Cố Du ngẩn người, nhíu mày nói:
“Nhị ca, ngài muốn làm cái gì đây?”
Cái xưng hô phu quân ngẫu nhiên kêu một tiếng Cố Du có thể tiếp thu, nhưng thường dùng thật chịu không nổi, vẫn là Nhị ca tương đối thuận miệng.
Tiêu Minh Xuyên hướng tới Cố Du vẫy vẫy tay, đắc ý nói:
“A Du nhìn xem có chăn ngăn cách, ta ngủ rồi hẳn là sẽ không cử động trúng người khanh.”
Nói thật ôm A Du trong ngực ngủ thực hưởng thụ, nhưng Tiêu Minh Xuyên không dám ôm. Hắn sợ mình không cẩn thận đụng tới bụng Cố Du. Hắn từ nhỏ luyện võ, tay chân thô nếu hơi không chú ý làm hỏng bảo bối đệ muội của Lĩnh Nhi là không được.
Cố Du bước nhanh đi đến bên giường, buồn cười nói:
“Ngài không cần khẩn trương như vậy, em bé căn bản là chưa thành hình đâu, ngài sao có thể đụng tới nó.”
Được người phủng ở lòng bàn tay tỉ mỉ che chở là chuyện tốt, nhưng nếu người kia quá khẩn trương, cái kia tư vị này cũng không thế nào dễ chịu.
Cố Du hơi nhăn nhăn mày, cảm thấy mình cần thiết cùng Tiêu Minh Xuyên giải thích, bằng không hắn sẽ cho rằng người mang thai là đồ sứ dễ vỡ, đụng một chút cũng không được.
Ai ngờ Cố Du còn chưa có mở miệng, Tiêu Minh Xuyên liền khẩn trương nói:
“A Du... đừng đi nhanh như vậy, đừng nóng nảy.”
Cố Du ngồi xuống, cầm tay Tiêu Minh Xuyên trịnh trọng nói:
“Nhị ca, tâm ý của ngài thần đã rõ, nhưng thật sự không cần như vậy, chỉ là mang thai, không có sinh bệnh, thần biết mình nên làm cái gì không nên làm cái gì, ngài như vậy thần cũng sẽ thực khẩn trương.”
“Ta đây có thể đem chăn lấy ra sao?”
Cố Du cười lợi hại hơn, gật đầu nói:
“Lấy ra đi, thật không có gì.”
Tiêu Minh Xuyên đem đệm chăn dùng làm ngăn cách ôm ra. Cố Du lên giường nằm xuống, Tiêu Minh Xuyên thấy Cố Du nằm bên ngoài giường hiếu kỳ nói:
“A Du, khanh sao ngủ ở bên ngoài? Ban đêm có chuyện gì, kêu ta không phải được rồi sao, hay là ta ngủ bên ngoài đi.”
Tiêu Minh Xuyên tưởng tượng Cố Du ban đêm muốn uống nước hay gì đó kêu hắn không phải tốt hơn sao.
Ai ngờ Cố Du trừng hắn một cái, thấp giọng nói:
“Thần ở bên ngoài mới tiện, ngài cũng đừng hỏi, mau đi rửa mặt đi.”
Tiêu Minh Xuyên khó hiểu buồn bực nói:
“Đây là vì cái gì vậy?”
Thấy Tiêu Minh Xuyên thật sự không rõ là chuyện như thế nào, Cố Du xoa đôi mắt trả lời:
“Ngủ ở bên ngoài đi giải quyết tiện hơn.”
Dưới tình huống bình thường, Cố Du có thể ngủ một giấc đến bình minh, nhưng có thai, ban đêm đi cũng lên đến vài lần.
“Hả?!”
Tiêu Minh Xuyên ngẩn người, rốt cuộc hiểu ý Cố Du.
