Lâm Hàn nằm nghỉ trong cơ giáp một lúc lâu mới lê cái thân gần như không còn sức lực chui ra khỏi cơ giáp rồi thu hồi vào nhẫn không gian. Cậu tìm một chỗ trống ngồi bẹp xuống thở dốc , nhìn mọi người bận bận rộn rộn thu dọn tàn cuộc .
Lôi Khuyển rất ra dáng cấp trêи mà đi xung quanh thị sát , thấy trùng tộc nào còn chưa chết hẳn liền đánh cho ra tro.
Sau đó , cậu cứ thế ngủ mất.
Lúc Zakal quay lại nhìn thấy cậu mệt mỏi ngã vào tảng đá bên cạnh mà ngủ lòng cảm thấy rất xót xa.
Anh nhẹ nhàng nâng cậu dậy , cõng cậu lên lưng mang về phía doanh trại .
Cẩn thận đặt người lên chiếc giường vẫn còn trống .
Không lâu sau , trong ánh mắt sùng bái của đám thương binh . Lôi Khuyển cao lãnh chảnh choá đi vào giữa đám người hít hít mấy hơi rồi nhanh chóng chạy về phía một trưởng quan nọ .
Mấy binh lính khác không biết nhưng trong đây có không ít người của quân đoàn một nên họ dám cá chủ nhân của Đại thần đang ở đây. Bọn họ vô thức dõi theo, sau đó lập tức rớt càm nhìn đại thần làm nũng .
Lôi khuyển chạy lại chỗ chủ nhân , lấy đầu cọ cọ vào má chủ nhân mấy cái . Kết quả cọ mãi mà chủ nhân không thèm đáp , cái đuôi bông xù màu trắng hơi buồn , rũ xuống rồi lại chuyển sang bụng của chủ nhân mà đặt lên.
Vì giường được đặt trực tiếp trêи mặt đất cho nên Lôi Khuyển liền nằm bẹp bên cạnh trông chừng cho chủ nhân ngủ.
Sau đó một cánh tay khoát lên mình nó , kéo nó vào lòng cọ cọ mấy cái . Lâm Hàn chỉ hành động trong vô
thức , ôm xong lại tiếp tục ngủ.
Lôi Khuyển thực hưởng thụ a , nó nằm im cho chủ nhân ôm vào lòng như cái gối lông nhỏ. Cái đuôi lần nữa đắp lên bụng chủ nhân .
Mọi người "......" đây là đại thần của tui đây sao ???
Lúc Lâm Hàn tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau .
Cậu có chút choáng váng khi bản thân lại ngủ lâu đến vậy , nếu là trước đây thì chỉ cần ngủ một giấc ngủ ngắn là được. Nhưng tình trạng hồi phục quả không tệ , chỉ là bụng vẫn còn hơi ẩn ẩn đau .
Cậu đưa tay xoa nhẹ lên bụng rồi nhìn xung quanh , các thương binh đang nhìn cậu cười tươi hết sức khoa trương .
Lâm Hàn hơi khựng người không biết phải nói gì ?
Sau đó cậu liền hiểu , hoá ra bọn họ là vì Lôi Khuyển nên mới đâm ra sùng bái cậu o.
Miệng có chút lạt nên cậu lấy ra một ít trái cây vừa gặm vừa rời lều ra ngoài thăm dò tình hình.
Đám binh lính quân đoàn một nhìn thấy cậu đều rất vui mừng chào hỏi nhau mấy câu . Họ thực sự rất nhớ đám chim non ngày nào , đành rằng họ gặp không ít chim non cường đại nhưng đặc biệt nhất chỉ có họ và cũng chỉ có họ mới có gan tống một trưởng quan ra ngủ ngoài hành lang và ... cho họ mượn một con dị thú mạnh khủng khϊế͙p͙.
