Chuông điện thoại liên tục gọi tới nhưng Tiếu Tĩnh Vi hoàn toàn bỏ ngoài tai, tắt máy hưởng thụ thời khắc an tĩnh mà ấm áp cùng Mộc Vũ thế giới hai người.
Thẳng cho đến khi trăng treo trên đầu cành, Tiếu Tĩnh Vi mới chịu cùng Mộc Vũ thản bộ về đến nhà.
Nàng cứ hai bước lại ngước nhìn Mộc Vũ mà những lúc như vậy Mộc Vũ cũng cúi đầu mỉm cười nhìn nàng, từ đầu đến cuối vẫn là ánh mắt đầy nhu tình, nếu không phải Tiếu Tĩnh Vi vài lần bắt gặp vành tai Mộc Vũ đỏ hoe thì nàng nhất định cho rằng Mộc Vũ da mặt thật dày đến không biết thẹn.
"Sao lại dừng?" Đứng cách cổng lớn Tiếu gia, Mộc Vũ chợt dừng bước, Tiếu Tĩnh Vi cũng ngưng lại bước chân khó hiểu cười cười nhìn cô: "Em sợ sao?"
Lắc lư thân mình, gương mặt lay động xúc cảm nhàn nhạt, Mộc Vũ nhìn chằm chằm cánh cổng một hồi lâu mới chớp hai mắt nắm tay Tiếu Tĩnh Vi lắc lắc: "Thúc thúc với A Di còn ở đó sao?"
"Ân?" Tiếu Tĩnh Vi kinh ngạc khi nhìn thấy ánh mắt Mộc Vũ có phần lo lắng hoảng sợ, nàng một lần nữa bật cười kéo cô lại gần phía mình, giơ tay điểm nhẹ chóp mũi cô: "Giờ ngược lại sợ ba mẹ chị? Trước đó không phải tốt lắm sao?"
"Em......" Từ lúc tỉnh lại vẫn luôn là dáng vẻ điềm tỉnh, cho dù đôi lúc thoáng qua ngượng ngùng nhưng vẫn không vơi đi nét dịu dàng ngây thơ.
Tiếu Tĩnh Vi vừa dứt lời cô lại không dấu được xấu hổ: "Khoảng thời gian trước em đối với chị như vậy, Thúc với A Di nhất định cho là em khi dễ chị.......!Sẽ không đối xử với em như trước.....!Hai người sẽ sinh khí."
Mi mắt cong tớn hiển lộ ý cười nồng đậm tràn đầy tình ý ngắm nhìn gương mặt trăm năm có một loé qua nét ngượng ngùng, Tiếu Tĩnh Vi ngược lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Bất giác ôm cô vào trong ngực, vương tay xoa nhẹ gương mặt cô: "Em sao có thể đáng yêu như vậy nha!"
Hai nhân cách hoà vào làm một, nàng mặc dù vẫn tồn động kinh ngạc nhưng nét mặt của nàng lại không nói lên điều đó, mỗi khi nhìn đến Mộc Vũ nàng đều không cách nào ngớt miệng mỉm cười.
Mặc dù mỗi khi nói những lời phát ớn thế này nàng vô cùng bình thản nhưng vẫn sẽ khiến bản thân cô xấu hổ đến mức tai đỏ bừng lên, thực sự là đáng yêu cực kỳ.
Bị Tiếu Tĩnh Vi dùng hành vi thân mật như vậy đối đãi mình, Mộc Vũ thực nhanh chuyển sắc, mặt bắt đầu nóng lên.
Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiếu Tĩnh Vi, trực tiếp đứng trước của nhà hôn trụ chèn ép môi nàng.
Thân mình cứng nhắc sau đó là thả lỏng, Tiếu Tĩnh Vi thực phối hợp đáp lại tình cảm mãnh liệt của Mộc Vũ mà chậm rãi nhắm mắt.
Cảm thụ sự hạnh phúc này cho đến khi Mộc Vũ thả nàng ra......!thân mình vô lực tựa vào vào cô thở phì phò.....!thật lâu sau đó mới mở mắt ra thấp giọng thì thầm bên tai cô: "Tiểu Vũ, em trở nên nhiệt tình như vậy từ khi nào...."
"Em......" Lần nữa há mồm đứng trân tại chỗ, đối diện nhìn nàng một lát, Mộc Vũ thoáng chốc xoẹt qua ý cười xấu xa: "Vậy chị thích không?"
"Cư nhiên còn học người ta tán tỉnh." Với việc Mộc Vũ đảo khách thành chủ hỏi ngược lại, Tiếu Tĩnh Vi thản nhiên cười cười, đôi tay hoành lấy cổ Mộc Vũ chủ động hiến dâng cái hôn như chuồn lướt nước: "Chị có thích hay không em không cảm giác được sao?"
Mặc dù hai người hoà làm một, nhưng vô luận có là nhân cách nào, Mộc Vũ thực không quá am hiểu tình thú cho nên rất nhanh bại trận.
