại có loại động vật, có đại bàng, hổ, sư tử,… Tướng quân có thể dâng hoa tươi cho chòm sao của đại công tử và nhị công tử để cầu phúc.”
Tô Chính Cương là người không tin Phật không tin quỷ, nhưng đến địa bàn của người ta, Chung Ý Ánh cảm thấy nhập gia tuỳ tục là một câu nói rất có đạo lý, liền để Tô Trạm xuống, cùng Tô Phiếm dâng hoa cho tượng Phật của chòm sao của mình.
Nếu như là lúc trước, Tô Trạm chắc chắn cũng không tin Phật, nhưng làm một người đã chết một lần lại có thể sống lại một lần nữa, Tô Trạm cảm thấy chính mình thật sự rất cần thiết mà một lần nữa xem lại quỷ thần phật pháp ở trên cõi đời này, hắn cũng theo Tô phiếm mượn hoa hiến Phật. Hắn thấy Tô Phiếm còn hai tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt lại, thành kính mà quỳ trước tượng Phật cầu nguyện, thế là tò mò mà hỏi Tô Phiếm: “A Phiếm, anh cầu nguyện cái gì vậy?”
Tô Phiếm chỉ mỉm cười nhìn em trai, lắc đầu nói: “Anh cũng không biết.” Tô Phiếm chỉ cảm thấy chính mình bây giời còn không có nguyện vọng, bây giờ trước tiên báo cho Phật Tổ, đợi đến lúc có nguyện vọng y sẽ đến cầu nguyện.
Tô Trạm rất là không biết nói gì nhìn chằm chằm vào anh trai nhỏ nhà mình, anh trai mình thật sự là một đứa con nít, chính mình không biết nguyện vọng gì mà còn hướng Phật Tổ cầu nguyện cái gì chứ!
Sau khi cả nhà Tô Trạm đến Miến Điện, mặc dù cực kỳ điệu thấp, ngay cả binh lính mang theo cũng đổi thành y phục hàng ngày, nhưng mà vẫn dẫn đến sự chú ý của phía chính phủ Miến Điện, chỉ có điều Tô Chính Cương đều lấy lý do là “Người nào đó của Tô gia dẫn trẻ em đến Yangon học mà thôi, những công việc khác chớ nói, sẽ ảnh hưởng đến sự học hành của con nít.” làm lý do cự tuyệt tất cả lời mời và bái phỏng, ngược lại có một vài tướng lãnh cao cấp của Quốc Dân Đảng lúc đầu sau khi chiến bại chưa kịp đến Đài Loan, ở Hương Cảng, Thái Lan, Miến Điện định cư cùng nhau tụ tập.
Thời gian Tô Chính Cương có thể ở lại Yangon không nhiều, ít nhất sau khi Tô Trạm và Tô Phiếm bắt đầu cuộc sống đi học vài ngày, bọn họ liền lên đường trở về Mạnh Quả. Cho nên, ngày thứ ba sau khi đi tham quan xong Chùa Vàng Miến Điện, Tô Trạm và Tô Phiếm liền bị cha dẫn đến trường tiểu học.
Trường học là một ngôi trường bắt nguồn từ lịch sử giáo hội và văn hoá Anh Quốc, kiến trúc đỏ trắng xen kẻ, thậm chí còn có một giáo đường thoạt nhìn đã rất lâu năm, bên ngoài bò đầy những dây Thường Xuân, cả ngôi trường thoạt nhìn khiêm tốn, ngăn nắp sạch sẽ, lại có lịch sử lâu đời.
Điều này khiến cho nhóm người Tô tướng quân và Tô phu nhân đang vây quanh tham quan trường học đều gật đầu biểu thị hài lòng. Cha mẹ luôn luôn cảm thấy con cái của mình là tốt nhất, cho dù Tô Phiếm có lúc im lìm không lên tiếng, Tô Trạm có lúc nghịch ngợm khiến cho người khác đau đầu, nhưng Tô Chính Cương và Chung Ý Ánh nhất trí cảm thấy hai đứa con trai lớn lên đều dễ nhìn và thông minh, trường học như vậy mới có thể xứng với con nhà mình.
Ký túc xá của học sinh được che giấu đằng sau đám cây cối xanh um tươi tốt, phía trước rừng cây nhỏ lại là một cái hồ nhân tạo được đào vô cùng tinh mỹ. Chung Ý Ánh còn kéo tay của Tô Trạm lại không quên dặn dò một câu: “A Trạm, ghi nhớ lời dạy bảo của mẹ, nhớ ngàn vạn lần đừng đến gần hồ.”
