Hạ Linh một tay chống cằm, trong đầu không ngừng nhớ lại lời Hạ Trĩ nói “Kì đại ca đối với mọi người thực ôn nhu cùng kiên nhẫn” làm anh hoàn toàn không có tâm tư xem tài liệu. Thiếu niên mất trí nhớ thế nhưng vẫn xem trọng Kì Tuyển. Phiền toái vò đầu, quả nhiên thiếu niên rất thích cái tên Kì Tuyển kia! Hạ Linh bỗng nhiên cảm thấy bản thân gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có, thiếu niên do nhà mình nuôi lớn, không thể liền không minh bạch như vậy rơi vào tay người khác, xem ra anh cần dạy lại vị em trai mất trí nhớ này.
Lúc ăn cơm chiều, Hạ Trĩ cảm giác được anh trai rất không thích hợp, sao lại dùng ánh mắt tính kế nhìn mình? Chẳng lẽ chuyện mình không phải Hạ Trĩ đã bị phát hiện? Không có khả năng, mình chưa nói với bọn họ. Thật ra Hạ Linh đang lo lắng làm thế nào để thiếu niên rời xa Kì Tuyển. Qua loa ăn cơm xong, tiểu Trĩ nhanh chóng đặt chén xuống.
“Sao ăn ít vậy?” Hạ Linh nhìn động tác của thiếu niên hỏi, “Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Cái kia, không phải, em ăn no.” Lắc đầu, Hạ Trĩ đáp: “Đại ca cứ từ từ ăn, em về phòng trước.”
Bước vào căn phòng trên lầu, Hạ Trĩ nhẹ nhàng thở ra. Khi ở cạnh anh trai cậu luôn cảm thấy áp lực rất lớn, giống như chính mình lúc nào cũng có thể bị nhìn thấu. Ngồi trước máy tính, Hạ Trĩ nhàm chán lên mạng, kiếp trước cậu luôn bề bộn công việc, không có thời gian chơi máy tính, đối với loại trò chơi này cậu không có hứng thú.
“Em đang làm gì?” Hạ Linh đẩy cửa tiến vào, liền thấy em trai ngồi trước máy tính ngẩn người.
“A, đại ca, không có gì.” Đối với sự xuất hiện đột ngột Hạ Linh, trong lòng Hạ Trĩ có chút oán giận, sao anh trai vào mà không rõ cửa. Đây là lần đầu tiên Hạ Linh vào phòng Hạ Trĩ, qua loa đánh giá một chút, rất giống với phong cách thiếu niên hiện nay.
“Tiểu Trĩ, anh hỏi em, em có chán ghét anh không?” Hạ Linh ngồi xuống bên cạnh Hạ Trĩ, xoa xoa đầu thiếu niên, cảm giác mềm mại thoải mái ngoài ý muốn lại làm người khác cảm thấy an tâm.
“Chán ghét? Sao lại chán ghét anh?” Hạ Trĩ hoang mang nghĩ, tuy rằng tính tình anh trai không tốt, nhưng cũng chưa tới độ chán ghét.
“Không chán ghét là tốt rồi, tiểu Trĩ anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì?”
“Về sau ít tiếp xúc cùng Kì Tuyển, hiểu không?” Ngữ khí không cho phép cự tuyệt.
“Vì sao?” Hạ Trĩ khó hiểu, anh trai rốt cuộc làm sao vậy? Quản đến cả chuyện kết giao bạn bè của cậu, chẳng lẽ anh ấy cùng Kì Tuyển có hận thù?
“Em đối Kì Tuyển hiểu biết bao nhiêu? Em không biết gia tộc hắn là hắc đạo sao? Cuộc sống của em cùng thế giới của hắn quá khác nhau, cùng hắn tiếp cận sẽ gặp nguy hiểm.” Hạ Linh nhẫn nại giải thích với Hạ Trĩ, “Nói quá sâu xa sợ em nghe không hiểu, em chỉ cần nhớ cách xa Kì Tuyển một chút là tốt rồi.”
“Nhưng mà…… Kì đại ca đối với em rất tốt …… Không có khủng bố như anh nói.” Hạ Trĩ thật không ngờ Kì Tuyển ôn hòa như vậy lại ở trong hắc đạo, cậu thấy vẫn là đại ca có vẻ giống hơn, đối với mọi người luôn lạnh như băng, bộ dáng thường xuyên đột nhiên tức giận.
“Anh nói em cách xa hắn một chút liền xa một chút, về sau không cần cùng hắn ra ngoài!” Xem đó, tính cách thất thường lại tới nữa.
“Dạ, em đã biết.” Hiện tại Hạ Trĩ đã không phải Hạ Trĩ của trước kia, nhưng nếu nếu đã trở thành em của người ta, hẳn nên nghe lời anh cả này nói vậy. Thiếu niên nhu thuận trả lời, Hạ Linh gật đầu, xem ra em trai này vẫn ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần thoáng dùng ngữ khí thịnh nộ là có thể chế phục.