Zakal trông thấy cậu liền khoát tay bảo đám người rời đi , bản thân thì chậm rãi đi về phía cậu , gương mặt thiếu đánh lại trưng ra " Lâu ngày không gặp quả thực phải nhìn cậu bằng con mắt khác . Chọc ra rắc rối lớn như vậy quả thực bản lĩnh , nhưng bất quá ... lần này cậu đúng là lập công lớn a. Có suy nghĩ lại về việc về dưới trướng tôi không ? Đây là lời mời danh dự không phải ai muốn là được đâu "
Lâm Hàn mĩm cười đáp " Xin lỗi trưởng quan , đành phải khiến anh thất vọng rồi . Sau khi ra trường tôi sẽ đi du lịch cho thỏa cái đã , cũng có thể sẽ mở một nhà hàng nhỏ . Đến lúc đó rất mong anh sẽ ghé ủng hộ "
Zakal hộc máu , nuốt xuống cục nghẹn. Cậu cháu đúng là cậu cháu mà , mở nhà hàng thì có gì vui kia chứ ?
Còn nữa , cậu mà không tham gia thì anh phải rời xa Lôi Khuyển a , thật tức chết người mà .
" Khụ , việc này không cần trả lời vội . Sau khi giải quyết xong việc ở đây cậu có muốn cùng đi với tôi trở về tinh cầu thủ đô không hay tốt nghiệp rồi mới quay về ? vị Vương Nhất lão gia kia muốn gặp cậu "
Lâm Hàn hơi nhướng mày , phải ha . Vương lão gia nói khi cậu cường đại sẽ nói cho cậu biết sự thật , nhưng ... giờ cậu cảm thấy điều đó không còn quan trọng nữa.
Giờ cậu chỉ muốn gặp lại bạn bè , giờ sắp phải xa nhau cậu thực sự không nỡ .
Tốt nghiệp xong cậu phải quay về Thiên Vương tinh , Cậu đã hứa với Tần Phu nhân là phải đến thăm bà , đã một lần lỗi hẹn rồi .
" Vậy ... phiền anh nói với ông ấy là tôi tốt nghiệp xong sẽ trở về tìm ông ấy "
Zakal nghẹn , gật đầu " Được " rồi xoay người rời đi.
Lâm Hàn đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định , cậu biết dù có về trường thì cũng chưa chắc gặp đủ mặt mọi người . Vì họ chắc chắn là bị quân đoàn bắt cóc rồi.
Nhưng cậu buồn hơi sớm rồi , đám quái vật mà người lãnh đạo cúp cua là Đặc Nhỉ ai dám không thả người .
Dù quân đoàn không nhận họ cũng không để tâm bằng việc gặp lại cậu em trai đáng yêu nhà mình.
Ngày cậu trở về trường , chào đón cậu là chín thành viên nhóm thập quái . Xung quanh sớm đã vây kín học viên , thần tượng của toàn trường đó nha.
Không ai mà không biết uy danh của nhóm thập quái.
Mọi người chạy ùa về phía cậu , Sky nhanh nhất , vọt lên ôm chầm lấy cậu. " Thật là nhớ cậu chết đi được a "
Hắn siết rõ mạnh cũng hiểu.
Lần lượt từng thành viên ôm chầm lấy hai người vui mừng.
Lâm Hàn vui tới phát khóc , lâu lắm rồi mới gặp lại mọi người cậu cũng nhớ chết đi được .
Cả nhóm một đường hi hi ha ha trở về khu ký túc xá.
Tống Liên tinh tế quan sát nói " Tiểu Hàn dạo này cậu không ăn uống tử tế phải không ? Trông cậu thực sự rất gầy và xanh xao . "
Mọi người lúc này mới giật mình nhìn lại , Trần Vũ Dương tiếp lời " Phải ha , chả trách cứ cảm thấy cậu hôm nay nhỏ nhắn như vậy . Ôm không có tí thịt này cả "
Mọi người " Phải "
Lâm Hàn " ... haha mọi người nói quá rồi , tôi vẫn như mọi khi mà . Nhìn lại xem , vẫn như vậy mà "
Sky lắc đầu " Như vậy không được , cậu thực sự là rất gầy a. Ah phải rồi tôi có để dành mấy món rất ngon cho mọi người này " hắn nhanh chóng lấy trong nhẫn không gian ra rất nhiều thức ăn có mùi rất Thơm.
