“Tin tức Chris gửi tới… phút trước, hai chiếc máy bay cùng một chiếc thuyền hàng của chúng ta đã bị tấn công.” Sở Cảnh cầm laptop, nhanh chóng xem tin tức Chris gửi tới, mỉm cười, nói với Tả Dĩ Uyên: “Xem ra Rendia quấy nhiễu bên kia thực thành công, tuy rằng bọn họ chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn chủ yếu đem toàn lực tập trung vào không vận.”
Tả Dĩ Uyên gật đầu hỏi: “Các thuyền hàng ở các tuyến đường khác tình hình thế nào?”
“Tạm thời chưa phát hiện dị thường gì.” Sở Cảnh trong laptop lôi ra một tấm bản đồ hải dương, trên khu vực lam sắc, vài điểm đỏ nhỏ đang từ các hướng bất đồng thong thả di chuyển về phía biên giới Nga.
“còn một ngày hành trình nữa là tiến vào hải vực của Nga, em nói xem… bọn họ có thể nghĩ ra biện pháp gì để chặn đứng chuyến hàng này của chúng ta?” Tả Dĩ Uyên ngồi bên cạnh Sở Cảnh, đột nhiên hỏi.
“Binh tới tướng đỡ, thủy dâng đê chặn.” Sở Cảnh nheo mắt tập trung nhìn màn hình laptop, không để ý cười nói.
“Đáng chết! một đám ngu xuẩn, thế nhưng lại thất thủ!” trên một hòn đảo nhỏ chưa biết tên, một nam nhân có khuôn mặt vài phần tương tự như Rendia nổi giận bóp chặt chiếc điện thoại trong tay, cảm xúc bản thân có vài phần không thể khống chế.
“Ông cũng không phải không biết, người hợp tác lần này với Rendia là ai. Chính là L, cũng không phải con chó con mèo vô danh… A, hiện tại xuất hiện trường hợp này, cũng không quá kì quái.” Nam nhân ngồi phía sau, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười cổ quái bỗng truyền tới, khiến nam nhân kia nghe được càng thêm tức giận.
“Cậu còn cười? cậu nên biết, Rendia đã bắt đầu hoài nghi tôi… nếu để cho bọn họ hoàn thành mối làm ăn này, vậy thì tất cả những việc tôi đã làm hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa!” nam nhân thấp giọng gào thét: “Rendia, Rendia… tiện nhân này sao cái gì tốt cũng đều bị ả chiếm hết? các trưởng lão trong gia tộc đều ủng hộ ả, L cũng vui vẻ giúp ả… nhưng dù thế nào ả cũng chỉ là một con đàn bà, thế mà cũng muốn thống trị toàn bộ gia tộc Prora? Hừ, trong lịch sử gia tộc từ trước tới nay chưa bao giờ có chuyện hoang đường thế này, thực chê cười!”
“Nhưng không thể phủ nhận, Rendia thượng vị mười bảy năm, làm thực không tồi, không phải sao?” bên kia, nam tử nhỏ gầy hắc hắc cười ra tiếng: “Thực sự mà nói thì… ông cũng không thể sánh bằng … cháu gái ông.”
“Câm miệng! câm miệng!” nam nhân phẫn hận gạt toàn bộ đồ đạc trên mặt bàn xuống đất, nhưng vẫn không hết giận, quay đầu lại đối diện nam tử, mặt mũi vặn vẹo nói: “Hừ, cậu cũng đừng ở đây mà nói mát. Nếu nói tới ân oán, tôi nghĩ, chính gia tộc Matada các cậu mới là người hận Rendia và L nhất đi? dù sao cũng bởi vì hai người bọn họ, mới khiến gia tộc các cậu giờ hai bàn tay trắng…”
“Ngài Dick Prora, ông hình như đã nghĩ sai một chuyện rồi….” nam tử nhỏ gầy hừ cười một tiếng, đánh gãy câu nói của Dick: “Tuy rằng tôi là vì chủ tử tôi mà làm việc, nhưng mà, tôi cũng không phải người của gia tộc Matada. Thật sự mà nói thì… so với ngài, tôi ngược lại cảm thấy Rendia nữ sĩ càng đáng giá tôi thưởng thức.”
“Mày…..”
“Nhưng chỉ tiếc, cô ấy lại là kẻ thù của chủ tử tôi.” Nam tử từ ghế sa lông đứng dậy, hỏi Dick: “Trong tay ông còn có bao nhiêu người?”