Trường học đặc biệt dành ra gian phòng hai người một phòng để cho hai anh em Tô Trạm và Tô Phiếm ở. Ký túc xá ấm áp, gọn gàng sạch sẽ, rất có hơi thở trẻ em, khiến cho vợ chồng Tô tướng quân và Tô Phiếm rất hài lòng, Tô Trạm thì lại một mặt không được tự nhiên mà đứng ở bên cạnh trong lòng tràn đầy sự nhớ nhà.
Mặc dù cũng không phải rất tình nguyện, Tô Trạm và Tô Phiếm nhận lấy đồng phục từ trong tay thầy phụ trách — Một bộ áo sơ mi quần tây theo kiểu Anh Quốc, cuộc sống mới của bọn họ từ đây bắt đầu.
Tô Trạm cho rằng hắn và Tô Phiếm đem nơi này vượt qua tiểu học và trung học, hoặc là cũng có thể giống như con trai của vị Phùng tướng quân kia, lại từ nơi này mà xuất ngoại du học. Uhm, không đúng, chính mình không thích đi học, có lẽ Tô Phiếm sẽ hoàn thành giấc mộng của y. Buổi tối lúc hai người nằm trên giường nhỏ trong ký túc xá, trong đầu Tô Trạm thậm chí mở ra sức tưởng tượng như thần, nghĩ đến Tô Phiếm sau này sẽ trở thành một học giả hoặc là giáo sư nổi tiếng thế giới hay không… Thật sự là hoàn toàn không giống như người cha xuất thân từ thổ phỉ của mình, quả thực chính là giống như con ruột của mẹ vậy.
Người nào đó thậm chí còn tâm huyết dâng trào mà hỏi giáo sư hoặc học giả nổi tiếng trong tương lai của nhà mình: “A Phiếm, anh sau này nếu như đi du học, anh dự định học cái gì? Quân sự? Chính trị?” Hắn cảm thấy người anh trai của nhà mình vô cùng thích hợp để học hai chuyên ngành này.
Tô Phiếm cũng đắn đo nhíu mày suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghiêm túc nói: “Anh mới không thích chiến tranh đâu, làm quan cũng không thích. Anh suy nghĩ một chút, anh thích lịch sử, em biết không, Lý Thế Dân – hoàng đế của Trung Quốc đã từng nói một câu, lấy sử làm gương có thể biết được hưng thịnh hay suy tàn, anh nghĩ…”
Tô Trạm chưa nghe xong tiểu giáo sư của nhà mình dài dòng lôi thôi một đống lời liền ngủ thiếp đi, chỉ có điều trước khi ngủ trong lòng hắn nghĩ rằng, hoàn toàn nhìn không ra Tô Phiếm về sau đoạt quyền nắm trong tay quân đội vậy mà thích thứ văn vẻ nho nhã thế này…
Vốn là ngày thứ hai sau khi Tô Trạm và Tô Phiếm nhập học, Tô Chính Cương và Chung Ý Ánh liền phải trở về, nhưng vừa nghĩ đến hai đứa con còn nhỏ như vậy, hai người cha mẹ của Tô gia lại mềm lòng luyến tiếc, dứt khoát đem hành trình trở về lùi lại ba ngày, ở lại quen sát một chút.
Ngày mà Tô Trạm và Tô Phiếm nhập học liền dẫn tới sự quan tâm nhiều mặt — Con trai của Tô tướng quân nổi tiếng cả nước. Thế là vừa mới sáng sớm đợi bọn họ thay xong đồng phục theo phong cách nước Anh, mang giày da màu đen sáng bóng, cùng xuất hiện trong nhà ăn của trường tiểu học, đã sớm dẫn đến sự chú ý của một đám ngừơi đợi vây xem.
Hai người ở trong đám người vây xem bình tĩnh mà ăn cơm, Tô Phiếm nghĩ đến tính tình của Tô Trạm sẽ tạc mao, vẫn có chút lo lắng Tô Trạm sẽ phát giận hay không, không nghĩ đến tiểu gia hoả luôn không hợp ý liền tạc mao vậy mà trấn tĩnh tinh thần cùng y ăn xong bữa sáng, ngược lại khiến cho Tô Phiếm thở phào nhẹ nhõm, xem ra em trai của y cũng không phải là không thể thích ứng.
