“Đông Nam Thiên Sơn các.”
Lương Huyền Nhạc đương nhiên sẽ không tha cho Lương Thiên Sơn, nàng sẽ mừng rỡ khi thấy người này bị ngàn đao bầm thây, vì vậy Lương Cẩm vừa hỏi, nàng lập tức chỉ ra vị trí của Lương Thiên Sơn.
Lương Cẩm không có chút do dự, đạp chân cầm lấy cổ áo của Lương Huyền Nhạc, nhanh chóng xuyên qua Tiền viện, bước qua hành lang uốn khúc, hướng về vị trí Thiên Sơn các tại phía đông nam của Vô Sinh môn.
Lúc này động tĩnh ngoài đại môn đã kinh động đến Nội Đệ Tử của Vô Sinh môn, bên trong đã sợ thành một đoàn, mỗi tên đệ tử Vô Sinh môn lúc nhìn thấy Lương Cẩm thần uy đại hiển đều bị uy thế khủng bố của nàng kinh sợ đến hai chân run rẫy, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương Cẩm như cuồng phong bão táp từ trước mặt cuốn qua.
Trong Thiên Sơn các, Lương Thiên Sơn đang cùng một cái nội môn nữ đệ tử liếc mắt đưa tình, chọc nữ đệ tử kia cười duyên liên tục.
Đang lúc này, đại môn đột nhiên bị người đập “phanh phanh” vang lên, âm thanh thất kinh của một tên đệ tử tâm phúc của Lương Thiên Sơn cũng tại tiếng gõ cửa huyên náo này truyền vào:
“Thiếu môn chủ! Thiếu môn chủ không tốt rồi! ! ! !”
Lương Thiên Sơn sắc mặt lạnh lẽo, rất là không vui sai người mở cửa, đệ tử kia lảo đảo chạy vào, không đợi hắn mở miệng, Lương Thiên Sơn tức giận mắng liền đổ ập mà đến:
“Hoảng cái gì mà hoảng! La to thế còn ra thể thống gì! ! Gặp quỷ rồi sao? !”
Vậy tiểu đệ tử hoảng sợ nằm phục trêи mặt đất:
“Không, không! ! So với quỷ còn đáng sợ hơn! !”
Hắn nói xong, giống như liền nghĩ tới Lương Cẩm một màn khủng bố chỉ cần một chưởng đánh bay Luyện Thể trưởng lão, lúc này sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lời nói cũng nói đến không liền mạch rồi.
Lương Thiên Sơn thấy dáng vẻ hắn e ngại không giống như giả bộ, hơi nhướng mày, thu hồi tay đặt ở trêи đùi nữ đệ tử, không kiên nhẫn hỏi:
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu đệ tử kia cả người run lên:
“Là, là.
.
.”
Hắn lời còn chưa dứt, đại môn chưa hề mở rộng hoàn toàn liền bị một nguồn sức mạnh đột nhiên đánh văng ra, phát sinh một tiếng “đùng” nổ vang.
Lương Thiên Sơn cả kinh từ ghế ngồi bắn dậy, ánh mắt của mọi người tại đây đều ngưng tụ ở cửa, sững sờ kinh ngạc mà nhìn thấy một bóng người cao gầy mảnh mai chậm rãi đi vào Thiên Sơn các.
Lương Cẩm trêи mặt không có bất kỳ vẻ mặt nào, tầm mắt lãnh đạm của nàng đảo qua khuôn mặt kinh hãi của Lương Thiên Sơn, ngữ khí cũng bình thản không gợn sóng:
“Là ta.”
Lương Thiên Sơn bị khí thế của Lương Cẩm kinh sợ đến không tự chủ được run lập cập, hắn khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, gắng gượng kéo kéo khóe miệng, cực kỳ miễn cưỡng vạch ra một nụ cười:
“Ta tưởng là ai, hóa ra là Cẩm Lương cô nương a.
.
.
Cô nương tới đây, là có gì phân phó?”
Lương Cẩm thế tới hung hăng, Lương Thiên Sơn tự nhiên biết nàng “lai giả bất thiện”, nhưng hắn tự nhận mình cùng Lương Cẩm không có ân oán quá to lớn, tuy rằng trong lòng hắn âm thầm có chút ý nghĩ hèn mọn, nhưng vẫn là chưa thực hành trêи thực tế, Lương Cẩm sẽ không có khả năng biết trước, vì vậy hắn có chút không nghĩ ra ý đồ đến của Lương Cẩm, liền trước tiên dò hỏi.