Đới Viêm mĩm cười trêu chọc " Cậu được lắm , đi làm nhiệm vụ mà cũng có thể tìm được món ngon "
Sky nhe răng cười với hắn " Cái này ... là tôi mua a . Chỗ chúng tôi đi qua vô tình chính là nơi buôn bán thức ăn ngon nhất nhìn tinh cầu đó , ăn thấy ngon nên mới mang về cho mọi người cùng thưởng thức "
Đới Viêm cười xoa đầu hắn rồi xoay lưng phụ giúp mọi người này món ăn ra bàn.
Lâm Hàn mở một hộp thức ăn trong đó ra , hương Thơm bay vào mũi , cậu không kịp phản ứng một trận buồn nôn liền kéo đến.
Oẹ..... cậu cố ép nó xuống nhưng vô ích , đành bịt miệng chạy thẳng vào toalet nôn tới say sẫm mặt mày.
Cả nhóm bị dọa không nhẹ .
A Lạp nhìn Lâm Hàn môn đến phờ phạc xoa càm . Sao giống baba của hắn lúc mang thai quá vậy ?
Mà nghĩ cũng không ai tin có mấy tháng không gặp mà cậu đã lăn giường với người khác . Còn chả nghe cậu nói đã quen ai .
Lâm Hàn gian nan nhịn xuống cơn buồn nôn nói " Tôi không sao , chắc là do ăn phải thứ gì không hợp thôi "
Mọi người cũng không còn muốn ăn nữa, thấy cậu cố tránh xa bàn ăn là hiểu , liền cất hết rồi chuyển đề tài sang hướng nghiêm túc.
Một đêm tâm tình , khi bình minh lên cũng là lúc bọn họ
phải chia tay nhau . Đó là tất cả thời gian bọn họ có thể tranh thủ dành cho nhau , mọi người chia tay không nước mắt trừ một người.
Lâm Hàn thực sự là dễ khóc hơn trước kia một chút , nhìn cậu cố nhịn không khóc bọn họ còn thấy đau hơn là cậu cứ ôm bọn họ khóc rống lên .
Nhóm Thập quái cùng nhau rời đi , mỗi người một chân trời , nhưng dưới gầm trời Á Lang chỉ cần Đặc Nhỉ vẫn nắm quyền trong tay thì bọn họ mãi mãi gần nhau.
Lâm Hàn trước khi đi nói nhỏ với Đặc Nhỉ một câu " Cậu nhất định phải khiến Tống Liên luôn cười vui vẻ , đừng để cậu ấy phải khóc thêm lần nữa vì những kẻ không đáng "
Đặc Nhỉ nhanh chóng hiểu ra cậu đang nói đám khốn nào , hắn lập tức gật đầu .
___________________
[ Tinh cầu thủ đô Á Lang tinh ]
Lâm Hàn ngồi đối diện với Vương Nhất lão gia trong bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Cậu ngây ngốc nhìn ông tháo xuống mặt nạ rồi tắt máy đổi giọng . Một bức ảnh gia đình và một bức ảnh khác ..
Trong bức ảnh có hai người cậu nhận ra người kia chính là baba của nguyên chủ , còn người còn lại chính là vị Vương Nhất vừa biến hình xong . Hai người rất giống nhau vì là anh em ruột .
Lâm Hàn triệt để ngốc lăn nhìn "......"
Lâm Lôi nhìn cậu , khí thế uy quyền đều triệt để thu liễm . " Như lời ta đã hứa với con , hôm nay ta muốn nói cho con biết sự thật "
" Ta là Lâm Lôi , đại tướng của Á Lang tinh . Cũng là cậu ruột của con, baba con là em trai ta . Lâm Viễn "
Lâm Hàn "......."