Tô Trạm chỉ cảm thấy cái trường này vẫn rất tốt, thầy giáo rất dịu dàng, mặc dù khẩu âm tiếng Trung kỳ muốn chết; Mấy đứa nhỏ không quen biết vây quanh hắn và Tô Phiếm, ngay cả lúc tan học chào hỏi đều là bạn đẩy tôi, tôi đẩy bạn, không có ai dám đến gần. Chỉ có một điểm không tốt, đó chính là, tại sao môn học nào cũng dùng tiếng Anh!
Tô Trạm đời trước mỗi ngày trải qua đều rất tiêu diêu tự tại, học hành cái nội dung này dường như là một phần có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong cuộc sống của hắn. Đặc biệt là tiếng Anh, hắn một người Trung Quốc chính gốc, học cái gì tiếng Anh chứ! Mặc dù có lúc nghe mẹ nói tiếng Anh, ngữ âm, ngữ điệu rất là hay và êm tai, nhưng hứng thú của Tô nhị thiếu cũng dừng lại ở đây mà thôi. Ngược lại Tô Phiếm vẫn luôn cùng Chung Ý Ánh cách quãng mà học tiếng Anh, Tô Phiếm lại thông minh hiếu học, từ đơn tiếng Anh nhìn vài lần liền có thể nhớ được. Thế là tiết đầu tiên của lớp số học, người nào đó hoàn toàn là dựa vào ưu thế nội dung số học của tiểu học rất đơn giản mà lừa dối qua cửa.
Con nít chính là con nít, vốn là quen thuộc rất nhanh, sau khi nửa ngày qua đi liền có bạn học cùng lớp đến nói vài câu với bọn họ. Đặc biệt là Tô Phiếm, nhìn qua thì giống như là tiểu thân sĩ có lễ phép, có giáo dưỡng, lớn lên lại rất dễ nhìn, trong thoáng chốc liền giành được sự yêu thích của rất nhiều bạn học. Đa phần con nít đều là đời sau của người Trung Quốc, cũng đều sẽ nói tiếng Trung, mọi người rất nhanh quen thuộc lẫn nhau. Chỉ có điều, không nghĩ đến Tô Trạm nhỏ tuổi nhất lớp, lớn lên rất là dễ thương, nhưng mà tính tình một chút cũng không đáng yêu, tất cả mọi người đều lớn hơn Tô Trạm, vì thế đều xem Tô Trạm như là em trai nhỏ, kết quả không nghĩ đến đứa bé này sao lại trêu đùa mà không có chút phản ứng gì.
Tô Phiếm đành phải hơi ngượng ngùng mà mỉm cười, giải thích với các bạn học của mình: “Em trai mình còn nhỏ, lần đầu tiên xa nhà đi học, hắn có chút không thích ứng được.”
Tô Trạm lông mi nhướng lên, vô cùng không biết nói gì mà nghĩ đến, bạn để cho một đại nam nhân hơn tuổi cùng một đám khỉ con tuổi làm anh trai, chị gái, đặt trên người bạn, bạn có nguyện ý hay không a.
Tô Phiếm trước khi nhập học có làm bài thi đầu vào, cho nên vốn là phải học ở lớp , y trực tiếp nhảy lên lớp . Mà đến phiên Tô Trạm, Chung Ý Ánh ngược lại trực tiếp nói với giáo viên không cần làm bài thi đầu vào, liền học lớp . Người nào đó rất là căm phẫn bất bình mà khóc lóc om sòm ăn vạ phải cùng một lớp với Tô Phiếm. Không còn cách nào khác, ai kêu hắn bây giờ chỉ mới có tuổi đâu, nếu muốn tranh thủ quyền lợi của mình chỉ có thể dựa vào một chiêu này. Chung Ý Ánh bị hắn làm ầm ĩ cũng không còn cách nào khác đành phải để Tô Trạm cũng làm bài thi đầu vào, không nghĩ đến đứa con trai nhỏ này cũng rất thông minh lanh lợi, mặc dù tiếng Anh nát đến rối tinh rối mù, nhưng mà số học đều tính vừa nhanh vừa chuẩn. Thế là, gia hoả giả danh con nít nào đó thuận lợi học cùng một lớp với anh trai.
Tô Trạm cảm thấy ngày đầu tiên học tiểu học của mình vẫn rất là thuận lợi, ngoại trừ vài con em của các sĩ quan Miến Điện nhìn chằm chằm vào bọn họ như muốn đánh nhau. Buổi trưa chỉ có một tiết học, học xong tiết này Tô Phiếm có thể cùng các bạn học khác đi tham gia những hoạt động mà y cảm thấy hứng thú. Người nào đó bởi vì tiếng Anh quá kém bị lưu lại một mình học bổ túc, mà Tô Phiếm lại từ chối lời mời của các bạn học, nói tiếng Anh của mình không tốt cũng muốn học nhiều một chút.
