Văn phòng tĩnh lặng đến mức tí âm thanh vụn vặt cũng không, khôi phục từ vẻ khiếp sợ không thể tin được, nước mắt lặng lẽ rơi, Tiếu Tĩnh Vi nhìn Mộc Vũ thật lâu, khoé môi bất giác cong lên lộ ra ý vị như không cười, xoay người......!Không chút do dự mà rời khỏi căn phòng.
Mộc Vũ nãy giờ vẫn thuỷ chung duy trì tư thế đứng thẳng người, nhìn nữ nhân khuất sau cánh cửa.
Có thể nhìn ra được sự tuyệt vọng trong mắt nàng, cô bất giác thoái lui từng bước, suy sụp ngồi xuống sô pha.
Sau khi bước ra cửa hốc mắt đã đỏ hoe, Tiếu Tĩnh Vi dừng lại chốc lát hít một hơi thật sâu, khôi phục vẽ lãnh tĩnh, đến khi bước xuống lầu thì nhìn thấy Đông Phương Vân đứng đó, nàng dừng lại.
"Nàng cùng cậu nói rõ rồi sao?" Không để tâm tới ánh mắt khổ sợ cùng mệt mỏi của nàng, Đông Phương Vân chỉ than thở, bước đến trước mặt nàng, nhẫn tâm mở miệng: "Vậy! Quyết định của cậu là?"
Thâm trầm nhìn người mà nàng cho là bạn tốt này, lần đầu biết được thực ra nàng một chút cũng không nhìn thấu cô ta, há miệng muốn nói nhưng lại giống như nhớ tới việc gì, gương mặt ánh lên sự trào phúng tự giễu, lắc đầu, xoay người bước ra cửa.
"Tôi chờ đáp án của cậu." Không bức nàng, Đông Phương Vân chỉ nói như vậy thì nhìn theo bước chân nàng chậm rãi rời đi, cô cũng không phải người nhàn rỗi mà dư thời gian nhiều vậy.
Ra khỏi Bar một cơn gió lạnh chợt thổi tới, thân mình dần bị cái lạnh xuyên thấu vào người, Tiếu Tĩnh Vi ôm lấy cánh tay bước đến chỗ đỗ xe, nhìn nó một chút thì buông ra tiếng cười khổ, mở cửa bước vào trong lái xe rời đi.
Nàng thì có tư cách gì mà nói Đông Phương Vân, nàng là người yêu của Mộc Vũ, vô luận có là Mộc Vũ nào đi nữa, nàng cũng tiếp xúc với Mộc Vũ nhiều hơn.......!Vậy mà lại không hề phát hiện được gì, nhưng Đông Phương Vân lại biết.
Xe chạy được một đoạn thì dừng lại, nước mắt sớm phủ mờ gương mặt cúi đầu úp sấp vào vô lăng lặng lẽ rơi, nghĩ đến dáng vẻ Mộc Vũ nhẫn tâm với mình, nàng khổ sở cắn môi, đến khi dấu hằng đỏ ửng như rướm máu hiện lên trên đó.
"Cậu ấy đi rồi." Tiếu Tĩnh Vi vừa đi không bao lâu, Đông Phương Vân liền bước lên phòng ở lầu ba nhìn thấy Mộc Vũ ngã ngồi trên sô pha, tay ôm lấy đầu, thoạt trông bất lực cùng thương cảm.
"Ân." Thu hồi tay đứng dậy, gương mặt vẫn vô cảm như vậy, nhưng trong đôi mắt đã ánh lên sợi tơ máu, Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn Đông Phương Vân một lát: "Chị làm sao biết được?"
"Tôi a......" Cười cười, bước đến bên cạnh Mộc Vũ, cong người duỗi tay mơn trớn gương mặt cô, Đông Phương Vân khẽ thở dài: "Hai người đều không ai nhớ được tôi, thực đau lòng mà."
Nhăn mi lộ ra vẻ khó hiểu không tránh động tác của cô, chỉ là không nói câu gì.
"Em năm đó từng biết qua tôi, có nhớ không?" Giơ mi ôn nhu nở nụ cười, vỗ nhẹ lên má Mộc Vũ cử chỉ vô cùng thân mật, Đông Phương Vân mi mắt cong tớn: "Trước khi nhận thức Lộ Ảnh Niên, em chính là gặp tôi trước."
Mày nhíu nhọn, Mộc Vũ nhìn chằm chằm Đông Phương Vân, thật lâu mới dường như nhớ được gì đó, bỗng chốc biến sắc chỉ toàn là kinh ngạc, mà Đông Phương Vân thì cứ như vậy ngậm lấy nụ cười ôn nhu..............!sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
- ---------------------
"Niên Niên! Niên biết chạy xe đạp?" Ngồi ở băng sau, đôi tay vòng khẩn ôm chặt thắt lưng Lộ Ảnh Niên, cảm thụ làn gió man mát chạm lên má mình, thổi bay sợi tóc tự do phiêu lãng, Tào Thanh Thiển nhẹ giọng cười: "Ta vẫn luôn cho là Niên sẽ không."