Sắc mặt Dick có chút cứng ngắc, nói quanh co nửa ngày, quay đầu đi: “Cho dù có, cũng không còn kịp rồi, thuyền của bọn họ khoảng giờ nữa sẽ tiến vào vùng biển quốc tế, đến lúc đó…”
“Hừ, tôi biết…” Nam tử tựa hồ khinh thường cười lạnh một tiếng, tùy cơ lôi di động của mình ra gọi một cú điện thoại, sau đó tại yết hầu của mình gảy gảy vài cái, lập tức đổi thành giọng nói của một người trẻ tuổi: “Alo… cảnh quan Mykonos (Миконос) phải không? Là tôi. Tôi muốn báo tin có người buôn lậu vũ khí … đúng, đúng vậy, bọn họ sắp rời khỏi hải vực biên giới quốc gia… đúng đúng, bọn họ hình như chính là những hải tặc các ngài đang truy nã…”
“Tả, có một con thuyền đang tiến gần tới chỗ chúng ta.” Sở Cảnh nhìn thấy một biểu tượng chiến thuyền xuất hiện ở gần một điểm đỏ, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu báo cáo với Tả Dĩ Uyên.
“Huh?” Tả Dĩ Uyên cũng có chút nghi hoặc: “Nơi này sắp tiến vào phạm vi chủ quyền lãnh thổ Nga, chẳng lẽ bọn họ còn có thế lực dư thừa?”
“Không có khả năng.” Sở Cảnh hai tay không ngừng gõ gõ trên bàn phím, chuẩn bị phóng to hình ảnh tình hình hiện tại ra: “Bên Chris theo dõi khẳng định một giờ trước các hành động của đối phương toàn bộ đã đình chỉ… hơn nữa, nếu Rendia đoán đúng, thì chú của chị ấy… cũng chính là Dick, hẳn là một người thừa kế không chính thống trong gia tộc, vô luận thế nào, cũng không có khả năng có thế lực tư nhân không lồ… dù sao Rendia cũng không phải dạng chỉ biết ngồi không.”
“Điều này…” Tả Dĩ Uyên cúi mình nhìn hình ảnh hiện trên màn hình máy tính của Sở Cảnh, nhưng đến khi hắn thấy rõ hình ảnh lá cờ treo trên chiến thuyền kia, mới hơi nheo mắt lại, nghiền ngẫm gợi lên khóe môi: “Hóa ra là thuyền hải quan tuần tra?”
Sở Cảnh đem hình ảnh con thuyền phóng lớn một chút, quả nhiên, trên thuyền đúng là quốc kỳ của Nga.
“Không nói mấy cái khác, chi riêng việc chúng ta vẫn đang ở trong phạm vi vùng biển quốc tế, bọn họ sao đã tìm tới chúng ta?” Sở Cảnh liếc nhìn Tả Dĩ Uyên một cái, hỏi.
“Nếu tôi đoán không sai, chắc là do đối thủ của chúng ta rồi.” Tả Dĩ Uyên một tay gãi cằm, phỏng đoán nói.
“Ý anh là Dick?” Sở Cảnh hỏi.
“Không, Dick tuy có chút thủ đoạn nhưng cuối cùng cũng không phải là người có thể làm đại sự.” Tả Dĩ Uyên tự tiếu phi tiếu nói: “Chắc là do mấy người nhà Matada, đúng là Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương, lời này quả thực không sai.”
(Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương: con rết chết mà không ngã nhào, hiện dùng để hình dung người hoặc tập đoàn thế lực to lớn tuy đã thất bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại. theo Hoasinh_Anhca)
Sở Cảnh cong cong khóe môi, đặt laptop sang một bên, lập tức đứng dậy, tùy tay chỉnh sửa chỗ nhăn trên quần áo mình, không chút để ý cười nói: “Nhưng vô luận có quẫy thế nào thì cũng chỉ là một con trùng đã chết, không phải sao?”
“Đương nhiên.” Tả Dĩ Uyên mỉm cười.
Cùng lúc đó, tiếng cảnh cáo của cái loa khuếch đại âm thanh từ trên thuyền tuần tra đã vang lên, truyền thẳng tới thuyền của Tả Dĩ Uyên.