Còn nữa Lương Kinh Phong từng nói Lương Cẩm bất quá chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng bốn, tuy rằng Lương Thiên Sơn thấy tận mắt nàng chế phục tu sĩ Trúc Cơ tầng sáu cùng tu vi của hắn xấp xỉ ngang nhau, nhưng tại trong ý thức “ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo” của Lương Thiên Sơn, Lương Cẩm kỳ thực không có đáng sợ như vậy.
Hắn chỉ là nhất thời bị khí thế của Lương Cẩm chấn nhϊế͙p͙, cho nên mới hiện ra một chút yếu thế.
Lương Cẩm khóe miệng nhất câu, cười lạnh nói:
“Ta đến lấy mạng của ngươi!”
Lương Thiên Sơn nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó nghi hoặc mà nhíu mày:
“Cẩm Lương cô nương, đây có phải chăng hiểu lầm gì rồi? Tại hạ cùng với cô nương không thù không oán.
.
.”
Hắn nói đến một nửa, đột nhiên ngưng miệng lại.
Cá nhân tại cửa có một đạo bóng người nữ tử khác đi theo phía sau Lương Cẩm đi vào.
Khi Lương Thiên Sơn thấy rõ hình dáng người tới, nhất thời sợ đến hồn bay lên trời, đặt ʍôиɠ ngã ngồi trêи ghế!
“Lương, Lương Huyền Nhạc! ! ! ! Ngươi! Ngươi là người hay quỷ? !”
Lương Kinh Phong đối với sự việc Lương Huyền Nhạc vẫn còn còn sống chính là có suy đoán, nhưng không có đem nó nói cho Lương Thiên Sơn.
Lúc này Lương Thiên Sơn mắt thấy Lương Huyền Nhạc xuất hiện ở trước mắt hắn, nhớ tới sự tình năm trước mình làm, hắn lúc này chật vật thất thố sợ đến tè ra quần!
Lương Huyền Nhạc từng bước từng bước đến gần, nàng hôm nay mặc bạch y, lại mắc mưa, nỗi lòng mới vừa lên voi xuống chó, bộ dạng tiều tụy, thêm nữa Lương Cẩm dẫn nàng phóng đi, tóc dài không biết lúc nào đã xõa xuống, dung mạo xinh đẹp thành như vầy, thật đúng là có chút giống ma nữ miêu tả bên trong dị chí chuyên đi lấy mạng người!
Nữ đệ tử bên người Lương Thiên Sơn vốn là bị khí thế khi Lương Cẩm hiện thân sợ đến sửng sốt, vào lúc này lại bởi vì Lương Huyền Nhạc đang chầm chậm tới gần mà đột nhiên tỉnh lại, kế tiếp lại bị sát khí bốc lên của người đến sau kinh động, cộng thêm hình dáng lại đáng sợ, bị dọa sợ đến mức tại chỗ hét một tiếng, hai mắt đảo trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.
Mỗi một đệ tử Vô Sinh môn bên hông nghe lệnh của Lương Thiên Sơn cả người đều run rẩy, muốn lâm trận bỏ chạy, rồi lại bởi vì chân như nhũn ra mà không thể động đậy.
“Ta là người hay quỷ, lẽ nào ngươi không thấy được sao? Ha ha ha ha! Hảo huynh trưởng của ta, hôm nay ta liền muốn hướng ngươi đòi mạng! !”
Lương Huyền Nhạc hết sức đè ép cổ họng, để khi nói chuyện âm thanh trở nên khàn khàn mờ mịt, bốn phía tất cả đều cảm giác có khí lạnh từ bàn chân nhảy vọt lên trêи, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt đẫm áo trong.
Lương Cẩm nhướng mí mắt, đường tỷ này của nàng cũng diễn quá sâu rồi, quả thực lấy giả đánh tráo.
