Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

chương 99: trạng nguyên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước kia thời điểm Tiêu Minh Xuyên không biết thân thế chính mình, tuy rằng vẫn luôn ngầm cùng Cố Thái hậu phân cao thấp nhưng lễ tiết chưa từng có thiếu. Vào mùng năm mùng mười nhất định hắn sẽ đi Từ Ninh Cung thỉnh an, chỉ là hai người gặp mặt cũng không nói gì nhiều.

Sau khi Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du làm hòa, hắn lại biết thân thế của mình, đối với Cố Thái hậu cũng không còn mâu thuẫn. Mặc kệ nói như thế nào bọn họ đúng là có cùng chung huyết thống. Tuy vậy, Tiêu Minh Xuyên đối với Cố Thái hậu cũng không cung kính hơn, thói quen đã hình thành qua nhiều năm sao có thể thay đổi sau một đêm. Dù sao có Cố Du, có Tiêu Lĩnh, quan hệ của bọn họ sẽ không kém hơn, thuận theo tự nhiên là được.

Cố Thái hậu đi lễ Phật trở về, bởi vì hành trình tương đối kín đáo, phu phu Hoàng đế thậm chí không đi nghênh đón. Nhưng Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du muốn đi Từ Ninh Cung thỉnh an, bọn họ mang theo Tiêu Lĩnh và Tiêu Ý Hành, còn Chu Nhan cùng Thanh Loan ở lại Khôn Ninh Cung.

Từ trước tới nay hậu cung số người tương đối ít, bởi vậy Cố Thái hậu cùng phu phu Hoàng đế cũng không muốn chi tiêu quá mức xa hoa, cũng không thích bên cạnh có quá nhiều người hầu hạ. Trong cung có quá nhiều người không chỉ không cần thiết mà còn dễ sinh thị phi.

Nhưng mà hôm nay Tiêu Minh Xuyên tới Từ Ninh Cung vẫn cảm giác có chút kinh ngạc, bởi vì hình như quá ít người.

"A Du, khanh có cảm thấy có gì không thích hợp hay không?"

Cố Du nhíu mày nói:

"Giống như ít người hơn, chẳng lẽ mẫu hậu còn muốn thả người ra cung sao?"

Lúc trước Cố Thái hậu cùng Cố Du có vài lần cho người ra cung. Những cung nữ được cho ra cung tuổi tác cũng từ ba mươi tới hai mươi lăm tuổi, vì vậy cũng nhận được không ít sự khen ngợi.

"Trẫm thấy không giống, thật muốn thả người sao không cùng khanh nói?"

Từ khi Cố Du tiến cung, Cố An Chi liền không quản chuyện hậu cung, chỉ khi phát hiện không đúng chỗ nào sẽ cùng Cố Du nói. Muốn giảm bớt người hầu hạ ở Từ Ninh Cung, Cố Thái hậu không thể không nói cho Cố Du biết.

"Nói cũng phải, chúng ta đi vào trước, chờ lát nữa hỏi mẫu hậu không phải được rồi sao."

Trên thực tế, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đi vào tẩm điện Từ Ninh Cung liền biết là tại sao lại như thế, căn bản không cần hỏi Cố An Chi.

Tiêu Minh Xuyên biết Cố Thái hậu không có đi chùa Khô Thiền mà là đi chùa Bạch Vân. Nhưng Tiêu Minh Xuyên không thể ngờ được Cố Thái hậu làm việc hiệu quả cao như thế, bất quá mới hơn mười ngày, liền mang được người về.

"Phụ......"

Nhìn xung quanh không chỉ có người nhà mình, Tiêu Minh Xuyên phản ứng rất nhanh, đem từ "hoàng" nuốt xuống, hướng ánh mắt về phía Tiêu Duệ xin giúp đỡ.

Cố An Chi có chút khó xử cũng không nói ra lời.

Tiêu Duệ thấy thế nhướng mày, nói:

"Con muốn kêu cái gì thì kêu, bọn họ sẽ không truyền ra ngoài đâu."

Tiêu Minh Xuyên nghe vậy yên tâm, cao giọng kêu lên:

"Phụ hoàng!"

Nói xong bế Tiêu Lĩnh lên giới thiệu:

"Đây là Lĩnh Nhi."

Tiêu Lĩnh chưa từng có gặp qua Tiêu Duệ, thậm chí không hề có khái niệm về người này. Nhưng nó nghe phụ hoàng của mình kêu người này là phụ hoàng, lại thấy bọn họ đặc biệt giống nhau, liền chần chờ nói:

"Hoàng tổ phụ."

Phụ hoàng của phụ hoàng thì là Hoàng tổ phụ, nhưng Hoàng tổ phụ không phải đã băng hà rồi sao.

