Hạ Trĩ có chút không được tự nhiên ngồi trước bàn ăn nhìn Hạ Linh. Từ sau lần nói tất cả mọi chuyện với Hạ Linh, hắn liền thường xuyên mang theo chính mình ra ngoài dùng cơm, du ngoạn để tăng tiến cảm tình. Hôm nay, bọn họ sẽ ăn cơm Tây ở một nhà hàng được Hạ Linh đánh giá cao. Hạ Trĩ có chút chột dạ, không biết kiếp trước lễ nghi bàn ăn của Hạ Trĩ như thế nào, nhưng hắn là dốt đặc cán mai a. Trước kia hắn từng ăn qua các loại thịt bò giá rẻ ở cửa hàng, nhưng chủ yếu vẫn là dùng đũa, từ khi đến Hạ gia, phòng bếp vẫn luôn chuẩn bị các món phương Đông, căn bản hắn chưa sử dụng qua dao nĩa. Lần đầu tiên đến một nhà hàng sa hoa như vậy, hy vọng không cần làm xấu mặt là tốt rồi.
“Thế nào, phong cảnh nơi này đẹp chứ.” Hạ Linh nhấp một ngụm rượu nho, nhìn Hạ Trĩ cười, trong mắt hàm chứa nồng đậm yêu thương.
“Ngạch, ân.” Hạ Trĩ không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Linh, đành phải vô tội liếc ra ngoài cửa sổ. Ban đêm, trên con đường xa hoa, ồn ào náo động, toàn bộ thành thị về đêm càng thêm tràn ngập sức sống. Theo từ trên cao nhìn xuống, thật có sự khác biệt.
“Đầu bếp nơi này được mời từ Pháp, các món ăn hương vị rất ngon a.” Nhìn Hạ Trĩ im lặng không trả lời, Hạ Linh cũng không sinh khí, vẫn như trước tỉ mỉ giải thích những gì liên quan đến nhà hàng.
Hạ Trĩ nhìn ngoài cửa sổ, thường thường trộm nhìn Hạ Linh. Cho tới bây giờ hắn còn chút ngượng ngùng khi đối mặt Hạ Linh, dù sao vẫn chưa có người nào tỏ tình với hắn, lại còn là nam tử. Tuy rằng hắn không bài xích đồng tính luyến ái, nhưng là…… Bảo mình chấp nhận có chút khó khăn. Hắn không chán ghét Hạ Linh, thậm chí có thể nói hắn có chút thích sự che chở của đại ca đối với mình…… Nhưng là…… Trên danh nghĩa, bọn họ là thân huynh đệ…… Nếu cùng một chỗ…… Không chỉ là đồng tính mà còn là loạn luân…… Liệu bọn họ có thể chịu được áp lực của dư luận bao lâu?
Khi Hạ Trĩ ngẩn người đến thất thần, một dĩa thịt bò được chế tác tỉ mỉ được bưng lên, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
“Tảng thịt bò đến đây, thừa dịp còn nóng mau ăn đi.” Hạ Trĩ gật gật đầu, dưới ánh mắt mong chờ của Hạ Linh, cầm lấy dao nĩa tinh xảo trên bàn, dựa theo ti vi mà dùng dao cắt từng miếng nhỏ. Hoàn hảo, không nghĩ khó như trong suy nghĩ. Hạ Trĩ nhẹ nhàng thở ra, tiếp một khối nhỏ bỏ vào miệng, tinh tế nhấm nháp. Không hổ là danh trù, làm thức ăn rất ngon. Hạ Trĩ thầm đánh giá.
“Thế nào, hương vị ra sao.” Nhìn biểu tình thiếu niên từ lo lắng biến thành kinh dị, Hạ Linh biết thiếu niên thực vừa lòng, tâm tình cũng vui vẻ hơn, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn. Vừa mới bộ dáng tiểu Trĩ thật đáng yêu, Hạ Linh trong lòng âm thầm nghĩ. Mặc dù không tao nhã theo phong cách quý tộc, lại hồn nhiên cùng đáng yêu, nhìn bộ dáng hắn thật cẩn thận, khóe miệng Hạ Linh cong lên.
“Ăn thật ngon.” Hạ Trĩ cười sáng lạn.
“Đến, chúng ta cạn ly, đây là rượu nho năm , mùi vị không tồi.”
Nhắc lên chén rượu, cùng Hạ Linh chạm cốc, phóng tới bên môi. Hạ Trĩ đối với vật phẩm sa hoa này hiển nhiên không có nghiên cứu gì, cho dù Hạ Linh có giải thích cho hắn bao nhiêu lần đi nữa, hắn cũng không thưởng thức ra gì cả. Chất lỏng màu đỏ theo yết hầu chảy xuống, khoang miệng tràn ngập mùi rượu, Hạ Trĩ bỗng nhiên cảm thấy loại rượu trân quý như vậy để mình uống thực là một loại lãng phí a.
Thời điểm tính tiền, Hạ Trĩ thoáng phiêu mắt vào giấy tờ, trong lòng thầm than vãn, nếu là trước kia bữa tiệc này bằng một tháng tiền lương của hắn a!
“Đi thôi, phát ngốc cái gì đấy.” Vỗ vỗ Hạ Trĩ, Hạ Linh một phen kéo Hạ Trĩ đang thất thần bước ra đại môn trước ánh mắt của nhân viên phục vụ.
“Ca, buông, chúng ta như vậy thật kì quái!” Tư thế cả hai như vậy làm Hạ Trĩ cho có chút không được tự nhiên.