Lương Thiên Sơn bắp chân co lại, sợ hãi vạn phần ở trêи ghế đạp đạp lung tung, muốn đứng lại đứng lên không nổi, giương nanh múa vuốt khàn giọng rít gào:
“Đừng tới đây! Cút ra! Một tiện nhân sinh ra con hoang! Đã chết thì chết đi! Cũng không phải ta hạ thủ! Ngươi tìm ta làm gì? !”
Lương Cẩm nghe vậy sững sờ, chợt không biết nên khóc hay cười, Lương Thiên Sơn này cũng thật là điếc không sợ súng, đã đến mức độ này vẫn còn có thể nói ra lời như vậy, quả thực không khác nào tự tìm đường chết.
Quả nhiên, Lương Huyền Nhạc nghe xong lời này, hàn mang trong hai mắt loé ra, khàn giọng cả giận nói:
“Súc sinh!”
Lương Huyền Nhạc phẫn nộ đến cực điểm, lúc này liền không thèm để ý môn quy, trực tiếp một chưởng đánh gục Lương Thiên Sơn!
Lương Cẩm ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, con ngươi đột nhiên co lại, mắt thấy Lương Huyền Nhạc một chưởng đánh về phía Lương Thiên Sơn, nàng đột nhiên quát to một tiếng:
“Chậm đã!”
Đồng thời đột nhiên bay nhào tới, một phát bắt được Lương Huyền Nhạc đang sắp rơi xuống hạ thủ!
Lương Huyền Nhạc mở trừng hai mắt, tức giận nói:
“Ngươi làm cái gì? !”
Lương Cẩm gắt gao cầm lấy tay của Lương Huyền Nhạc không tha, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn vào Lương Thiên Sơn.
Vẻ mặt của nàng lạnh lùng nghiêm túc nghiêm nghị, “tức giận ngút trời” Lương Huyền Nhạc tâm cũng cảm giác không đúng, chậm rãi tỉnh táo lại, tầm mắt cũng theo đó chuyển hướng về Lương Thiên Sơn.
Nhưng mà cái liếc mắt nhìn qua này, lại khiến nàng lập tức sửng sốt.
Lương Thiên Sơn trừng mắt, trong hai mắt tơ máu giăng đầy, sợ hãi cực điểm, thân thể hắn tê liệt trêи ghế ngồi, khí tức hoàn toàn không có.
Chết rồi?
Hù chết?
Lương Huyền Nhạc trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng mà không đợi nàng mở miệng nói chuyện, Lương Cẩm đột nhiên tóm lấy nàng phi thân lùi về sau!
Ghế ngồi cách đó không xa, thi thể của Lương Thiên Sơn kịch liệt co giật, miệng mũi trong lúc đó dâng trào máu tươi, lồng ngực không hề báo trước sụp lõm xuống, nứt ra một lỗ thủng lớn.
Một vệt bóng đen từ bên trong chui ra, điên cuồng đánh về phía một đệ tử Vô Sinh môn gần nhất, đệ tử kia kêu thảm một tiếng, bóng đen từ miệng mũi thất khiếu đi vào thân thể của hắn, lúc này vẻ mặt hắn biến đổi, hai mắt đỏ chót, màu máu dâng lên mặt, chẳng khác nào một con dã thú động ɖu͙ƈ!
Lương Cẩm lạnh hừ một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, một chiêu kiếm đem đệ tử kia chém chết, đệ tử kia vừa mới chết, lập tức giống Lương Thiên Sơn lúc nãy co giật không ngừng, bóng đen lần thứ hai xuất hiện, muốn tìm cái thân thể kế tiếp để bám vào.
Nhưng mà Lương Cẩm đã đem nó khóa chặt, liền sẽ không để cho nó có bất cứ cơ hội nào!
Ánh kiếm rắn sắc, nhanh như tia chớp chém vào trêи người bóng đen kia, chỉ nghe bóng đen kia phát sinh một tiếng thét sắc nhọn chói tai, nhất thời hóa thành một chùm bụi bay, triệt để tiêu tán đi.
Biến cố phát sinh quá mức đột nhiên, Lương Huyền Nhạc trợn mắt ngoác mồm, mãi đến tận Lương Cẩm thu kiếm vào vỏ, nàng mới phục hồi tinh thần lại, sợ hãi không thôi mà nhìn về phía Lương Cẩm, nghi hoặc hỏi:
“Lúc nãy đó là cái gì?”
