Lâm Hàn ngốc ngốc nhìn người thanh niên kia trong chốc lát liền khôi phục trạng thái, bình tĩnh đáp " Tôi tên Lâm Hàn thứa thiếu gia "
Thái độ ổn trọng của cậu rất vừa lòng Vương Thiên Hành, anh liền gật đầu nhẹ như đáp lại anh rồi nhìn sang Tiết quản gia phân phó " Đám người lần này rất khá, ông cứ xem mà sắp xếp đi"
Nói xong như chợt nghĩ đến điều gì đó, Vương Thiên Hành nhìn sang Lâm Hàn " Cậu , Cậu sẽ phụ trách chơi cùng Leon nhỏ bé của ta"
Lâm Hàn chân muốn xụm xuống đất , mắt nhìn sang con Ngao Tây Tạng như thể nói " không phải chứ" cậu rất muốn từ chối .... nhưng nếu cậu có nói ra chắc chắn cũng không thay đổi được. Đành gục đầu tuân mệnh.
Vương thiên Hành khoát tay cho tất cả lui xuống, nhưng khi Lâm Hàn vừa đi khuất bóng Leon bé bỏng liền đuổi theo như thể sợ cậu sẽ đi mất không chơi với nó nữa.
Lâm Hàn nhìn bé Ngao Tây Tạng bán manh cọ cọ trong ngực mình muốn tắt thở ,lòng bỗng muốn chết luôn bây giờ cho xong, cậu đưa ánh mắt cầu xin sang Tiết quản gia "......."
Tiết quản gia vờ không nhìn thấy , phân phó thuộc hạ đưa người mới về phòng rồi sắp xếp công việc. Riêng Lâm Hàn......
Tiết quản gia "...... cậu....... cậu đi theo tôi" đây cũng là lần đầu tiên ông thấy Leon bé nhỏ dính lấy một người như thế . Nên ông đành sắp xếp cho Lâm Hàn ở phòng nhỏ cạnh phòng của Leon để tiện chăm sóc cho nó. Vốn ông chỉ định tuyển thêm người chăm sóc và bán nhạc cụ cho thiếu gia..... thôi vậy.
Lâm Hàn hai lòng lệ rơi đi theo Tiết quản gia đến một căn phòng cũng không tính là quá nghèo nàn. " Tiết quản gia xin hỏi công việc của tôi là gì?"Gì cũng được miễn không phải là chăm anh bạn này
Dưới ánh mắt chờ mong của Lâm Hàn " Nhiệm vụ của cậu là chơi cùng và chăm sóc đứa nhỏ này" nói xong còn tri kỷ mà xoa đầu nó một cái
Lâm Hàn "........."
Leon bé bỏng mắt lấp lánh nhìn cậu ".........." cùng chơi cùng chơi.
Lâm Hàn đành nhận mệnh , cậu thay đổi trang phục của người hậu rồi ngoan ngoãn theo sau Leon bé nhỏ đến khu vui chơi của nó. Đó là một khu vườn nhân tạo rộng lớn như một sân banh cỡ , cái gì cũng có nhưng cái thiếu chính là người chơi cùng , Lâm Hàn bổng cảm giác như bản thân đã hiểu nó cảm thấy gì. Đó là nỗi cô đơn , giống loài của nó hiện tại đã gần như tuyệt chủng,sẽ chẳng có giống loài nào tình nguyện ở cùng nó. Nó cô đơn trong chính cái vương quốc của mình, nó chọn cậu có lẽ .... nó nhận ta điều gì đó, có thể là nó nhận ra cậu là một người đến từ thời xa xăm ấy,thời mà đồng loại của nó vẫn còn rất nhiều.
Leon bé nhỏ chạy nhảy khắp nơi, chốc chốc lại nhìn sang Lâm Hàn mong cậu chú ý tới mình. Nó chưa từng cần hoặc mong đợi kẻ khác chơi cùng, nhưng hôm nay thì khác .
Lâm Hàn chậm rãi đến bên nó, tay vuốt nhẹ lên chiếc bờm uy vũ kia. Nhìn vào đôi mắt nhỏ xíu hơi hếch lên của nó " Có phải .... mi cảm thấy rất cô đơn , có đúng không?"
Leon bé nhỏ như hiểu lời cậu nói,nó ngồi phịch xuống sàn, miệng ư ủ như thể đang trả lời cậu. Đôi mắt vốn nhỏ giờ lại càng nhỏ đến lợi hại, đầu cọ nhẹ lên tay cậu tìm an ủi .
Lâm Hàn cảm thấy khoé mắt hơi cay , trong người cậu cũng hơi mệt, từ tối qua đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì nên có chút đói lã , mệt rã rời. Cậu tìm một chỗ lý tưởng không thấp cũng không quá cao mà ngồi xuống ,vỗ vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh. Leon bé nhỏ lập tức bước nhanh đến nằm phục bên cạnh cậu. Đầu ỉu xìu gác lên chân Lâm Hàn.
Lâm Hàn cười khổ, tay vuốt nhẹ lên đầu nó. Thở ra một hơi, anh với nó có khác gì nhau. " Nhớ nhà lắm phái không?"