“Có quan hệ gì! Còn có, tiểu Trĩ, về sau gọi ta Linh đi.”
“Như vậy không tốt a……”
“Có cái gì không tốt, như vậy có thể tăng tiến cảm tình!” Hạ Linh một câu bác bỏ, buộc Hạ Trĩ buông tha phản đối. Quên đi, đại ca quá mức cường thế, hắn nói cái gì là cái đó đi.
“Ca…… Không, Linh…… Đây là chỗ nào.” Hạ Trĩ vừa mới mở miệng gặp ngay ánh mắt bất mãn của Hạ Linh vội sửa lại cách xưng hô, Hạ Trĩ có một loại cảm giác, tính cách Từ Dung Anh và Hạ Linh có điểm giống nhau. Đầu miết hướng ngoài cửa sổ, Hạ Trĩ nhìn phong cảnh xa lạ, chờ Hạ Linh trả lời.
“Mang ngươi đến nơi này.” Hạ Linh không có ngay tức khắc trả lời vấn đề, điều khiển xe dừng lại trước một biệt thự.
“Nơi này là?” Hạ Trĩ mở cửa xe, hoang mang nhìn về phía Hạ Linh.
“Nơi này là biệt thự tư nhân của ta, có rất ít người biết… Thỉnh.” Thay Hạ Trĩ mở cửa lớn, Hạ Linh cúi ngườilàm tư thế thỉnh.
Hạ Trĩ bước vào, đập vào mắt là phòng khách trang hoàng đơn giản, giống với phong cách của Hạ Linh, đồ dùng đầy đủ, nhưng diện tích quá lớn, có vẻ có chút trống trải. Phỏng chừng mỗi ngày đều có người đến quét dọn, trong phòng không nhiễm một hạt bụi.
“Ngươi trước kia đều là một mình ở nơi này sao?” Hạ Trĩ nhớ đến Đào Dương từng nói qua Hạ Linh trước kia rất ít trở về Hạ gia, ở trong mắt người khác hắn đều đêm đêm ôn nhu hương, kỳ thật, hắn là trốn đến đây?
“Ân.” Hạ Linh thật không ngờ Hạ Trĩ lại đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, ngẩn người mới trả lời, “Có đôi khi sẽ đến ở một đoạn thời gian.”
“Một người sống trong căn phòng lớn như vậy không tịch mịch sao?”
“Tịch mịch?” Nghe từ miệng thiếu niên phát ra hai từ tịnh mịch, Hạ Linh trong lòng có chút rung động. Tịch mịch…… Đúng vậy, nội tâm hắn vẫn luôn tịch mịch …… Bất quá, hiện tại…… Tâm hắn đã được lấp đầy, “Hiện tại có ngươi sẽ không còn tịch mịch nữa.”
Bị lời nói Hạ Linh khiêu khích, mặt Hạ Trĩ nháy mắt biến hồng, không nói lời nào, làm bộ như đi thăm phòng.
“Tiểu Trĩ, muốn uống gì nào?” Hạ Linh mở ra phòng bếp, quét mắt nhìn một cái, chậm rãi nói: “Đã lâu không có mua thêm này nọ, chỉ còn cà phê thôi.”
“Nga, cám ơn.” Hạ Trĩ gật đầu.
Đi đến lầu hai, Hạ Trĩ lại kinh ngạc, lầu hai thế nhưng không có phòng, trống trải chỉ có cái giường kingsize cùng rạp chiếu phim gia đình.
“Thế nào, phòng ta được chứ.” Hạ Linh bưng tách cà phê vừa pha xong không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng Hạ Trĩ.
“Quá lớn. Nhìn qua không có cảm giác an toàn.” Hạ Trĩ tiếp nhận tách cà phê, nơi trước kia hắn ở rất nhỏ nhưng đem lại cho hắn cảm giác an toàn rất lớn.
“Về sau hai chúng ta ở đây, ta sẽ cho ngươi cảm giác an toàn.”
“Cái gì?” Lời Hạ Linh càng nói càng rõ ràng, Hạ Trĩ có chút vô lực chống đỡ.
“Ta đã nói qua với Đào thúc, vài ngày nữa chúng ta liền đến đây ở.”
“A? Nhưng là…… Nơi này chỉ có một phòng của ngươi……”
“Ha ha, phòng của ta là phòng của ngươi, chúng ta có thể cùng nhau ngủ a…… Hai chúng ta ở nơi này có thể tranh thủ bồi dưỡng cảm tình.” Nghe Hạ Linh nói, Hạ Trĩ có cảm giác dê vào miệng cọp.
“Ban ngày không phải ta một mình ở đây sao, rất nhàm chán a.” Hạ Trĩ nói ra lời này liền hối hận, giờ phút này hắn không phải càng nên quan tâm hơn đại ca đối hắn có hành động gây rối gì sao.
“Ân……” Hạ Linh có chút đăm chiêu gật đầu, tựa hồ lo lắng như lời Hạ Trĩ nói, “Như vậy đi, đến công ty ta làm việc đi.”
“A?” Hạ Trĩ bị lời hắn nói làm cho mơ hồ, “Ta cái gì cũng không biết……”
“Không biết thì học, ta sẽ an bài cho ngươi một chức vị thoải mái, coi như phá thời gian.” Thời điểm Hạ Linh nói lời này, trong lòng rung lên, như vậy hắn có thể tìm cái lý do quang minh chính đại đem thiếu niên lúc nào cũng khắc khắc giữ ở bên người.