Lương Cẩm biểu hiện nghiêm nghị, hạ âm thanh, nhỏ giọng nói:
“Sắc ɖu͙ƈ ác quỷ, chính là một con tà ma cấp thấp, Lương Thiên Sơn làm sao lại dính lên thứ này!”
Mặc dù chỉ là tà ma cấp thấp, nhưng thật sự là một con ma, trêи người Lương Thiên Sơn kèm theo một con tà ma, nếu không phải hắn đột nhiên đột tử, Lương Cẩm có chỗ cảnh giác, bằng không Lương Huyền Nhạc vừa nãy thật sự nguy hiểm!
Nhân loại bị tà ma bám thân thì trừ phi tử vong, bằng không trước mắt lấy tu vi của Lương Cẩm, căn bản không thể đem nó tróc ra, ít nhất cũng phải là Hóa Thần tu vi mới có thể làm được.
Mà nhân loại bị bám thân tâm hồn sẽ cùng tà ma không khác gì mấy, liền sẽ nổi điên phát cuồng, miễn cưỡng bị dằn vặt đến chết, quá trình cực kỳ thống khổ lại không hề nhận biết được, cái này cũng là tại sao Lương Cẩm vừa nãy không chút do dự nào một chiêu kiếm đem đệ tử kia giết chết!
Con tà ma này rõ ràng ở trong cơ thể của Lương Thiên Sơn tích chứa không phải thời gian ngắn, Lương Cẩm trong lòng khá là ngạc nhiên nghi ngờ, việc này đến tột cùng là trùng hợp, hay là có người cố tình làm?
Nhưng mà Lương Thiên Sơn đã chết, manh mối đã đứt đoạn, chỉ có thể xem hắn khi còn sống tiếp xúc qua những người nào, giống như mò kim đáy biển mà truy xét.
Lương Huyền Nhạc hiện nay còn không có tiếp xúc qua những thứ này, do đó mà đối với vấn đề này, Lương Cẩm không cùng nàng nói quá nhiều, chỉ căn dặn nàng trở lại tra một chút Lương Thiên Sơn, tìm hiểu một chút những năm gần đây hắn đã tiếp xúc qua những người khả nghi nào, nhưng không cần thiết phải manh động.
Bởi vì một đoạn nhạc đệm đột nhiên xuất hiện này, tâm tình của Lương Cẩm trở nên hơi trầm trọng, Thi Quỷ môn cấu kết Ma tộc Nguyên Anh lúc trêи Thanh Vân Phong, lần này hành trình Hòa Phong Cổ thành, vừa xuất hiện tà ma cấp thấp, Ma tộc ở nhân gian dĩ nhiên xuất hiện nhiều đến như vậy, khiến cho nàng có loại cảm giác ngột ngạt vì phong vũ muốn nổi lên.
Tuy rằng trong thời gian ngắn sẽ không có biến cố quá to lớn, nhưng Lương Cẩm chưa bao giờ lơ là trực giác của chính mình, thực lực tăng cao lửa xém lông mày, nàng nhất định phải mau chóng đem Lương Huyền Nhạc thượng vị, hảo kêu nàng thực hiện ước định, để cho nàng vào mỏ quặng Thanh Ngọc tu hành.
Lương Cẩm lôi kéo Lương Huyền Nhạc rời đi Vô Sinh môn, Lương Kinh Phong chết rồi, Lương Thiên Sơn cũng đã chết, bên trong nhất định sẽ có một hồi đại loạn, trận nội loạn này sẽ có lão tổ tông trở về nán lại, Lương Huyền Nhạc ở lại Vô Sinh môn, chỉ có thể sờ sờ hứng chịu lửa giận của lão tổ tông, chỉ có thể chờ bọn hắn tỉnh táo lại, chủ động tìm Lương Huyền Nhạc, mới là thời cơ nàng trở về.
Lương Cẩm mang theo Lương Huyền Nhạc đi tới tiểu trấn nằm ngoài phạm vi cảm ứng linh thức của lão tổ tông, tùy ý tìm nhà trọ trong tửu quán hẻo lánh ở đầu hẻm, cùng Lương Huyền Nhạc ở một chỗ yên tĩnh không có người ngồi xuống,
Lương Huyền Nhạc dọc theo đường đi vẻ mặt hốt hoảng, ngăn ngắn một ngày này, Lương Kinh Phong bị Lương Cẩm đâm chết, Lương Thiên Sơn đột tử, đại thù nàng đã báo, nhưng xông lên đầu, cũng không phải kɧօáϊ ý cùng ung dung.
