Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

chương 52: chuyện xưa như sương khói

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Sư tôn, trong lòng đệ tử có nghi hoặc.”

Lương Cẩm nuốt xuống nước thuốc trong miệng, nhìn thẳng hai mắt của Trần Du, nhỏ giọng nói.

Trần Du tay cầm muỗng hơi dừng lại một chút, sau đó lại múc một muỗng thuốc, đưa tới bên mép của Lương Cẩm, biểu hiện ôn nhu:

“Uống dược trước.”

Lương Cẩm ngoan ngoãn gật gật đầu, theo lời Trần Du nói đem dược trong chén uống hết.

Trần Du thả xuống chén thuốc, lúc này mới lên tiếng:

“Trong lòng ngươi có nghi hoặc gì?”

Lương Cẩm nhớ tới việc sau khi nàng xuống núi, ở Lão Hòe thôn nghe sơn yêu nói về một đoạn cố sự, biểu hiện có chút bi thương:

“Mẫu thân ta nàng.

.

.

Sư tôn, ngài cùng nương của ta, chính là quen biết cũ?”

Trần Du từ lâu đã ngờ tới Lương Cẩm sẽ hỏi vấn đề này, nàng biểu hiện không có quá nhiều biến động, nhưng Lương Cẩm vô cùng cẩn thận vẫn là phát hiện trong sâu thẳm con ngươi của nàng nháy mắt xẹt qua đau đớn.

Lương Cẩm trong lòng thở dài, xem ra khúc mắc của Trần Du, thật cùng mẫu thân nàng có quan hệ.

“Ngươi cũng biết tên của mẹ ngươi?”

Trước khi trả lời Lương Cẩm, Trần Du hỏi nàng một vấn đề này, đây là một cái vấn đề cực kỳ đơn giản, nào có hài tử nào không biết tên của mẫu thân mình đây?

Thế nhưng một loại vấn đề cực kỳ đơn giản như thế, lại khiến Lương Cẩm lập tức bối rối, nàng lúc này mới phát giác không đúng, chính mình càng chưa từng nghe qua phụ thân nhắc qua tên của mẫu thân nàng.

Nàng suy nghĩ rất lâu, có chút hoài nghi có phải hay không bởi vì hai trăm năm quá mức dài lâu, do đó đem những sự tình lúc đầu vốn hẳn nên nhớ tới này quên đi, thế nhưng bất luận nàng suy nghĩ ra sao, đều không có tìm được dấu vết nào.

Thấy nàng hồi lâu không nói gì, Trần Du cũng không cảm thấy kinh ngạc, nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:

“Mẹ ngươi nàng.

.

.

Chính là cái tính tình quật cường.”

Lương Cẩm há miệng, trong lòng vô cùng nghi hoặc, nàng nếu không cảm thấy việc này kỳ lạ, liền uổng phí sống hai trăm năm rồi, nàng mím môi môi, nhỏ giọng mở miệng:

“Ta chỉ biết phụ thân kêu mẫu thân là Tuyết nhi.”

Trần Du nghe vậy, trêи mặt lộ ra một nụ cười khổ, gật đầu nói:

“Bởi vì nương của ngươi, gọi là Lăng Tuyết Nhi.”

Lương Cẩm hô hấp hơi ngưng lại, đột nhiên trợn to hai mắt, một ý nghĩ giống như chớp quét qua đầu óc của nàng, khiến cho nàng lập tức cả kinh sửng sốt.

Sau đó nàng hít một hơi thật sâu, đem khϊế͙p͙ sợ tích tụ trong ngực chậm rãi rơi xuống, lúc này mới nói:

“Nhưng mẫu thân của ta cũng không có tiên gia đạo pháp.”

Không cần Trần Du nói rõ, nàng cũng đã đoán được thân phận của mẫu thân.

Nhưng Lăng Tuyết Nhi đâu thể nào tu luyện tiên gia đạo pháp, hơn nữa thân thể yếu nhược nhiều bệnh, thường xuyên ốm đau với giường, một điểm cũng không giống người trong tông phái.

Trần Du giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ:

“Chuyện này phải từ mười tám năm trước nói tới, khi đó mẹ ngươi chính là sủng nhi của Lăng Vân Tông, năm gần hai mươi tuổi, cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ tầng ba, nàng tuổi tròn hai mươi một ngày đó, hướng về tông chủ xin xuống núi lịch lãm, khi đó, ta còn chưa tới mười tám tuổi, bởi vì tư chất không sai được vào nội tông, bái tông chủ làm môn hạ, có Linh Đan mà sư tôn cung cấp, miễn cưỡng đạt Trúc Cơ.”

