Tình Sương tầm mắt từ trêи mặt Lương Cẩm đảo qua, lúc nãy trong nháy mắt đó đáy lòng sinh ra cảm giác kỳ quái khiến cho nàng cảm thấy nghi hoặc không rõ, trong lúc hoảng hốt, nàng liền nghĩ tới nữ tử ngồi dưới cây anh đào đánh đàn.
Trong một khoảng khắc trong nháy mắt kia mơ hồ chạm đến nhân quả cùng Lương Cẩm, nhưng sau đó lại yên ắng lại, lúc nàng muốn ngẫm nghĩ, lại không còn manh mối nào, không có cách nào đi tìm nguồn gốc.
Một khắc đó, trong lòng nàng mơ hồ có loại dự cảm, theo tu vi nàng đề thăng, cùng người trước mắt ở chung càng lâu, cái nhân duyên dây dưa gánh vác trêи thân thể, sẽ càng thấy rõ ràng.
Nàng không cách nào phán đoán những căn do tạo thành này có kết cục tốt hay xấu, nhưng luôn có một ngày chân tướng sẽ rõ ràng, không thể tránh khỏi.
Tình Sương buông xuống ánh mắt, không đem nỗi lòng phức tạp biểu hiện ở trêи mặt.
Tầm mắt của nàng nhìn về phía hắc y nhân bị trường kiếm gắm trêи mặt đất kia, sau đó chậm rãi tiến lên, đi tới bên cạnh người này.
Lương Cẩm cũng cùng đi tới, chủ động tiến lên, sử dụng mũi kiếm đẩy ra mũ trùm che khuất khuôn mặt của người này.
Miếng vải đen bị đưa qua, hình dạng người kia sắp hiện ở trước mắt, nhưng vào lúc này, dị biến xuất hiện!
Vây quấn bên dưới mũ trùm, gương mặt sắp sửa thấy được đột nhiên sụp đổ xuống, chợt có từng luồng từng luồng hắc khí từ bên trong khe hở của áo bào đen phun mạnh ra ngoài!
Lương Cẩm ánh mắt ngưng lại, chợt theo bản năng mà đem Tình Sương bảo vệ ở phía sau, mang theo Tình Sương lùi mấy bước.
Chỉ thấy bùn đất bị hắc khí lây nhiễm lấy tốc độ cực nhanh biến thành màu đen, phát sinh “xùy xùy” tiếng động, chờ hắc khí tan hết, trêи mặt đất đã bị ăn mòn ra một hố sâu khoảng tấc.
Mà cái thi thể được bao bọc bởi áo choàng kia cũng bị hắc khí nuốt chửng, thoáng trong nháy mắt liền hóa thành một bãi hắc thủy.
Lương Cẩm kiếm trong tay bởi vì lây dính một chút hắc khí, bộ phận mũi kiếm bị gỉ sét biến dạng, đã không thể dùng nữa.
Tình Sương mắt lộ ra ngạc nhiên, hắc khí kia càng là kinh khủng như vậy, thi thể của Kết Đan tu sĩ lại chỉ tốn thời gian mấy hơi thở liền bị triệt để bị ăn mòn, ngay cả một cái đầu lâu đều không còn.
Lúc nãy nếu không có Lương Cẩm nhạy bén, lui lại đúng lúc, chỉ cần thoáng dính lên một chút, hậu quả khó mà lường được!
Lương Cẩm trong lòng vẫn còn sợ hãi, may là vừa nàng nãy chủ động đi hất mũ trùm, nếu để cho Sương nhi đi, vạn nhất bị thương, nhất định sẽ khiến nàng đau lòng vạn phần, hối hận không ngớt!
“Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?”
Tình Sương khẽ nhíu mày, nhìn một bãi hắc thủy cách đó không xa, trêи nét mặt còn lưu lại một chút ngạc nhiên.
Lương Cẩm biểu cảm nghĩ mà sợ trêи mặt chậm rãi tản đi, ánh mắt đặc biệt nghiêm nghị, nàng phun ra trọc khí trong lồng ngực, sau đó mới nói:
“Là ma.”
Tại bên trong ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Tình Sương, Lương Cẩm chậm rãi nói:
“Cái sương mù màu đen kia chính là một loại ma khí, trêи người người này bị người của Ma tộc khắc lại dấu ấn, một khi bỏ mình, nhất định bị ma ấn phản phệ, tiêu hủy thi thể, không để người ta từ trêи người hắn thu được bất cứ tin tức manh mối gì.”