Hắn không hỏi cái gì nữa, đem chăn đắp cho Cố Du, xoay người đi tẩy rửa. Nói đến cùng, vẫn là hắn trước kia quá sơ xuất với Cố Du, đều không rõ ràng tình huống Cố Du khi mang thai Tiêu Lĩnh.
Chờ Tiêu Minh Xuyên rửa mặt thay quần áo xong, Cố Du đã ngủ rồi. Hắn nhẹ nhàng tay chân bò lên trên giường, từ dưới chân Cố Du lướt qua, động tác nhẹ nhàng nằm xuống giường. Dù Cố Du nói không sao, nhưng Tiêu Minh Xuyên không dám quá làm càn, hắn vẫn thấy nên cùng Cố Du tách ra.
Hôm sau, Cố Du ngủ tỉnh lại, bên cạnh đã trống không, sờ lên cũng thấy lạnh, hiển nhiên Tiêu Minh Xuyên rời đi đã lâu.
Cố Du rất rõ Tiêu Minh Xuyên là hoàng đế, có đại thần phải triệu kiến, có chính vụ phải xử lý, có tấu chương phải phê duyệt, không nhiều thời gian rỗi, cũng không thể cả ngày không làm gì ở bên cạnh mình.
Cố Du nằm ở trên giường chợp mắt thêm một lát. Sau đó khi chậm rãi ngồi dậy, kinh ngạc phát hiện Tiêu Lĩnh ghé vào mép giường.
“Lĩnh Nhi, con khi nào thì đến đây?”
Tiêu Lĩnh đôi mắt sáng lấp lánh, nó thấy Cố Du tỉnh, hì hì cười nói:
“Con dùng bữa sáng xong là đến, phụ hoàng nói không được đánh thức cha, con liền ở bên cạnh chờ. Cha có tiểu muội muội sao?”
Hôm nay buổi sáng, Tiêu Minh Xuyên thức dậy khi Cố Du còn ngủ say. Hắn liền đi Từ Ninh Cung, thỉnh an Cố Thái hậu, lại cùng Tiêu Lĩnh ăn sáng, còn nói cho Tiêu Lĩnh là cha có em bé, sau đó đem Tiêu Lĩnh hưng phấn mang theo trở về.
Tiêu Lĩnh đã trở lại, Chu Nhan cùng Tiêu Ý Hành tất nhiên cũng đi theo trở lại.
Bất quá Tiêu Lĩnh sợ bọn nó phá giấc ngủ của Cố Du, nên để cho nhũ mẫu ôm Tiêu Ý Hành trở về phòng, còn Chu Nhan tự mình luyện võ ở trong sân, nó một mình ở mép giường ngồi chờ, chờ Cố Du tỉnh lại.
Cố Du đem Tiêu Lĩnh ôm lên ngồi trên giường, cười hỏi:
“Lĩnh Nhi sao biết là tiểu muội muội? Vạn nhất là tiểu đệ đệ thì sao? Lĩnh Nhi không muốn tiểu đệ đệ sao?”
Tiêu Lĩnh thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, thẳng thắn nói:
“Con đã có Hành Hành, nhưng còn chưa có muội muội.”
Cố Du không nghĩ tới Tiêu Lĩnh sẽ cho ra câu trả lời như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, một lát mới nói:
“Cha biết Lĩnh Nhi muốn muội muội, nhưng có phải muội muội không cha cũng không biết, nếu không phải Lĩnh Nhi có thích không?”
Tiêu Lĩnh lúc này không có do dự, không cần nghĩ ngợi nói:
“Đệ đệ con cũng thích, nhưng mà cha, con có thể cho đệ đệ mặc váy tếch bím tóc sao?”
Cố Du tức khắc vô ngữ, cảm thấy Cố Tương nên nhanh chóng đem búp bê Tây Dương cho Tiêu Lĩnh, nếu không Lĩnh Nhi liền đem đệ đệ muội muội ra chơi.
Cố Du dùng xong đồ ăn sáng không lâu, Cố Thái hậu phái người đến mời, không cần phải hỏi cũng biết là vì chuyện gì.