Gương mặt lẫn vành tai lại vựng đỏ lên, cố gắng trưng ra phong thái đạm nhã cùng phúc hắc đến khi nữ nhân quanh thân vây phủ khí thế cường đại như nàng không còn dáng vẻ của Tổng tài Tiếu thị tươi cười niểm nở......!
Một chiếc xe từ xa chậm rãi chạy đến, đèn pha chiếu vào hai người phá vỡ khoảng không quỷ dị.
Mộc Vũ nhíu mi nghiêng mình hướng về chiếc ô tô, cho dù ánh sáng có làm loá mắt nàng thế nào, nàng vẫn quan sát được mọi động thái của Mộc Vũ.
Trộm cười giữa chặt tay cô, mím môi....!nàng lúc này thực sự rất hạnh phúc.
Xe dừng lại.
Tiếu Chính Thiên cùng Triệu Phất Như nhanh chóng bước xuống xe đi đến trước mặt hai người, ánh mắt chú ý đến cái nắm tay của các nàng rồi dần di chuyển lên người của Mộc Vũ.
Trước đó còn có chút bất an lo lắng, giờ thì đối mặt với hai vợ chồng Tiếu gia ngược lại vô cùng trấn định, Mộc Vũ siết tay Tiếu Tĩnh Vi, thân mình đứng đến thẳng tắp, ánh mắt không kém phần sắc bén nhìn chăm chăm vào họ không hề trốn tránh.
Thoáng kinh ngạc rồi rất nhanh tiêu biến, Tiếu Chính Thiên hừ lạnh: "Ai đây huh? Sao quen mặt quá vậy?"
"Ba ~!" Chưa đợi Mộc Vũ lên tiếng Tiếu Tĩnh Vi đã bước lên một bước che chắn cho Mộc Vũ, không muốn phụ thân nói ra những gì khiến Mộc Vũ khó xử.
Tiếp tục hầm mặt lấy ra chìa khoá mở cửa bước vào trong, Tiếu Chính Thiên không thèm để ý đến các nàng dù chỉ một cái liếc mắt.
Còn Triệu Phất Như chỉ thật sâu nhìn Mộc Vũ một hồi thì biết rõ là Mộc Vũ bất đồng so với trước.
Không khỏi tìm kiếm ánh mắt nữ nhi, khoé môi nàng luôn như mỉm cười mỹ mãn mang theo vô số ngọt ngào.
Bà dường như đoán biết chuyện gì đó nên không hỏi gì nữa mà theo bước chân trượng phu đi vào trong.
"Sao lại bình tĩnh ha?" Ba mẹ vừa đi, Tiếu Tĩnh Vi khó nhịn khơi mào Mộc Vũ: "Trước đó không phải còn lo lắng ba mẹ sẽ đuổi em ra ngoài?"
Lần này, Mộc Vũ không lập tức ngượng ngùng mà đỏ cả tai, gương mặt chẳng khác nào một bức trượng chạm khắc không chút cảm xúc.
Đôi mắt thanh triệt cứ như vậy mà lặng nhìn nàng đến khi nàng cảm thấy kỳ quái mới chậm rãi mở miệng, ngữ khí kiên định không hề có ý giễu cợt: "Em muốn Thúc cùng A Di cảm thấy được em có thể bảo vệ chị, phó thác cuộc đời chị cho em."
Không nghĩ Mộc Vũ sẽ nói ra được những lời như vậy, đôi mắt biết cười của Tiếu Tĩnh Vi chợt sửng sốt, tim run rẩy hồi lâu mới nở ra được một nụ cười thực ôn nhu, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Mộc Vũ ủng trong lòng ngực cô, giọng nói nhẹ bẩng: "Vẫn là trước mặt những người khác luôn đạm nhiên như vậy, vẫn sẽ chỉ lộ ra bộ dáng đáng yêu trước mắt chị, vẫn sẽ ngốc nghếch, vẫn là không bao giờ nói ra được lời lẽ nhu tình nhưng lại có thể khiến chị cảm động như vậy.
Nghĩ muốn bảo vệ muốn chăm sóc chị.......!Mộc Vũ vĩnh viễn vẫn là Mộc Vũ."
Vòng tay mảnh khảnh ôm ngang thắt lưng mình.
Mộc Vũ gương mặt dán sát vào gương mặt Tiếu Tĩnh Vi, lắng nghe những lời nàng vừa nói.....!Cứ như vậy an tĩnh muốn giữ mãi khoảnh khắc này không bao giờ buông tay.
Trước đó Tiếu Tĩnh Vi khổ sở cùng suy sụp thế nào, Tiếu Chính Thiên cùng Triệu Phất Như đều ghi tạc.
Nhưng bởi vì lo lắng nàng xảy ra chuyện mới đành hoản lại kế hoạch dạo chơi tứ phương, không muốn để Tĩnh Vi cùng Mộc Vũ hàn gắn.
Thậm chí đã nghĩ đến việc nhượng lại Tiếu thị cùng nhau ra nước ngoài sinh sống, nhưng mỗi khi nhìn đến dáng vẻ quật cường của nữ nhi, hai người lại cố nén thương cảm không đành lòng.
Thẳng đến hôm nay, lúc nhìn thấy các nàng đứng trước cửa, cảm nhận được Mộc Vũ đã thay đổi.