Từ nhỏ đến lớn, xác thực chưa bao giờ nhìn thấy Lộ Ảnh Niên chạy xe đạp, mỗi sáng ra cửa đều có tài xế lái xe đưa đón.
"Hắc hắc! Không rành lắm đâu." Đắc ý mà dương oai, đạp hơi nhanh hơn một chút khiến nụ cười vương trên môi hai người càng thêm sáng lạn.
Nhìn không tới nét mặt cô lúc này nhưng có thể đoán được phần nào, Tào Thanh Thiển ôn nhu cười khẽ, tựa vào lưng Lộ Ảnh Niên.
Dường như có thể nghe rõ tiếng tim đập từng hồi, nàng nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc êm đềm cùng thư thái.
"Huh? Ở phía trước hình như ai đó đang tổ chức hôn lễ?" Nhà thờ cách đó không xa đang vô cùng náo nhiệt, Lộ Ảnh Niên thả chậm tốc độ rồi chậm rãi dừng lại: "Chúng ta qua đó xem đi."
Vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí tĩnh lặng nhàn nhã bỗng chốc mở mắt ra, chưa kịp hoàn hồn đã bị bế xuống xe.
Lộ Ảnh Niên khoá xe sau đó nắm tay nàng hướng đến chỗ nhà thờ.
Đến khi kịp phản ứng lại, Tào Thanh Thiển há miệng muốn nói gì lại nhìn thấy được nét mặt hứng thú vui vẻ của người nào đó thì chỉ biết nuốt ngược trở vào.
Chen chúc giữa đám người bước vào trong, vị mục sư đang chủ trì hôn lễ, Lộ Ảnh Niên nâng bàn tay sờ sờ cằm suy nghĩ xem coi có nên tổ chức một hôn lễ giống thế này không chợt cảm nhận nữ nhân bên cạnh mình thoáng run giật, bàn tay vốn nắm chặt tay mình chợt nới lỏng ra, Lộ Ảnh Niên sửng sốt.
Nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tào Thanh Thiển trong chốc lát, tinh tường rõ ràng gò má nàng tái nhợt, Lộ Ảnh Niên ánh mắt ảm đạm trầm ngâm nhưng thực nhanh dấu đi.
"So với những gì được thấy trên TV cũng không quá khác biệt." Cứ giống như không nhìn ra được biến hoá nho nhỏ của nàng, Lộ Ảnh Niên thấp giọng thì thầm bên tai Tào Thanh Thiển: "Chúng ta đi thôi, thật nhàm chán."
"Ân." Tào Thanh Thiển nhanh chóng cùng Lộ Ảnh Niên rời khỏi Nhà thờ, nét mặt còn vương sự hoảng sợ, đến khi cách xa được một khoảng mới hoà hoãn vài phần ngẩng đầu nhìn Lộ Ảnh Niên, nhìn thấy cô ôn nhuận cười cười với mình, nàng không nhịn được vươn tay sờ lấy gương mặt cô.
Cúi đầu xuống hôn hôn nàng một chút, dường như không muốn chạy xe đạp nữa, Lộ Ảnh Niên sau khi thả nàng ra thì giơ lên mạt ý cười: "Chúng ta đi thôi."
"Uhm." Nhẹ gật đầu, cùng nàng tay trong tay tản bộ trên đường phố, lặp đi lặp lại những chuyện mà mấy ngày nay vẫn thường làm, nhưng tuyệt không cảm thấy nhàm chán, gương mặt Tào Thanh Thiển vừa rồi tái nhợt cũng dần khôi phục huyết sắc, Tào Thanh Thiển thoáng chốc phát ra tiếng thở dài: "Ngày mai, muốn đi đâu": "Đúng rồi!" Đồng thanh nói cùng nàng ngắm nhìn về phía xa kia, Lộ Ảnh Niên cười nói: "Con không nghĩ là con thế mà lại có chút lưu luyến mãnh đất này rồi."
Kỳ thực, cô không phải thực sự luyến tiếc gì, chỉ là không muốn chấm dứt những ngày tháng ngọt ngào ở bên cạnh Tào Thanh Thiển, mà những lời này cô không cách nào nói ra được.
Đến Úc cũng hơn nữa tháng rồi, mỗi ngày hạnh phúc luôn vây lấy các nàng, khi thì lãng mạn, khi thì nhiệt tình mãnh liệt, mà quan trọng nhất là đều có thể ở cạnh nhau.
Nhưng đâu phải các nàng sẽ vẫn hưởng thụ cuộc sống như vậy mãi.