Đối với Tiêu Lĩnh chưa có khái niệm băng hà là đã chết, nó nghĩ băng hà chính là không còn trong cung, đã đi chỗ khác nên không gặp được, bây giờ Hoàng tổ phụ đã trở lại. Cái đầu nhỏ của Tiêu Lĩnh chuyển động không ngừng, thiếu chút nữa tự làm mình chóng mặt.

"Lĩnh Nhi lại đây, để gia gia ôm một cái."

Tiêu Lĩnh quay đầu nhìn Cố Du, thấy cha mỉm cười liền ngoan ngoãn vươn tay.

Cố Du thấy thế nhẹ nhàng thở ra. Từ buổi cung yến giao thừa, Cố Du đã biết Tiêu Lĩnh không có sợ người lạ, chỉ là không thích người lạ tiếp cận mà thôi.

"Nhi thần bái kiến.......!"

Cố Du tiến lên thỉnh an, lời nói còn chưa xong đã bị Tiêu Duệ cắt ngang.

"Miễn lễ! Đừng làm mệt cháu gái ta."

Tiêu Duệ không có con gái, bị Cố An Chi dùng cháu gái dụ dỗ.

Tiêu Lĩnh ôm cổ Tiêu Duệ, ngây thơ nói:

"Hoàng tổ phụ, trước kia ngài đi nơi nào, sao không trở về?"

Tiêu Duệ ngây ngẩn cả người, không biết nên đáp lại như thế nào. Tiêu Minh Xuyên cũng muốn giải thích cho Lĩnh Nhi nhưng chỉ sợ nói sai lời.

Thời khắc mấu chốt, Cố An Chi đã lên tiếng:

"Đã trễ lắm, chúng ta đi dùng bữa thôi."

Tiêu Duệ quay đầu liếc mắt một cái, biểu tình cười như không cười, lại phát hiện Cố An Chi chưa nói chuyện cùng Tiêu Minh Xuyên.

Một nhà năm người ngồi ăn cơm cùng nhau, lẽ ra là hoà thuận vui vẻ, kết quả không khí lại là có chút kỳ lạ.

Cố An Chi cùng Tiêu Duệ còn có chút khúc mắc, cũng không phải ung dung tự tại như vẻ ngoài. Cố An Chi cùng Tiêu Minh Xuyên có ngăn cách. Vì đã đáp ứng với Tiêu Duệ, cần phải thay đối cách gọi nên Cố An Chi đã tập luyện nhiều lần, lại chưa tìm được cơ hội mở miệng.

Tiêu Minh Xuyên đối với bọn họ không còn có gì khúc mắc, dù hành động của bọn họ năm đó làm hắn rất thê thảm. Nhưng hắn cũng đã sống qua một đời người, cũng không còn có gì luẩn quẩn trong lòng.

Đang ngồi đây, người nào đối với Cố Du cũng đều tương đối thân thiết, chỉ là Tiêu Lĩnh nói chuyện không cố kỵ, từ ngữ nói ra đôi khi khiến người ta kinh ngạc, Cố Du phải vội vàng giúp nó sửa lời, thật sự không tinh lực bận tâm người khác.

Vì không muốn cho không khí trong bữa ăn trở nên quá mức xấu hổ, Tiêu Minh Xuyên dứt khoát nói về thi Đình ngày mai. Hắn đã nghĩ ra mấy cái đề mục, nhưng cụ thể dùng cái nào còn có chút do dự. Lúc này nói ra vừa đúng lúc có thể cùng Cố Thái hậu thương lượng.

Thấy hai người chỉ nói về sự vụ trong triều, Tiêu Duệ có chút chua xót. Không bao lâu, hai người cũng nói xong, Tiêu Minh Xuyên cũng định được chủ ý, Tiêu Duệ đột nhiên hỏi:

"Xuyên Nhi, đứa bé con Thanh Nhi có phải cũng ở trong cung hay không?"

Tiêu Duệ đột nhiên hỏi Thanh Loan, Tiêu Minh Xuyên ngây ngẩn cả người, một lát mới nói:

"Dạ, Thanh Loan ở Khôn Ninh Cung."

Tiêu Duệ khẽ nhíu mày, bất mãn nói:

"Sao dùng tên này? Chẳng phải nên theo họ Thanh Nhi sao?"

"Thời điểm đặt tên, con chưa biết Thanh Loan là con hoàng huynh, chờ khi biết, nó đã nhớ kỹ tên của mình."

Tiêu Minh Xuyên thấy không sao cả, nhướng mày, hướng Tiêu Duệ giải thích:

"Chờ hoàng huynh cùng Ôn Huyền thành thân, bọn họ sẽ tự sửa lại."

Tiêu Duệ không có tiếp tục truy hỏi, chỉ nói:

"Con phái người đem nó mang lại đây để ta xem xem."

