“Ụa, ụa……”
Cố Du cũng không biết mình làm sao như vậy, đột nhiên liền cảm thấy đặc biệt buồn nôn. Một tay chống thân cây hòe, một tay để ở ngực, Cố Du nôn đến rối tinh rối mù, đem tất cả thứ đã ăn vào phun ra toàn bộ.
Tiêu Minh Xuyên đứng ở bên cạnh, không biết làm sao. Hắn muốn giúp Cố Du vỗ vỗ lưng thuận khí, lại sợ dùng lực đạo không đúng, ngược lại làm đối phương bị sặc. Đành phải một tấc cũng không rời mà đứng ở bên cạnh.
Khi dạ dày đã trống rỗng, Cố Du cuối cùng cảm thấy thoải mái, dùng sức đứng dậy, liền phát hiện mình bị rơi vào một cái ôm ấm áp. Cố Du nôn đến cả người vô lực, dựa vào Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên móc khăn tay, giúp Cố Du lau khóe miệng, dìu người đi vào.
“A Du, làm sao vậy? Là chỗ nào không thoải mái? Hiện tại tốt chút nào chưa? Hay chúng ta về nhà xem đại phu.”
Tuy nói ngày sinh nhật không nên xem đại phu, nhưng nhìn thấy Cố Du bộ dáng khó chịu, Tiêu Minh Xuyên không nghĩ được nhiều như vậy. Hắn không đem “ về nhà xem đại phu” nói thành “về cung xem thái y” cũng đã thực không tồi.
Cố Du vội xua tay nói:
“Nhị ca, đừng có gấp, ta không có việc gì.”
Tiêu Minh Xuyên sao tin lời Cố Du nói, người bình thường sao có thể nôn thành cái dạng này. Hay là ăn đồ vật hỏng rồi, nhưng bọn họ còn chưa có bắt đầu ăn, vậy càng không thích hợp. Thấy Cố Du không chịu phối hợp, Tiêu Minh Xuyên cân nhắc có nên dùng sức mạnh hay không.
Cố Du biết mình lúc này mà không nói thật, nhất định sẽ bị Tiêu Minh Xuyên trói về cung. Như vậy, món ngon không được ăn, đèn cũng không được thả, vội nói:
“Nhị ca, nghe ta giải thích, thật không phải như vậy.”
Tiêu Minh Xuyên đã chuẩn bị đem Cố Du bế lên.
“Vậy nói cho ta biết, A Du rốt cuộc là nơi nào không thoải mái?”
Cố Du dậm dậm chân, có chút do dự, hai tay cũng nắm chặt, thốt lên:
“Nhị ca, Lĩnh Nhi nhà chúng ta sắp làm ca ca.”
Lĩnh Nhi làm ca ca?!
Tiêu Minh Xuyên rành mạch nghe được từng chữ Cố Du nói, nhưng liền thành một câu hoàn chỉnh hắn lại không hiểu.
Lĩnh Nhi sao có thể làm ca ca?
Chẳng lẽ nói……
Sau một lát, Tiêu Minh Xuyên như là nghĩ tới cái gì, hắn đột nhiên ôm lấy Cố Du, nói:
“A Du nói cái gì? lặp lại lần nữa đi!”
Thấy Tiêu Minh Xuyên trên mặt không hề kinh hỉ, mà là khó có thể tin, Cố Du nhẹ giọng nói:
“Ta là nói, ta có thai, Lĩnh Nhi sắp làm ca ca!”
Cố Du nói rõ ràng hơn, không cho Tiêu Minh Xuyên bất cứ hiểu lầm nào.
“A Du mang thai! Lĩnh Nhi làm ca ca! Ta lại có con!”
Cho đến lúc này, Tiêu Minh Xuyên rốt cuộc đã hiểu.
Tiêu Minh Xuyên cảm thấy, giờ phút này từ ngữ cũng không đủ để biểu đạt tâm tình hắn.