Lâm Lôi nhìn cậu , từng câu chậm rãi thốt ra " Sở dĩ ta đợi con đủ cường đại mới nói cho con biết là vì : Cha của con là một thú nhân cường đại , ta muốn con đủ trưởng thành để có thể đưa ra lựa chọn trở về tinh hệ thú nhân nhận lại họ hay không ? Con cũng biết đường đi đến đó ... nguy hiểm vô cùng .
Kể từ lúc con một tuổi ta đã mất liên lạc với bọn họ , ta cũng không có cách nào đến đó tìm hiểu xem bọn họ ra sao "
" Nhưng ta biết một điều , bọn họ thực sự rất yêu thương con. Ta nghe cha con nói trong nhà có nội chiến , vì muốn bảo vệ cho con nên đã giúp con tìm một thân phận khác , sống ở một tinh hệ khác mà đến ta cũng không được biết. Ta chỉ có thể chờ đợi con theo giao hẹn"
" Năm đó ta thực sự bất lực , khi cái gì cũng không thể giúp , ta chỉ có thể chờ con đến tìm ta . Tiểu Hàn con không trách ta và bọn họ chứ ?"
Lâm Hàn ngơ ngác nhìn ông , cậu chưa tiêu hoá nỗi Đống tin tức này a.
" Ah dạ .... con không trách mọi người . Con ... "
Lâm Lôi " Con không cần phải trả lời ta ngay bây giờ. Ta biết con hiện tại rất bối rối , nhưng ta muốn con nhớ một điều : Ta , chính là người thân của con "
Lâm Hàn nhìn ông , hốc mắt cay cay . Thứ cậu không tiêu hoá nỗi chính là bỗng chốc cậu lại có một người thân nữa trêи cõi đời . Mà người đó ... đã ở bên cậu từ rất lâu , luôn che chở , dung túng cho cậu.
Cậu ... thực sự có người thân ... có một nơi để gọi là nhà.
Hai dòng nước mắt không tự chủ mà rơi xuống ..
Lâm Lôi đau lòng cháu trai vội đến bên cạnh ôm cậu vào lòng vuốt ve an ủi " Cháu ngoan đừng khóc , mọi việc đã có ta . Ta xin lỗi vì đã không nói sớm , ta chỉ muốn cháu có cuộc sống vui vẻ mà thôi . Xin lỗi " gương mặt ông bỗng chốc như già thêm vài tuổi . Quả thực ông không thể nhận người cháu này ngay vì như thế sẽ đẩy cậu vào nguy hiểm , mặc dù để cậu luôn cho rằng mình là đứa trẻ không người thân , không nhà để về tim ông đau lắm nhưng vẫn tốt hơn là suốt ngày bị người ta truy sát.
Lâm Hàn ôm lấy ông , cậu có người thân , có cậu , có người yêu thương mình . Thật sự là rất hạnh phúc .
Những vấn đề khác vốn không quan trọng , ít nhiều thì cậu cũng đã biết hơn phân nữa câu chuyện . Cậu không có tư cách cũng không có lý do oán trách bất kỳ ai trong số họ .
Những năm qua cậu thực sự đã sống rất vui vẻ , không có người thân thì đã sao chứ ? Cậu có những người anh em hết sức yêu thương mình , có một vị Vương Nhất luôn dung túng cho cậu lật trời . Như vậy là đủ rồi .
Lâm Lôi xoa mái tóc đen mềm mại , lòng dạ vừa vui vừa đau. Ông sợ đứa nhỏ không chấp nhận sự thật này , nói đến hai người kia lòng ông càng thêm đau. Đứa em trai bảo bối của ông cứ thế bị tên thú nhân chết bầm mang đi mất , ông có muốn đến thăm cũng không được . Không biết người sống hay chết nên ông càng không muốn cháu trai biết sự thật quá phủ phàng này.