“Thực ngoan.” Lại xoa xoa đầu thiếu niên, yêu thích không buông tay. “Hôm nay đi chỗ nào chơi?” Không hiểu sao tâm Hạ Linh lại cảm thấy có một em trai như vậy thật tốt, tuy nói cậu mắc chứng chướng ngại ngôn ngữ, nhưng nói chuyện cùng người khác hoàn toàn không có vấn đề, nhìn qua tuy rằng ngốc ngốc nhưng lại rất nghe lời, sao trước kia mình không phát hiện ra. Nhưng mà hiện tại phát hiện cũng không chậm, thiếu niên còn chưa rơi vào tay người khác.
“A” Không nghĩ tới Hạ Linh lại hỏi vấn đề này, Hạ Trĩ đành cười cười nói:“Là qua đường Kiến Giang đi dạo một chút.”
“Đường Kiến Giang? Em đến đó làm gì, sống ở đó đa phần là tầng lớp xã hội thấp, hơn nữa có rất nhiều người xấu, nơi đó trị an kém, vạn nhất ở đó gặp phải cướp, tội phạm bắt cóc thì sao, rất nguy hiểm. Kì Tuyển quả nhiên không có ý tốt gì cả, thế mà lại mang em đi tới nơi đó!” Nghe Hạ Linh lẩm bẩm, lải nhải một chuỗi, Hạ Trĩ nghĩ anh trai nên khách sáo một chút, đó là nơi mình sống từ nhỏ đến lớn, không có nguy hiểm như Hạ Linh, mọi người quan hệ rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
“Là em muốn đi.” Tiểu Trĩ giải thích, hình như ấn tượng của đại ca đối với Kì Tuyển càng ngày càng kém.
“Lần sau không cho đến nơi đó, muốn đi nói cho anh biết,anh mang em đi.”
Lời Hạ Linh nói làm Hạ Trĩ ngẩn ra, anh trai rốt cuộc làm sao vậy, xem cậu giống như phạm nhân, để Hạ đại thiếu gia này dẫn cậu đi, như vậy mới phát sinh chuyện nguy hiểm.
“Được rồi, em đã biết!” Có chút giận dỗi.
“Anh còn có việc phải làm, em sớm nghỉ ngơi một chút.” Hạ Linh đứng dậy rời khỏi.
“Dạ.” Gật gật đầu.
Đêm đã khuya, Hạ Trĩ nằm trên giường lăn qua lộn lại, không biết vì sao một chút buồn ngủ cũng không có. Kiếp trước cậu vì cuộc sống mỗi ngày đều bận rộn, về nhà ngã đầu là có thể ngủ, đột nhiên cuộc sống hiện tại thay đổi ngoài ý muốn làm cậu thực không quen.
……
“Tiểu Trĩ, tiểu Trĩ, tỉnh tỉnh.”
Trong lúc mơ ngủ Hạ Trĩ cảm giác có người nói chuyện ở bên tai cậu, tựa hồ còn có vật gì chạm lên mặt cậu, cảm giác ngứa ngứa truyền đến. Mơ mơ màng màng chùi mặt, miệng nho nhỏ than thở một chút lại tiếp tục ngủ. Hạ Linh buồn cười nhìn Hạ Trĩ mơ hồ ngủ, khẽ cười ra tiếng,“Tiểu Trĩ, tỉnh tỉnh!”
“A……” Hạ Trĩ rốt cục chịu không nổi thanh âm ong ong bên tai, chậm rãi mở mắt, thấy được rõ ràng khuôn mặt quen thuộc, đầu óc nháy mắt tỉnh táo, vội vàng ngồi dậy, “Cái kia, đại ca.”
“Tiểu Trĩ thật đáng yêu.” Hạ Linh sờ sờ đầu thiếu niên, nhìn thiếu niên đáng yêu như vậy làm anh nhịn không được trêu ghẹo, “Vừa rồi anh gọi em đến nửa ngày cũng không tỉnh lại, không có phòng bị như vậy, bị bán cũng không biết.”
“A, ha hả.” Không biết đại ca lại muốn làm gì, Hạ Trĩ đành phải đối hắn cười cười.
Trong mắt Hạ Linh tươi cười của thiếu niên có một phần ngu ngốc nhưng cũng vô cùng đáng yêu, “Nhanh rời giường đi rửa mặt, chải tóc, lát nữa theo anh đến công ty.”
“A, lại đi?” Hạ Trĩ vừa nghe đại ca lại muốn mang mình đến công ty, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại thành một đoàn, “Có thể không đi được không?”
“Em không muốn đi sao?” Nhìn khuôn mặt đau khổ của thiếu niên, giọng Hạ Linh trở nên không hờn không giận.
“Cái kia, không phải, em chỉ cảm thấy em đi cũng không giúp được gì, lại thực nhàm chán.” Hạ Trĩ nhỏ giọng giải thích, tính tình anh trai này thật đúng là hay thay đổi, vừa mới tốt, như thế nào lại lập tức tức giận.