Leon bé nhỏ "..... ư ư"
Lâm Hàn nâng mắt nhìn không điểm đích, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi rũ mắt nhìn Con Ngao Tây Tạng to tướng bên cạnh. Mắt dâng lên một tầng nước mỏng " Nơi gọi là nhà.... đã không còn nữa. Nó đã , nổ Tan thành từng mảnh nhỏ. Mang theo hết tất cả mọi thứ , con người , cây cối , tất cả mọi sinh vật dù ở dưới nước hay trêи cạn. Kể cả ..... đồng loại của mi . Cảm giác chỉ còn một mình trêи cõi đời này buồn lắm đúng không ? Muốn chết cũng không được mà sống cũng không xong quả thật rất khó chịu!" Lâm Hàn khẽ cười chua chát,giọt nước mắt theo cử động mà rơi xuống.
Lau vội đi giọt nước mắt cậu lại nở một nụ cười ôn hoà nhìn nó " Nhưng nếu số phận đã cho mi được sống, được yêu thương như thế thì mi nhất định phải sống cho thật tốt , thật vui vẻ có biết không?"
Leon bé nhỏ khó hiểu mà nâng mắt nhìn cậu "......." tại sao?
Lâm Hàn " Tại vì được sống là một cơ hội không phải ai cũng may mắn có được một cuộc sống tốt đẹp trong khi ..... những người khác phải chết. Mi không sống vì bản thân thì cũng nên sống vì những người yêu thương mi. Nếu sống cũng một kiếp mà chết cũng là một kiếp thì tại sao lại không sống cho vui vẻ" những lời này tựa hồ nói với Leon nhưng cũng là lời cậu muốn nói với chính mình. Sống chết có số vậy nên hãy vui vẻ mà chấp nhận.
Leon bé nhỏ như cảm nhận được tâm trạng cậu thay đổi , nó nhanh chóng ngốc đầu dậy đầy phấn chấn mà ngoắt đuôi vui vẻ " ..... Gâu"
Lâm Hàn cười với nó , đẩy nhẹ " Ngoan , đi ra kia chơi đi!"
Leon bé nhỏ lập tức phóng như bay về khu trò chơi nó yêu thích. Đuôi không ngừng lắc lư vui vẻ.
Lâm Hàn trút cạn bầu tâm sự ,lòng một lần nữa thả lỏng. Cậu cũng thả lỏng luôn bản thân mất chống đỡ mà ngã về phía sau mất ý thức.
Khi Lâm Hàn tỉnh lại cậu thấy mình đang nằm trong phòng của mình, cậu còn chưa tỉnh táo hẳn thì một cái đầu to tướng với đôi mắt bé xíu bị lông che mất phần lớn tiến lại gần quan sát cậu. Đầu óc cậu lập tức thanh tỉnh hơn một nữa , nhớ ra đây là ai Lâm Hàn liền đưa tay vỗ vỗ cái bờm cứng ngắt kia nói đôi câu an ủi " Xin lỗi, dọa mi rồi phải không. Xin lỗi nhé,bây giờ ta không sao rồi"
Leon bé nhỏ vui vẻ quẩy đuôi rồi ɭϊếʍ ɭϊếʍ tay cậu, nó thật bị dọa không nhẹ. Đang chơi vui thì khi nó quay sang đã nhìn thấy cậu nằm yên bất động, nó cố mọi cách vẫn không thể đánh thức cậu, nó sợ cậu bỏ nó mà đi. Lập tức nó dùng hết tốc độ bình sinh mà chạy đi tìm người giúp đỡ , thật ra thì chỉ cần nó chạy là tốc độ đã bỏ xa loài báo,không phải vô cớ mà người ta nói chúng còn nhanh hơn hưu nai. May mắn nó không phải đi xa, vừa chạy một đoạn ngắn là nó đã nhìn thấy chủ nhân của nó cùng vài người đang đi đến . Nhanh như chớp nó ngậm lấy áo Vương Thiên Hành kéo đi.
Vương Thiên Hành bị hành động của nó làm cho khó hiểu . Nhưng vẫn tăng bước bộ đi theo, khi đến khu vui chơi của nó Leon bé nhỏ liền nhả áo Vương Thiên Hành ra rồi chạy nhanh về bên người Lâm Hàn cất tiếng sủa "... Gâu..."
Nhìn thấy Lâm Hàn nằm bất động mọi người có chút bất ngờ, dù Leon có to lớn ,có đôi khi hơi thô bạo nhưng sẽ không làm chết người,nhìn Lâm Hàn đến cả quần áo đều chỉnh tề,nhìn không ra vấn đề nằm ở đâu?
Cận vệ đi đến đỡ Lâm Hàn vào phòng y tế,qua kiểm tra sơ bộ là " đói quá nên ngất đi" suốt quá trình cậu không tỉnh lại Leon bé nhỏ vẫn một mực trông chừng không rời nữa bước, cả bữa trưa cũng phải vừa ăn vừa nhìn Lâm Hàn.
Khi một người một chó còn đang an ủi nhau thì tách một tiếng cửa mở ra. Tiết quản gia mặt lạnh bước vào, quét mắt nhìn qua Leon rồi nhìn Lâm Hàn " Cậu đã thấy khỏe hơn chưa?
