Viện tử rộng lớn văng vẳng tiếng hát ru ngọt ngào như mật, hai bàn tay nhỏ xíu bám trên nôi, tròn xoe mắt hạnh quan sát oa nhi đang mơ màng ngủ.
Để ý kỹ sẽ nhìn thấy cổ tay hài tử đang đứng quấn mấy vòng dây, cổ chân cũng bị quấn một sợi dây tương tự, mà người cầm đầu dây lại đang bình tĩnh thưởng trà đọc sách.
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, rất nhanh cửa bị đẩy ra, Lục Ngưng đảo mắt một vòng liền nhìn thấy đại nhi nữ bị mẫu hoàng xem như chó cột chân vào trường kỷ.
"Quan gia ngài làm gì vậy? Bảo ngài xem chừng Quân nhi Mạch nhi ngài lại cột nàng?"
Lục Ngưng vừa trách mắng nhị gia vừa nhanh tay tháo dây thừng quấn quanh cổ tay cổ chân tiểu Thường Quân.
Lần nào cũng vậy, nàng bận xử lý chuyện trong hậu viện nhờ phu quân chiếu cố hai nha đầu là đối phương sẽ nghĩ cách để lười biếng.
"Làm như vậy đại nha đầu mới không chạy loạn."
"Quân nhi là tước quý chạy loạn thì ngài phải trông chừng nàng, sao lại cột nàng như vậy? Còn Mạch nhi cũng đã ba tuổi rồi, cái nôi nhỏ như vậy ngài cũng ráng nhét nàng vào?" Lục Ngưng lửa nóng phừng phừng quắc mắc nhìn nhũ nương vẫn đang hát ru bên nôi: "Ngươi hát cái gì? Không thấy tiểu nữ công tử bị ép thở không nổi sao?"
Nhũ nương đáng thương liếc nhìn qua nhị gia rồi nhìn đến vương phi đang nổi cơn tam bành: "Nương nương minh giám, là nhị gia nói nô tỳ hát ru để tiểu nữ công tử mau ngủ..."
"Nhị lang!!"
Nhị hoàng tước không dám đọc sách nữa, vội giơ hai tay đầu hàng: "Ta sai rồi, ta không nên trói Quân nhi, không nên nhét Mạch nhi vào nôi nhỏ!"
"Ngài còn làm như vậy nữa ta liền đem hai nha đầu về nương gia, từ nay về sau không cho ngài gặp các nàng!"
"Hảo! Hảo! Ta không làm, ta sẽ nghe lời nàng."
Lục Ngưng phì phò thở ra khói, cẩn thận ôm Diệu Mạch chuyển đến giường lớn, Thường Quân cũng lẽo đẽo theo sau quyết không rời muội muội nửa bước.
"Báo!!"
Nhị hoàng tước nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì?"
Thủ vệ nhanh chóng quỳ trước mặt nàng dâng lên một phong thư: "Nha hoàn quét dọn phát hiện trước cửa phủ có một lá thư nhưng không biết là ai gửi đến."
"Có nhìn thấy tên gửi thư không?"
"Cũng không thấy, người gửi thư có lẽ đã đến từ sớm, đem thư đặt dưới khe cửa nếu không có cung nữ quét dọn nhìn thấy thì sẽ không có ai phát hiện."
Càng nghĩ càng thấy phong thư này không tầm thường, nhị hoàng tước phất tay cho lui thủ vệ, một đường xé bỏ phong bì ném xuống đất.
Lục Ngưng hiếu kì dắt tay Thường Quân đến xem thử, đây là lần đầu nàng nhìn thấy một bức thư không đề tên người gửi.
Nội dung thư đơn giản viết hai dòng nhưng đọc xong thư sắc mặt nhị hoàng tước trở nên khó coi, không chút do dự đem thư vò nát ném xuống đất.
"Hoang đường!"