Ngày mai, hai người cần phải trở về, Gia gia cùng ba cho dù có cường đại thế nào cũng vô pháp để các nàng như vậy rời bỏ công việc quá lâu mà ở bên ngoài tiêu diêu tự tại.
Đến quảng trường lớn, hai người ngồi xuống ghế dài nhìn đàn bồ câu trắng trừ trên không trung bay xuống, lặng im không nói gì.
Chỉ là trong đôi mắt các nàng ánh lên sự luyến tiếc không nỡ từ bỏ.
"Kỳ thực cũng không có gì khác nhau." Lộ Ảnh Niên kéo bàn tay Tào Thanh Thiển đến bên môi mình hôn một chút: "Ba đã biết chuyện con mua căn biệt ở Hoa điền, ba nói chúng ta có thể tiếp tục ở lại đó.
Cho nên nha! Trừ bỏ công tác, buổi tối về chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau, cũng đâu có khác gì những ngày ở đây đâu."
Tào Thanh Thiển quay đầu lại nhìn cô, Lộ Ảnh Niên chợt lộ ra ý cười xấu xa: "Hơn nữa, một ngày không thấy như cách ba thu, buổi sáng không gặp được Dì, buổi tối con sẽ càng tích cực...."
Tâm tình trầm xuống bỗng chốc bị mấy lời này của Lộ Ảnh Niên làm cho tiêu tán, Tào Thanh Thiển ửng đỏ oán trách liếc mắt: "Lại nói bậy."
"Hắc hắc! Không có bậy nha." Vòng tay ôm lấy nàng, nụ cười trên gương mặt càng thêm tà ý, Lộ Ảnh Niên không chút đứng đắn: "Còn có, mùa xuân cũng sắp tới rồi, chúng ta cũng nên trở về trồng hoa, nên trồng hoa hồng, giống này nhiều loại rất đẹp, chờ đến khi hoa nở, liền có thể ở bên trong......!Hắc hắc....."
Lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, Tào Thanh Thiển càng nghe càng đỏ mặt, mím cắn môi lần tay xuống eo nàng niết nhẹ: "Niên dám làm bậy thử xem!"
"Làm bậy gì đâu nha, con đang thảo luận chuyện đại sự nghiêm túc nha." Thu hồi nét cười xấu xa khôi phụ bộ dáng tỏ ra chính nghĩa, Lộ Ảnh Niên nâng tay sờ cằm: "Dì nói xem nên trồng hoa gì nữa đây? Trừ bỏ không đẹp thì mùi hương cũng không nên quá nồng, nếu không chúng ta mà ngửi phải nhất định sẽ hắt xì mãi thôi?"
"Niên........" Gương mặt gần như muốn xuất huyết lại vô pháp ngăn cản Lộ Ảnh Niên nói những chuyện mắc cỡ thế này, Tào Thanh Thiển liếc mắt hăm doạ: "Mặt kệ Niên."
"Thanh Thiển! Đừng như vậy mà, chúng ta đang bàn tính tương lai đó nha oa oa ~ ~ ~!!!"
"Có cái gì mà phải bàn luận, Niên chính là Tiểu hỗn đản thích hồ nháo."
"............"
E thị - Lộ gia.
Sau khi ăn tết xong thì bắt đầu công tác, một mình bị giằn vặc bởi chuyện Tào Thanh Thiển cùng Lộ Ảnh Niên tra tấn.
So với năm trước, Tào Cẩn Du hiện tại đã gầy đi rất nhiều, đến thư ký bên cạnh nàng nhìn thấy cũng đau xót, năm lần bảy lượt muốn khuyên nàng nghỉ ngơi không cần phải khiến bản thân bận rộn như vậy.
Mỗi ngày trôi qua là lúc đêm đến, an tĩnh ngồi trước bàn ăn một mình ăn xong.
Nàng hiện tại vẫn còn xuất thần ngồi ở phòng khách, nhìn không thấy được ánh mắt sầu lo của Quản gia, một lúc lâu, Tào Cẩn Du mới chịu đứng dậy tính toán bước lên phòng xử lý vài việc mà trong lúc làm việc nàng bỏ sót, không ngờ vừa đứng dậy, thân mình liền nghiêng ngã lão đảo ngay sau đó tầm mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Đứng ở cửa một lúc, trên tay vẫn còn cầm lấy chìa khoá, Lộ Văn do dự hồi lâu thu hút mọi ánh nhìn kỳ quái của vệ sĩ.
Cau mày rốt cuộc cũng tra chìa khoá vào ổ, vừa mở ra thì nhìn thấy Tào Cẩn Du ngất xỉu, mặt mài biến sắc, ông nhanh chóng chạy đến bên cạnh bà.
- ---------------------
Mỗ Vu: Vậy là / chặn đường gòi đó a.
Để kỉ niệm OO ch của truyện.
Mấy bạn PR giúp Mỗ đi...!Đi ~ Đi ???? Thưn thưn ????????????!!!.