Lâm Hàn chột dạ liền bật người đứng dậy xuýt thì ngã nhào vì choáng váng,may mà Leon bé nhỏ kịp đỡ lấy cậu " Tiết quản gia tôi xin lỗi, Sẽ không có lần sau,xin ngài tha thứ cho lần này "
Nhìn Lâm Hàn sắc mặt quả thật rất kém nên Tiết quản gia cũng không muốn làm khó dễ
" Không được phép có lần sau"
Lâm Hàn " Vâng "
Cánh cửa phía sau lại một lần nữa , một người hầu đang bữa một mâm thức ăn bước vào . Nhận được sự cho phép hắn liền đặt chúng lên bàn rồi lặng lẽ lui đi.
Lâm Hàn chết lặng nhìn "......" cái gì chứ cái này cậu tuyệt đối sẽ không quên cái siêu cấp đáng sợ của nền ẩm thực nơi đây.
Nhìn thấy vẻ mặt đau trứng khó hiểu của Lâm Hàn Tiết quản gia ôn tồn nói " Món ăn này là do chính tay đầu bếp đẳng cấp liên ngân hà chuẩn bị, ngươi rất may mắn , hãy ăn rồi tiếp tục công việc"
Lâm Hàn " Vâng ,xin cảm ơn ngài"
Tiết quản gia rời đi , Lâm Hàn đau khổ nhìn về đĩa thức ăn trêи bàn , nhìn có vẽ .... không tệ ha.
Leon bé nhỏ và Lâm Hàn bốn mắt nhìn nhau .....
Mặc dù là rất đói nhưng cái đĩa ... sền sệt. Rau củ được cắt nhỏ như hạt lượu.ít thịt dị thú nhìn thì trong có vẻ đẹp mắt nhưng hương thì tệ không còn chỗ nói.
Ăn qua loa được vài muỗng một trận buồn nôn đến cực điểm ập đến, Lâm Hàn xoay người chạy nhanh vào toilet mà nôn hết mật xanh mật vàng. Một ngụm máu nhỏ cũng tuôn ra ,mùi máu tanh nồng lập tức kϊƈɦ thích khứu giác của Leon . Bản năng khiến nó cảm giác không ổn " Gâu Gâu Gâu..." chân không ngừng cào cửa.
Lâm Hàn nôn đến mệt lã, nhưng nghe phản ứng của Leon cậu đã đoán được đôi chút, lập tức tẩy sạch vết máu, súc miệng một lượt rồi nhanh chóng mở cửa đi ra, Leon bé nhỏ lập tức vọt vào tìm kiếm dấu vết nhưng nó cái gì cũng không tìm thấy. Nó đưa đôi mắt xếch bé tí nhìn Lâm Hàn "?????"
Lâm Hàn bật cười. " Thôi đừng phí công tìm nữa. Mau lại đây"
Trong khi một người một chó đang giao lưu tình cảm thì tại một nơi khác .
Tiết quản gia dáng đứng thẳng tắp đứng đối diện Vương Thiên Hành.
Vương Thiên Hành " Đã điều tra tên Lâm Hàn kia chưa?" Một tay khẽ gõ lên bàn, một tay chống đầu tuỳ ý.
Tiết Thiệu " Đã tra, tạm thời vẫn chưa có tin tức . Lúc giao dịch trêи người hắn đã không có quang não"
Vương Thiên Hành khẽ nâng mày "..... Ùm. Chuyến giao dịch sắp tới đã định chưa?"
Tiết quản gia " Đã định, là hàng tinh bonzo, chúng ta sẽ đến nơi trong bốn ngày nữa"
Vương Thiên Hành rũ mắt lười biếng đáp "Tốt, ông cứ sắp xếp ổn thoả. Cho người để mắt tới Leon "
Tiết thiệu hành lễ , rồi nhanh chính rời đi. Đối với Vương Thiên Hành thì những vụ giao dịch cũng chỉ là một trong những trò mua vui trêи quãng đường du lịch dài ngày của mình. Chẳng qua là thâm tâm cũng có chút yêu thích với nhạc cụ nên mới trở thành một thương nhân buôn nhạc cụ. Nhưng là loại thương buôn chẳng ai bì nỗi , vì số nhạc cụ Vương Thiên Hành có chỉ đếm trêи đầu ngón tay, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Vậy nên ... khỏi nói cũng biết mấy món đồ chơi kia giá trị kinh người thế nào
Trong khi Lâm Hàn đang vuốt ve trấn an Leon bé nhỏ,
cộc cộc cộc ..... tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên
Lâm Hàn " xin mời vào "
Bước vào là một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài màu vàng óng ánh, đôi mắt xanh lơ xinh đẹp , cùng nụ cười duyên dáng với hai cái má lúm đồng tiền. " Chào cậu, Tôi tên Du Tuyết Nhi, tôi là người sẽ cùng cậu chăm sóc cho Leon . Tôi không làm phiền cậu chứ ?"
Lâm Hàn bỗng thấy mặt mình nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn vài nhịp " Không không phiền đâu, chào cô tôi tên Lâm Hàn , cô tìm tôi có việc gì không?" Cậu lúng túng đáp,muốn đứng lên nói chuyện nhưng cơ thể lại chống đối cậu, Lâm Hàn chỉ biết cười trừ.
