Tiêu Minh Xuyên không nghĩ tới, điều kiện Tiêu Lĩnh lại là cái này, đơn giản đến hắn khó có thể tin, vì thế không chút do dự liền đáp ứng.
Qua đi mấy ngày Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du ngủ trên cùng cái giường, nhưng trừ đêm đầu tiên, hai người bọn họ không biết ngủ như thế nào mà buổi sáng vị trí lại bị trao đổi, mấy đêm sau, Cố Du đều quấn chặt chăn dựa vào vách, tận lực không cùng hắn tiếp xúc.
Tiêu Minh Xuyên đang cân nhắc xem có biện pháp gì phá bỏ cục diện đó thì Tiêu Lĩnh chủ động nói với hắn muốn cùng bọn họ ngủ chung. Đây xem như cơ hội, rõ ràng chính là đưa than ngày tuyết. Có Tiêu Lĩnh ở đây, Cố Du cũng sẽ không thể không để ý tới hắn.
Tiêu Minh Xuyên bế Tiêu Lĩnh lên hôn thật mạnh ở trên mặt, khẽ cười nói:
“Tiểu Lĩnh, phụ hoàng thật là yêu con muốn chết!”
Tiêu Lĩnh không nói lời nào, chỉ cười, cười đến mi mắt cong cong.
Tiêu Minh Xuyên cùng Tiêu Lĩnh chơi một lát, liền nói:
“Lĩnh Nhi, cha con có lẽ một chút mới tỉnh, con cùng phụ hoàng đi ngự thư phòng chơi được không?”
“Ngự thư phòng có cái gì chơi?”
Tiêu Lĩnh nghĩ cha còn ngủ, có phụ hoàng cùng nó chơi cũng khá tốt.
Tiêu Minh Xuyên dùng áo choàng đem Tiêu Lĩnh bọc kín mít, cười trả lời:
“Có rất nhiều rất nhiều sách.”
Tiêu Lĩnh nhíu nhíu mày, lộ ra một chút thần sắc thất vọng:
“Nhưng mà Lĩnh Nhi không biết chữ.”
“Lĩnh Nhi muốn học không?”
Tiêu Minh Xuyên cười tủm tỉm hỏi. Tiêu Lĩnh không cần nghĩ ngợi, dùng sức gật gật đầu:
“Đương nhiên muốn, nhưng cha không chịu dạy con.”
Tiêu Minh Xuyên nghĩ nghĩ, bế Tiêu Lĩnh lên vừa đi vừa nói:
“Sang năm đi, chờ thời tiết ấm áp, phụ hoàng để con đi học.”
“Thật tốt quá! Cám ơn phụ hoàng!”
Tiêu Lĩnh hai tay nhỏ đều ở trong áo choàng lấy không ra, liền giống như gà con mổ thóc ở trên mặt Tiêu Minh Xuyên mổ hai cái, hai mắt sáng lấp lánh như ngôi sao ở bên trong.
Tới ngự thư phòng, Tiêu Minh Xuyên đem Tiêu Lĩnh ôm đến ngồi ở trên giường La Hán chơi. Hắn tự mình cởi áo choàng ra để Tiêu Lĩnh tự chơi, lại phân phó nhũ mẫu cùng hai tiểu thái giám ở bên cạnh hầu hạ, mới xoay người đi phê duyệt cho xong tấu chương.
Tuy rằng quyền hành đều ở trên tay Cố Thái hậu, nhưng Tiêu Minh Xuyên cũng không phải hoàn toàn bù nhìn, theo thông lệ công vụ cũng phải làm.
Trước kia Tiêu Minh Xuyên hận nhất việc này xem chúng là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, luôn cảm thấy Cố Thái hậu đem mình trở thành tay sai vặt. Đại sự quốc sự chính là Cố Thái hậu làm chủ, việc nhỏ không quan trọng liền đẩy cho hắn, cái này chính là chèn ép Hoàng đế.
Bởi vì tâm có oán niệm, Tiêu Minh Xuyên đối với việc này không chú tâm, thường xuyên làm qua loa đại khái cho xong việc. Không nghĩ tới thái độ như vậy trong mắt Cố Thái hậu biến thành không yên tâm, sao còn dám đem toàn bộ Đại Chu triều phó thác cho hắn.
Sống qua một đời, cũng vài thập niên chân chính làm Hoàng đế, Tiêu Minh Xuyên quay đầu nhìn lại đã không còn oán hận đối với Cố Thái hậu. Bởi vì hắn phát hiện, không biết Cố Thái hậu đối với mình có tình cảm phụ tử hay không, nhưng việc dạy dỗ rất nghiêm túc.
Sau khi trọng sinh, Tiêu Minh Xuyên mỗi ngày vào buổi sáng thường phê duyệt tấu chương, ngẫu nhiên cũng tìm quan đại thần lại hỏi chuyện. Hiện giờ hắn đã rõ, những cái hắn gọi là lông gà vỏ tỏi bên trong cất giấu ít nhiều tin tức hữu dụng. Có lẽ Cố Thái hậu ngay từ đầu, chính là muốn chậm rãi rèn luyện hắn. Đáng tiếc biểu hiện của hắn rõ ràng làm Thái hậu thất vọng.
Thông qua tấu chương các nơi các bộ trình lên, hiện tại Tiêu Minh Xuyên dễ phát hiện vấn đề cũng nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề. Có thể trước đây hắn nhìn chính là nhìn, trừ bỏ ngại phiền hoàn toàn không có dùng tâm để xem xét.