Lâm Hàn khóc đủ mới đứng lên đối điện với ông nghẹn ngào nói " Cảm ơn ngài , cảm ơn đã nói với con sự thật , con không trách gì ngài .."
Lâm Lôi ngắt lời " Phải gọi là cậu , nếu con không trách ta thì phải gọi ta là cậu "
Lâm Hàn bật cười " Vâng . Cậu "
Lâm Lôi hài lòng " Như vậy mới đúng . Con có gì muốn nói ?"
Lâm Hàn lúc này đã bình tĩnh hơn , cậu cũng chấp nhận xong việc mình có người thân. Bất quá .... là vay mượn của Nguyên chủ nhưng cậu cũng cảm thấy vui rồi.
" Con chỉ muốn nói với cậu , việc ... của cha và Baba con đều đã biết . Điều duy nhất con không biết chỉ có người "
Lâm Lôi không giấu nỗi ngạc nhiên mở to mắt nói " Con biết ? Làm sao con biết được ?"
Cậu kéo tay ông cùng ngồi xuống , sau đó từ từ kể cho ông nghe mọi chuyện từ lúc cậu bị bắt cho đến lúc đối đầu cùng Hình Chấn .
Lâm Lôi tim đập loạn một hồi , hoá ra cháu trai ông chưa chi đã đối đầu người nhà luôn . Tên thú nhân chết tiệt kia thế mà có gốc gác lớn thế , chả trách bày trận thế lớn như vậy. Ông không tưởng tượng nỗi mình suýt thì mất cháu trai , thật là quá nguy hiểm rồi . May mà cậu đã an toàn trở về .
Lâm Lôi nghiêm mặt nhìn cậu nói " Vậy con hiện tại dự tính thế nào ?"
Lâm Hàn thành thật đáp " Hiện tại con cũng không định sẽ đi tìm họ , con muốn đi ngao du thêm thời gian nữa. Sau đó mở một nhà hàng để mưu sinh "
Lâm Lôi nghe đến đây liền bật cười " Thằng nhóc này , con muốn cạnh tranh với ta sao ? Nếu muốn mở nhà hàng vật thì ta giao đệ nhất cho con xem như làm quà "
Lâm Hàn " Như vậy không được , dù sao nó cũng là tâm quyết của người "
Lâm Lôi " Có cái gì mà không được , đây là sản nghiệp của gia đình chúng ta . Giao nó cho con , ta tin chắc nó sẽ càng phát triển hơn nữa . "
Lâm Hàn " Nhưng ... như vậy con của cậu sẽ không vui " cậu biết ông có một người con , nhưng ông giấu quá kỹ nên cũng chưa ai thấy mặt bao giờ.
Lâm Lôi cười sảng kɧօáϊ " Con yên tâm , con gái ta không quan tâm những cái này . Nó cũng có hướng đi cho riêng mình rồi "
Lâm Hàn ngạc nhiên " Con gái ạ ? "
Lâm Lôi cười " Tất nhiên , con có muốn biết là ai không
?"
Lâm Hàn " Dạ có ạ "
Lâm Lôi cười gian " Nếu con muốn biết thì cũng phải trao đổi cái gì đó đi chứ , con nói xem ... đối tượng của con là ai ?"
Lâm Hàn đỏ mặt nhìn ông "...."
Việc gì cần biết ông đều biết cả , ngay cả việc con trai của vị đại tướng nào đó yêu cháu trai ông điên đảo ông cũng biết rồi .
Và ngay sau đó ông phải đích thân tiễn cháu trai về ra mắt mẹ chồng . Lòng thực bi ai a , vừa mới nhận cháu thì nó đã bỏ ông lại mà chạy theo tiếng gọi con tim rồi.
Lâm Hàn thật ra cũng không muốn bỏ lại ông , nhưng cậu đã hứa với Tần Phu nhân và Tần Tranh sau khi tốt nghiệp sẽ đến thăm bà. Làm người không thể liên tục thất hứa như vậy được .