“Sư tôn sai ta tuỳ tùng sư tỷ cùng xuống núi lịch lãm, không ngờ sau khi xuống núi không lâu, sư tỷ thiện tâm, cứu một người trọng thương sắp chết, mấy ngày sau chúng ta gặp phải mấy cái ma tu ám hại, người được cứu ngày ấy đến đây báo ân, thay sư tỷ cản một chiêu kiếm.

.

.”

(lịch lãm: rèn luyện)

Nói đến chỗ này, tiếng nói của Trần Du đột nhiên dừng lại, chợt, Lương Cẩm giống như nghe được một tiếng khẽ than thở, Trần Du âm thanh mới tiếp tục vang lên:

“Sư tỷ nửa đời trước hai mươi năm kia, vẫn chuyên tâm tu luyện, chưa va chạm nhiều, sau khi vào đời lần thứ nhất gặp phải người có can đảm vì nàng không màng sống chết, mới biết yêu, hai người rất nhanh liền quen biết lẫn nhau, quý mến lẫn nhau, muốn kết làm đạo lữ.

Mà người này, tên gọi Lương Kinh Lam.”

Lương Cẩm ở một bên yên tĩnh nghe Trần Du chậm rãi giảng giải, lúc Trần Du nói tới danh tự Lương Kinh Lam này, Lương Cẩm tựa hồ nhìn thấy Trần Du khẽ nhíu mày, thoáng trong chớp mắt liền buông ra, phảng phất như cử động kia trong nháy mắt, chỉ là ảo giác.

“Sư tỷ đem Lương Kinh Lam mang về tông môn, muốn thỉnh sư tôn làm chứng, nhưng chưa từng nghĩ, sư tôn một chút liền nhìn ra Lương Kinh Lam người này không phải đạo tu chính thống, trêи người ẩn hiện một luồng ma khí, liền không đồng ý hôn sự của hai người họ, sư tỷ xưa nay dịu dàng nhu thuận, nhưng lại vì chuyện này cùng sư tôn xảy ra tranh chấp.”

“Có lẽ sư tôn cũng là tức đến chóng váng đầu, liền nói cho nàng hai cái lựa chọn, hoặc là cùng Lương Kinh Lam đứt đoạn về sau, hoặc là liền tự phế tu vi cùng Lương Kinh Lam rời đi Lăng Vân Tông.”

“! !”

Lương Cẩm bỗng nhiên trợn to mắt, không ngờ Lăng Thương Khung càng là nói như thế, mà nàng cũng không cần hỏi nhiều, liền biết Lăng Tuyết Nhi lúc trước rốt cuộc đã làm cái lựa chọn như thế nào.

Quả nhiên, Trần Du mở miệng xác nhận ý nghĩ của nàng:

“Chưa từng nghĩ sư tỷ nhất quán ôn thuần lần này phảng phất chính là quyết tâm, lúc này không nói hai lời tự phế kinh mạch, hướng về sư tôn dập đầu chín cái, liền cùng Lương Kinh Lam xuống núi, từ đó liền định cư ở Lão Hòe thôn.”

Trần Du nói xong, không tự chủ được buông xuống mí mắt, trong con ngươi phảng phất chứa đựng một vũng đầm sâu không thấy đáy, lộ ra du quang trong trẻo, như mây như nước.

“Ta xưa nay cùng sư tỷ thân hậu, sự lựa chọn của nàng ta không có cách nào ngăn cản, cũng không có lập trường đi nói nàng đúng hay sai, nhưng ta nghĩ, chỉ cần nàng có thể trải qua hạnh phúc vui sướиɠ, tất cả liền đều là tốt đẹp.

Ta chỉ oán sư tôn vì sao phải cho sư tỷ lựa chọn như vậy, không còn một thân tu vi, nàng sau khi xuống núi, làm sao có thể khiến người yên lòng?”

“Cho dù sư tôn từ lâu đã hối hận, mặc dù hắn mấy lần ba phen lén lút chạy tới Lão Hòe thôn xem sư tỷ có an bình hay không, nhưng hắn là nhất tông chi chủ, lời đã nói giống như nước đã đổ ra ngoài, không thể thu lại được, hắn chỉ có thể mặc cho sư tỷ ở dưới chân núi yên lặng cùng Lương Kinh Lam trải qua sinh hoạt bình thường, nếu như nàng cả đời cứ như vậy thật yên tĩnh, an an ổn ổn, thì cũng là có thể.”