Nụ cười rạng rỡ như ánh dương của Lâm Hàn khiến Tuyết Nhi có vài phần thiện cảm , cô không còn cảm thấy khó chịu khi bị cướp mất phần chăm sóc Leon của mình. Cô cười đáp lời " Cũng không có việc gì,tôi thấy Leon bé nhỏ của chúng ta rất lâu không ra ngoài đi dạo rồi,như vậy sẽ không tốt cho nó. Cậu có muốn đi dạo cùng không ?"
Lâm Hàn " Tôi ..... Đi , chúng ta sẽ cùng đi. Leon đi dạo nào"
Leon bé nhỏ " Gâu ..." xuất phát. Nó vui vẻ vẫy đuôi chạy lớn ton phía trước nhưng vẫn không quên nhìn xem Lâm Hàn có theo kịp không .
Tuyết Nhi cùng Lâm Hàn hai người cùng sóng bước bên nhau cùng đi dạo, trêи đường đi cô hướng dẫn cho cậu những điều nên biết, những chỗ có thể tới và những nơi không được phép. Cậu rất vui vì có hai nơi cậu có thể đến là bếp và..... phòng y tế. Cậu biết giờ cậu gần như không thể ăn để sống được nữa , gần như khi cậu ăn vào thứ gì là y như rằng sau đó sẽ nôn sạch ,chính vì thế người cậu mỗi lúc một gầy.
Muốn sống thật tốt những ngày còn lại cho thật vui vẻ cậu chỉ có thể truyền dịch . Lòng suy nghĩ miên man thì lòng ngực bỗng truyền đến một trận đau thắt khiến cậu hít vào không được mà thở ra cũng không xong. Nắm tay thả lỏng hai bên người lặng lẽ siết chặt, Lâm Hàn cố tỏ ra vô sự nhưng gân trán gần như đã chạy khắp nơi,hơi thở hắt ra một cách khó nhọc.
Nhưng may mắn thay , vì không ai chú ý đến cậu vào lúc này . Leon bé nhỏ vẫn vô tư chạy nhảy ,chốc chốc lại nhìn sang Lâm Hàn, thấy cậu cười nó lại vui vẻ đi dạo .
Sau buổi đi dạo là lúc Leon được đi tắm ,sau đó là cơm tối. Lâm Hàn vì vẫn còn mệt nên Tuyết Nhi đặc chủ động làm giúp phần việc cho cậu để Lâm Hàn về nghỉ ngơi. Đối với một Tuyết Nhi biết quan tâm người khác thế này Lâm Hàn càng vạn phần yêu thích , chỉ là...... sẽ dừng lại tại đó mà thôi.
Lâm Hàn cố gắng nhớ lại chỉ dẫn của Tuyết Nhi lần mò đến được phòng y tế.
Nó nằm ở một khu vực tách biệt nhưnng rộng lớn hơn cậu nghĩ. Một gian phòng rộng lớn xa hoa thuần một màu trắng . Có nhiều gian phòng riêng biệt với đủ loại máy móc mà Lâm Hàn khi xuyên đến có nhìn qua nhưng xem ra nó còn tân tiến hơn nữa.
Đang quan sát căn phòng bỗng một giọng nói lạnh ngắt vang lên khiến Lâm Hàn bị doạ,tim muốn nhảy ra ngoài luôn. Cậu quay phắt người theo hướng tiếng nói phát ra
Đối diện cậu là một thanh niên tóc vàng . Mắt xanh , gương mặt mười phần băng lãnh , nhìn rất đẹp trai nhưng mang mười phần Hàn khí có thể đông chết người . Anh mặc nguyên một bộ đồ thuần tông trắng chuẩn bác sĩ ( nhưng bác sĩ này sẽ khiến bệnh nhân bị bệnh tim đi sớm hơn dự tính ah)
Bác sĩ hung thần Bạch Lạc Sơn " Cậu đến đây làm gì ?"
Lâm Hàn bị lạnh đến đông cứng run rẩy đáp " Tôi ...tôi ....tôi đến... tìm ngài có việc muốn nhờ ngài giúp cho "
Bạch Lạc Sơn lướt qua Lâm Hàn đi đến chỗ bàn làm việc ngồi xuống , hất càm nhìn cậu " Có việc gì? Mau nói rồi đi ra,tôi đang rất bận"
Lâm Hàn cắn răng lấy hết căn đảm nói " tôi muốn xin anh một ít thuốc dinh dưỡng có thể truyền thẳng vào cơ thể"
Bạch Lạc Sơn ngừng động tác lướt quang não liếc mắt nhìn Lâm Hàn khỏe hiểu " Cậu cần nó để làm gì?"
Lâm Hàn thành khẩn đáp " không giấu gì anh, tôi.... bụng của tôi dạo này không được tốt cho lắm, vừa ăn là nôn nên ...."