Tình Sương lúc ở Tử Tiêu Cung, bên trong Tử Tiêu Cung tự nhiên có ghi chép liên quan tới Ma tộc, thậm chí mấy năm trước ở trêи Thanh Vân đài, đã từng có một tên Ma tộc hiện thân, nhưng cuối cùng bị Nhan Bất Hối dọa sợ đến mất mật, thiêu đốt tinh huyết mà chạy, Tình Sương vẫn chưa thực sự tiếp xúc qua cái gọi là Ma tộc.
Đây là nàng lần thứ nhất, tận mắt nhìn sức mạnh tà ác đáng sợ đến như vậy.
Nàng nhìn về hướng Lương Cẩm, đối với những chuyện này, Lương Cẩm kiến thức đều là đặc biệt rộng lớn, Tình Sương không thán phục cũng không được:
“Tiểu Cẩm kiến thức uyên bác, ta mặc cảm không bằng vậy.”
Đối với Sương nhi tán thưởng, Lương Cẩm tất nhiên là theo lẻ toàn bộ thu nhận, không chút nào khiêm tốn khách khí.
Nhưng trong con ngươi của nàng lại chưa tiêu lùi nghiêm nghị, hôm nay người này ra tay, rõ ràng cho thấy mưu đồ đã lâu, chuẩn bị đầy đủ, cực kỳ có khả năng cùng việc của Phần Tình sơn cốc có chỗ liên quan.
Lương Cẩm than nhẹ một tiếng:
“Tiên tử tựa hồ là bị người theo dõi, hoặc là nói, e sợ có người có ý định nhằm vào Tử Tiêu Cung a, đây cũng không phải là tin tức tốt gì.”
Người nhắm vào Tử Tiêu Cung, nếu không phải hạng người vụng về không biết lượng sức, như vậy tất nhiên là có chổ dựa cùng thủ đoạn.
Đối với nhân quả, Tình Sương so với Lương Cẩm càng thêm nhạy cảm, vì vậy điều Lương Cẩm nghĩ đến, Tình Sương cũng đã rõ ràng.
Nàng gật gật đầu, ánh mắt từ trêи cái hắc thủy kia thu hồi:
“Ngươi và ta lúc ở Phần Tình sơn cốc liền có người cố sức hãm hại, gắp lửa bỏ tay người khác, lần này mới vừa vùng ra thoát khỏi Phần Tình sơn cốc, lập tức lại tao ngộ bực chuyện ám sát này, hai người này tất nhiên có chỗ liên quan, loại người hỗn tạp trộn lẫn ở bên trong này, dã tâm rất lớn.”
Người này đối với Tử Tiêu Cung, hoặc là nói, đối với Tình Sương cực kỳ thấu hiểu, nàng khi nào xuất cung, khi nào đến Phần Tình sơn cốc, mục đích lần đi này, đều rõ như lòng bàn tay.
Hắc thủ trốn phía sau khuấy gió nổi mưa này, coi như không phải là người bên trong Tử Tiêu Cung, cũng nhất định có con đường có thể từ Tử Tiêu Cung thu được tin tức.
Trước tiên đánh giết Phần Vân Hạc cùng Phần Thiên Lộc, để Phần Tình sơn cốc đối với Tình Sương sản sinh cừu hận quyết giết, Phần Tình sơn cốc ở Tây Nham có địa vị đặc thù, Phần Vân Hạc lại có giao thiệp cực kỳ rộng lớn, Phần Tình sơn cốc hơi động, trêи Trung Châu nhất định sẽ có vô số tông phái to nhỏ hưởng ứng, liền coi như bọn họ không dám ở bề ngoài cùng Tử Tiêu Cung làm địch, nhưng trong bóng tối liền có thể bán tin tức khiến người khác khó mà đề phòng.
Người này sau đó lại muốn giết Tình Sương, chính là vì nhấc lên ân oán của Tử Tiêu Cung cùng tất cả tông phái trêи Trung Châu, Tình Sương chỉ cần chết ở Chu Tước Sơn mạch, lại có sự việc mới xảy ra ở Phần Tình sơn cốc, Tử Tiêu Cung nhất định nhận thức việc này chính là Phần Tình sơn cốc gây nên, khi đó coi như Phần Tình sơn cốc có phát hiện ra âm mưu này, thì trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Tử Tiêu Cung chỉ cần vì Tình Sương mà nổi trận lôi đình diệt Phần Tình sơn cốc, thì tất nhiên sẽ gây ra danh tiếng cực kỳ vang vọng tới những tông phái bên trêи Trung Châu, danh dự đứng đầu chính đạo ắt sẽ gặp chất vấn, chắc chắn sẽ trở thành mầm tai hoạ chập chờ cơ hội mai phục làm loạn Tử Tiêu Cung.