“Nhưng thế gian có một đạo lý khiến người ta không thể không mặc kệ, nó chỉ thích tìm kiếm người an ổn, khiến họ không có cách nào đạt được an bình yên ổn, ba năm trước, Hòa Phong Cổ thành Vô Sinh môn ma tu xông vào Lão Hòe thôn, truy sát Lương Kinh Lam, đại chiến lan đến toàn bộ Lão Hòe thôn, sư tỷ tay trói gà không chặt, cũng tại trong trận chiến này chết.”

Trần Du âm thanh bắt đầu run rẩy, tay nàng đặt ở bên giường không tự chủ được nắm chặt thành nắm đấm, Lương Cẩm có thể cảm nhận được rõ ràng thống khổ cùng cừu hận trong lòng nàng:

“Lương Kinh Lam hóa ra là một ma tu, thân phận của hắn chính là ấu tử của Chưởng môn Vô Sinh môn Hòa Phong Cổ thành, bởi vì quyền thế tranh đấu rơi vào thế bại, chật vật trốn đến Lâm Phong, được sư tỷ cứu giúp, lúc này mai danh ẩn tích, muốn tránh né tông môn tranh đấu, nhưng cuối cùng vẫn làm liên lụy tới sư tỷ.”

(ấu tử: con út)

“Ngày đó ta chính là đang ở dưới chân núi cùng Lương Hạo cùng phụ trách việc chiêu thu đệ tử mới, đột nhiên nghe thấy tiếng của Yến Hồi Kim Linh, lúc này vội vã chạy tới, nhưng vẫn là chậm một bước, lúc ta đến liền tìm người toàn bộ chém giết, Lương Kinh Lam ở trước mặt ta quỳ xuống đất vô cùng hối hận, nhưng ta vô luận như thế nào đều không có cách nào tha thứ cho hắn, dưới sự giận dữ, đem một chiêu kiếm chém chết.”

Trần Du ngừng nói, giương mắt nhìn Lương Cẩm một chút, khiến cho nàng bất ngờ chính là, Lương Cẩm biểu hiện đặc biệt bình tĩnh, thấy Trần Du nhìn mình, nàng buông xuống con mắt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

“Vì vậy mà sư tôn không có cách nào tha thứ cho phụ thân lừa gạt mẫu thân, không có cách nào tha thứ cho tông chủ để mẫu thân tự phế tu vi rời đi tông môn, cũng không có cách nào tha thứ chính mình không thể đúng lúc chạy tới cứu giúp.”

Trần Du chôn dấu đau đớn cùng hối hận trong tâm liền bị Lương Cẩm một lời nói toạc ra, cho dù nàng từ lâu đã làm xong chuẩn bị để đem chân tướng nói cho Lương Cẩm, nhưng ở thời điểm tất cả hồi ức đều nổi lên vào lúc này, đau xót cùng uể oải trong mắt nàng vẫn không có biện pháp che giấu, trong lúc sững sờ, hai hàng nước mắt rõ ràng không hề có điềm báo trước tuôn ra khỏi viền mắt, dọc theo hai gò má chảy xuống.

Lương Cẩm lần thứ nhất nhìn thấy Trần Du rơi lệ, cái giọt nước mắt óng ánh kia theo da thịt trắng nõn của nàng lướt xuống, nhỏ ở trêи mu bàn tay của nàng, ấm áp, rồi lại khiến người tự dưng đau lòng.

Người này chính là sư tôn của nàng, Trần Du đối với nàng tốt nàng rốt cục tìm được nguyên nhân, nàng không biết Trần Du đối với mẫu thân của chính mình có phải hay không cũng giống cảm tình mà nàng đối với Tình Sương như thế, nhưng nàng cũng hiểu được, Y Nhân từ trần, chính mình lại không kịp cứu giúp, chính là thống khổ cùng tuyệt vọng đến dường nào.

Cá nhân bản thân nàng, liền đã tự mình trải qua loại đau đớn tới tận xương kia.

Nàng cố nén đau đớn từ vết thương khắp toàn thân, đem tay của chính mình che ở trêи mu bàn tay của Trần Du, chân thành mở miệng:

“Sư tôn, chuyện cũ đã qua, người không thể cả đời đều sống trong bóng tối của chuyện cũ, chắc hẳn mẫu thân trêи trời có linh, nếu như thấy sư tôn trải qua thống khổ như vậy, cũng sẽ cảm thấy khổ sở.”