Tiêu Minh Xuyên phái người đi mang Thanh Loan đến. Trong thời gian đó hắn nói cho Tiêu Duệ biết tình huống của Thanh Loan, để có chuẩn bị tâm lý trước.

Ban đầu không mang Thanh Loan đến đây vì Tiêu Minh Xuyên nghĩ nó không hiểu quy tắc sợ thất lễ. Mà Thanh Loan cũng không có quan hệ với Cố Thái hậu sợ Cố Thái hậu nhìn thấy sẽ không thích.

Chỉ chốc lát sau, Thanh Loan nhảy nhót đi tới, còn nắm tay Chu Nhan. Tiểu thái giám nói cho Tiêu Minh Xuyên biết, Thanh Loan không chịu một mình đến đây, chết sống muốn cùng Chu Nhan ở bên nhau. Bọn họ không có biện pháp, đành phải đem cả hai đứa đến đây.

Tiêu Duệ nhìn thấy Thanh Loan thì giật mình. Đứa nhỏ có chút dã tính nhưng khuôn mặt thật sự là rất xinh đẹp.

Tuy rằng Thanh Loan đã có thể lắp bắp nói chuyện, bất quá biểu đạt còn chưa lưu loát.

Tiêu Duệ hỏi Thanh Loan mấy câu, liền hỏi Tiêu Minh Xuyên:

"Thái y nói như thế nào? Đứa nhỏ này còn có thể khôi phục bình thường không?"

Tiêu Minh Xuyên gật đầu nói:

"Không thành vấn đề, Thanh Loan học rất nhanh. Nửa năm trước vẫn là một con khỉ nhỏ mà bây giờ đã ra dáng."

Mà hiện tại, Thanh Loan nhìn ra dáng một đứa trẻ bình thường, hành vi cử chỉ cũng cơ bản có năng lực tự khống chế.

Tiêu Duệ nghe vậy yên tâm, cảm thấy Tiêu Minh Xuyên vẫn quan tâm huynh đệ, đối với Thanh Loan cũng nghiêm túc chăm sóc.

Bữa tối xong, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du mang theo bọn nhỏ cáo lui. Tiêu Duệ hơi có chút mất mát, nhưng thực mau nhớ tới một chuyện, nhướng mày nói:

"Hoàng hậu, khanh đáp ứng chuyện của ta mà không có làm được nha!"

Cố An Chi thở dài, đang muốn giải thích liền nghe Tiêu Duệ nói:

"Ta cho ba ngày thời gian, nếu làm không được......"

"Yên tâm, ta sẽ không cho ngài có cơ hội đổi ý."

Cố An Chi nắm chặt quyền, trước nay chưa từng cảm thấy cùng Tiêu Minh Xuyên nói chuyện lại gian nan như vậy.

Hôm sau chính là thi Đình, Tiêu Minh Xuyên tự mình chủ trì.

Bắt đầu từ Vạn Xương Hoàng đế, thi Đình cơ bản liền không theo lý thuyết suông, cần phải kết hợp thực tế tiến hành phân tích. Cho nên nội dung thi Đình thường sẽ rất khác biệt thi Hội.

Lúc trước có đại thần nói như vậy không tốt, gian khổ đọc sách nhiều năm, cuối cùng lại không thi Tứ thư Ngũ kinh, có chút không hợp lý.

Vạn Xương Hoàng đế phản bác nói ngài muốn chính là đọc sách để còn làm việc, chỉ biết đọc sách không hiểu gì thì có ích lợi sao.

Sự thật chứng minh ý nghĩ của Vạn Xương Hoàng đế là đúng, Tiến sĩ mới chọn ra sẽ không lo không có chỗ sắp xếp.

Tiêu Minh Xuyên liên hệ thực tế, ra đề tài thiên tai, đúng với tình hình hiện tại. Đương nhiên, Tiêu Minh Xuyên cũng không trông cậy vào sĩ tử có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết cụ thể, đây là điều không hiện thực. Hắn qua hai đời làm Hoàng đế còn vô lực. Hắn chỉ muốn xem ý nghĩ của họ, ý tưởng thích hợp là tốt rồi.

Ai ngờ Tiêu Minh Xuyên đổi đề này ngoài ý muốn lại giúp cho Cố Tương, bởi vì bài thi của hắn thật là không chê vào đâu được.

Thôi Thanh Phong trả lời không thể nói không tốt, nhưng nhìn không tới. Ngũ Duyệt Dung phát huy bình thường, ý tưởng hơi có chút xa vời nhưng tuyệt đối có chỗ đáng khen.

Cuối cùng, Tiêu Minh Xuyên chấm Cố Tương đạt Trạng Nguyên, Thôi Thanh Phong là Bảng Nhãn, Ngũ Duyệt Dung là Thám Hoa.

Truyện Chữ Hay