Trọng Sinh Chi Tô Trạm

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai người một đường quấn quýt cuối cùng cũng đi tới bàn ăn, Tô Trạm lúc này mới đem tay của mình thoát ra khỏi tay của Tô Phiếm, mà người đằng sau đang cười híp mắt nhìn mình, ánh sáng trong mắt rực rỡ, là Tô Phiếm mà Tô Trạm chưa từng thấy qua — sáng sủa vui vẻ. Thế là hắn vốn muốn nói một câu cảnh cáo thật hung dữ cũng nói không ra lời, hừ một tiếng liếc Tô Phiếm một cái, càng không muốn để ý đến y.

Hôm nay Tô Trạm mới là nhân vật chính được chúc mừng, cho nên mặc dù buổi tiệc sinh nhật này sẽ mang đến một chút sắc thái chính trị khác, nhưng vẫn được Chung Ý Ánh nghĩ ra cách mới mà thiết kế một phân đoạn khác.

Ăn đến một nửa thì những tạp âm và những ca khúc mà Tô Trạm đã nghe qua hơn năm bị dừng lại, lại đổi thành ca khúc”Chúc mừng sinh nhật”, giai điệu bị biến tấu đến vô cùng vui vẻ. Bong bóng, đồ chơi trẻ em, hoa tươi, búp bê ngẫu nhiên đem bố trí nơi này giống như một sân chơi, tất cả những đứa con nít đều bị dẫn đến sàn nhảy vừa hát vừa nhảy vừa múa, có rất ít bé nhỏ, lại vẫn như cũ hăng hái bừng bừng mà ngã trái ngã phải vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé. Vài người chinh chiến nửa cuộc đời đều bị sự vui vẻ của những đứa trẻ chọc cười, nhịn không được cũng ha ha cười to.

Chung Ý Ánh một tay kéo Tô Trạm, một tay kéo Tô Phiếm, cũng là thấy những đứa trẻ ngây thơ đáng yêu ở hội trường trong lòng cũng vui vẻ theo, nói với hai anh em bọn họ: “Nhanh, đi chơi cùng các bạn đi.” Nàng chỉ nghĩ là muốn hai đứa nhỏ ở trong cái nhà này có thể hoạt bát một chút, đừng có suốt ngày buồn bực đọc sách, tính tình mỗi ngày càng lập dị ngang bướng đến nỗi không biết muốn cái gì.

Tô Phiếm bất quá chỉ là một đứa con nít tuổi, trong lòng lại già dặn trưởng thành sớm nhìn cảnh tượng này, cũng không nhẫn nại được muốn cùng chơi, “Em trai, anh dẫn em đi.”

Tô Phiếm lại nhìn nhìn một đám con nít ranh vui vẻ, vừa nghĩ đến mình cũng phải gia nhập vào trong đó, quả thực là đầu cũng phải lớn. Lại chỉ có thể nhẫn nại mà làm nũng với mẹ của mình: “Mẹ, con không đi, con không biết nhảy.” Hắn không phải thật sự là tuổi được không!

Không nghĩ đến Tô tướng quân lại tự thân xuất mã, một phen ôm lấy con trai, nói: “Được rồi! tiểu thọ tinh của chúng ta, mau đi chơi đi!” Vài bước đã nhảy đến chính giữa sàn nhảy, đem Tô Trạm tức giận đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng buông xuống, nhất thời bị một đám con nít vây quanh. Mọi người cũng là một trận hoan hô.

Tô Phiếm vội vàng theo sát em trai, mà người sau tay chân cứng đờ bị một đám con nít vây quanh, quả thực là muốn không biết nói gì mà nhìn trời — Cha mẹ muốn tổ chức sinh nhật cho mình, còn không bằng kêu vài mỹ nữ đến đây! Cho dù hắn bây giờ mới tuổi không dùng được, chính là nhìn cũng tốt hơn so với một đám con nít múa loạn xạ này!