Bạch Lạc Sơn rũ mắt lơ đãng đáp " chỉ có vậy, chỉ cần uống thuốc chẳng phải là khỏi ngay sao? Cậu làm mất thời gian của tôi quá đấy...." lời còn chưa nói xong liền bị Lâm Hàn đánh gãy
Lâm Hàn " không , không phải như anh nghĩ đâu. Tôi ... đã uống thuốc chỉ là tạm thời vô pháp . Xin anh hãy giúp tôi ,làm ơn" đôi mắt cầu xin bắn thẳng về Bạch Lạc Sơn tìm hy vọng
Bạch Lạc Sơn "........" đây là muốn trêu tức anh sao? " Đừng phí thời gian của tôi, muốn trị thì tiến lại phòng bên kia sẽ có người chữa trị cho cậu,còn muốn phí thời gian của tôi thì phiền cậu đi cho" đùa, anh là ai chứ? Thiên tài y học đứng hàng đầu trong cả tinh hệ mà đến cái bệnh dạ dày cỏn con cũng muốn đi làm khó anh.
Lâm Hàn quyết chết cũng không bỏ cuộc " Không tôi không nói đùa , xin anh. "
Bạch Lạc Sơn ghét bỏ nhìn Lâm Hàn, mở ngăn kéo lấy một ống tiêm màu vàng nhạt rồi ném về phía cậu " đây là thứ cậu cần ,cầm lấy rồi biến đi . Nếu hết cứ liên hệ trợ lý của tôi mà lấy".
Bạch Lạc Sơn miệng thì cứng nhưng tâm là một vị bác sĩ càng không thể thấy chết mà không cứu, huống chi... anh nhìn Lâm Hàn rất thuận mắt theo kiểu nào đó.
Lâm Hàn đón lấy ống tiêm mừng rỡ nói cảm ơn Bạch Lạc sơn rồi rời đi.
Bạch Lạc Sơn bỗng cụt hứng mà tắt quang não, đã lâu rồi anh không tìm được dự án khoa học nào đủ khó để nâng thêm kỹ năng của mình , cái cảm giác đứng trêи đỉnh cao nhưng lại không có ai cùng đồng hành ,cũng không ai cho anh cảm giác thách thức thật là khó chịu vô cùng . ( sớm thôi anh trai hắc hắc )
Sau khi tiêm thuốc Lâm Hàn mới cảm thấy bản thân đã thật sự sống lại. Cậu nhanh chóng chạy đi tìm Tuyết Nhi để tiếp tục công việc của mình. Trêи đường đi tìm Phòng của Leon cậu tình cờ lạc bước đến một căn phòng bày trí đơn giản mà thanh nhã, chính giữa căn phòng trưng bày một cây đàn tranh hai mươi mốt dây. Là loại đàn mà cậu yêu thích.
Lâm Hàn mang theo bao hoài niệm từng bước chậm rãi đến bên cây đàn. Từng kỷ niệm vui vẻ hiện lên trong đầu.
Đó là những buổi chiều cuối tuần vui vẻ. Cậu thường tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy sang nhà Cát Lâm đề được anh dạy đàn. Nhưng Lâm Hàn đam mê thì đam mê nhưng học xong lại quên mất ngay sau đó khiến Cát Lâm tức muốn nổ phổi mà cuộc tròn quyển sách đập vào đầu cậu
Cát Lâm " Lâm Hàn đầu em chứa đậu hủ à?
sao vừa học đã quên thế? Anh thấy em nên bỏ cuộc đi là vừa "
Lâm Hàn "Không không em không bỏ cuộc đâu, Cát Lâm ca đừng giận em mà,em sẽ cố gắng học thật tốt mà " cậu ủy khuất ôm lấy tay Cát Lâm bán manh
Cát Lâm lại trúng chiêu chịu không nỗi cậu làm nủng lại phát cho một cái nữa " Cố gắng kiểu như cậu thì có mà học đến già, anh sao lại đụng phải học trò đần như cậu vậy chứ?"
Lâm Hàn ôm cứng lấy anh cười ha ha , đầu lại bị ăn một phát.
Cần cù bù Thông minh, sau một năm bị ăn không biết bao nhiêu cái tát vào đầu cậu cũng thành công học xong khoá mẫu giáo căn bản , cậu đã có thể tự mình đàn rất nhiều bài mà cậu thích. Ngày tháng đó thật vui làm sao, Lâm Hàn chợt cười rồi chợt khóc , mắt lệ nhoà nhìn cây đàn vẫn hình dáng thân quen nhưng người dạy thì...... đã không còn bên cậu nữa .
Ngón tay lướt nhẹ lên những dây đàn , từng âm thanh trầm bỗng vang lên như ru hồn. Cảm xúc nhớ nhung , vui buồn hoà làm một thể cứ da diết mãi không thôi.
Chỉ là ..... âm thanh thì đã bị sai đôi chỗ. Lâm Hàn nhẹ nhàng ngồi vào ghế. Thuần thục mở hộp đàn tìm dụng cụ lên dây và bắt đầu chỉnh âm cho từng dây. Cả quá trình cậu không hề biết rằng mình đã gây sự chú ý không nhỏ. Cậu đặt hết tâm tư , tình cảm lên từng dây đàn.