Trên thực tế, trừ phi chiến loạn, có nhiều việc đại sự kinh thiên động địa đều là tập hợp từ việc nhỏ mà thành.
Tiêu Minh Xuyên không xác định, nếu hắn biểu hiện cũng đủ tốt, Cố Thái hậu có thể trao lại quyền hành cho hắn hay không.
Trải qua một đời nói cho hắn biết, đây là rất khó. Người cầm quyền lực thời gian càng dài, sẽ càng luyến tiếc buông bỏ. Nếu không phải hắn nắm quyền lực thật chặt, nếu không phải hắn không tin bất cứ ai, Lam Nhi sao bị buộc đến khởi binh, cuối cùng rơi vào kết cục tự vận.
Bây giờ trong mắt Tiêu Minh Xuyên cũng không còn xem chuyện tranh quyền đoạt lợi cùng Cố Thái hậu là quan trọng phải làm. Hơn nữa hắn đột nhiên thay đổi thái độ đối với Cố Du, ở triều chính đột nhiên trở nên khôn khéo lên, sẽ chỉ làm Cố Thái hậu đối với hắn càng thêm hoài nghi, cảm thấy hắn chính là giả heo ăn thịt hổ, là rắp tâm bất lương hại người.
Thật không muốn tạo thành hiểu lầm như vậy, Tiêu Minh Xuyên không có chỗ kêu oan. Thật sự không nghĩ đem mình thành đồng loại với sinh vật bị xem ngu ngốc nhất, Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, đình chỉ suy nghĩ loạn xạ.
Hắn hiện tại xem tấu chương, chủ yếu là muốn giải quyết tình huống, đã qua vài thập niên, thật nhiều sự việc hắn nhớ không rõ.
Nhanh chóng xử lý xong tấu chương, Tiêu Minh Xuyên đi vào xem Tiêu Lĩnh.
“Phụ hoàng!”
Nhìn thấy Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Lĩnh lập tức dừng chơi ném đạn trân châu đi.
Tiêu Minh Xuyên nhìn thấy trên giường lăn đầy trân châu đen mà nhíu nhíu mày. Trân châu đen là sản vật biển sâu, muốn thu hoạch rất khó, sản lượng thấp, dù có người ra giá cao cũng chưa chắc mua được. Nhưng Tiêu Lĩnh ngược lại dùng để làm đạn châu chơi, thật sự là quá xa xỉ.
Dù trong lòng có chút không vừa ý nhưng Tiêu Minh Xuyên không ở trước mặt Tiêu Lĩnh biểu hiện ra. Hắn biết, đây không phải Tiêu Lĩnh sai, trẻ con căn bản không biết khái niệm đắt rẻ sang hèn. Hắn cần phải nói chuyện này cùng Cố Du mới được.
“Phụ hoàng, ngài có thể kể chuyện xưa không?”
Ngự thư phòng sách so với Khôn Ninh Cung càng nhiều hơn, Tiêu Lĩnh nhìn mà hâm mộ.
Tiêu Minh Xuyên ra hiệu bảo nhũ mẫu thu hồi trân châu đen đem lại, hắn ôm Tiêu Lĩnh ngồi xuống, ôn nhu nói:
“Lĩnh Nhi muốn nghe cái gì?”
“Cha kể đến ‘ Hương chín tuổi biết ủ ấm chiếu mền ’, phụ hoàng có thể kể tiếp theo không?”
“Đương nhiên là có thể. Bất quá Lĩnh Nhi có thể nói cho phụ hoàng đó chính là gì hay không?”
Tiêu Lĩnh mấp máy môi gật gật đầu:
“Là nói trước kia có bạn nhỏ tên Hoàng Hương, phụ thân hắn thân thể không tốt. Hoàng Hương đặc biệt hiếu thuận, mỗi lần ngủ sẽ chui vào ổ chăn của phụ thân nằm đến khi ấm áp. Phụ hoàng, ngài biết không? Con cũng từng ủ chăn cho cha ……”
“Ồ, thật không?”
“Là thật sự, nhưng mà ……”
Tiêu Lĩnh ngượng ngùng cười nói:
“Nhưng con lại ngủ thật trên giường cha. Nhủ mẫu còn nói.... nói con đem nước miếng dính lên gối đầu của cha.”
Tiêu Minh Xuyên rất muốn cười, nhưng hắn nhịn xuống ý cười, cất giọng khen:
“Có thể ủ ấm chăn cho cha, Lĩnh Nhi của chúng ta thật là đứa con hiếu thuận nha.”
Sau đó liền kể cho Tiêu Lĩnh nghe về “ Dung bốn tuổi biết nhường trái lê".
Tìm hiểu thêm :
香九齡,能溫席; Hương cửu linh, năng ôn tịch;
孝于親,所當執。 Hiếu ư thân, sở đương chấp.
融四歲,能讓梨; Dung tứ tuế, năng nhượng lê;
弟于長,宜先知。 Để ư trưởng, nghi tiên tri.
Hương chín tuổi biết ủ ấm chiếu mền
Hiếu với cha mẹ, việc nên làm.
Dung bốn tuổi biết nhường trái lê,
Thuận với anh là điều nên biết trước.
Đây là một trong năm phần đầu tiên trong sách Tam Tự Kinh nói về bản tính con người, thông qua đó nêu lên cách giáo dục trẻ con bằng những dẫn chứng sinh động từ thời xa xưa. Ngoài ra, phần này còn nói về chức phận bậc làm cha mẹ, trách nhiệm của người thầy và bổn phận của con cái. Ngoài việc mài mò học tập thì người con phải biết hiếu để.