“Người ở trên thuyền nghe rõ, các người đã bị bao vây! Lặp lại một lần, các người đã bị bao vây! Hiện tại cảnh sát hoài nghi các người vận dụng thuyền lớn vận chuyển phi pháp vũ khí súng đạn, ảnh hưởng nghiêm trọng tới an nguy quốc gia, quốc phòng an ninh! Hiện tại chúng tôi yêu cầu lập tức được lên thuyền kiểm tra, yêu cầu tự giác phối hợp! lặp lại một lần, chúng tôi yêu cầu được lên thuyền kiểm tra, yêu cầu tự giác phối hợp!”
“Tả, bọn họ kêu anh tự giác phối hợp kìa.” Sở Cảnh dùng khửu tay chọt chọt Tả Dĩ Uyên, thấp giọng cười nói: “Vậy theo em chúng ta có nên nghe lời bọn họ không?”
Tả Dĩ Uyên giống như thực sự nghiêm túc suy xét trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ buông tay: “A Cảnh, chúng ta không còn lựa chọn nào khác… em có biết, chúng ta là công dân ưu tú tay không tấc sắt tuân thủ luật pháp, còn bọn họ đều là những tên man rợ người mang đầy súng đó.”
“Hình như thế.” Sở Cảnh cũng gật đầu, tùy cơ hỏi lại: “Vậy Tả, bây giờ chúng ta phải ra ngoài sao?”
“Yên tâm, yên tâm.” Tả Dĩ Uyên vươn tay khoác vai Sở Cảnh, cùng cậu đi ra ngoài khoang thuyền: “Cho dù thật sự có việc gì, tin tôi đi, cho dù tôi thế nào cũng đảm bảo tuyệt đối sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Cước bộ Sở Cảnh hơi ngưng trệ trong nháy mắt, nhưng chỉ trong đảo mắt, lại khôi phục lại như thường, giống như không có việc gì mà nói một tiếng: “Ừ, vậy hết thảy đều giao cho anh.”
Khi Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh từ trong khoang thuyền đi ra, liền thấy trên bong thuyền đã đứng một vòng cảnh sát biển Nga. Đối diện Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh vẫn thản nhiên, thì đám cảnh sát biển kia tựa như lâm vào đại địch, bận rộn giơ súng của mình lên nhất tề đều chĩa thẳng vào hai người.
“Các vị cảnh quan này, tôi nghĩ các vị có nhầm lẫn gì đó.” Tả Dĩ Uyên bị hơn mười khẩu súng chĩa thẳng vào mình, vẫn như trước vẻ mặt tươi cười, không có nửa phần kinh hoảng: “Tôi là một lương dân.”
Vị cảnh quan đứng đầu lại không có buông súng xuống, trái phải ra lệnh một câu, sai bọn thủ hạ nhanh chóng đi lục soát toàn bộ khoang chứa hàng trên thuyền.
“Anh là chủ nhân con thuyền này?” Mykonos nhìn Tả Dĩ Uyên trước mặt tuy thân hình cũng cao lớn nhưng rõ ràng khác hẳn với tên thân hình vạm vỡ đang bị truy nã, lại nhìn Sở Cảnh đứng bên cạnh Tả Dĩ Uyên, dáng người thon dài, khuôn mặt thanh tú, sắc mặt hơi chút khó coi.
“Nếu ý ngài là chỉ con thuyền chúng ta đang đứng thì tôi nghĩ đúng là vậy.” Tả Dĩ Uyên lịch sự gật đầu.
“Anh và Mali Braschi có quan hệ như thế nào?” Mykonos cơ hồ hiểu ra mình đã bị một cú điện thoại gạt rồi.
“Ý ngài là nói… tên cầm đầu lũ hải tặc tiếng xấu lan xa kia sao?” Tả Dĩ Uyên lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Là một thương nhân danh dự trong sạch, tôi sao có thể có quan hệ với gã chứ? Ngài biết đấy, hôm nay tôi chỉ muốn đưa bạn đời của mình đi ngắm cảnh biển một chút thôi, điều này cũng không vi phạm luật pháp chứ?”
Mykonos vừa nghe như vậy, trong lòng dao động càng nhiều.
“Báo cáo Sir, khoang chứa hàng không phát hiện vật cấm khả nghi!”
“Báo cáo Sir, các phòng nghỉ không phát hiện vật cấm khả nghi!”
“Báo cáo Sir, phòng điều khiển không phát hiện vật cấm khả nghi!”