Tô Trạm đứng ở chính giữa không nhúc nhích mà bĩu môi, trong lòng muốn chết cho rồi… Thế là ra sức đẩy đám người ra, lảo đảo muốn đi ra ngoài, lại không nghĩ đến phát sinh một chuyện ngoài ý muốn. Sau đó, hắn phát thề, bây giờ người mà hắn muốn biến mất nhất không phải là Tô Phiếm, mà là Mục Thiên Chương!

Bởi vì, người sau cư nhiên cũng ở phía sau của Tô Trạm, đang vui vẻ dịu dàng muốn kéo hắn cùng chơi, kết quả không nghĩ đến bị những đứa trẻ đang chơi vui vẻ bên cạnh đụng phải, thoáng cái kéo theo Tô Trạm ngã xuống. Nhưng mà Mục Thiên Chương chết không tử tế lúc té ngã lại kéo lấy quần của Tô Trạm, liên luỵ đến cả hai người cùng nhau ngã sấp xuống, hơn nữa rất không may là, quần đùi của Tô Trạm với cái quần nhỏ ở bên trong đều bị lột xuống! Tô Phiếm muốn vươn tay kéo em trai lại mà đã không kịp —

Tô Trạm mặt bị Mục Thiên Chương đè phía dưới chỉ thấy được vài bước chân hỗn loạn ở trước mặt mình đi qua đi lại, nhảy tới nhảy lui, người lớn phát hiện chuyện ngoài ý muốn xảy ra cuối cùng cũng tắt nhạc, đem mấy đứa nhỏ lộn xộn kéo lên. Mà Mục Thiên Chương lúc này mới lắc lư từ trên người Tô Trạm bò dậy, trước mắt chính là — cái mông nhỏ nhắn trắng nõn.

Ngay lập tức toàn bộ hiện trường bộc phát ra từng trận tiếng cười — Tiểu nhân vật chính hôm nay đang lộ cái mông nhỏ té trên mặt đất.

Chung Ý Ánh cũng là vừa buồn cười vừa lo lắng mà muốn đi qua kéo Tô Trạm lên, Tô Phiếm trong lòng nghĩ, lần này em trai của chính mình sẽ nổ tung…

Tô Trạm hít một hơi thật sâu, trở mình bò dậy kéo quần của mình lên, cũng không để ý tới việc muốn đỡ mình lên của mẹ và Tô Phiếm, mặt mày xanh mét, quần áo xốc xếch mà đi về phía Mục Thiên Chương, lông mi dài che phủ thành một bức rèm lại không giấu được vẻ lo lắng, sau đó, không ngờ được một quyền đập vào mặt của Mục Thiên Chương — Người sau máu mũi tuông như suối…

Thế là, đây là lần đầu tiên gặp mặt của ba người sẽ dây dưa cả một đời, Tô Trạm và Mục Thiên Chương đánh hai cái, một người bị lộ mông, một người thì mũi bị thương…

+++++

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu rọi, Chung Ý Ánh đang lôi kéo Trần Nghi Lan ăn điểm tâm sáng ở trong mái đình nhỏ trong vườn hoa, hương vị của cà phê và những cái bánh cookie nhỏ cùng với tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của hai người thỉnh thoảng mang theo tiếng cười dần dần lan ra. Mà Mục Thiên Chương lại đang bưng một ly sữa tươi ngụm có ngụm không mà uống, vẻ mặt lại như cũ là chững chạc ngoan ngoãn, không chút nào không nhẫn nại ở bên cạnh mẹ nghe hai người mẹ nói chuyện phiếm, chỉ có điều trên sóng mũi dán một miếng băng dính màu trắng, lúc này khiến cho y lộ ra tính khí của con nít.

Chung Ý Ánh nhìn Mục Thiên Chương đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, tướng ngồi cực tốt, lại nhìn đến miếng băng dính trên mũi của y, đặt cái ly xuống, nói: “Tô Trạm đứa nhỏ này, thế mà đem mũi của Chương Nhi lưu lại vết sẹo phá tướng gì đó. Đều tại chị bình thường quá cưng chiều y rồi.”