Tô Trạm biết Tô Phiếm chỉ là muốn lưu lại cùng mình, hắn đời trước chỉ cảm thấy lòng tốt của Tô Phiếm cứ yên lặng như vậy mà làm cho mình — Dối trá, giả mù sa mưa. Nhưng mà, hắn bây giờ mới biết Tô Phiếm quả thực là thật lòng thật dạ mà muốn đối xử tốt với mình, vì thế thấy được Tô Phiếm một lần nữa ngồi vào chỗ ngồi, hắn không hề giống như lúc trước mà sẽ châm chọc khiêu khích y, mà là chớp mắt một cái, rất là nghiêm túc mà đề nghị rằng: “A Phiếm, anh đi chơi với bọn họ đi. Tôi một mình ở lại cũng được.”
Đối với đứa nhỏ vừa mới thay đổi một hoàn cảnh mới mà nói, Tô Trạm đương nhiên biết y có bao nhiêu muốn cùng các bạn nhỏ đi chơi.
“Không cần đâu, anh cũng đúng lúc học một chút, như vậy…” Tô Phiếm cho hắn một lời giải thích, Tô Trạm cũng không nói gì nữa, gật đầu, liền cùng Tô Phiếm đợi đến giờ tiếng Anh.
Hai tiểu gia hoả ngốc một chỗ trong giờ tiếng Anh mệt mỏi muốn ngủ.
Mà một bên khác, vợ chồng Tô tướng quân lặng lẽ ở lại chưa đi đang nghe Chu Phong Niên sau một ngày “dò hỏi quân tình” ở trong trường, báo cáo tình hình của hai đứa nhỏ một ngày này, ngay cả con trai buổi sáng ăn mấy cái trứng, uống bao nhiêu sữa cũng không bỏ qua.
Buổi tối Tô Trạm thu dọn chỉnh tề tắm rửa sạch sẽ lên giường đang dùng khăn lông lau tóc của mình bắt đầu phát ngốc, nói thật ra là Tô nhị thiếu đang nhớ nhà. Trước khi tắm rửa, rất nhiều lần chỉ cần mẹ rảnh, đều là nàng cầm khăn lông nhẹ nhàng giúp mình lau khô tóc, hắn nhớ nhung cảm giác nằm trong lòng mẹ để mẹ lau tóc.
Tô Trạm nhìn bóng lưng của học sinh tốt Tô Phiếm đang nằm sắp trên bàn học làm bài tập, người nào đó tự động đem bài tập của mình ép cho Tô Phiếm, còn nói một cách mỹ mều rằng: “Đây là giúp anh tăng cường trí nhớ.”
“A Phiếm, anh nói cha và mẹ bây giờ đang làm gì?” Người nào đó thờ ơ hỏi.
Tô Phiếm ngẩng đầu thấy Tô Trạm đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên giường của hắn, cả người đều ướt nhẹp, mở to đôi mắt sáng lóng lánh giống như bị nước rửa qua, chỉ cảm thấy em trai giống như là một con chó nhỏ bị nước làm cho ướt lông. Tô Phiếm buông bút trong tay xuống, đi qua cầm lấy khăn lông trong tay Tô Trạm: “Đến, anh giúp em lau. Anh cảm thấy, cha có lẽ đang ở trong lầu chỉ huy, mẹ đoán chừng đã trở về phòng rồi, mẹ thường đi ngủ rất sớm…”
Khó mà thấy được em trai lúc nào cũng nghiêm mặt rất thích giả làm người lớn cũng có thể lộ ra vẻ mặt nhớ nhà của một đứa con nít, Tô Phiếm cảm thấy, đây mới là vẻ mặt mà một đứa con nít nên có, động viên nói: “Anh cảm thấy cha và mẹ nhất định cũng đang nhớ chúng ta.”
Tô Trạm chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Tô Phiếm lau tóc cho mình rất thoải mái, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng coi như là trả lời, mí mắt đã không chịu nổi mà hạ thấp xuống. Tô Phiếm chỉ cảm thấy em trai an an tĩnh tĩnh mà ghé vào trên người mình như vậy giống như là một con vật nhỏ mềm mại, khiến cho y nhịn không được mà muốn hôn hôn hắn, ôm ôm hắn.