Chỉnh xong hệ thống dây cậu lại kiểm tra một lượt cho đến khi tất cả dây đều đúng tông cậu mới hài lòng rời đi , cậu thật sự rất muốn đàn lên một khúc tự tình cho thỏa lòng mong nhớ. Chỉ là ..... thứ quan trọng không kém thì lại bị thiếu : móng gãy , Lâm Hàn cười khổ, thôi thì thử chế xem sao. Cậu Mang chút tiếc nuối nho nhỏ mà rời đi .
Tiết quản gia đứng xa xa nhìn bóng lưng nhỏ gầy dần khuất bóng , sắc mặt ngưng trọng tựa như đang suy nghĩ điều gì .
Bất tri bất giác thế mà đã là ngày thứ ba sau khi Cậu bị bán cho chủ nhân Nơi này, cậu có thể nói rằng đã sống rất vui vẻ nơi đây cùng Leon bé nhỏ, những người bạn mới cùng là người chăm sóc Leon như cậu, ngoại trừ việc .... cậu giờ đây cái gì cũng không thể ăn, số lần phát độc tăng lên thấy rõ, đã đôi lần cậu ngất đi đột ngột khiến Leon giờ đây như chim sợ cành cong , nữa bước cũng không muốn rời mắt khỏi cậu,trừ cậu và Vương Thiên Hành nó chưa bao giờ đánh mất đi sự kiêu ngạo và khó gần, chính vì như vậy nên nó rất cô đơn. Nó không chơi cùng ai khác ngoài hai người mà nó yêu quý.
Thời gian này, tai Lâm Hàn bắt đầu kém dần, mắt thỉnh thoảng lại không thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh. Cậu bắt đầu nôn nóng muốn nhân lúc mình còn có khả năng nghe nhìn mà được một lần nữa dạo lên những bản nhạc cậu từng say mê. Sống lại hồi ức dù chỉ trong chốt lát là cậu đã vui rồi.
Như có nguồn động lực vô hình thôi thúc, Lâm Hàn gạt bỏ hết những công việc nhỏ nhặt sang một bên, nhờ vã Tuyết Nhi thay cậu chăm sóc cho Leon. Riêng cậu thì lặng lẽ đi đến căn phòng kia, nơi có cây đàn thân thương ấy.
Lâm Hàn xoè bàn tay đang nắm chặt để lộ chiếc móng cậu chế tác từ xương dị thú. Thêm một ít băng dính khó khăn lắm mới tìm được.
Cậu đeo móng lần lượt lên tay, bắt đầu lướt dây tìm cảm xúc.
Tất cả như chỉ mới ngày hôm qua,những bản nhạc như vẫn còn vương vấn bên tai.
Lướt nhẹ một khúc dạo đầu uyển chuyển , từng tiếng đàn réo rắt khoan thay nối tiếp nhau khi trầm khi bỗng.
Một bản nhạc tình cậu luôn yêu thích , giọng hát , tiếng đàn cùng nhau cất lên, hoà quyện du dương đến say đắm lòng người
Ngoài trời xanh, đôi bướm tung tăng lượn bay
Mình bên nhau chan chứa tình đắm say.
Cùng mây gió, ta gửi niềm ước mơ ...
Tháng ngày, chung đôi, sắc son tình ta.
Tình yêu đã cho ta nồng say,
Nguyện muôn kiếp yêu không xa rời.
Kỷ niệm xưa, in dấu trong tim người ơi,
Đừng xa cách cho mắt lệ ướt mi
Tình em sẽ mãi gửi trao....
Đến người, người ơi thấu chăng lòng em?!
Bày hát mang nỗi niềm nhớ thương đã diết này cậu rất thích, cậu mãi say sưa đàn và hát bằng cả con tim và nhiệt huyết sôi trào.
Bất chấp một ngụm máu tươi cắt ngang dòng cảm xúc, Lâm Hàn chỉ dừng lại vài giây lại tiếp tục đàn cho hết những nốt cuối cùng
Lâm Hàn ngồi lặng im nâng tay lau đi vết máu trêи môi, lại rũ mắt nhìn dây đàn bị vài giọt máu vấy bẩn, cậu vội vàng lau đi .nâng niu từng chút.
Lại như có như không mà lướt nhẹ dây đàn, cậu hát bài hát dành riêng cho mình , một bài hát mà có lẽ cả đời này cậu chỉ có thể nghe chính mình hát rồi thầm mơ của một ngày sẽ có người vì cậu mà nhớ, mà thương ,mà chờ đợi, chỉ là sẽ không phải là lúc cậu chết đi. Cậu không muốn ai phải đau khổ vì mình, hạnh phúc với cậu đã quá xa vời .
Từng tiếng đàn buồn man mác vang lên, mang theo bao niềm vui nỗi buồn, những giọt nước mắt cũng tuôn rơi như cười như khóc :
Áng mây mờ vẫn chưa tan.
Vọng tiêng sáo sầu than .
Đúng sai giờ cũng không màng.
Mộng tan đi, tỉnh giấc sao còn lắng lo.
Hồng trần đó, vạn ý nhân sinh làm sao tính toan.
Hòa châu sa đao kiếm lạnh băng.
Sơn thủy hữu tình.
Vọng vang tiếng đàn.
Trần ái chưa đoạn, nhìn ánh nguyệt tựa sương mai.