Trần Nghi Lan lại mỉm cười nói: “Con trai mà đâu có chú trọng những cái này. Ngược lại chị cũng không cần phạt tiểu thiếu gia, con nít khó tránh khỏi có va chạm, Chương Nhi cũng vậy, kéo chỗ nào không kéo, lại đem quần của tiểu thiếu gia kéo xuống, đổi lại là em em cũng tức giận!”

Nói đến đây hai người đều không khỏi nghĩ đến tối tình cảnh tối hôm qua Tô Trạm bị lộ mông nằm trên mặt đất, lại nhìn nhau cười một cái, chuyện này thật sự quá buồn cười.

Hai người Chung Ý Ánh và Trần Nghi Lan vốn là trò chuyện hợp ý nhau, biết được Trần Nghi Lan cũng coi như là giống mình đến từ Tô Châu, chỉ có đều cha buôn bán bởi vì loạn lạc chiến tranh lúc này mới đưa gia đình dời đến Vân Nam. Mà không nghĩ đến một ngày ra ngoài bị Mục Bách trông thấy, rốt cuộc cầm sính lễ và súng đến cửa bàn bạc. Cho dù trong lòng bằng mọi giá không muốn, vì bảo vệ người nhà của mình, Trần Nghi Lan lại cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt đồng ý. Chỉ có đều Mục Bách trái lại cực kỳ yêu thương nàng, đối đãi với nàng và Mục Thiên Chương cũng rất tốt, lúc này mới dần dần ổn định lại.

Đã từng trải qua thời kì chiến tranh loạn lạc lênh đênh nghiêng nghả, sau khi an phận ở một góc, tha hương nơi đất khách quê người thoáng cái làm cho Chung Ý Ánh rất là vui mừng, càng lôi kéo Trần Nghi Lan nói những chuyện ở quê nhà với giọng điệu mềm mại. Nào ngờ đâu con trai của hai người lại là có vấn đề như vậy, đánh nhau thì thôi, đã vậy con trai của mình còn đánh vỡ mũi của Mục Thiên Chương, Chung Ý Ánh dứt khoát liền để hai mẹ con Trần Nghi Lan ở lại.

Mục Thiên Chương lại cười híp mắt mà nói: “Con thật sự không phải cố ý. Vừa không cẩn thận liền đem quần của Tô Trạm…”

Chung Ý Ánh nghĩ đến con trai tối hôm qua lúng túng xấu hổ, lại giận đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét cũng thấy buồn cười, lúc này người đang bị mình phạt quỳ trong thư phòng, hôm qua là sinh nhật của hắn mặc dù mình rất tức giận nhưng cũng không dạy bảo tốt, chỉ có điều ăn xong bữa sáng liền kêu người đem Tô Trạm xách vào thư phòng quỳ gối, quỳ xong còn phải đem Luận Ngữ viết ra lần.

“Để Chương Nhi nghe hai người phụ nữ chúng ta cằn nhằn nó cũng chắc cảm thấy phiền, Chương Nhi, con đi xem thử, Tô Trạm bị phạt thế nào rồi? Nhẹ nhàng nói chuyện với em trai. Xém chút nữa khiến cho em trai Tô Trạm tức lên, cũng không phải là chuyện lớn gì, chị đừng phạt hắn. Tiểu thiếu gia còn nhỏ mà.” Trần Nghi Lan nói với con trai.

“Dạ.”

Mà lúc đó, Tô Trạm đang kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn quỳ gối trong thư phòng của Chung Ý Ánh, chỉ hận chính mình sáng hôm nay không dùng chén cơm đập vào khuôn mặt tươi cười của Mục Thiên Chương rồi đuổi y ra khỏi nhà.

Tô Phiếm đang nằm úp sấp trên bàn sao chép “Luận Ngữ”, Chung Ý Ánh giữ vững truyền thống giáo dục của Trung Quốc để Tô Trạm dùng bút lông chép cho mình, Tô Trạm viết chữ giống như là cua bò, rất là đau đầu, không nghĩ đến Tô Phiếm lại lén lút chuồn vào nói là muốn bồi mình. Sau đó, liền đem Luận Ngữ đã viết được vài chữ viết tiếp.