Lục Ngưng mờ mịt nhặt lá thư lên xem, lập tức giống như nhị lang nổi giận đùng đùng: "Không thể nào! Mưu hại đương triều quý phi, ám hại đích tử vương công, là kẻ nào to gan lớn mật như vậy? Rốt cuộc là người nào gửi thư đến? Mục đích của hắn là gì chứ?"
"Kẻ này nếu là hung thủ thì quá mức cuồng ngạo rồi, không những gửi thư báo trước còn kể rõ quá trình thực hiện để chúng ta phòng bị.
Nhưng nếu không phải vậy thì người này làm sao biết được những chuyện hung thủ sắp làm mà báo cho chúng ta biết?" Nhị hoàng tước càng nghĩ càng không thông suốt, đưa tay bóp chặt cái trán đau nhức: "Khốn khiếp! Thần thần quỷ quỷ gửi bức thư này đến là có ý gì chứ?"
"Nhị lang, thần thiếp to gan nói một câu, nếu thư này viết là thật thì chúng ta phải lập tức hành động bằng không mẫu phi và Mạch nhi đều sẽ gặp nguy hiểm.
Còn nếu giả thì ít nhất vẫn có phòng bị, người gửi thư mục đích không rõ ràng cũng không ra bất kì điều kiện gì, thiếp thân nghĩ vạn sự cẩn thận sẽ tốt hơn."
Nhị hoàng tước nhắm nghiền mắt tỉ mỉ suy đoán mục đích của tên gửi thư, việc báo trước hành động này căn bản không giúp được gì cho hắn tại sao hắn phải làm như vậy? Còn nếu hắn chỉ đơn thuần muốn báo tin để các nàng kịp thời ứng phó thì kẻ này rốt cuộc là ai?
"Người đâu!"
Thủ vệ nhanh chóng đẩy cửa bước vào: "Nhị gia có gì phân phó?"
"Chuẩn bị ngựa, bản vương vào cung một chuyến."
Nhị hoàng tước đứng dậy chỉnh sửa áo bào, không quên nhắc nhở Lục Ngưng: "Bản vương sẽ đưa Mạch nhi cùng vào cung, nàng tìm một oa nhi trạc tuổi Mạch nhi giữ bên cạnh, bản vương muốn xem hắn làm sao đem cỏ lau vào Tôn vương phủ."
"Thần thiếp tuân mệnh, nhị lang nhất định phải cẩn thận."
Nhị hoàng tước vuốt gò má Lục Ngưng một cái xem như an ủi rồi sai người ôm theo tiểu nữ công tử tiến cung.
Lục Ngưng nhìn theo một lúc rồi vội vàng sai người tìm một oa nhi thế chỗ tiểu nữ công tử, trưởng nữ công tử thì dẫn đến một gian phòng khác cho thủ vệ canh gác không nghỉ.
Nhờ Lục Ngưng một tay an bài thỏa đáng mà vương phủ mới không náo loạn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh làm những việc thường ngày vẫn hay làm.
Đợi đến chiều muộn cũng không nghe thấy động tĩnh gì, Lục Ngưng bắt đầu nghi ngờ lá thư đó là giả cốt chỉ muốn vương phủ náo loạn để tiện ra tay.
Lục Ngưng tinh thần thả lỏng mà buông xuống cảnh giác dẫn Thường Quân ra vườn dạo mát sẵn tiện hái một ít hoa ủ rượu.
Tiểu nha đầu cả ngày bị nhốt trong phòng chán đến nổi mọc hai chòm râu, vừa nghe mẫu phi cho đi dạo liền như chó con chạy nhảy khắp nơi không biết mệt.
"Quân Quân đừng náo coi chừng bẩn y phục đó." Lục Ngưng một bên hái hoa một bên để mắt đến Thường Quân có chút làm không xuể: "Đại nha đầu có nghe mẫu phi nói hay không? Ngươi ngã xuống sẽ bị thương đó!"
"Không ngã, Quân Quân đi rất vững!"
Đại nữ công tử đang tuổi lớn nên vô cùng nghịch ngợm, mẫu phi không cho làm càng muốn làm, trực tiếp bò xuống liên trì nghịch nước.