Nhưng lần này cậu là bí mật quay về , Lôi Khuyển , cửu vĩ và mị hồ cũng đi theo , cậu muốn cho mọi người bất ngờ . Khụ ... thật ta là cậu ngại .
Lâm Lôi dùng phi thuyền đã qua cải trang để đưa cậu về Thiên Vương Tinh . Từ đây cậu sẽ ngồi phi thuyền tư nhân để trở về , cậu muốn thư giản một chút . Lâu lắm rồi cậu mới có thời gian nhàn nhã như thế này , cậu ngồi cạnh cửa sổ lớn nhàn nhã nâng ly nước trái cây có vị chua chậm rãi thưởng thức . Ba con dị thú cũng ngồi bên cạnh một bộ dễ thương hết phần thiên hạ .
Những kẻ thuộc giới thượng lưu sớm thèm dị thú của cậu tới nhỏ dãi nhưng nhìn sang con mị hồ thì nghĩ cũng không dám nghĩ. Người đủ khả năng sở hữu nhiều dị
Thú như thế có thể là kẻ nghèo sao ? Còn muốn cướp ... đánh lại mị hồ chắc ?
Mặc dù cậu trong rất vô hại lại dễ trò chuyện nhưng chỉ cần một câu nói tới dị thú liền bị mị vĩ trừng cho lạnh xương sống . Dị thú từ khi nào khủng bố tới vậy a ? Chủ nhân còn chưa có lên tiếng thì nó lập tức đại diện cảnh cáo . Thành tinh cmnr .
Chợt một đám người đang thầm thì to nhỏ khiến cậu bị thu hút .
" Mọi người đã nghe tin gì chưa ? "
" Tin gì mau nói "
" Tôi nghe nói thượng tướng
Charlet của tinh hệ Rock hôm nay sẽ đến tinh cầu thủ đô thăm người thân a"
" Tin này chính xác không ? Sao ta không nghe nói gì cả "
" Ngươi làm sao mà biết được cơ chứ , cha ta làm trong quân bộ nên mới biết được a . Họ lần này đến trừ bỏ thăm người thân thì chính là tham dự sinh nhật của Tần phu nhân a. Tần gia vài ngày nữa sẽ mở đại tiệc , bất quá có thể đến đó quả thực không có mấy người a. Canh giữ cũng hết sức nghiêm ngặt "
" Việc này còn phải nói sao ? Nghe nói lần này Tần thiếu tướng không thể tham dự nhưng sẽ có đại thiếu gia Tần Tranh a , tôi thật sự rất muốn nhìn thấy người thật , nghe nói anh ta rất đẹp "
" xí , đẹp thì đã sao , ta nghe nói Tần đại thiếu chính là một núi băng lãnh huyết vô tình a. Vậy nên các người nên tỉnh mộng đi là vừa "
Lâm Hàn nghe xong chân mày liền dính vào nhau , thế mà cậu lại không biết nên đã không kịp chuẩn bị quà. Lần này phiền to rồi , cậu cắn môi nhìn ba đứa ngốc manh bên cạnh.
[ Tinh cầu thủ đô ____ cổng lớn nhà Tần Đại Tướng ]
Lâm Hàn nhìn mấy chiếc phi thuyền cùng vô số binh lính đứng canh gác ở khắp mọi nơi rơi vào trầm tư , cậu có nên vào không hay ... để lúc khác . Nhìn bộ dạng cậu thế này có khi sẽ bị đuổi ngay từ ngoài cổng mất .
Nhưng làm gì có chuyện đó , Chu quản gia biết cậu sẽ trở về nên từ sớm đã đưa ảnh của cậu cho tất cả lính canh xem , chỉ cần cậu xuất hiện là lập tức thỉnh sẽ người ngay .
Lúc cậu đang phân vân thì lính canh đã nhận ra cậu , họ lập tức chạy đến khom lưng nghiêm túc mời cậu vào nhà. Lâm Hàn không ngờ mọi người sẽ nhớ đến cậu nên rất lấy làm cảm động .