Hắn đã từng tin Cố Du không thể sinh, còn tin vài thập niên. Trọng sinh trở về, Tiêu Minh Xuyên phái người khắp nơi tìm kiếm danh y, kết quả danh y còn chưa có tin tức, con mình đã tới trước.
Loại cảm giác phức tạp này giống như từ trên trời có bánh rơi xuống, làm Tiêu Minh Xuyên cả người đều ngốc. Hắn đầu tiên là nhảy tại chỗ vài cái, như chim chóc gấp gáp về tổ khi trời tối. Sau đó lại hét một tiếng, làm cho những vị khách ở ba phòng còn lại cũng phải nhô đầu ra nhìn.
Chu Tước chạy đi mượn chổi để cùng Đàm Nhị nương quét tước dọn dẹp thứ Cố Du nôn dưới tàng cây. Thanh Long thấy chủ tử nhà mình đã hưng phấn không còn biết đông nam tây bắc, đành phải đi giải thích. Hắn nói là chủ mình có hỉ, mà không dễ dàng gì mới có, khó tránh khỏi kích động, còn xin mọi người thứ lỗi.
Sinh con là hỉ sự, mà khó khăn mới có mừng như điên cũng là bình thường. Những vị khách cũng không phải người không biết lí lẽ, hỏi thăm vài câu liền đi trở về chỗ tiếp tục ăn uống, ai cũng không ra quấy rầy Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du.
Đàm Đại nương đang buồn bực vì món ăn tự tay mình nấu không dám nói mỗi người ăn đều thích, nhưng cũng không đến mức tệ mà người ta ngửi mùi hương thôi liền muốn nôn. Thật sự là quá đả kích người mà.
Biết Cố Du là dựng phu, Đàm Đại nương nháy mắt bình thường trở lại. Nhanh chóng đem canh nhân sâm tắc kè dọn đi xuống, Đàm Đại nương còn mở cửa sổ ra, để hương vị trong phòng mau chóng tản ra.
Nhảy vài cái, kêu vài tiếng, điều đó cũng không đủ để biểu đạt cảm xúc của Tiêu Minh Xuyên. Hắn nếu không phải còn có một tia lý trí, thiếu chút nữa liền đem Cố Du bế lên xoay hai vòng.
Hít hật sâu hai lần, Tiêu Minh Xuyên bình tĩnh lại, bất quá giọng hắn vẫn không khống chế được run rẩy:
“A Du thật không có việc gì chứ?”
Cố Du cười lắc đầu, khẳng định nói:
“Thật không có việc gì, chỉ là không quen cái hương vị canh kia.”
Nôn xong Cố Du cảm giác khá hơn nhiều, cũng cảm thấy bụng càng đói.
Tiêu Minh Xuyên hồi tưởng lại khi Cố Du mang thai Tiêu Lĩnh, hắn thật sự không có quan tâm, cũng không biết trạng thái khi đó thế nào. Chỉ biết Thái Y Viện trên dưới đều thực khẩn trương, nhưng rốt cuộc không tốt như thế nào hắn lại không rõ ràng lắm.
Khi Cố Du sinh, hắn cũng có ở bên ngoài chờ, không có nhìn tình hình bên trong, chỉ nhìn thấy bồn nước từ trong bưng đi ra toàn là máu loãng. Thái y thỉnh thoảng chạy đi xin chỉ thị của Cố Thái hậu, mỗi người biểu tình đều nghiêm túc khẩn trương.
Hắn như người ngoài cuộc đứng ngốc tại nơi đó, thậm chí không ai hỏi qua hắn cái gì. Mọi người tựa hồ đều đã quên bên trong là Hoàng hậu của hắn, người đang liều mạng giãy giụa sinh con của hắn. Bởi vậy có thể thấy được, hắn ngày thường đối với Cố Du sơ xuất tới cỡ nào.
Tiêu Minh Xuyên càng nghĩ càng ảo não, trên mặt vui sướng cũng ít vài phần, biến thành thật sâu áy náy cùng có lỗi.