Lục Ngưng vừa nhìn thấy liền sợ đến bay mất tam hồn thất phách, vội vã chạy đến túm lấy cánh tay nha đầu đem nàng lôi lên bờ.
"Quân Quân ngươi không nghe lời mẫu phi sẽ đánh mông ngươi!"
"Hắc! Mát lắm! Quân Quân hái hoa cho mẫu phi!" Thường Quân vui vẻ hất nước vào hai cung nữ đang cố kéo nha đầu lên bờ, cười lên hai mắt chỉ còn hai đường kẻ ngang: "Hái hoa trắng trắng cao cao cho muội muội chơi! Hoa trắng trắng đầy phòng rất đẹp!!"
Giọng nói non nớt của Thường Quân lúc này lại như ngũ lôi oanh đỉnh, Lục Ngưng khiếp sợ túm lấy hai vai nhi nữ lớn tiếng rống vào mặt nàng: "Cái gì? Trong phòng muội muội có hoa lúc nào hả? Muội muội không thể tiếp xúc với hoa Quân Quân không biết sao?"
"Nhưng muội muội không có ở trong phòng mà, hoa hoa đẹp tiểu muội muội mới đến rất thích!"
Lục Ngưng không nghĩ nhiều trực tiếp kéo tay Thường Quân vào phòng Diệu Mạch xem thử, không ngờ khắp phòng đều là cỏ lau, hoa cỏ bay mù mịt khắp phòng còn tiểu oa nhi vừa được đưa đến thì nằm bất động trên giường.
"Thái y! Mau gọi thái y!!"
Ba bước biến hai chạy đến giường lay tiểu oa nhi kia dậy, nàng chọn nha đầu này là vì nha đầu không bị suyển cũng không dị ứng cỏ lau nhưng tại sao lại...
Lay hai cái tiểu oa nhi liền tỉnh dậy, đưa tay chùi nước miếng trên mặt, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lục Ngưng: "Vương phi nương nương?"
Lục Ngưng như bong bóng thoát hơi ngã ngồi xuống sàn nhà, ngực phập phồng hổn hển thở , may mà nha đầu không sao, may mà nhị lang đã đưa Diệu Mạch vào cung rồi.
Tiểu Thường Quân vẫn chưa biết chuyện lớn đã xảy ra, vui vẻ cầm bó cỏ lau vung tới vung lui, thấy chưa đủ còn rủ thêm tiểu bằng hữu mới đến cùng chơi.
Hai nha đầu đùa đến khắp phòng đều là cỏ lau, Lục Ngưng cũng không ngăn cản, chậm rì rì bước ra khỏi phòng.
"Vương phi..."
"Đóng cửa, lập tức đóng cửa vương phủ." Lục Ngưng nghiến chặt hàm răng, móng tay bấm sâu vào khung cửa tạo thành một vết xước: "Không tìm được nội gián ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!"
"Báo!!!!"
Thủ vệ hối hả chạy đến trước mặt vương phi hành lễ: "Báo! Nhị gia đã bắt được Huệ Ngọc đang lén lút hạ độc vào dược phối của Du quý phi nương nương, hỏi nương nương trong phủ có xảy ra chuyện gì không?"
Lục Ngưng nháy mắt sụp đổ ngã ngồi xuống đất bưng mặt khóc to: "Nhị lang! Có người muốn hại Mạch nhi! Có người muốn hại nhi nữ của chúng ta a nhị lang!!!"
Tất cả cung nữ nội thị vội vàng quỳ xuống khấu đầu: "Vương phi nương nương!!"
"Tra! Tra cho bản phi! Đêm nay không bắt được nội gián bản phi lấy mạng các ngươi thế vào!"
"Tuân mệnh!"
Vương phủ hôm nay được một đêm náo loạn.
Điều tra cả đêm rốt cuộc cũng bắt được nội gián, là một cung nữ làm việc nặng nhọc ở hoa viên.
Mấy ngày trước nàng ta nhận được mệnh lệnh của tứ gia tìm cỏ lau, mà cỏ lau chỉ sinh trưởng vào mùa đông để tìm được thứ này phải mất không ít công phu.