Vì người nâng chén bi hoan xưa, trông về cố nhân.
Nguyệt quang ấy tàn theo ánh sương mờ.
Mặc kệ nhân thế, ta tiêu dao không màng chi bão giông.
chân trời kia, một khúc cầm vang.
Bước trêи vạn lý sơn hà.
Người sao vẫn mờ xa.
Đúng sai đều đã trôi qua.
Mộng tan đi, tỉnh giấc chẳng còn vấn vương.
Hồng trần đó, vạn ý nhân sinh làm sao tính toan.
Hòa châu sa đao kiếm lạnh băng.
Sơn thủy hữu tình.
Vọng vang tiếng đàn.
Tình ái chưa đoạn, cười than hồng trần vô hướng.
Vì người nâng chén bi hoan xưa, trông về cố nhân.
Nguyệt quang ấy tàn theo ánh sương mờ.
Mặc kệ nhân thế, ta tiêu dao không màng chi bão giông.
Chân trời kia, một khúc cầm vang.
Vì người nâng chén bi hoan xưa, trông về cố nhân.
Nguyệt quang ấy tàn theo ánh sương mờ.
Mặc kệ nhân thế, ta tiêu dao không màng chi bão giông.
Chân trời kia, khúc cầm vang.
Vì người nâng chén bi hoan xưa, trông về cố nhân.
Nguyệt quang ấy tàn theo ánh sương mờ.
Mặc kệ nhân thế, ta tiêu dao không màng chi bão giông.
Chân trời kia, khúc cầm vang.
Vì người nâng chén bi hoan xưa, trông về cố nhân.
Nguyệt quang ấy tàn theo ánh sương mờ.
Mặc kệ nhân thế, ta tiêu dao không màng chi bão giông.
Chân trời kia, khúc cầm vang.
Chân trời kia, khúc... cầm... vang...
Một giọt nước mắt rơi trêи dây đàn vẫn còn rung động , đàn vẫn còn đây nhưng người .... rồi sẽ mất . Chỉ mong sống hôm nay không phiền lòng , không vướng bận, thỏa lòng rồi .... nhắm mắt cũng thấy vui. Lâm Hàn khẽ khép lại đôi mắt đã ngập nước , lặng im cảm nhận dư âm còn xót lại.
Thỏa nguyện rồi , Lâm Hàn khẽ câu lên một nụ cười rồi chậm rãi rời đi, cậu không nhìn thấy Vương Thiên Hành đã đứng bên cạnh nhìn cậu từ rất lâu. Nhìn thấy hết mọi diễn biến trêи gương mặt cậu. Đến khi cậu thổ huyết anh cũng bị dọa không nhẹ, vốn định lên tiếng thì cậu cái gì cũng không làm ,xem như không có gì mà tiếp tục nhạc khúc còn dở dang.
Bản thân mình cậu lại xem nhẹ vậy mà... lại đi nâng niu một cây đàn , có đáng không ???
Bài hát cuối cùng vang lên Vương Thiên Hành như đang đắm chìm vào một thế giới đầy bi thương và nước mắt. Lời bày hát mộc mạc thôi nhưng sao lại đau đến thế? Nhìn nước mắt cậu rơi khiến lòng Vương Thiên Hành cũng bị công kϊƈɦ mãnh liệt. Như có như không mà đau buồn ,thương sót .... anh bỗng cảm thấy muốn hiểu Lâm Hàn nhiều hơn, muốn giúp đỡ cậu bằng mọi giá.
Lâm Hàn khẽ cười mà cõi lòng Vương Thiên hành nghe như muốn vỡ tan, anh chưa bao giờ nghĩ cái cảm giác này lại xuất hiện trong từ điển của mình. Ánh mắt lo lắng nhìn theo từng bước chân Lâm Hàn cho đến khi người kia gục ngã trong vòng tay anh.
Đối với một tên nô ɭệ mà nói, Lâm Hàn là người duy nhất cho anh nhiều ấn tượng sâu sắc, từ khuân mặt thập phần Tuấn mỹ nhưng thuần khiết, thái độ làm người rất không tệ , hơn hết là cậu biết chơi đàn ,loại đàn mà anh cũng rất thích, phút chốc tìm được tri kỷ niềm vui chưa nhen nhóm đã vụt tắt , anh không thể chấp nhận sự thật này.
Không , bằng mọi giá anh sẽ cứu Lâm Hàn , không thể để cậu chết như thế được .
Vương Thiên Hành bỏ qua sự giúp đỡ của cận vệ mà tự mình ôm lấy Lâm Hàn một đường đi đến chỗ Bạch Lạc Sơn thành công khiến anh ta bị dọa không nhẹ.
Bạch Lạc Sơn vẻ mặt đơ đầy dấu chấm hỏi " Đây là chuyện gì? "
Vương Thiên Hành " Tôi cũng không rõ, cậu tự kiểm tra khắc biết ,nhất định phải cứu sống cậu ta"
Bạch Lạc Sơn im lặng không lên tiếng , anh bắt đầu kiểm tra tổng quát và xét nghiệm máu. Kết quả rất nhanh đã có.
Cầm kết quả trêи tay Bạch Lạc Sơn rất muốn phun tào
Vương Thiên Hành nhìn sắc mặt anh thì biết chuyện không đơn giản " Có vấn đề?"