“Nhân lực sẽ có lúc tận, thế sự vô thường, nhân duyên vô định, tuyệt đối không phải trách nhiệm của sư tôn, bây giờ Kim Linh đã vỡ, liền không nên tự khổ thêm chính mình, để các loại sự tình trôi qua, tan thành mây khói đi.”

Thời điểm nước mắt nhỏ xuống, bao quần áo trầm trọng quanh quẩn trong tâm nhiều năm như vậy càng như kỳ tích nhẹ đi rất nhiều, nàng nhìn Lương Cẩm rõ ràng ngay cả chính mình còn chưa thoát khỏi ngây thơ, nhưng vẫn đàng hoàng trịnh trọng trấn an nàng, bi thương cùng khổ sở trong lòng tự dưng tản đi, phảng phất như chính nàng nói, các loại sự tình đã trôi qua, nên tan thành mây khói.

Trần Du nín khóc mỉm cười, Lương Cẩm đúng lúc bứt lên tay áo đưa tới, Trần Du cũng không cùng nàng xa lạ, dung mạo ưu nhã mượn ống tay áo của Lương Cẩm chùi nước mắt trêи mặt, cuối cùng, nàng đứng lên:

“Sắc trời đã tối, ngươi hôm nay muốn ăn cái gì, sư phụ làm cho ngươi.”

Lương Cẩm sáng mắt lên, vội vã cuống cuồng mở miệng:

“Ta nghĩ ăn gà nướng vịt quay móng heo nướng! Lại có thêm một bình rượu nhỏ liền tốt hơn nữa!”

Trần Du sắc mặt cứng đờ, vẻ mặt hơi phiền muộn, bất đắc dĩ thở dài một hơi:

“Quên đi, ngươi vẫn là uống cháo đi.”

Nàng nói xong, cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng nhỏ, cũng thuận lợi đóng lại cửa phòng.

Lương Cẩm vẻ mặt đau khổ tựa ở đầu giường, suy tư tại sao Trần Du đột nhiên thay đổi chủ ý, rõ ràng nói nàng muốn ăn cái gì đều làm cho nàng mà.

Sau khi lại trôi qua hai tháng, Lương Cẩm chữa khỏi thương thế, Tần Phong đến Ngọc Nhụy tiểu trúc thăm viếng nàng, nàng vì vậy mới biết trong mấy tháng này bên trong Lăng Vân Tông đã xảy ra biến hóa nghiêng trời.

Lăng Thương Hải cùng Lăng Đạo Tử đại chiến với Lăng Thương Khung trêи Tử Vân sơn, cuối cùng bị thua, bị Lăng Thương Khung một chiêu kiếm chém chết, tông chủ ngoại tông làm phản bị diệt, người ngoại tông trong lòng bàng hoàng, dù sao ngoại trừ Lăng Đạo Tử cùng Lăng Thương Hải, ngoại tông trưởng lão không chưa đạt đến cao thủ Luyện Thể Đoán Cốt cảnh.

Lăng Thương Khung mới bổ nhiệm Lăng Kiếm Huy làm ngoại tông tông chủ, trực tiếp hướng về Lăng Thương Khung báo cáo công tác, quét sạch trong ngoài hai tông, càn quét nội ứng, đem Lăng Vân Tông từ trêи xuống dưới, lấy thiết huyết lực lượng cấp tốc thanh lý một lần.

(thiết huyết: ý chí kiên cường cùng tâm huyết)

Có người nói Lăng Thương Khung chính là đạt được lão tổ đáp ứng, lúc này mới làm việc như vậy.

Mới chiêu thu hơn trăm đệ tử chọn ra mấy người thiên phú không tệ, trong đó liền có thiếu niên Trịnh Hổ, lần này Trịnh Hổ đã làm đệ tử ký danh, đã vào Thính Kiếm trang.

Lăng Thương Khung tuyên bố phong tông chi lệnh, trong vòng một năm, không cho đệ tử trong tông xuống núi lịch lãm, trong vòng năm năm, không hề chiêu thu đệ tử mới, đệ tử ở bên ngoài rèn luyện toàn bộ triệu hồi, hết thảy đệ tử nội tông, đều sẽ vào cuối năm tiến hành sát hạch, đệ tử thông qua khảo hạch, mới có thể lần thứ hai xuống núi lịch lãm.

(phong tông chi lệnh: lệnh phong tỏa tông môn).

Truyện Chữ Hay