“Lợi hại nhất của người này chính là ở chổ, liền coi như chúng ta có đoán được mục đích của hắn, nhưng tại tình huống không có bất kỳ manh mối nào, chỉ có thể bị động dựa theo kịch bản trước đó đã viết xong mà làm việc, thực sự là giỏi tính toán.”
Lương Cẩm lạnh hừ một tiếng, ngưng lông mày nói.
Tình Sương liễm mi, từ trong lồng ngực lấy ra một khối Tinh Thạch nhỏ màu tím, cong ngón tay búng một cái, cái Tinh Thạch kia nhảy lên trêи không trung, bỗng nhiên huyễn hóa thành một con ưng săn mắt xanh.
Càng là một con linh thú phi hành tu vi có thể so với Kết Đan tu sĩ, Băng Nhãn Phong Ưng.
Con thú này tính tình dịu ngoan, không quen chém giết, nhưng tốc độ nhanh như gió, cực giỏi ẩn nấp.
Có người nói trong cơ thể của Băng Nhãn Phong Ưng có huyết thống của Thượng Cổ Thần Thú Chu Tước, mặc dù huyết thống hỗn tạp, nhưng từ nhỏ liền có Luyện Thể tu vi, nếu như hảo sinh thuần dưỡng, cho ăn linh dược linh ngọc, có thể đột phá đến Luyện Thể, đạt Kết Đan cảnh, thậm chí Nguyên Anh cảnh.
Trước mắt con Kết Đan sơ kỳ Băng Nhãn Phong Ưng này, nếu tốc độ toàn bộ triển khai, chính là Nguyên Anh sơ kỳ, cũng không có cách nào đem nó bắt giữ.
E sợ, cũng chỉ có Tử Tiêu Cung, mới có thể dưỡng nổi loại Linh Thú yêu kiều này.
Lương Cẩm hai mắt đảo một phen, âm thầm phúc phỉ.
Tình Sương khép lại hai ngón tay, vẽ ra một đạo ấn phù, đem tất cả nghe thấy cùng suy đoán trong lòng vào hôm nay đều khóa vào bên trong ấn phù, nếu như không có thủ pháp đặc thù để giải ấn, chạm vào liền tan nát.
Nàng vẫn chưa cấm kỵ Lương Cẩm, sau khi đem ấn phù khắc vào mi tâm của ưng săn, liền nói:
“Huyễn Ảnh, mau trở về Tử Tiêu Cung, tìm cung chủ.”
Đôi mắt băng lam của Băng Nhãn Phong Ưng lấp loé một hồi, chợt đập cánh mà lên, tiếp theo chớp mắt một cái, đã vô pháp nhìn thấy dấu vết tung tích.
“Lần này tuy là may mắn tránh được kiếp nạn, nhưng người này vừa chết, ma ấn phát động, chắc hẳn đã đánh rắn động cỏ, người kia làm việc càng ngày càng cẩn thận, việc này can hệ trọng đại, cần phải lập tức bẩm báo cho cung chủ, chốc lát không thể kéo dài.”
Thấy Huyễn Ảnh bay đi, Tình Sương quay đầu nhìn về phía Lương Cẩm, giải thích nói.
Sở dĩ không dùng Linh Ngọc truyền âm, cũng là có cân nhắc, Linh Ngọc truyền âm lan truyền tin tức mặc dù nhanh và cấp tốc, nhưng cũng dễ dàng bị người chặn lại trộm thông tin, kém xa Băng Nhãn Phong Ưng mang theo ấn phù an toàn.
Lương Cẩm gật gật đầu, sự tình lớn như vậy, lẽ ra nên đúng lúc thông báo cho Nhan Bất Hối.
Bởi vì sự việc đột ngột phát sinh này, sắc trời đã triệt để tối lại, Lương Cẩm lấy kiếm móc đất, đem cái hắc thủy kia vùi lấp, cùng Tình Sương bước nhanh rời đi rừng cây, hướng trấn nhỏ ngoài rừng đi tới.
Ngoài trấn có bia đá đã được tu sửa, cao chừng hai trượng, trêи ghi hai chữ “Nham Vũ”.
Còn chưa đi vào trấn nhỏ, Lương Cẩm cùng Tình Sương liền cảm thấy không đúng, các nàng dừng bước lại liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong con ngươi của đối phương phát giác một tia nghiêm nghị.
Trêи trấn tu sĩ nhiều lắm!