Nhân lúc vương phi bận rộn xử lý chuyện trong hậu viện ả đã đột nhập vào phòng đánh ngất nhị nữ công tử rồi đem cỏ lau đặt khắp nơi.
Cũng may ả trước nay chỉ quanh quẩn ở hoa viên nên rất hiếm khi gặp mặt tiểu nữ công tử, lúc vào phòng trong thấy tiểu oa nhi cũng không nghi ngờ gì.
Trùng hợp trưởng nữ công tử nghịch ngợm đi ngang qua nhìn thấy cả phòng toàn cỏ lau mới đem chuyện nói với mẫu phi, bằng không có khi đến tối muộn Lục Ngưng mới phát hiện ra chuyện này.
Khi biết được chủ mưu phía sau là tứ gia thì Lục Ngưng bắt đầu đoán được chủ nhân của lá thư là ai, còn người nào ngoại trừ Tuyệt muội muội có thể moi được tin tức từ miệng tứ gia?
Phía hoàng cung cũng đã có kết quả, sau khi dụng hình thẩm vấn thì Huệ Ngọc cũng khai ra là tứ gia chỉ thị.
Nàng vì muốn thoát khỏi kiếp nô bộc mà trao thân cho tứ gia, hy vọng mọi chuyện xong xuôi tứ gia có thể cho nàng danh phận tiểu nương.
Nhưng danh phận đâu chưa thấy mà đã bị nhị gia trong lúc nóng giận một kiếm đâm chết.
Uổng công nàng tin tưởng Huệ Ngọc không chút nghi ngờ, nguyên lai kẻ thù chẳng ở đâu xa mà ở ngay bên cạnh, ngày ngày chạm mặt cũng không cách nào nhìn thấu nội tâm.
Đáng tiếc nhị gia quá kích động mà đã giết Huệ Ngọc, nay chết không đối chứng khó lòng định tội được Đông Phương Tầm Liên.
Nhị gia đủ thông minh để biết được thư là Phó Tuyệt Ca viết, trong lòng vô cùng hối hận liền cho người tìm kiếm mới biết nàng sáng sớm đã rời kinh rồi, trước khi đi cũng không nói một lời nào.
Vì lời nói và hành động của bản thân trong lúc nóng giận mà không ngừng hổ thẹn, nhị gia không có mặt mũi nào đi gặp Phó Tuyệt Ca đành phó thác lục gia đến ngoại trạch thay nàng xin lỗi.
"Nếu lục gia đến để nói những lời này thì ngài có thể hồi kinh được rồi."
"C-Cái này..." Lục gia luống cuống bước nhanh qua chặn đường Phó Tuyệt Ca, khó xử gãi gãi đầu giải thích: "Ây da, chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của ai hết, có trách là trách nhị hoàng tỷ nhất thời nóng giận nên mới nói ra mấy lời khó nghe đó.
Ngươi ôn nhu đôn hậu tha thứ cho nàng lần này đi, nhị hoàng tỷ thật sự rất hối hận!"
"Lục gia nặng lời rời, Phó Tuyệt Ca chẳng qua chỉ là ngoại nhân lại là tỳ thiếp không danh không phận không xứng nhận lời xin lỗi của nhị gia."
"Ngoại nhân gì chứ, ngươi là người của lão bát thì chính là nội nhân rồi! Thôi được rồi, ngươi tức giận ta có thể hiểu, nhưng ngươi cũng phải cho nhị hoàng tỷ nàng chút mặt mũi chứ? Dù sao người bị hại là mẫu phi của nàng, Huệ Ngọc là cung nữ bồi giá của nương nương, nàng tin tưởng Huệ Ngọc là lẽ thường tình mà thôi."