Những vị cảnh quan được lệnh đi lục soát toàn bộ con thuyền đã trở lại báo cáo kết quả, nhưng tin tức mang về khiến sắc mặt Mykonos càng ngày càng đen.
“Sir à, ngài thấy đó, tôi đích thật là một lương dân.” Tả Dĩ Uyên cười mỉm nói: “Hơn nữa, cảnh quan ngài cũng đã vi phạm, trên địa phận vùng biển quốc tế đã tự ý tiến hành lục soát thuyền chúng tôi… tôi nghĩ trong đó nhất định có hiểu lầm gì đó, ngài nghĩ sao?”
Mồ hôi lạnh của Mykonos rất nhanh chảy dài xuống.
Lúc trước gã nhận được cú điện thoại kia, nghe thanh âm thì chính là giọng con trai cấp trên của mình, vừa vặn mấy hôm trước một nhóm hải tặc tán loạn vừa trốn khỏi quốc nội, đương nhiên cũng do gã quá hồ đồ, vừa nghe thấy đối phương nói có thuyền liền vội vội vàng vàng truy tìm đuổi tới, căn bản quên hỏi đối phương lấy tin tức từ đâu…
Mà hiện tại xem ra, đây rõ ràng là một âm mưu! Nếu con thuyền này thực sự là thuyền của Mali Braschi như vậy từ vùng biển lãnh thổ Nga chạy trốn ra vùng biển quốc tế, bọn họ một đường truy tìm về chặn được trên vùng biển quốc tế, tự nhiên không tính là gì, nhưng giờ hiện tại… con thuyền này căn bản vẫn chưa tiến vào lãnh hải Nga!
“Tôi… tôi thực xin lỗi. thưa ngài, tôi muốn giải thích.” Mykonos tốc độ nói xong, phải biết rằng, nếu chuyện này lộ ra ngoài thì không chỉ đơn giản là mình hắn mất việc: “Tôi vừa rồi nhận được một cú điện thoại, nói… hết thảy đều là sai lầm của tôi. Quấy rầy ngài thật sự là không tốt.”
Tả Dĩ Uyên chớp chớp mo: “Sir, ý ngài nói… là một cú điện thoại?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Mykonos vươn tay một phen lau mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán mình.
Tả Dĩ Uyên hứng thú nhìn Mykonos một cái, cuối cùng ngược lại cũng không nói gì, chỉ ý vị sâu sa cười cười: “Vậy hiểu lầm đã được giải trừ, có phải… tôi và bạn đời có thể an ổn hưởng thụ thời gian riêng tư của chúng tôi không?”
“Vâng, vâng, tùy ý ngài, tùy ý ngài.” Mykonos vừa nghe Tả Dĩ Uyên không có ý truy cứu, nhãn tình sáng lên, nhanh chóng thuận thế gật đầu, sau đó phất tay ra hiệu với thủ hạ, ý bảo đoàn người mau chóng rút khỏi con thuyền.
“A, đúng rồi, Sir à, xin ngài chờ một chút!”
Ngay khi Mykonos đang chuẩn bị rời thuyền thì thanh âm Tả Dĩ Uyên ở sau lưng đột nhiên vang lên.
“Ngài còn có chuyện gì?” Mykonos cứng ngắc xoay người lại, cho Tả Dĩ Uyên một nụ cười miễn cưỡng.
“Không, không, ngài chớ khẩn trương.” Tả Dĩ Uyên mỉm cười: “Tôi chỉ muốn nói, chúng ta không chừng có thể trở thành bằng hữu… Sir à, đây là danh thiếp của tôi, lần sau tệ nhân nếu có may mắn được tới quý quốc ngắm cảnh, còn phải hy vọng Sir đây có thể cho tôi cái phương tiện.”
“Đâu có, đâu có.” Mykonos miễn cưỡng lên tiếng, tiếp nhận danh thiếp của Tả Dĩ Uyên, cầm trong lòng bàn tay, sau đó chào hai người rồi đi lên thuyền tuần tra của mình, nhanh chóng trở về lãnh hải.
“Sir, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Thấy Mykonos bước lên thuyền, chung quanh một ít cảnh viên trẻ tuổi nhanh chóng xông tới, trong đó có một người lanh mồm lanh miệng lên tiếng hỏi: “Không phải có tin báo đó là thuyền của Mali Braschi sao, tại sao lại thành như vậy?”