Mặc dù Nham Vũ trấn gần Phần Tình sơn cốc, biến cố trong cốc còn chưa truyền ra, Tây Nham có rất nhiều tu sĩ muốn đi tới bái kiến Phần Vân Hạc, cũng không nên nhiều như trước mắt như vậy, tu sĩ Luyện Thể cảnh trêи trấn, có hơn mười tên! Bên trong kết đan tu sĩ, cũng có hai vị.
Trêи tiểu trấn ẩn núp tu sĩ tụ hợp lại này, càng có thể so sánh được với một cái tông phái trung lưu!
Việc này tuyệt đối không tầm thường!
“Giả sử nếu như không phải cạm bẫy nhằm vào hai người chúng ta, thì, chắc chắn có sự việc nào đó cực kỳ trọng yếu phát sinh.”
Tình Sương nhìn về phía Nham Vũ trấn cách đó không xa, hướng về Lương Cẩm truyền âm.
Trước mắt đã tới giờ hợi, bên trong Chu Tước Sơn mạch tẩu thú hoành hành, các nàng tự nhiên không thể lại trở về trong rừng cây, nhưng nếu cứ như vậy mà tiến vào trấn nhỏ, sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Lương Cẩm trầm ngâm trong chốc lát, âm thầm hồi ức thời điểm Tử Sơn bí cảnh mở ra vào kiếp trước, trong lòng có tính toán, liền nói:
“Phải hay không phải nhằm vào chúng ta, ngươi và ta từ Phần Tình sơn cốc rút đi, lúc này mới không tới một ngày, hai người chúng ta đi đường cực nhanh, tin tức phải ở buổi trưa ngày mai mới có thể từ trong cốc truyền ra đến Nham Vũ, cho dù trong rừng đã sắp đặt mai phục trước, coi như người giật dây lúc này đã biết được, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy tụ hợp nhiều tu sĩ như vậy.”
Lương Cẩm phân tích cùng ý nghĩ trong lòng củaTình Sương không bàn mà hợp ý nhau, nàng gật gật đầu, lại nói:
“Nếu là mai phục, cũng không nên dễ dàng như thế bị người phát hiện.”
“Nhưng vì cẩn thận để đạt được mục đích, ta có một ý, mong rằng tiên tử suy nghĩ một chút.”
Lương Cẩm bỗng nhiên nhíu mày, ánh mắt lóe lên một vệt ý cười.
Tình Sương nghe thấy thế, đôi mắt đẹp nghiêng nghiêng liếc xéo nàng một chút, thầm nghĩ người này không biết nghĩ tới phương pháp quái dị gì, còn là lộ ra vui mừng ở ngoài mặt như thế.
Nàng xưa nay cẩn thận, biết Lương Cẩm mặc dù có thời điểm thoạt nhìn rất không đứng đắn, nhưng xác thực nhạy bén hơn người, thường có ý nghĩ ngoài dự đoán của mọi người, thường thường hữu hiệu, liền chưa nói từ chối, chỉ nói:
“Nói nghe một chút.”
Lương Cẩm mặt mày uốn cong, miệng môi khép mở, nhỏ giọng nói:
“Tiên tử phong thái thiên nhân, mục tiêu thực sự quá mức dễ thấy, chờ một lúc ta một mình tiến vào đi tìm chỗ đặt chân, chờ định ra nơi ở, tiên tử lại tránh tai mắt của người khác, cẩn thận lẻn vào, ngày mai chúng ta chuyển đổi một thân hoá trang, lẫn vào bên trong tu sĩ qua lại, coi như người của Phần Tình sơn cốc có đuổi theo tới đây, cũng tìm không được tung tích hai người chúng ta, tiên tử ý như thế nào?”
Tình Sương nghe vậy, trong con ngươi lành lạnh xẹt qua một vệt thần thái kinh ngạc, chợt mím môi nở nụ cười:
“Đầu óc ngươi sao có thể có nhiều cong cong lượn lượn như vậy.”
Nàng cũng không phải người cứng ngắt cổ hủ, tuy nói Tử Tiêu Cung hạo nhiên chính khí, làm việc không nên trốn trốn tránh tránh, thế nhưng trước mắt một thân đã dẫn theo ân oán với Phần Tình sơn cốc, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ẩn nấp hành tung, tất nhiên sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nàng mặc dù đồng dạng cũng thông tuệ, nhưng dù sao kinh nghiệm xử sự không sánh được Lương Cẩm lăn lộn lần mò hơn hai trăm năm lại trùng sinh sống lại, lúc này mới nhất thời không nghĩ tới..