“Mọi việc trong công ty đều có người khác làm, không cần em hỗ trợ. Anh chỉ cảm thấy không thể để em mỗi ngày nhàm chán ở nhà, muốn cho em cùng thế giới bên ngoài tiếp xúc mà thôi.”
“Được, em đã biết.” Không tình nguyện gật đầu, Hạ Trĩ trong lòng thở dài, quả nhiên loại người nhỏ bé luôn bị người khác ức hiếp, đối mặt với vị anh trai cường thế này thật không dám cự tuyệt.
Chậm rãi vào phòng tắm rửa mặt, lại chậm rãi tiến vào phòng thay quần áo. Chờ Hạ Trĩ toàn bộ chuẩn bị tốt đã qua nửa giờ, Hạ Linh vậy mà lại kiên nhẫn chờ Hạ Trĩ rửa mặt chải đầu xong mới dẫn cậu xuống lầu dùng bữa sáng.
“Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia.” Quản gia dọn bữa sáng lên bàn, đối quan hệ đột nhiên tăng vọt của hai huynh đệ đã muốn thấy nhưng cũng không thể trách.
“Đào thúc, buổi sáng tốt lành.” Hạ Trĩ đối đại quản gia lễ phép chào hỏi, người sau vừa lòng cười cười.
“Nhanh ngồi xuống ăn cơm, thời gian không còn sớm.” Hạ Linh vỗ vỗ chỗ ngồi bên người, ý bảo Hạ Trĩ nhanh chóng ngồi xuống. Hạ Trĩ nhìn Đào thúc bất đắc dĩ nhún vai, ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn cháo.
“Đừng ăn cháo nữa, đến, ăn cái bánh bao này đi.” Hạ Linh gắp một cái để lên trước mặt tiểu Trĩ.
“Không cần…… dạ.” Hạ Trĩ vốn định cự tuyệt, bản thân mình đối với bữa sáng không có yêu cầu gì, kiếp trước cũng tùy tiện qua loa, nhưng nhìn thấy ánh mắt ra lệnh của anh trai, vẫn là đem bánh bao nhét vào miệng, bởi vì ăn quá nhanh, rất không may bị nghẹn, ho đến sặc sụa “Khụ, khụ.”
“Không ai tranh với em, ăn nhanh như vậy làm gì.” Hạ Linh vội vàng vỗ lưng tiểu Trĩ, giúp cậu thuận khí, lấy ly nước người hầu đưa đến giúp cậu uống, “Uống nước.”
Bị nghẹn đến khó chịu Hạ Trĩ cũng bất chấp, há mồm đem ly nước ấm uống hết, vỗ vỗ ngực, nhìn Hạ Linh trách cứ, nếu không chịu ánh mắt áp bách của hắn chính mình sao lại ăn nhanh như vậy làm gì?
Ăn xong bữa sáng, Hạ Trĩ liền theo Hạ Linh đến công ty.
“Tổng tài buổi sáng tốt lành! Tiểu thiếu gia buổi sáng tốt lành!”
“Tổng tài buổi sáng tốt lành! Tiểu thiếu gia cũng tới rồi!”
……
Từ đại sảnh đến văn phòng, dọc theo đường đi từng nhân viên trong tổng công ty nhìn thấy Hạ Trĩ đều mang vẻ mặt vui mừng, mọi người đều hướng bọn họ chào hỏi. Hạ Linh mỗi lần đều mang vẻ mặt thản nhiên gật đầu tiếp tục bước đi, nhưng Hạ Trĩ lại cùng từng người chào hỏi, sau đó nhanh chóng đuổi theo Hạ Linh, làm cho không ít nhân viên đối vị tiểu thiếu gia lễ phép vừa gặp đã thương……
“Về sau không cần phải cùng bọn họ chào hỏi.” Vào văn phòng, Hạ Linh tựa vào ghế tổng tài, lạnh lùng nói. Vừa rồi dọc theo đường đi, thiếu niên đối với mỗi người gặp được đều lộ ra khuôn mặt tươi cười, hắn rất không thích.
“Vì cái gì? Bọn họ chào em, em không chào lại có vẻ rất không lễ phép.”
“Em là nhị thiếu gia Hạ gia, không cần đối mỗi người đều cung kính, cẩn thận bị người khác cho rằng em là muốn lợi dụng họ mới đối tốt với họ.” Hạ Linh nói, thiếu niên rất đơn thuần, nếu để cậu bên ngoài đúng là rất lo lắng.
“Em cũng không phải thiếu gia gì a, chỉ là một người bình thường……” Hạ Trĩ than thở.
“Em nói cái gì?”
“Không, không có gì.” Ý thức được chính mình thiếu chút nữa đem thân phận nói ra, Hạ Trĩ nhanh chóng che miệng lại.
“Chốc nữa anh có cuộc họp nên phải rời khỏi, em có thể vào phòng nghỉ lên mạng xem báo, chờ anh trở lại sẽ mang em đi dạo.”
“Dạ, em biết rồi.”