“Mẹ nó, lão tử mà biết chuyện gì xảy ra thì tốt rồi!” Mykonos trong lòng bực bội bùng cháy, lấy điện thoại ra lục lại nhật kí trò chuyện, tìm ra số điện thoại đã hại hắn suýt nữa phạm phải sai lầm lớn, căn răng ném chiếc di động cho một chuyên viên máy tính của họ.
“Sir?”
“Cậu giúp lão tử tra lai lịch cái số điện thoại này ngay, mẹ nó, dám chơi lão tử?” Mykonos ánh mắt cũng đỏ hằn lên.
“Rõ, tôi lập tức đi điều tra!”
“đúng rồi, Sir, trong tay anh đang cầm cái gì vậy?” đứng ở bên cạnh Mykonos, một cảnh viên tinh mắt nhìn tờ giấy gã vẫn nắm chặt trong tay gần như đã bị biến dạng, tò mò hỏi.
“Cái này?” Mykonos không chút để ý nhíu mày nói: “Vừa rồi chủ nhân chiếc thuyền kia đưa cho ta. Phi, đang yên đang lành tự dưng lại xảy ra chuyện này, thật cmn xui xẻo.”
Vừa nói, vừa theo bản năng vươn tay giơ tờ danh thiếp mình đang cầm lỗ mãng mắng chửi.
“Đây là…” Mykonos tùy ý liếc nhìn, nhưng tầm mắt đảo qua chữ viết trên mặt, ngay sau đó, ánh mắt gã bỗng trợn trừng, gắt gao nhìn chằm chằm tờ danh thiếp chỉ có một chữ cái lớn cùng một chuỗi con số, nửa ngày, một câu cũng không nói nên lời.
“Sir, anh sao vậy?” vị cảnh viên mẫn cảm phát hiện cơ thể Mykonos cứng ngắc, có chút lo lắng đẩy nhẹ vai hắn. mặc dù như vậy nhưng Mykonos vẫn như trước không một chút phản ứng, chỉ ngốc lăng nhìn chằm chằm tờ danh thiếp nhăn nhúm.
“Bộ người đó có vấn đề gì sao?” một cảnh viên trẻ tuổi khác tiến lên tò mò thò đầu ra, nhìn vào tờ danh thiếp, tới khi nhìn rõ chữ trên đó, không khỏi nhẹ nhàng niệm ra tiếng: “L….L? đây là tên người sao? chỉ có một chữ cái sao? cái tên thật kì quái.”
“Cậu nói… người vừa rồi …là L?” mấy vị cảnh viên trung trung tuổi ở quanh đó ngược lại trong nháy mắt đều phản ứng lại, hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, sắc mặt cũng trở nên kì quái hơn.
“Bộ người tên L này rất nổi tiếng sao?” vị cảnh viên tuổi trẻ kia vẫn có chút lơ mơ, nhìn một vòng chung quanh, phát hiện nhiều đồng nghiệp không hiểu sao sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, đùa giỡn nói: “Chẳng lẽ là lãnh đạo cấp cao nước nào à?”
“Không, còn hơn cả thế.” Mykonos cười khổ: “Nếu chỉ là nguyên thủ một quốc gia thì còn đơn giản hơn chút.”
Nghe sếp mình nói vậy, tiểu cảnh viên cũng khẩn trương hơn: “Vậy…”
“L… được mệnh danh là ông vua không ngai giới súng đạn.” Mykonos cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
“Cái gì? Đó không phải là kẻ buôn lậu vũ khí sao?” tiểu cảnh viên trợn tròn mắt, bật người đứng thẳng, kích động nói: “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? nhanh đi bắt hắn về thôi! tuy rằng không bắt được Mali Braschi, nhưng mà…. Hắn không phải là tên buôn lậu vũ khí còn nguy hiểm hơn cả Mali Braschi sao? bắt hắn lại càng tốt hơn chứ sao?”
“Người trẻ tuổi, tôi thực thưởng thức tinh thần nghé mới sinh độc không sợ cọp của cậu.” Mykonos cảm giác hôm nay bản thân đã chịu kích thích không nhỏ, đối với đám tuổi trẻ hậu sinh chưa trải qua thế giới hắc ám, trừ bỏ thở dài, cũng không còn tâm tư giáo huấn bọn họ: “Quy tắc trên thế giới này, cũng không phải đơn giản đen tức trắng như vậy… có vài người, còn giỏi hơn cả quy tắc trên, chạy qua lại giữa hắc bạch lưỡng đạo… người như vậy, cũng không phải người ta có thể đối kháng được.”