Cố Du chú ý tới biểu tình biến hóa của Tiêu Minh Xuyên, cũng đoán được hắn nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng nói:
“Nhị ca, chúng ta vào đi thôi, bụng ta thật sự đói.”
“A Du đừng vội, ta kêu họ……”
Tiêu Minh Xuyên chỉ lo vui mừng, không có lưu ý đến canh nhân sâm tắc kè đã được mang đi rồi.
Cố Du cười nói:
“Cái canh kia đã được mang đi, Nhị ca yên tâm đi.”
Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du trở về phòng ăn, đoạn đường ngắn ngủn cũng là nắm tay dìu, căn bản luyến tiếc buông ra.
Khi hai người mới vừa ngồi xuống, một tiểu cô nương cười tủm tỉm đi vào hỏi bọn họ muốn đổi canh gì.
Tiêu Minh Xuyên cái gì cũng không nói, trực tiếp nhìn Cố Du. Cố Du muốn canh chua cay, đồ ăn thì muốn hai món thanh đạm.
Tiêu Minh Xuyên thấy thế cười nói:
“A Du ăn cay đối với thai nhi không tốt, cho nên giảm được không?”
Cố Du chớp chớp mắt, lắc đầu nói:
“Ta là sợ chờ lát nữa không có khẩu vị.”
Nói xong dừng một chút, lại nói:
“Ngài yên tâm, về sau ta sẽ chú ý.”
Trong thời gian chờ đợi đồ ăn mang ra, Tiêu Minh Xuyên rốt cuộc ý thức được một vấn đề quan trọng bị hắn bỏ qua đã lâu, vội hỏi:
“A Du sao phát hiện được? Đại phu nào kiểm tra, có chuẩn không? Hắn có nói chuyện gì hay không?”
Cố Du không có dấu diếm, đem chuyện ngày ấy phát sinh khi về nhà nói cho Tiêu Minh Xuyên nghe.
Tiêu Minh Xuyên im lặng không nói, sau một lúc lâu mới nói:
“Mẫu hậu làm như vậy, khẳng định là muốn cho A Du đối với ta hết hy vọng.”
Cũng là hắn lúc trước tổn thương Cố Du quá sâu, Cố Thái hậu nhìn không được, mới có thể ra hạ sách này.
Chuyện tới hiện giờ, Tiêu Minh Xuyên đã không nghĩ lại truy cứu động cơ của Cố Thái hậu, hắn cùng Cố Du đã hòa thuận, nguyên nhân cũng không còn quan trọng.
Đàm Niệm mỗi ngày đều là chuẩn bị đồ ăn có giới hạn, ít có nguyên liệu dư thừa, muốn thêm đồ ăn rất khó. Cũng may Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du không yêu cầu cao, Đàm Đại nương thực nhanh đã mang lên một phần canh đậu giá chua cay, một phần rau xanh xào, cùng một phần lẩu chay thập cẩm.
Cố Du cười nói:
“Xem ra nơi này làm ăn quả nhiên không tồi, Nhị ca thật là tinh mắt.”
Tiêu Minh Xuyên gắp cá chưng tương cho Cố Du, hòa nhã nói:
“A Du nếm thử hãy nói, xem có thể ăn hay không.”
“Dạ.”
Cuối cùng, phu phu Hoàng đế liên thủ phát huy sức chiến đấu, đem toàn bộ món trên bàn tiêu diệt sạch sẽ.
Cố Du thỏa mãn mà thở dài nói:
“Ta có loại cảm giác một lần nữa sống lại.”
Thấy Cố Du ăn đến cao hứng, Tiêu Minh Xuyên trong lòng cũng nhẹ nhàng, sau đó hỏi:
“A Du, hay chúng ta sớm trở về?”
Không phải Tiêu Minh Xuyên không tín nhiệm Cố Du, mà là biết Cố Du lại có, hắn có chút không dám mang Cố Du đi chơi, cảm thấy trở về tương đối tốt hơn.
Cố Du đang dựa lưng vào ghế, nghe vậy lập tức ngồi thẳng.
“Nhị ca, ta muốn thả đèn.”