Vốn là hắn cực kỳ không muốn, nhưng mà Tô Phiếm rất kiên trì, một bộ dáng nếu như ngươi không để ta giúp ngươi chép ta liền không đi. Còn mỉm cười nói với mình cái gì mà “Có anh trai ở đây, em không cần lo lắng, nhất định có thể chép xong.”

Dường như y đối xử với mình rất tốt, vậy làm gì mà cuối cùng còn muốn giết chết mình… Tô Trạm trong lòng chua xót mà nghĩ, nếu thích chép thì cho y chép đi, sau đó hắn lại đàng hoàng mà quỳ gối.

Tô Trạm ngẩng đầu liền có thể thấy được Tô Phiếm đang cố gắng từng nét từng nét mà viết, mặc dù so với mình vẫn luôn không chăm chỉ luyện chữ mà nói, Tô Phiếm cầm bút lông quen thuộc hơn nhiều, nhưng dù sao vẫn chỉ là con nít, cánh tay cầm viết không bao lâu liền bắt đầu mỏi tay, thỉnh thoảng buông lỏng hai tay, lau mồ hôi trên trán.

Tô Trạm cau mày, tình cảnh hắn và Tô Phiếm ở cùng nhau không phải là như vậy — Hắn phạt quỳ, y thay hắn phạt chép. Hẳn là hắn bị phạt, người nào đó đáng lẽ ra phải là nhìn có chút hả hê mới đúng.

Đời trước, chính mình có thói quen chán ghét và không chú ý đến y, không nghĩ đến lại bị người anh trai từ nhỏ đã bị mình khinh thường này cắn ngược một cái, đợi đến khi thực lực của y đủ lớn để có thể đối phó với mình, đã không kịp nữa rồi.

Thế nhưng tối hôm qua Tô Trạm đột nhiên phát hiện, có lẽ đời trước cùng nhau sinh sống hai mươi mấy năm, cũng không phải là ngắn ngủi vài tháng sau khi sống lại mới hiểu được Tô Phiếm nhiều hơn– Cái tên này lúc còn nhỏ không có trưởng thành kiêu ngạo như vậy, tóm lại là một bộ dáng vẻ thận trọng, dường như là người khác đều có thể ức hiếp y; Lúc y không xuất hiện trước mặt mình cũng không phải đáng ghét như vậy, mà Tô Phiếm luôn thức thời cầm một quyển sách nằm trong góc phòng đọc, dường như sợ rằng sẽ quấy nhiễu đến mình; Còn có, vốn là đối với những ý kiến bàn luận về thân thế đó, Tô Phiếm cũng không phải là không để ý, ví dụ như hôm qua Mục Thiên Chương thuận miệng nói một câu có thể khiến cho sắc mặt của y tái mét tay chân luống cuống đến như vậy…

Tô Trạm đời trước đối với thân thế của y vẫn luôn dừng lại ở ấn tượng đầu tiên là “con hoang của gái điếm”, cũng là sau lại mới mơ hồ có chút ấn tượng, anh trai gì đó này của mình ở ngoài đường lưu lạc ba nắm mới được nhặt về, liền giống như Mục Thiên Chương nói, đích thực là tên ăn xin.

Tô Trạm thấy Tô Phiếm đã có thể cầm bút viết chữ, cầm sách mà đọc, mặt mũi trắng nõn, ngũ quan thanh tú, hoàn toàn là bộ dáng tiểu thiếu gia, tưởng tượng không ra dáng vẻ Tô Phiếm ở đầu đường ăn xin là dáng vẻ thế nào?

“Anh trước kia, thật sự là đã từng ở đầu đường xin ăn sao?” Tô Trạm nghiêng đầu đột nhiên hỏi, thanh âm thanh thuý ở trong một thư phòng lớn như vậy vô cùng rõ ràng.

Tô Phiếm tay cầm bút run lên, nét Mác cuối cùng trực tiếp méo xẹo, cả một chữ coi như là phế bỏ.

Truyện Chữ Hay