Nàng đã vì trận báo thù này ẩn nhẫn hơn mười năm, mục tiêu đời này cùng ý niệm kiên trì sống tiếp chính là báo thù, cừu hận rút khô tâm lực của nàng, khiến cho nàng không rảnh đi suy nghĩ sau khi đại thù báo xong rồi thì kế tiếp nên làm gì nữa.
Bây giờ kẻ thù đã chết, nàng lại trở nên luống cuống, phảng phất như mất đi mục tiêu cùng giá trị sống, đời này không còn ý nghĩa để tiếp tục sống tiếp.
Thấy nàng như vậy, Lương Cẩm bùi ngùi thở dài, đối với cảm thụ trong lòng lúc này của Lương Huyền Nhạc, nàng tất nhiên là cảm động lây, nàng đã từng vì báo nợ máu mà tàn sát thiên hạ thương sinh, một đôi tay lây dính máu tươi vô số người, nhưng mà vậy thì thế nào đây? Cuối cùng, chung quy vẫn là công dã tràng.
Nàng chết rồi, lại đạt được sống lại, một lần nữa tiếp thêm động lực cùng hi vọng cho nàng sống, nhưng Lương Huyền Nhạc lại cùng nàng không giống như vậy.
Lương Cẩm đem Tỏa Hồn bình phong cấm sinh hồn mẫu thân của Lương Huyền Nhạc lấy ra, phóng tới trước mặt của Lương Huyền Nhạc, tại ánh mắt đang trố dại ra của nàng chậm rãi mở miệng:
“Người sống đều muốn gánh vác các loại chua xót cùng thống khổ không thể nào tưởng tượng được, mặc dù trêи thế giới này có rất nhiều người xấu, thế nhưng sẽ luôn có người tốt với ngươi, dù cho thực tại có hay không mong nhớ, ngươi liền nghĩ tới ta đi, tuy rằng ta cũng không phải là cái người tốt gì, nhưng ta và ngươi, là người thân.”
“Ngươi ưu tú như vậy, bá mẫu dưới suối vàng nếu biết, tất nhiên sẽ vì ngươi kiêu ngạo, cũng đồng dạng vì ngươi đau lòng.”
Lương Huyền Nhạc sửng sờ nhìn Tỏa Hồn bình trêи bàn, mãi đến tận Lương Cẩm kêu hầu bàn đem tới hai ấm Lưu Niên Cảnh, rót đầy một chén đưa cho nàng, nàng mới phục hồi tinh thần lại.
“Đến, tình cờ cũng để cho mình buông lỏng một chút, cái gì cũng đừng nghĩ, chúng ta uống rượu!”
Nhìn Lương Cẩm ôn hòa lộ ra nụ cười thiện ý, Lương Huyền Nhạc cảm giác cổ họng nghẹn ngào, muốn nói cái gì, nhưng không lên tiếng được.
Nàng tiếp nhận chén rượu Lương Cẩm đưa tới, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, không hề đánh giá mùi vị của rượu, nhưng tâm tình cay đắng lại tự nhiên dâng trào ra.
Lương Huyền Nhạc để chén rượu xuống, đưa tay đem Tỏa Hồn bình cất vào trong ngực, cuộn mình nằm nhoài trêи bàn gỗ, nàng đem cái trán chống đỡ trêи mặt bàn lạnh lẽo, nước mắt không ngừng được chảy cuồn cuộn.
Nàng bao nhiêu năm đã không có phóng túng mà khóc rồi, nàng cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ ở trước mặt Lương Cẩm thất thố như thế, cũng không biết câu nào của Lương Cẩm xúc động lòng của nàng, khiến nàng cũng không nhịn được đau khổ trong lòng nữa, không kiêng dè gì cả khóc lên.
Lương Cẩm không đi an ủi Lương Huyền Nhạc thêm nữa, nàng nghiêng người dựa vào bàn gỗ, một chén lại một chén rượu tự rót tự uống..