Phó Tuyệt Ca nghẹn uất nhiều ngày rốt cuộc cũng nhịn không được mà lớn tiếng đánh gãy lời lục gia: "Nhị gia thà tin tưởng một cung nữ cũng không tin tưởng ta, là ta trong mắt nàng không bằng một cung nữ hay ta căn bản không xứng cùng nàng ngồi một thuyền? Phải, ta chỉ là một tỳ thiếp được bát gia sủng hạnh, đến danh phận cũng không có còn phải dựa dẫm vào hai vị vương gia che chở mới sống đến hôm nay.
Là ta không có tư cách, ta không dám oán trách ai cả, nếu lục gia đã nói xong thì có thể về được rồi!"
"Phó Tuyệt Ca ngươi đừng nóng giận, ngươi nghe ta giải thích chuyện này..."
Còn chưa nói hết câu Phó Tuyệt Ca đã đóng sầm cửa lại, lục hoàng tước đơ mất vài giây, ngơ ngác ngoái đầu nhìn tiểu tư đứng phía sau.
"Phó thị đuổi bản vương?"
Tiểu tư nuốt khan một ngụm nước bọt, rụt rè gật đầu: "Hình như là vậy..."
Lục hoàng tước: "..."
Trong phòng, A Bích đầy mặt hoảng hốt đuổi theo chủ tử nương nương nhưng đến cửa thì bị nàng nhốt ở ngoài, căn bản là không ai có thể tiếp cận khuyên nàng một câu.
A Lệ bắt lấy vai A Bích ngăn cản nàng lên tiếng, chậm rãi lắc đầu tỏ ý lúc này không nên nói gì hết.
"Ngươi xem nương nương càng lúc càng tùy hứng rồi, hết đuổi người của nhị gia đến xin lỗi bây giờ còn đuổi lục gia đi, vạn nhất hai vị vương gia tức giận không muốn ngồi cùng thuyền với bát gia thì làm sao đây?"
"Thì không ngồi nữa, dù sao bọn họ cũng không xem trọng nương nương chúng ta!" A Lệ phì phì tức giận thở ra khói, một tay cuộn thành nắm đấm một tay xòe rộng liên tục đập vào nhau như thể muốn lập tức xông ra đánh người: "Nương nương có ý tốt muốn giúp đỡ nhị gia điều tra chân tướng, nhị gia thì hay rồi nói nương nương chúng là người ngoài, vậy thì nương nương tận lực làm người ngoài xem thử ai chịu thiệt thòi!"
"Ngươi theo chủ tử tùy hứng như vậy không tốt!" A Bích chán nản trút một tiếng thở dài: "Vuốt mặt cũng phải nể mũi, chủ tử nương nương hành xử lỗ mãng sợ sẽ ảnh hưởng tình cảm huynh đệ tỷ muội giữ bát gia và hai vị vương gia."
"Ta mặc kệ, bát gia có trở về ta vẫn sẽ nói như vậy, dựa vào cái gì mà dám ức hiếp chủ tử nương nương? Nếu không phải nương nương mạo hiểm lấy lòng tứ gia thì Du quý phi sớm đã ở điện Diêm Vương báo danh rồi!" Nhắc đến tứ gia A Lệ sực nhớ một chuyện, vung tay vỗ thật mạnh vào lưng A Bích: "Này! Ngươi xem chừng chủ tử nương nương thế nào vậy hả? Vạn nhất nương nương xảy ra chuyện gì ngươi có trăm cái mạng cũng không đủ đền!"
A Bích khổ sở vặn vẹo mặt nhỏ ứa ra hai giọt nước mắt: "Ta khóc cũng khóc, quỳ cũng quỳ nhưng nương nương căn bản không nghe lời ta, may mà nương nương vẫn bình an bằng không thật sự như ngươi nói có trăm cái mạng cũng không đủ đền a!"
"Bình an là được rồi, dù sao bát gia ở biên cương cũng không biết được chuyện này đâu."
Thoải mái vuốt ngực thở phào một hơi, lúc chủ tử nương nương đơn độc bồi chuyện với tứ gia A Bích sợ đến nổi bay mất nửa cái mạng, may mà bát gia không ở trong kinh thành nàng vẫn có thể che giấu được..