“Sir, em không hiểu được ý anh!” tiểu cảnh viên tức giận đến mặt đỏ tía tai: “Chức trách của chúng ta không phải là…”
“Chức trách, chức trách, con mẹ nó cậu nếu còn có thể sống sót qua cửa này thì hãy tính tới chuyện lăn tới đây cùng lão tử nói chuyện chức trách chó má ấy đi!” Mykonos tức giận đập bàn, thấp giọng gào thét: “Chuyện hôm nay ở trên vùng biển quốc tế dám lục soát thuyền của L, nếu bị truy cứu, thì đây là lần cuối cùng cậu có thể mặc bộ quần áo này! Ngay cả việc cảnh sát cũng không thể làm thì còn quan tâm mẹ gì tới chức trách!”
“Sir, xin ngài bớt giận, cậu ấy còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện đó…” mấy cảnh viên đứng cạnh đó thấy tình huống sắp không khống chế được, nhanh chóng tách hai người ra, đưa lên một cốc nước, khuyên nhủ: “Dù sao chúng ta ngay từ đầu theo đuổi ngành này, ai mà không có suy nghĩ nhiệt huyết trừ bạo an dân chứ? Dù sao… loại nhiệt huyết này, cũng coi như không phải chuyện xấu mà, còn nữa, L đối với chuyện hôm nay cũng không tính toán truy cứu… sir, anh cũng đừng quá lo lắng.”
Mykonos lắc lắc đầu, cả giận: “Ai biết được? nhận mệnh đi… dù sao tôi cũng đã chuẩn bị xong… chỉ sợ đến lúc đó lại phiền hà đến các cậu.”
“Cú điện thoại kia rốt cuộc là ai gọi tới?”
“Những người muốn đối phó với L, lại đem chúng ta ra làm bia đỡ đạn!” Mykonos cắn răng.
“Có lẽ… nếu có thể đem người nọ điều tra ra giao cho L, nói không chừng, mọi chuyện có thể thay đổi?” một cảnh viên nhỏ giọng nói.
“Được! lần này dù lão tử phải liều mạng, cũng phải đem cái tên rùa đen kia đào cho ra!” Mykonos đập tay cái rầm lên mặt bàn, hai mắt lệ khí giọng nói ngoan độc.
“Cái gã Mykonos kia có ích lợi gì?” nhìn bóng dáng chiếc thuyền tuần tra dần mờ nhạt, Sở Cảnh chọn mi với Tả Dĩ Uyên, không khỏi hỏi lại.
“Mặc kệ có dùng được hay không, cứ nắm chặt trong tay trước sau gì cũng có chỗ dùng.” Tả Dĩ Uyên cười vô tội: “Còn nữa, tuy rằng không thực tất yếu, nhưng tốt xấu gì thì cũng coi như có quan hệ với một trạm kiểm soát hải quan của Nga, nếu có thể thông qua tầng quan hệ này, đương nhiên không thể lãng phí.”
Sở Cảnh khẽ cười một tiếng, hỏi: “Vậy cú điện thoại tới cho Mykonos thì sao? anh không hỏi thăm à? Có lẽ… có thể tìm được dấu vết gì đó còn sót lại.”
“A Cảnh, em đang hoài nghi chỉ số thông minh của tôi sao?” Tả Dĩ Uyên vươn tay nhéo nhéo vành tai Sở Cảnh, nói: “Điện thoại nếu bọn họ đã dám gọi thì sao có thể lưu lại dấu vết gì cho chúng ta phát hiện chứ? Hơn nữa, tôi tin, vị cảnh quan Mykonos này nếu đã phát hiện mình bị lừa, còn lừa thảm như vậy… gã nhất định sẽ thay chúng ta, hảo hảo đi thăm dò một phen cuộc điện thoại này rốt cuộc là gọi từ đâu.”
“Đúng rồi, còn một việc…” Sở Cảnh khẽ nghiêng đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, con ngươi chớp chớp, lười biếng nhìn về phía Tả Dĩ Uyên: “Đúng rồi, Tả, anh rốt cuộc là sai ai vận chuyển hàng vậy?”
“A? cái này à…” Tả Dĩ Uyên thần bí mỉm cười, lại không chịu trực tiếp trả lời: “Một lúc nữa qua đó, em sẽ biết.”