Bạch Lạc Sơn gật đầu đáp " Cậu ta bị trúng độc, tin chắc đã bị từ trước khi lên tàu"
Vương Thiên Hành " Cậu thấy thế nào?"
Bạch Lạc Sơn rũ mắt nhìn Lâm Hàn đáp " khả năng ..... là không cao. Độc cậu ta trúng là loại độc có tác dụng chậm, nếu báo cáo không sai lầm gì thì, cậu ta chỉ còn không quá ngày nữa"
Vương Thiên Hành cau mày nhìn anh " Cái gì? ngày . Cậu chẳng phải là bác dĩ giỏi hàng đầu tinh hệ sao? Chẳng lẽ đến cậu cũng hết cách cứu người sao?"
Bạch Lạc Sơn " muốn giải đọc trước hết phải biết thành phần độc,mà tôi thì cái cũng không biết ,cả đến thời gian chuẩn bị cũng không có,cho dù có thì cậu ta cũng không thể chờ."
Câu trả lời ngoài dự kiến khiến Vương Thiên Hành vô cùng thất vọng " ...... vậy cậu cứ cố gắng hết sức là được. Cứu cậu ta bằng mọi cách nếu cậu có thể " vỗ nhẹ lên vai Bạch Lạc Sơn rồi nhanh chóng rời đi để cậu ta có thể chuyên tâm cứu người.
Hai người là bạn thân từ bé nên anh tin tưởng vào khả năng của Bạch Lạc Sơn, chỉ là khi nghe anh nói thế Vương Thiên Hành đã biết không còn hy vọng.
Trong phòng giờ đây chỉ còn lại Lâm Hàn đang nằm bất động và Bạch Lạc Sơn, anh thật muốn tóm lấy trêи ngốc này tán cho một phát .mở miệng ra nhờ giúp đỡ sẽ chết khó coi hơn chắc ,ngu xuẩn. Nhưng rất nhanh Bạch Lạc Sơn đã dùng mười phần tập trung, Hưng phấn mà bắt tay vào việc ,đã rất lâu rồi chưa có loại độc nào làm khó được anh.
Chỉ là sau rất nhiều cố gắng kết quả đều thất bại. Nhưng anh không bỏ cuộc , sẽ không.
Rất lâu sau Lâm Hàn cũng đã tỉnh lại , cậu ngơ ngác nhìn căn phòng trông xa lạ mà lại khá quen mắt. Ngẩn người hồi lâu cậu khẽ cười khổ " lại làm phiền bác sĩ Bạch nữa rồi "
Bạch Lạc Sơn vừa bước vào liền trong thấy một màn kia lòng liền muốn phát hoả " Cậu còn biết rằng cậu làm phiền đến tôi sao ?"
Lâm Hàn bị làm giật mình, nhìn sang bẽn lẽn đáp " Thật .... xin lỗi,tôi ...."
Bạch Lạc Sơn " Nếu cậu đã biết bản thân mình có lỗi thì mau nói tôi biết : Độc từ đâu tới"
Lâm Hàn mở to mắt nhìn anh kinh ngạc rồi như hiểu ra anh đã biết nên cậu đành phải biết gì đáp nấy. Chỉ là câu trả lời một chút giá trị cũng không có.
Bạch Lạc Sơn trêи mặt viết luôn ba chữ lớn " Muốn giết người " mà nhìn Lâm Hàn. Một chút Thông tin hữu dụng cũng không có a....... anh phải cứu người thế nào đây ????
Lâm Hàn rụt cổ không dám lên tiếng , im lặng hồi lâu cậu lấy hết can đảm đi đến chỗ làm việc của anh " Bác sĩ Bạch, xin cảm ơn anh đã có lòng. Kỳ thực tôi....cũng đã không hy vọng gì nữa. Sống chết có số, chỉ cần sống những ngày cuối cùng thật vui vẻ là được . Cảm ơn sự giúp đỡ của anh thời gian qua,tôi cảm thấy vậy là anh đã là quá tốt với tôi rồi" cậu nở một nụ cười ấm áp như thể chứng minh bản thân đã không vấn dề gì. Sống - chết không quan trọng.
Bạch Lạc Sơn ánh mắt toả Hàn băng nhìn cậu " Vui ? Cậu cảm thấy vui nhưng tôi thì không . Dưới tay tôi chưa một ai phải chết cả, cậu đây là muốn phá hủy thanh danh của tôi"
Lâm Hàn ".......tôi...."
Bạch Lạc Sơn " Tôi cái gì mà tôi, đi về phòng nằm nghỉ ngay lập tức ,việc gì cũng không cần cậu làm , chỉ cần khỏe mạnh cho tôi là được . Nếu thấy không ổn cứ đến tìm tôi,không được giấu diếm bất chứ điều gì, nhớ rõ cho tôi"
Lâm Hàn cười khổ đáp " Được tôi hứa " mang theo cảm giác ấm áp tự cõi lòng trở về phòng , cậu cảm thấy như vậy đã là quá tốt rồi.không còn gì để luyến tiếc nữa, ..... có lẽ..... nhưng mà thôi vậy .....