Bởi vì không có Tiêu Minh Xuyên bên cạnh, Cố Du không có cái gì phải giấu giếm, thành thật nói mọi chuyện với Cố Thái hậu một lần. Chỉ là không nói việc đã gặp được phu phu lão Tấn Dương Vương.
Cố Thái hậu không nói thêm gì, chỉ thở dài:
“Du Nhi, ta hy vọng con sẽ không hối hận.”
Cố Du thấp giọng nói:
“Bá phụ, con chỉ là muốn cho mình thêm một cơ hội.”
Cố Thái hậu không biết phải bị Cố Du nói mà xúc động hay do nguyên nhân khác mà ánh mắt trở nên thâm thúy.
Cố Du muốn hỏi chuyện Tiên đế cũng không biết mở lời từ đâu, cuối cùng vẫn không có nói ra, thật là khó nói.
Cố Du mới vừa có thai mấy ngày tâm tình Tiêu Minh Xuyên đặc biệt tốt, bước chân cũng nhẹ như gió.
Bởi vì chỉ cần tránh những mùi vị Cố Du đặc biệt phản cảm, trừ bỏ buổi sáng ngẫu nhiên sẽ có nôn khan, cơ bản không có phản ứng gì lớn.
Nhưng Tiêu Minh Xuyên cao hứng không bao lâu, Cố Du đột nhiên liền trở nên thực nghiêm trọng. Ăn cái gì nôn cái đó, Ngự Thiện Phòng tất bật chế biến món, nhưng đến cháo trắng cũng sẽ nhổ ra.
Tiêu Minh Xuyên có chút luống cuống, lệnh người suốt đêm đi truyền tin cho Ôn Huyền. Bảo hắn tạm thời đừng tìm người ở Quảng Nam phủ mà chạy nhanh đi Lộc Thành đem Tiết Di về kinh. Sư phụ Thẩm Diễn Chi là du y, hắn ở Quảng Nam phủ nhặt được Thẩm Diễn Chi cũng không chắc chắn hắn ở Quảng Nam phủ.
Dựa theo thời gian suy tính, Thẩm Diễn Chi trước mắt còn chưa sinh ra, sư phụ hắn cũng có thể ở địa phương khác làm nghề y. Tiêu Lĩnh thân thể trước mắt còn tốt, chỉ cần bọn họ dụng tâm chăm sóc sẽ không có vấn đề, việc cấp bách là Cố Du cùng đứa bé trong bụng.
Tiêu Minh Xuyên cũng không phải không tín nhiệm Quý Nghi cùng thái y trong cung, mà là lần trước Cố Du sinh do Tiết Di cứu mạng. Hắn đối với Tiết Di an tâm hơn. Lộc Thành đến Thượng Kinh không phải nói đến là có thể đến ngay. Lần trước có thể cứu Cố Du là bởi vì đúng dịp Tiết Di đến Thượng Kinh được Cố Tương đưa vào cung thăm Cố Du.
Đơn thuốc đại phu ngoài cung kê đương nhiên không thể trực tiếp dùng, phải cho Thái Y Viện kiểm tra qua. Quý Nghi và đám người Ngự Y Viện xem qua đơn thuốc của Hoa đại phu khen không dứt miệng, nói là phi thường thích hợp. Cố Du dùng đơn thuốc của Hoa đại phu tuy rằng vẫn nôn như cũ, nhưng cũng may còn có thể nuốt trôi món ăn, chứ không phải ăn vào là nôn ra hết.
Thấy Cố Du mỗi ngày nôn đến khó chịu, Tiêu Minh Xuyên đau lòng muốn chết. Chỉ cần Cố Du muốn ăn món gì dù phiền toái, hắn cũng phái người làm cho ra, mà Cố Du khẩu vị biến hóa quá nhanh, thường xuyên làm ta không kịp đáp ứng.