Tuy là không hiểu lắm rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng Tiếu Chính Thiên cùng Triệu Phất Như có thể xem như đã an lòng.
Đương nhiên, yên lòng thế nào thì cũng không đơn giản mà đem Tiếu Tĩnh Vi giao phó cho Mộc Vũ, dù sao thì nàng vẫn là nữ nhi bảo bối của hai người.
Làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đầu sỏ từng khiến nàng tổn thương, Tiếu Chính Thiên đúng là không quá thuận mắt Mộc Vũ, còn Triệu Phất Như thì không quá nhiều phản đối nhưng không còn thân thiết như trước nữa.
- ----------------------
Khí trời chuyển Hạ, Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ thân thể lúc nào cũng tràn đầy sinh lực, vừa giao mùa liền đổi thành áo ngắn tay, một đêm trời đầy sao gió mát, hai người ở tầng cao nhất thư thái trên chiếc ghế tre bập bênh, vừa lắc lư vừa nằm ngửa ra nói chuyện phiếm.
"Ba mẹ Tĩnh Vi tỷ hiện tại đối với cậu thế nào? Có giống như không nói không quan tâm nữa không?" Đôi tay gối sau gáy, Lộ Ảnh Niên nhìn chăm chú bầu trời lấp loé ánh sao.
"Vẫn tốt." Ngắn gọn đáp lời, Mộc Vũ cũng đồng dạng giống như Lộ Ảnh Niên ngước nhìn bầu trời đêm, giống như trên khoảng không xa vời vợi kia cô có thể nhì thấy được bóng dáng nàng, ý cười nhợt nhạt bất giác hoà vào bầu không khí.
"Tôi thấy chắc Tiếu thúc chỉ khó chịu việc trước đó cậu tổn thương Tĩnh Vi tỷ, nhất định sẽ tiếp nhận cậu trở lại thôi." Lộ Ảnh Niên không biết vẻ mặt của Mộc Vũ lúc này khiến người có bao nhiêu đố kỵ, cô tiếp tục nói: "Mẹ cũng nói qua tính cách của Tiếu thúc, nếu cậu để tâm nhất định sẽ bị tức chết."
Mộc Vũ khoẻ hẳn, Tào Cẩn Du ắt nhiên cũng xem cô giống như nữ nhi mà đối đãi.
Hôm sau cư nhiên về sớm lại còn đích thân xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn.
Chỉ là.....!Tay nghề gì đó, Thị trưởng đại nhân ngày thường công tác bận rộn nên cũng không ai dám đòi hỏi quá cao.
"Ân, tôi biết chứ." Thu lại tươi cười, biết trong lòng Lộ Ảnh Niên luôn tưởng niệm Tào Thanh Thiển, Mộc Vũ không quá mức kích cô, chỉ nhẹ giọng ứng một câu, trầm mặc chốc lát lại nói: "Tiểu Di vẫn không liên lạc với cậu?"
Cũng không biết là vì ngồi trên ghế quá lâu hay là mở to mắt nhìn những ánh sao sáng chói kia mà Lộ Ảnh Niên vừa nghe Mộc Vũ thốt lời nơi đáy mắt thoạt trướng lên cảm giác đau rát, Lộ Ảnh Niên vô thức nhắm mắt lại: "Ừm......!Mấy hôm trước tôi có gửi tin nhắn cho nàng nói về chuyện giữa cậu cùng Tĩnh Vi tỷ, chỉ là nàng không trả lời."
"Khả năng......!Dì đang suy nghĩ.....?"Thở dài, hiện tại điều khiến Mộc Vũ lo nhất là chuyện giữa Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển.
Nhưng tình cảm mà nói thì....!xác thực cũng chỉ biết thuận theo tự nhiên, nàng không cách nào nhúng tay vào được.
"Ân....."
Hai chiếc ghế trúc chậm rãi yên tĩnh, hai người nằm trên đó đều nhớ đến ái nhân của riêng mình, không hề hé môi cho dù là âm thanh nhỏ, chỉ còn lại tiếng xao vang do thanh âm va chạm giữa ghế trúc cùng nền thượng.
Dưới phòng khách, Tào Cẩn Du cùng Lộ Văn vừa mới dự tiệc trở về, vừa vào trong liền nhận được một cuộc điện thoại, Tào Cẩn Du nhấc máy nghe xong thì sắc mặt vô cùng tái nhợt.
"Làm sao vậy?" Rõ ràng nhìn thấy thê tử thân mình lắc lư như muốn ngã, Lộ Văn vội bước đến ôm nàng, cảm nhận được thân thể vợ mình kịch liệt run rẩy, ông thực nôn nóng: "Em làm sao vậy a?"
Buông bỏ điện thoại, Tào Cẩn Du cắn môi hốc mắt dần ửng đỏ, nước mắt cơ hồ tích đọng muốn trào ra, giọng nói khàn đi: "Mười phút trước.....!L huyện.....!Xảy ra trận địa chấn......!Trước mắt...!chưa hề có tin tức cụ thể hay thông tin xác thực.........